Chương 74: Chuốc rượu

Thẩm Tử Ngọc am hiểu đường tình lối duyên nên sau lần đầu tiên gặp Liễu Miên Hạ cũng không vội vã tiếp xúc y, mà qua gần một tháng mới lần nữa xuất hiện trước tầm mắt Liễu Miên Hạ.
Trùng dương qua đi dù không có ngày hội lớn nào nhưng mọi người vẫn kết bạn du ngoạn.


Nhưng vào tháng mười, nhà nhà đã bắt đầu chuẩn bị cho năm mới, lại là một năm được mùa nên Sở kinh cũng rất náo nhiệt.
Lần này yến hội có thể xem là tiệc mừng nho nhỏ, có vị phu nhân mới nạp thêm thị lang nên mời mọi người tới uống rượu mừng.


Hôm nay tụ họp ở một tòa biệt viện, cũng không biết Khúc Lăng dùng biện pháp gì mà có thể mời được Thẩm Tử Ngọc tới.


"Ta đã gửi thiệp mời cho Thẩm hành đầu vài lần nhưng Thẩm hành đầu nói thân thể không khỏe, ở nhà dưỡng bệnh," Khúc Lăng cười nói, "Đợi lâu như thế lâu cuối cùng cũng chờ được Thẩm hành đầu khỏe lên, các ngươi hôm nay thật có phúc nha!"


Nghe nói Thẩm Tử Ngọc tinh thông mười tám loại nhạc cụ. Nếu lời này là thật thì không những nghe thỏa đôi tai mà còn nhìn đã con mắt.
Xem đại mỹ nhân tấu nhạc cũng là một loại hưởng thụ.


Thẩm Tử Ngọc lễ nghĩa chu toàn, theo lẽ thường cung kính hành lễ với các phu nhân, sau đó ngồi trước đàn cổ bắt đầu tấu nhạc.
Lần này hắn mở đầu bằng một ca khúc thanh thoát, chính là ứng với chủ đề tiệc mừng ngày hôm này.
Đàn xong, Khúc Lăng liền để Thẩm Tử Ngọc ngồi vào vị trí.


available on google playdownload on app store


"Thẩm hành đầu tự mình chọn một chỗ đi."
Thân là kỹ tử lại nổi danh như thế, ở trong trường hợp này không có khả năng sẽ ngồi một chỗ.
Phu nhân mời Thẩm Tử Ngọc tới, bên ngoài là mời hắn tấu nhạc, trên thực tế ai mà không muốn ngủ cùng nam nhân như thế?


Lời này của Khúc Lăng ý là để Thẩm Tử Ngọc chọn một người để hầu hạ, sau khi kết thúc yến hội tự nhiên sẽ tiếp tục lên giường hầu hạ vị phu nhân kia.
Thẩm Tử Ngọc cơ hồ không chút do dự, hồng y phấp phới hướng về phía Liễu Miên Hạ mà đến, sau đó ngồi bên cạnh y.


Khúc Lăng sửng sốt một chút, là y ba lần bốn lượt gửi thiệp mời cho Thẩm Tử Ngọc mới có thể mời Thẩm Tử Ngọc đến.
Y còn tưởng rằng Thẩm Tử Ngọc sẽ chọn chính mình.
Sao có thể nghĩ tới Thẩm Tử Ngọc thế nhưng lại chọn Liễu Miên Hạ.
Liễu Miên Hạ cũng có chút ngây người.


Y tuy rằng rất thích diện mạo Thẩm Tử Ngọc, nhưng từ trước tới nay đều không muốn phát sinh cái gì với hắn.
Y thưởng thức Thẩm Tử Ngọc giống như là thưởng thức những thứ xinh đẹp vậy.
Như hoa tươi, y phục hoa lệ hay phong cảnh núi sông tráng lệ.
Thích nhưng cũng không muốn chiếm làm của riêng.


Khúc Lăng một hồi lâu mới phản ứng lại, miễn cưỡng cười nói: "Xem ra vẫn là Miên Hạ được Thẩm hành đầu ưu ái, ta vừa thấy Thẩm hành đầu ngồi ở bên cạnh ngươi, ngươi cũng không biết trong lòng ta có bao nhiêu chua xót ghen tị đâu."


"Chỗ tốt đều bị ngươi chiếm mất, phạt ngươi ba ly rượu! Bằng không chúng ta nuốt không trôi a!"
Những người khác phụ họa nói: "Đúng đúng! Phạt rượu!"
"Không phạt thì ta không phục!"
Liễu Miên Hạ cười khổ một chút, chỉ đành giữa thanh âm bưng lên ly rượu.


