Chương 73: Thẩm Tử Ngọc
Trời tháng 9 cuối thu mát mẻ, nhân dịp gần đến ngày hội trùng dương, sĩ tử giai nhân trong Sở kinh ước hẹn cùng nhau du ngoạn thả hoa đăng. Đây xem như là một hoạt động giải trí thời cổ đại mà mọi người cực kì yêu thích.
Liễu Miên Hạ vừa mới sinh không lâu thì đã có rất nhiều phu nhân thế gia mời y cùng đi du ngoạn.
Mọi người đối với y quá mức tò mò.
Hiện giờ không có hào môn nào không sử dụng dụng cụ sứ trắng, không có phu nhân nhà ai không thích gương thủy tinh, còn cả những kiểu quần áo mới mẻ độc đáo đó nữa.
Liễu Miên Hạ còn được Hoàng thượng thân phong là Trường Nhạc Hầu, nghe tên này liền biết y được thánh thượng coi trọng thế nào.
Không chỉ như vậy, Liễu Miên Hạ còn là Vương phi của Tấn Vương Tiêu Hữu Hằng.
Rồi sau đó lại được tứ hôn với Đô đốc thống lĩnh trung quân phủ Đô đốc Trung Dũng Hầu Bùi Trạm.
Tên tuổi Liễu Miên Hạ trong lúc nhất thời vang danh khắp kinh thành, các phu nhân song nhi và cả các song nhi chưa thành thân đều muốn gặp nhân vật trong truyền thuyết này.
Nửa tháng qua Liễu Miên Hạ đã tham gia bốn năm lần yến hội.
Phần lớn đều là thân thích họ hàng, y làm Vương phi của Tiêu Hữu Hằng không thể không tham gia.
Có vài vị là người nhà quyền thần đương triều nên cũng không thích hợp từ chối.
Ví dụ như hôm nay mời Liễu Miên Hạ đến ngoại ô leo núi chính là con trai nhỏ Hộ Bộ thượng thư, Tương Vương phi Khúc Lăng.
Tương Vương và Tiêu Hữu Hằng là huynh đệ cùng thế hệ, Khúc Lăng và Liễu Miên Hạ cũng xem như là huynh đệ.
Leo núi đương nhiên không chỉ có hai người bọn họ mà còn có bốn năm song nhi khác, họ đều là phu nhân các gia tộc quan lớn trong kinh thành.
Bên người mỗi song nhi đều có ít nhất bốn người hầu và bốn hộ vệ đi theo. Người hầu phụ trách cầm các loại dụng cụ khi song nhi du ngoạn, bao gồm quần áo thay đổi, hộp đồ ăn vặt, các loại mỹ phẩm dưỡng da, cùng với màn che rộng rãi —— dùng để tìm kiếm niềm vui tại chỗ.
Các song nhi đi du ngoạn không mang theo phu quân và thị lang mà mang theo kỹ tử.
Kỹ tử vốn dùng để trợ hứng mở tiệc chiêu đãi bằng đàn hát tấu nhạc, không câu nệ ở bất kì trường hợp nào.
Rốt cuộc song nhi Thiên Sở số lượng ít, tuyệt đối không thể để song nhi đi làm chuyện như vậy.
Nhưng mặt ngoài kỹ tử bán nghệ, nhưng lén lút nguyện ý bán mình lại có không ít người, cơ hồ không có kỹ tử nào có thể giữ mình trong sạch.
Đây là lệ thường khi nhóm song nhi tụ hội du ngoạn, có song nhi mang theo kỹ tử bên người, khi nào hứng thú sẽ để kỹ tử thỏa mãn chính mình.
Liễu Miên Hạ lần đầu tiên tham gia yến hội không mang kỹ tử bên người, lúc ấy còn bị các phu nhân khác chê cười y sợ phu, đi chơi cũng không dám phóng túng.
Có phu nhân mang theo nhiều kỹ tử liền đem người nọ nhường cho Liễu Miên Hạ, kêu hắn hảo hảo hầu hạ Liễu Miên Hạ.
Bản thân Liễu Miên Hạ không muốn cùng kỹ tử kia phát sinh quan hệ gì, chỉ xem hắn như người hầu bình thường mà thôi.
Khi các phu nhân khác cùng kỹ tử bên người lăn thành một đoàn, Liễu Miên Hạ liền gọi người kéo bình phong che đậy tầm mắt người ngoài nhìn trộm, ở sau bình phong tự mình uống trà.
Vài lần sau Liễu Miên Hạ đều mang kỹ tử theo hầu hạ y lần đầu tiên kia.
Hôm nay cũng giống vậy.
Vốn chỉ có sáu bảy song nhi, nhưng thêm một đám hộ vệ người hầu liền trở thành một đám người.
