Chương 61: Sinh nhật (2)

Chủ quán bán mặt nạ thấy bọn họ ôm một chỗ liền hâm mộ nói: "Tiểu lang quân và phu nhân tình cảm thật tốt."
Cố Thần Chi thu hồi suy nghĩ, buông Liễu Miên Hạ ra, lại bị lời chủ quán làm cho vui vẻ. Hắn từ trong túi móc ra một ít bạc vụn ném cho chủ quán, "Nói chuyện xuôi tai, thưởng cho ngươi."


Quán chủ liên tục nói không được không được, gấp gáp muốn đem bạc trả lại cho Cố Thần Chi, nhưng Cố Thần Chi đâu thèm để ý hắn, lôi kéo Liễu Miên Hạ bỏ chạy.
Liễu Miên Hạ một bên chạy, một bên cười mắng nói: "Bạc kiếm dễ quá đúng không? Cố đại tài chủ?"


Cố Thần Chi chậm rãi ngừng lại, trên mặt mang theo cười, đáy mắt lóe tia mong đợi, nghiêng đầu nhìn Liễu Miên Hạ, "Ca, hôm nay có thể dung túng ta một ngày không? Không, không cần một ngày, nửa buổi sáng cũng được."
Liễu Miên Hạ đoán Cố Thần Chi muốn làm gì, trong lòng nhịn không được đau lòng.


Liễu Miên Hạ gật đầu nói: "Được, hôm nay đệ muốn làm cái gì thì ta đều sẽ phối hợp với đệ."
Cố Thần Chi kinh hỉ đỏ bừng mặt, chân tay cũng có chút luống cuống, "Cảm ơn ca ca! Huynh tốt nhất! Ta, ta ta có thể nắm tay huynh không?"
Liễu Miên Hạ không nói gì, trực tiếp vươn tay.


Nhìn ngón tay trắng ngọc trước mặt, yết hầu Cố Thần Chi căng chặt, khắc chế khẩn trương trong lòng, run nhè nhẹ nắm lấy tay Liễu Miên Hạ, đặt ở trong lòng bàn tay nhẹ nhàng nhéo nhéo, thậm chí còn muốn xoa một phen, nhưng hắn không dám quá mức lỗ mãng, rất nhanh đã đem từng ngón tay tay mình đan vào kẽ tay Liễu Miên Hạ, cùng y mười ngón đan chặt vào nhau.


Liễu Miên Hạ không từ chối sự thân mật này của Cố Thần Chi, cũng không thấy đây là động tác hai huynh đệ không ai làm với nhau.
Cố Thần Chi trộm thở nhẹ một hơi, ổn định tinh thần, thật cẩn thận nắm tay Liễu Miên Hạ tiếp tục đi về phía trước.


available on google playdownload on app store


Hai người đến trước một tửu lầu trùng hợp gặp gỡ người quen của Cố Thần Chi, người nọ thấy Cố Thần Chi cùng Liễu Miên Hạ tay nắm tay, trên mặt liền mang cười nói: "Vị này chính là phu nhân đi? Quen biết Cố lão đệ đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên được gặp phu nhân nhà ngươi đó. Quả nhiên là một đôi bích nhân a."


Cố Thần Chi siết chặt tay Liễu Miên Hạ, đang muốn trả lời, Liễu Miên Hạ giành nói: "Vị đại ca này quá khen, Thần Chi nhà ta tuổi còn trẻ, bên ngoài còn mong được huynh chăm sóc nhiều hơn."


Cố Thần Chi đem lời sắp nói thu về, đứng bên cạnh Liễu Miên Hạ, ở nơi y không thấy, tình yêu dưới đáy mắt như muốn tràn ra.


Người nọ xua tay cười nói: "Lời này ta không nhận nổi đâu. Đều nhờ Cố tiểu đệ chiếu cố chúng ta mới đúng, làm sao đến lượt chúng ta chiếu cố hắn được. Trong thành hiện giờ có ai không biết đại danh của Cố lang quân đâu?"