Uống xong một chén rượu, Thẩm Tử Ngọc lại giúp y rót đầy một ly.
Đợi uống xong ly thứ hai lại có người náo loạn.


"Uống rượu như vậy không chút thú vị! Thẩm hành đã đã ngồi bên cạnh Vương phi thì Vương phi không phải nên tỏ vẻ chút sao? Đừng vắng vẻ Thẩm hành đầu người ta a, sẽ khiến mọi người thương tâm."
"Đúng vậy đúng vậy! Ly thứ ba này để Thẩm hành đầu đút uống!"


"Đút uống đút uống!"
Liễu Miên Hạ bất đắc dĩ cười cười, y vốn tưởng rằng Thẩm Tử Ngọc sẽ bưng chén rượu uy y uống.
Lại nghe có người kêu: "Miệng đối miệng!"


Đang lúc do dự, tầm mắt đột nhiên tối sầm lại, một mùi hương thanh lãnh đánh úp y, trên cánh môi xúc cảm mềm mại, phiến môi bị bị người thuần thục dùng kỹ xảo đẩy ra, rượt ngọt mang theo vị cay nồng liền chảy vào trong miệng.
Thẩm Tử Ngọc động tác thực nhẹ, cũng thực nhanh.


Lúc Liễu Miên Hạ phản ứng lại thì đã theo bản năng nuốt rượu xuống.
Mà hình ảnh cuối cùng trong đầu y là Thẩm Tử Ngọc đang nửa rũ mi mắt.
Như si tình mà lại vô tình, ánh mắt như mê ly lại xa cách.
Người nam nhân này...
Rất khiến người muốn phạm tội.


Nụ hôn bùng cháy bầu không khí, những phu nhân khác đều lôi kéo kỹ tử bên người mình hết hôn lại sờ, xung quanh nhất thời sắc tình hẳn lên.


Liễu Miên Hạ biết bọn họ rất nhanh sẽ có vài người cùng kỹ tử lăn cùng một chỗ làm chuyện đó, càng sẽ có người trực tiếp dẫn người đến phòng nghỉ sau hậu viện.


Thế là y liền bảo người hầu thả màn che xuống như lúc trước, ngồi nghỉ trong chốc lát sẽ đi về phòng nghỉ, nhưng y sẽ không phát sinh quan hệ với kỹ tử nào.
Mành treo buông xuống, Thẩm Tử Ngọc bên cạnh liền đưa tới một quyển sách nhỏ.


Quyển sách kia chẳng qua lớn bằng bàn tay, dùng giấy trắng đóng thành sách, mặt trên viết mấy chữ nhỏ nhỏ.
『Xin lỗi』
『Mới vừa rồi nếu không giúp ngươi chắn rượu, bọn họ sẽ càng quá mức』
Chữ cũng giống người, loan phiêu phượng bạc*.
(*ý chỉ thư pháp sang trọng, tao nhã)


Hơn nữa còn dùng bút đầu cứng, bút lông ngỗng.
Để tiện cùng người khác giao lưu hắn cố ý luyện chữ bút đầu cứng.
Rốt cuộc mực nước và bút lông cũng không tiện mang theo bên người.
Liễu Miên Hạ chớp chớp mắt hiểu rõ ý Thẩm Tử Ngọc.


Nếu hắn giúp Liễu Miên Hạ chắn rượu, phỏng chừng những phu nhân đó sẽ ăn dấm hơn nữa, không chừng còn sẽ làm ra những yêu cầu phạt khác.
Đến lúc đó không chỉ để Thẩm Tử Ngọc uy y uống rượu, có khi còn là hôn lưỡi hoặc làm chuyện tình sắc hơn.


Nhưng Liễu Miên Hạ vốn dĩ cũng không muốn Thẩm Tử Ngọc chắn rượu cho y.
Rượu bọn họ uống tính ra cũng không nặng lắm, nồng độ rất thấp còn mang theo vị ngọt, Liễu Miên Hạ hoàn toàn không lo lắng.
"Không có việc gì," Liễu Miên Hạ xua xua tay nói, "Huynh không cần xin lỗi ta, cũng không phải huynh sai."