Đoàn người vừa nói vừa cười, một bên thưởng thức phong cảnh bên đường, đến giữa sườn núi thì tìm một địa phương tương đối bằng phẳng nghỉ chân.
Nhóm người hầu trải thảm lông trên cỏ, đem từng món ăn bày ra, lại có người lấy ra bài bạc, xúc xắc bắt đầu vui chơi.
Có vài phu nhân Liễu Miên Hạ thấy kỹ tử kia nhiều lần theo hầu y liền cười trêu ghẹo nói: "Vương phi đối với Tiểu Ân thật thâm tình nha, lúc nào thu hắn vào thì phải mời chúng ta ăn mừng một phen."
Kỹ tử tên Tiểu Ân này chẳng qua mới mười tám chín tuổi, lớn lên rất tuấn mỹ. Phu nhân lúc trước đem hắn nhường cho Liễu Miên Hạ có nói Tiểu Ân vẫn còn là xử nam, thân mình trong trong sạch sạch.
Rốt cuộc tuổi còn nhỏ, Tiểu Ân vừa nghe thấy lời này, lỗ tai nhịn không được đỏ lên.
Tương Vương phi Khúc Lăng cũng tới xem náo nhiệt, "Nha, tiểu tử này còn mặt đỏ, ta nghe người ta nói Miên Hạ mang theo Tiểu Ân ra ngoài rất nhiều lần rồi, sao lần này vẫn chưa nói gì?"
Liễu Miên Hạ chỉ cười nói: "Mấy nam nhân trong nhà sẽ ghen. Ta vừa mới thành thân với Trạm ca không lâu, nếu đem Tiểu Ân về thật, hắn phỏng chừng sẽ xụ mặt không để ý tới ta."
Khúc Lăng xua tay nói: "Đây là hắn không đúng rồi, ngươi thích ai còn chờ hắn tới quản sao?"
Một người khác xen mồm nói: "Ta xem Tấn Vương phi đây là tìm lý do đi, chính là chướng mắt Tiểu Ân mà thôi."
Liễu Miên Hạ cười nhấp một miệng trà, không có nói tiếp.
Sắc mặt Tiểu Ân trắng bệch, cúi đầu không rên một tiếng.
Khúc Lăng nói: "Chướng mắt người này thì lần sau ta lại tìm cho ngươi người khác! Tuyệt đối làm ngươi vừa lòng!"
Liễu Miên Hạ vừa muốn cự tuyệt, Khúc Lăng lại nói: "Uống trà cái gì, uống trà nhiều không thú vị, chúng ta tới uống rượu! Đem xúc xắc lên, ai thua phải uống!"
Mấy người mới vừa chơi một vòng, chợt nghe thấy nơi xa truyền tiếng sáo.
Tiếng sáo kia theo gió núi bay vào lỗ tai mọi người, tuyệt diệu như tiên âm, khiến bọn họ đang chơi xúc xắc càng thêm tục khí.
Liễu Miên Hạ cũng ngừng động tác trong tay, nghiêng tai lắng nghe.
Một khúc kết thúc chỉ tạm dừng một chút lại bắt đầu một khúc mới. Lúc này không phải tiếng sáo mà là tiếng huyên cổ xưa trầm bổng.
Âm sắc hòa vào nhau khiến lòng người thêm phần thê lương.
Khúc Lăng than một tiếng, nói: "Hẳn là Thẩm hành đầu."
Có người hỏi: "Thẩm hành đầu? Là Thẩm Tử Ngọc sao?"
Khúc Lăng gật đầu, "Là hắn."
"Là hắn a..."
"Đã lâu không thấy hắn tới."
"Năm đó từng gặp qua hắn một lần, quả thức xứng với hai chữ "trích tiên"."
"Nhưng hắn hiện tại sợ đã 30 đi? Cũng không biết có còn phong độ như trước hay không."
Khúc Lăng hai mắt sáng ngời, "Không bằng chúng ta đi qua nhìn xem?"
Nhóm song nhi đều vỗ tay phụ họa, ném xuống bài và chén rượu trong tay, đoàn người hướng theo tiếng huyên mà đến.
Nơi này sợ chỉ có Liễu Miên Hạ không biết vị "Thẩm hành đầu" này là ai.
Thế là Liễu Miên Hạ liền hỏi: "Hắn là người nào? Sao các ngươi một đám đều..."
Mới vừa rồi bọn họ nói Thẩm Tử Ngọc tới, trong lời nói đều mang theo chú ý vị phức tạp, trên người này hẳn là có không ít chuyện xưa.
"Hắn a, nói ra thì rất dài. Thẩm hành đầu xuất thân tôn quý, đã từng là quý công tử nổi danh nhất kinh thành, sau lại gặp người không tốt..."