Liễu Miên Hạ cũng cười nói: "Đó đều là do mọi người xem trong đệ ấy."
Đối phương nói: "Phu nhân thật quá khách khí."
Cố Thần Chi lôi kéo Liễu Miên Hạ, hướng người nọ nói: "Nếu có sinh ý muốn làm thì ngươi mau đi đi, đừng vì chúng ta mà chậm trễ."


Đối phương nói: "Ta cũng không làm phiền thế giới hai người nữa." Nói xong liền mang người hầu vào tửu lầu.
Sau người này, Cố Thần Chi lại gặp vài người quen nữa, mỗi người đều thực kinh ngạc Cố Thần Chi thế nhưng đưa phu nhân nhà hắn ra ngoài dạo phố.


Bọn họ cũng từng hợp tác với Cố Thần Chi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy phu nhân nhà hắn, biểu hiện đều rất nhiệt tình.
Thậm chí còn có một thương nhân tới từ phía Nam từng làm giao dịch lớn với Cố Thần Chi muốn tặng một đôi ly rượu bạc cho Liễu Miên Hạ.


Liễu Miên Hạ đương nhiên ngượng ngùng không muốn nhận lễ vật của người khác không có lí do, nhưng Cố Thần Chi lại đặc biệt bình tĩnh muốn y nhận lấy.
Hắn lặng lẽ ở bên tai Liễu Miên Hạ nói: "Huynh không thu lễ mới là khiến hắn không an tâm, huynh cứ an tâm nhận đi."


Cố Thần Chi đều đã nói như thế, Liễu Miên Hạ đành phải nhận lấy đôi ly rượu kia.
Dọc theo đường đi Liễu Miên Hạ cũng mua không ít thứ, ngoại trừ một ít vật nhỏ do Cố Thần Chi cầm, phần lớn đều để chủ quán đưa về phủ.
Hai người dạo dạo, Liễu Miên Hạ liền vào một cửa hàng trang sức.


Đừng thấy các song nhi Thiên Sở Quốc không trang điểm mình quá hoa hòe lộng lẫy, bọn họ một chút cũng không giống nữ nhân, kiểu tóc ngày thường cũng không khác nam tử lắm, tuy không cần quá nhiều vật phẩm trang sức, nhưng chỉ cần tiểu quan vấn tóc trên đầu thì trong tiệm này cũng có trên dưới một trăm loại.


Còn có các loại kiểu dáng đai lưng, ngọc bội đeo bên hông, đai buộc trán đa dạng, trâm cài cùng với nhẫn ban chỉ từ các chất liệu khác nhau, bằng vàng bằng bạc, ngọc bích, thậm chí còn có bằng gỗ. Có thể nói trong tiệm này muôn màu rực rỡ.


Chưởng quầy trong tiệm vừa thấy là Cố Thần Chi liền ân cần chào đón, "Ông chủ đến rồi, ngài nhanh vào đi. Vị này chắc là phu nhân? Tiểu nhân bái kiến phu nhân, phu nhân muốn món nào thì ngài cứ tự nhiên lựa chọn!"


Liễu Miên Hạ nhướng mày, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Cố Thần Chi, "Đây là cửa hàng của đệ?"
Cố Thần Chi nhấp môi cười, còn mang theo chút ngượng ngùng, ngoan ngoãn nói: "Ân, dạo này còn dư chút tiền trong tay nên mở một cửa hàng chơi chơi."


"Chơi chơi?" Liễu Miên Hạ nhưng không tin, y tùy tiện liếc mắt một cái liền có thể thấy được vài loại ngọc hiếm thấy được làm thành nhẫn ban chỉ, còn có ngọc bội kia chạm trổ đều là cực phẩm, nếu không có mấy trăm lượng bạc thì cũng mua không nổi.


Rõ ràng đây chính là kinh doanh mặt hàng cao cấp. Cửa hàng này nhìn có vẻ nhỏ, nhưng một năm phỏng chừng kiếm được không ít.


Cố Thần Chi lắc lắc tay Liễu Miên Hạ lấy lòng nói: "Ta chính là muốn cái gì cũng thử sản xuất xem sao. Dù sao mở thêm một cửa hàng cũng không phiền lắm, huynh mau đi xem có cái gì thích không?"