Thẩm Tử Ngọc ở trên vở viết: 『Cảm ơn』
"Vì sao lại chọn ngồi bên cạnh ta?" Liễu Miên Hạ đối vấn đề này rất tò mò.
Trước đó y cũng cho rằng Thẩm Tử Ngọc sẽ chọn Khúc Lăng a.
『Bởi vì trong ánh mắt những người khác đều viết muốn cởi sạch quần áo của ta』


Liễu Miên Hạ không nhịn được bật cười.
Lời này quả thật không sai.
Y cười nói: "Vậy sao huynh lại biết ta ta không muốn cởi quần áo huynh?"
Thẩm Tử Ngọc viết: 『Ánh mắt một người không lừa được người khác, ta đã thấy quá nhiều』


Liễu Miên Hạ nhìn ngón tay thon dài hữu lực của hắn nắm bút lông ngỗng viết chữ, cảm thấy người nam nhân này chỗ nào cũng đẹp.
Thanh âm bên ngoài bình phong càng ngày càng ɖâʍ mĩ, Liễu Miên Hạ đề nghị: "Chúng ta đi thôi."


Chủ nhân mở tiệc chiêu đãi đều chuẩn bị phòng cho khách, người hầu dẫn bọn họ tới sương phòng rồi lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài.
Trước kia có mấy lần tham gia yến hội như vậy, Liễu Miên Hạ đều là đọc sách nhìn các phu nhân khác chơi đến hăng say, sau đó lại theo mọi người rời đi.


Có đôi khi cũng sẽ trò chuyện cùng đứa trẻ Tiểu Ân y mang theo.
Lúc này mang theo đại phiền toái trở về phòng nghỉ, Liễu Miên Hạ có chút không biết làm sao bây giờ.
Y không muốn ngủ cùng Thẩm Tử Ngọc, ít nhất hiện tại còn chưa có ý tưởng kia.


Nhưng một chuyến hôm nay qua đi, người ngoài làm sao tin y Liễu Miên Hạ không ngủ với Thẩm Tử Ngọc?
Một đại mỹ nhân như thế ở chung một phòng với mình, ngoại trừ đẹp còn tài hoa hơn người, này ai có thể cầm lòng được?


Liễu Miên Hạ mềm mại dựa vào trên giường, buồn rầu nói: "Qua hôm nay toàn kinh thành đều sẽ cho rằng ta nằm trên giường huynh, Trạm ca lại bày sắc mặt cho ta mà xem."
Thẩm Tử Ngọc đưa vở nhỏ cho y, mặt trên viết: 『Thực xin lỗi, là ta gây thêm phiền toái cho ngươi』


"Tính ra cũng không gọi là phiền toái," Liễu Miên Hạ nói, "Chỉ là Trạm ca hắn... Hắn thích bắt nạt ta..."
Ở trên giường bắt nạt y.
Mỗi lần qua đêm trong biệt viện Bùi Trạm, Liễu Miên Hạ suốt đêm đều bị lấp đầy, sau đó sẽ liên tục cao trào, thậm chí thường xuyên bị thao tè ra quần.


Làm y mỗi lần đều vừa sướng vừa sợ Bùi Trạm.
Thẩm Tử Ngọc: 『Bùi đại nhân rất thích ăn dấm sao?』


Liễu Miên Hạ nói: "Hắn hay ghen nhất, lúc ấy ta lần đầu tiên tham gia loại yến hội này cái gì cũng không hiểu, bị người khác đưa Tiểu Ân đến hầu hạ, rõ ràng ta và Tiểu Ân cái gì cũng không xảy ra, nhưng lại bị Trạm ca biết, buổi tối hôm đó hắn liền..."


Buổi tối ngày hôm đó chính là lần đầu tiên thao Liễu Miên Hạ tè ra quần.
Liễu Miên Hạ hiện tại nhớ lại vẫn cảm thấy thẹn.
Thẩm Tử Ngọc:『Những người khác sẽ không ghen sao?』


"Mấy người bọn họ a," Liễu Miên Hạ khóe miệng giơ lên, nhớ tới mấy phu quân trong nhà liền nhịn không được muốn cười, "A Kiêu giống như ngốc cẩu vậy, hoàn toàn không ngại, trong lòng A Từ khẳng định sẽ khó chịu, chẳng qua hắn rất tin tưởng ta, ta nói không có quan hệ gì với Tiểu Ân cả thì A Từ liền tin tưởng ta."


"Tam Lang... Ta nhìn không ra suy nghĩ của hắn, tâm tư hắn quá sâu, chẳng qua ta cảm thấy ta làm cái gì hắn đều sẽ bao dung ta a."