Khúc Lăng đem thân thế Thẩm Tử Ngọc chậm rãi kể ra.
Mười mấy năm trước khi Thẩm Tử Ngọc mười lăm tuổi đã là Trạng Nguyên, là Trạng Nguyên lang nhỏ tuổi nhất của Thiên Sở từ thời khai quốc đến nay.
Hắn xuất thân thư hương thế gia, trong nhà từng có sư phụ của Đế vương, ông nội hắn năm đó từng làm quan đến nhất phẩm.
Thẩm Tử Ngọc ưu tú như thế, song nhi thế gia coi trọng hắn tự nhiên không ít.
Được bà mối tác hợp, Thẩm Tử Ngọc cùng một song nhi khác trong kinh thành thành thân.
Hai người thành hôn mấy năm vẫn rất ân ái, nhưng ngày vui chóng tàn, phu nhân Thẩm Tử Ngọc sau khi nạp thêm trắc phu liền có mới nới cũ, vắng vẻ Thẩm Tử Ngọc mà cùng trắc phu kia đường mật ngọt ngào.
Sau đó ông nội Thẩm Tử Ngọc thuộc hàng ngũ sai lầm, thất bại trong cuộc chiến ủng hộ ngai vàng, bị đối thủ bỏ đá xuống giếng mất đi chức quan, cả nhà bị lưu đày, dưới 18 tuổi sung làm quan kĩ.
Đối thủ kia lại vừa lúc là gia tộc của vị trắc phu mới vào phủ của phu nhân Thẩm Tử Ngọc.
Thẩm Tử Ngọc không có chỗ dựa phía sau, vốn chỉ cần phu nhân hắn chịu bảo vệ thì hắn không cần phải làm quan kĩ.
Nhưng phu nhân hắn không biết bị cái gì mê hoặc, thế nhưng trơ mắt nhìn quan sai bắt Thẩm Tử Ngọc, nửa câu cũng không nói ra.
Chỉ trước khi đi tặng Thẩm Tử Ngọc một chén rượu.
Đây đúng là ly rượu, độc câm Thẩm Tử Ngọc.
"Độc câm?!" Liễu Miên Hạ khó có thể tin hô lên, "Quá ác độc! Dù nói như thế nào thì Thẩm Tử Ngọc cũng phu quân kết tóc của y!"
Khúc Lăng trào phúng nói: "Không phải sao? Lúc trước chuyện này nháo đến cả thành đều biết, ai mà không thấy ủy khuất cho Thẩm Tử Ngọc? Tốt xấu là người sớm chiều ở chung bên gối mấy năm, sao y có thể nhẫn tâm hạ thủ như vậy?"
"Sau này thì sao?" Liễu Miên Hạ truy vấn nói.
"Sau này nhóm song nhi trong kinh biết Thẩm Tử Ngọc trở thành quan kĩ, mỗi người đều tranh nhau đi gặp hắn, muốn cùng hắn có một đêm xuân —— mấy vị Công chúa Quận chúa đương triều cũng đều là khách của hắn."
Liễu Miên Hạ nói: "Ai hỏi ngươi cái này nha, ta là hỏi phu nhân hắn sau này như thế nào ? Thù lớn như thế, chẳng lẽ cứ để như vậy?"
Khúc Lăng nói: "Sau này nhà kia sụp đổ. Cả nhà bị lưu đày, dưới mười tám sung làm quan kĩ. Giống với nhà Thẩm Tử Ngọc lúc trước y như đúc."
Liễu Miên Hạ chớp chớp mắt, "Là Thẩm Tử Ngọc làm sao?"
"Bên ngoài nhìn vào thì không giống hắn làm, nhưng chúng ta đều lén suy đoán là hắn ở sau lưng xuất lực, nếu không thì nhà kia sao lại giống như Thẩm gia lúc trước được?"
"Nhưng mà nói đi nói lại, cho dù có phải hắn làm hay không thì thù này của hắn cuối cùng cũng báo." Liễu Miên Hạ lại hỏi, "Vậy hắn còn nói được không?"
Khúc Lăng tiếc hận nói: "Không được."
Đoàn người vừa đi vừa nói chuyện, càng lúc càng đến gần tiếng huyên kia.
Phía trên vách đá sườn núi có một bóng dáng thon dài đứng đó.
Người nọ một bộ y phục màu đỏ, vạt áo lay động trong gió. Tóc dài chưa buộc dài đến ngang eo, gió núi thổi tới ôn nhu vén lên vài sợi tóc hắn.
Chỉ một bóng dáng đã khiến lòng người say mê vô hạn.
Có lẽ là nghe tiếng có người tới, Thẩm Tử Ngọc hạ huyên xuống.
Khúc Lăng giương giọng nói: "Đã lâu không gặp, tiếng huyên của Thẩm hành đầu vẫn êm tai như thế."