Chuyện này khiến chưởng quầy cùng nhóm khỏa kế nhìn mà âm thầm ngạc nhiên trong lòng. Bọn họ trước nay chưa thấy qua dáng vẻ này của Cố Thần Chi. Cố Thần Chi trước nay đều là xa cách, âm trầm khiến người kính sợ, khí chất toàn thân không chút hợp tuổi.


Bộ dáng này của hắn thật khiến cho mọi người cảm thấy hắn vẫn còn là thiếu niên chưa tròn hai mươi tuổi.


Cố Thần Chi ở Tấn Dương mở rất nhiều cửa hàng, những chưởng quầy Phong huyện được đưa tới đây không tới mấy người. Chưởng quầy các cửa hàng mới không biết tình hình, cũng giống như những người khác trong thành cho rằng Cố Thần Chi là trắc phu hoặc là thị lang của Liễu Miên Hạ, lời đồn truyền ra thật thật giả giả, thật đúng là làm người phân biệt không rõ.


Vật phẩm trang sức trong tiệm đều được chế tác tinh xảo, Liễu Miên Hạ xem qua một lượt, còn chưa mở miệng nói muốn hay không thì Cố Thần Chi ở bên đã xem mặt đoán ý, đem những món khiến Liễu Miên Hạ lộ ra yêu thích bảo chưởng quầy gói lại.


Dạo qua một vòng, chưởng quầy cũng chỉ gói một cái đai lưng, một sợi dây buộc tóc.
Ánh mắt Liễu Miên Hạ vẫn không khác trước lắm, thích dùng những món đơn giản một chút. Ngày thường thích dùng đai lưng từ vải dệt đơn giản, cũng không thích những kiểu nạm vàng khảm bạc.


Cố Thần Chi hướng chưởng quầy vẫy vẫy tay, "Đi, đem những bộ mới cho phu nhân xem qua một chút."
Liễu Miên Hạ hiếu kỳ nói: "Còn có kiểu mới gì sao?"
Cố Thần Chi ngượng ngùng mà cười nói: "Ta chỉ là học huynh thôi. Có một chút khác, có khi huynh xem xong cũng không thấy đặc biệt lắm."


Hắn vừa nói như thế, Liễu Miên Hạ càng thêm tò mò.
Không bao lâu sau, chưởng quầy cùng hai khỏa kế bưng mấy khay đi ra, mặt trên đặt mấy món bông xù xù, Liễu Miên Hạ chỉ liếc mắt một cái liền thích.


Trâm cài tóc đơn giản, phần đuôi điểm một quả cầu nhỏ làm từ lông thỏ, dây cột tóc hai đầu đều có quả bông nhỏ xù xù, dây treo thắt lưng treo mấy quả lông dài ngắn không giống nhau, còn có thêm vài cái lục lạc nhỏ, lúc đi có thể phát ra tiếng vang leng keng leng keng thanh thúy, và cả mấy miếng ngọc bội được khắc hình thỏ con nho nhỏ.


Liễu Miên Hạ hai mắt sáng ngời, cầm một cây trâm cài thưởng thức, "Cho trẻ con dùng?"
Y đã tưởng tượng hình ảnh đứa trẻ buộc tóc hai quả cầu nhỏ, bên trên treo mấy quả cầu lông xù xù, trên eo lại treo tiểu lục lạc đáng yêu.


"Ân," Cố Thần Chi cong môi, to gan lớn mật làm trò trước mặt người ngoài nói, "Quả nhiên vẫn là phu nhân hiểu ta." Sau khi nói xong, còn hướng Liễu Miên Hạ chớp chớp mắt, ám chỉ y không được vạch trần.
Liễu Miên Hạ trừng mắt nhìn Cố Thần Chi một cái, cũng không tức giận, đáy mắt mang theo ý cười dung túng.


"Ngoại trừ mấy quả cầu lông này còn có gì nữa? Đều lấy cho ta xem thử."
Cố Thần Chi nói: "Có một ít ý tưởng vừa vẽ ra thôi, còn chưa làm ra đâu. Đều là một ít đồ chơi nhỏ, chuẩn bị bán cho tiểu hài tử và song nhi."
Liễu Miên Hạ gật đầu nói: "Đệ ngược lại có rất nhiều ý tưởng a."