"Duệ ca và Khanh Khanh không ở, Duệ ca kỳ thật cũng ngốc, hắn gánh trách nhiệm phu chủ trên vai, không chỉ sẽ không bởi vì loại chuyện này mà ghen, sợ là còn sẽ vì làm ta vui vẻ, mà còn chủ động giúp ta nạp thị lang nữa kìa. Ta đôi khi sẽ hy vọng Duệ ca có thể ích kỷ một chút."


"Khanh Khanh hẳn cũng sẽ tức giận, hắn vừa giận sẽ không nói chuyện với ta, nhưng vẫn sẽ mỗi ngày bắt mạch cho ta, làm dược thiện cho ta ăn, sau đó có khi sẽ đột nhiên mở khóa một số chuyện kích thích..."
Liễu Miên Hạ chống cằm thở dài, "Đã lâu chưa gặp bọn họ, ta thật nhớ các huynh ấy."


Y nói nửa ngày, khi ngẩng đầu thấy Thẩm Tử Ngọc vẫn luôn nhìn mình chăm chú, tức khắc có chút ngượng ngùng.
"Ta ồn ào quá đúng không? Tự mình một người nói lảm nhảm nhiều như thế, nếu ngươi thấy ta quá phiền thì ta sẽ không nói nữa."


Liễu Miên Hạ vô thức gãi gãi mặt, thay bản thân giải thích: "Chủ yếu là vì huynh quá an tĩnh, là một người rất tốt để kể hết mọi chuyện nên ta bất tri bất giác mới nói nhiều như thế."


Trước mặt Thẩm Tử Ngọc y có cảm giác cái gì cũng có thể nói, bởi vì đối phương sẽ không phát ra bất luận thanh âm gì chen ngang, Liễu Miên Hạ theo bản năng mà đặc biệt thả lỏng.
Thẩm Tử Ngọc khẽ cười một chút, đem quyển sách nhỏ đẩy cho Liễu Miên Hạ xem.


『Ta rất thích nghe, ngươi có thể tiếp tục nói, có thể được ngươi trút bầu tâm sự là vinh hạnh của ta』
Hắn cười như băng tuyết tan chảy, vạn vật sinh sôi, Liễu Miên Hạ cũng nhìn đến ngây người.


Một hồi lâu sau, y mới lẩm bẩm nói: "Nếu ở hiện đại, với giá trị nhan sắc chắc chắn sẽ là minh tinh nổi tiếng toàn cầu."
Thẩm Tử Ngọc viết nói: 『Ngươi đang nói cái gì?』
Liễu Miên Hạ phục hồi tinh thần lại, "Ta là nói huynh lớn lên đẹp."
Thẩm Tử Ngọc: 『Dung mạo là thứ vô dụng nhất』


"Ai nói!" Liễu Miên Hạ lập tức phản bác nói, "Lớn lên đẹp cũng có thể kiếm cơm ăn!"
Phải biết rằng, thế giới kiếp trước của y là thế giới nhìn mặt a.
Thẩm Tử Ngọc: 『Nếu dung mạo hữu dụng thì ta cũng không phải như bây giờ』


"Này..." Liễu Miên Hạ bị hắn nói một câu á khẩu không trả lời được.
Thẩm Tử Ngọc nói hẳn là chuyện hắn bị phu nhân hắn phản bội.
Chuyện này ở kinh thành không phải bí mật, chỉ cần hỏi thăm một chút liền biết.


Nếu lúc trước phu nhân Thẩm Tử Ngọc nhung nhớ mỹ mạo hắn, hoặc là đối với tâm tồn hắn tồn tại nửa phần cảm tình, hay là để ý tài hoa của hắn thì cũng sẽ không dễ bỏ hắn như vậy...
"Đó là vì y không biết quý trọng!" Liễu Miên Hạ nói.


Thẩm Tử Ngọc lắc đầu, lại viết nói: 『Phong hỏa hí chư hầu là bịa đặt, cho dù xinh đẹp đến đâu ở trước mặt quyền thế căn bản không đáng giá nhắc tới』
Liễu Miên Hạ còn rất không phục, "Tuy là nói như thế, nhưng huynh thật sự rất đẹp đó!"


Mỗi ngày nhìn mỹ nhân tâm tình cũng sẽ trở nên tốt hơn.
Liễu Miên Hạ cũng không phải ngốc, từ lời của Thẩm Tử Ngọc nói y có phân tích ra được lúc trước toàn tộc Thẩm gia bị phạt, phu nhân Thẩm Tử Ngọc phỏng chừng lo lắng bị hắn liên lụy nên mới vứt bỏ hắn.