Thẩm Tử Ngọc xoay người cung kính hành lễ với Khúc Lăng.
Khi hắn lại đứng lên, Liễu Miên Hạ mới thấy rõ diện mạo của hắn.
Đẹp.
Đặc biệt khiến người chú ý chính là đôi mắt kia.
Mắt phượng hẹp dài, đuôi mắt điểm nốt ruồi son khiến khí chất thanh lãnh của hắn thêm phần diễm lệ.
Lạnh lùng của hắn khác với Dương Quân Khanh.
Hắn tuy rằng mặc hồng y nhưng lại làm người cảm thấy hắn là vị thần vô dục vô cầu trên trời. Trong mắt một mảnh hoang vu, nếu có một trận gió thổi tới thậm chí sẽ khiến người khác cảm thấy hắn sẽ theo gió mà đi.
Các phu nhân phía sau Khúc Lăng đều bị nhan sắc Thẩm Tử Ngọc làm cho kinh ngạc thở dốc.
Có người trước kia từng gặp qua Thẩm Tử Ngọc, còn tưởng rằng nam nhân này tuổi lớn dung mạo nhất định sẽ không bằng trước.
Có người chỉ mới nghe qua Thẩm Tử Ngọc, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy người thật.
Mọi người đều không nghĩ tới Thẩm Tử Ngọc thế nhưng sẽ đẹp đến mức độ này.
So sánh với hắn thì các phu quân thị lang trong nhà quả thực chỉ là bùn đất.
Khúc Lăng nhiệt tình nói: "Thẩm hành đầu, chúng ta ở bên này dạo chơi ngoại thành, không biết có vinh hạnh mời ngươi qua đó diễn tấu cho chúng ta một khúc?"
Thẩm Tử Ngọc thân phận thấp kém, mà Khúc Lăng lại là Tương Vương phi, Khúc Lăng vốn không cần khách khí như thế.
Nhưng y lại theo bản năng cảm thấy mình hẳn nên tôn kính với nam nhân này.
Mà các phu nhân khác cũng hoàn toàn không cảm thấy ngữ khí Khúc Lăng nói chuyện có gì không đúng.
Tương Vương phi mời, Thẩm Tử Ngọc đương nhiên không thể chối từ.
Hắn lại một lần hành lễ, làm tư thế "Mời", ý bảo Khúc Lăng đi trước dẫn đường.
Người hầu bên người Thẩm Tử Ngọc thay hắn thu thập nhạc cũ, tập mãi thành thói quen đi theo sau đoàn người.
Một đám người trở lại vị trí tụ hội phía trước, lại tiếp túc hình thức chơi đùa lúc trước.
Thẩm Tử Ngọc ngồi trên một tảng đá lớn, cầm lấy cây tiêu thổi một khúc.
Khúc nhạc này Liễu Miên Hạ chưa từng nghe qua, nhưng lại có thể nghe ra đây là một khúc biểu đạt tình yêu nồng nhiệt.
Y có chút kỳ quái, người giống như Thẩm Tử Ngọc nhìn qua rõ ràng tính cách lãnh đạm, làm sao có thể thổi ra một khúc dễ nghe như vậy.
Một khúc thổi xong, Khúc Lăng mời Thẩm Tử Ngọc gia nhập trò chơi của bọn họ.
Thẩm Tử Ngọc ngược lại cũng không chối từ, nếu thua liền bưng chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Tư thế uống rượu của hắn cũng đẹp như muốn mạng người.
Lúc Thẩm Tử Ngọc ngửa đầu, tầm mắt các song nhi nhóm cơ hồ đều dán chặt lên hầu kết hắn.
Trong lòng Liễu Miên Hạ thầm nói nam nhân này thực sự có điểm họa thủy a.
Không nghĩ tới lúc y đang nhìn Thẩm Tử Ngọc, Thẩm Tử Ngọc cũng đang âm thầm quan sát y.
Đây chính là Liễu Miên Hạ.
Là nhiệm vụ lần này của hắn.
Trong đầu Thẩm Tử Ngọc hiện ra lời nói của quý nhân lúc đó.
"Đi câu dẫn Liễu Miên Hạ, để y vì ngươi mà phản bội các phu quân của y."
"Ta biết năng lực của ngươi, ngẫm lại những người nhà của ngươi đang lưu đày ở Nam Cương, ngươi sẽ làm được đúng không?"
Thẩm Tử Ngọc quỳ rạp trên đất, đồng ý nhiệm vụ này.
Đối phương dùng người nhà uy hϊế͙p͙ hắn, nhưng lại không biết hắn sớm đã đủ năng lực bảo vệ người nhà.
Hắn đáp ứng chuyện này, chẳng qua là vì ngày dài nhàm chán mà thôi.