Cố Thần Chi đúng lúc nói: "Còn không phải đều do huynh dạy sao, ta chỉ học theo huynh thôi."
Liễu Miên Hạ cười mắng: " Sáng nay cũng không thấy đệ ăn kẹo mà sao miệng lại ngọt như thế?"
Cố Thần Chi làm bộ ủy khuất nói, "Ta rõ ràng vẫn luôn ngọt như thế."


Liễu Miên Hạ trắng mắt liếc Cố Thần Chi một cái như đang muốn trách móc, khiến linh hồn nhỏ bé của hắn như sắp bị câu đi, cả người sắp muốn bay lên.
"Bộ quả cầu lông này ta muốn, gói lại." Liễu Miên Hạ phân phó chưởng quầy một câu liền xoay người rời đi.


Cố Thần Chi một phen giữ chặt y, nhân thể đem người đưa vào trong ngực, cũng không dám dùng sức ôm, chỉ nhẹ quấn eo Liễu Miên Hạ, ở bên tai y nhỏ giọng làm nũng: "Ca... Ta tặng huynh nhiều món như vậy, huynh cũng tặng ta gì đó được không?"
Liễu Miên Hạ nói: "Đệ muốn cái gì?"


Cố Thần Chi thấp thỏm bất an chờ mong nói: "Ta cũng không cần cái gì quý đâu, ca... Giúp ta chọn một trâm cài đi."
Hắn lo lắng ca ca sẽ không đồng ý, tặng trâm cài có ý nghĩa không giống bình thường. Thông thường tặng trâm cài có ý nghĩa thổ lộ, đính ước, có nghĩa là tâm ý tương thông.


Đó là chuyện mà giữa tình nhân với nhau mới có thể làm.
Liễu Miên Hạ liếc mắt chưởng quầy và khỏa kế đang vội vàng gói bộ trang sức, tuy bọn họ cúi đầu ở làm việc nhưng vẫn nhịn không được trộm nhìn Cố Thần Chi và Liễu Miên Hạ đang ôm nhau.


Liễu Miên Hạ ở trong lòng thở dài, trong mắt chưởng quầy và khỏa kế thì y và Cố Thần Chi nhất định là một đôi thực ân ái đi.
Thân thể Thần Chi...
Nếu nói muốn chăm sóc tốt Thần Chi, y làm ca ca nhất định phải cho Thần Chi chút mặt mũi.


Liễu Miên Hạ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Cố Thần Chi, ý bảo hắn buông ra, sau đó đi một vòng quanh giá trưng bày trâm cài, chọn một chiếc trâm cài bằng ngọc, phần đuôi chỉ cong một chút cũng không có họa tiết gì.
"Thích cái này sao?" Liễu Miên Hạ hỏi Cố Thần Chi.


Cố Thần Chi mặt đầy kinh hỉ, dùng sức gật đầu như trẻ con.
Liễu Miên Hạ thấy bộ dạng ngốc nghếch của hắn, trong lòng mềm mại: "Lại đây, ta giúp đệ đeo lên."
Cố Thần Chi ngây ngốc cúi đầu, Liễu Miên Hạ đem trâm cài cũ trên phát quan của hắn gỡ xuống, thay bằng cây trâm bằng ngọc kia.


Đổi xong, Cố Thần Chi còn có chút không thể tin, cẩn thận dùng tay chạm chạm trâm cài trên đầu, đáy lòng nóng lên, ngay cả hốc mắt cũng có chút nóng.
Ca ca thật tốt quá.
Dục niệm trong lòng hắn từ từ bành trướng căng tràn lồng ngực, như muốn vỡ ra.


Cố Thần Chi một tay đè lại trái tim đập rộn, ngẩng đầu nhìn Liễu Miên Hạ chăm chú, chậm rãi mở miệng nói: "Ca, sau khi bồi huynh qua sinh nhật, ta muốn ra biển."






Truyện liên quan