Nhưng độc câm hắn thì thật sự quá mức ác độc.
Chẳng lẽ còn lo Thẩm Tử Ngọc sẽ nói ra lời gây bất lợi cho gia tộc phu nhân hắn sao?
Thẩm Tử Ngọc viết trên sách nhỏ: 『Cảm ơn Vương phi khen ngợi』


Liễu Miên Hạ lại dùng tay chống cằm, một đôi mắt dính chặt trên mặt Thẩm Tử Ngọc, đề nghị nói: "Dù sao cũng đang chán, không bằng huynh đàn mấy bài hay thổi mấy khúc tới nghe đi."
Thẩm Tử Ngọc: 『Muốn nghe cái gì?』


Liễu Miên Hạ: "Ta cũng không biết, rất nhiều khúc nghe qua ta cũng không nhớ nổi tên, nếu không huynh cứ chọn đi."
Thẩm Tử Ngọc lúc này ôm lấy tỳ bà, gảy một khúc thập diện mai phục.
Liễu Miên Hạ nghe tới hứng thú, vẻ mặt hưng phấn đứng lên, "Ta cũng biết hát vài bài, ta muốn hát!"


Thẩm Tử Ngọc trong mắt mang theo ý cười, làm cái thủ thế mời.
Liễu Miên Hạ thanh thanh giọng nói, "Có đôi khi bạn bạn hoài niệm những ngày tháng cũ."
"Nhưng khi sự hồn nhiên rời đi bạn lại không nói một lời."
"Chỉ vung mạnh đôi tay giống như ném viên giấy nhỏ."


"Nhủ rằng đây là chuyện mà cuộc đời phải bước qua."
"Từng ngày từng năm luôn bận rộn cuồng quay."
"Bạn và tôi đến từ những ngôi làng nhỏ Hồ Bắc Tứ Xuyên Quảng Tây Ninh Hạ Hà Nam Sơn Đông Quý Châu Vân Nam."
"Từng thề rằng phải làm người phi thường."


"Lại giật mình tỉnh giấc trong đêm nào đó ở Bắc Kinh Thượng Hải Quảng Châu Thâm Quyến cô đơn đứng trên sân thượng." (1)
...
Lúc Liễu Miên Hạ mở miệng hát lên, biểu tình Thẩm Tử Ngọc kinh ngạc trong nháy mắt, nhưng hắn rất nhanh đã lắng nghe nó một cách nghiêm túc.


Sau vài câu hắn bắt đầu thử đệm nhạc cho Liễu Miên Hạ, hơn nữa dần dần trở nên thuần thục.
Mà Liễu Miên Hạ còn trực tiếp ngồi xuống thảm, cầm ghế đẩu làm trống tự mình đánh nhịp.
Hát xong bài này y còn cảm thấy chưa đã ghiền, lại tiếp tục hát bài khác.


"Ở quảng trường Prague khi hoàng hôn, gieo một niềm hy vọng nơi hồ ước nguyện, đàn bồ câu trắng đưa lưng đón ánh nắng chiều, khung cảnh thật mỹ lệ ta không dám nhìn ——" (2)
...
"Anh nghe kìa, tí tách, tí tách, tí tách, là âm thanh từng giọt mưa rơi"


"Anh nghe em, là em, là em đấy, là em đang ngâm nga giai điệu anh yêu thích nhất"(3)
...
"Ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm, làm ơn hãy dẫn tôi đến gần em. Ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm, chắc sẽ biết chứ? Hình bóng nào từng cùng tôi sánh bước, giờ phút này giờ đang nơi đâu ——"(4)
...


Liễu Miên Hạ nghĩ muốn hát cái gì, nhớ vài câu thì hát vài câu, cũng chả bắt đầu hát từ câu đầu tiên của bài hát, tất cả đều tùy hứng hát một hơi, chỗ không nhớ rõ từ thì hừ hừ vài tiếng bỏ qua.


Cũng may Thẩm Tử Ngọc có nhạc lý tốt mới có thể tạo ra nhạc đệm cho sáu bảy bài hát.
Liễu Miên Hạ hát đến miệng khô lưỡi khô, cuối cùng mới chịu dừng lại uống nước.
Thẩm Tử Ngọc liền viết trên sách nhỏ: 『Những bài hát đó ta chưa nghe qua bao giờ, giai điệu rất lạ nhưng lại rất êm tai』


『Trong đó có vài địa danh ta suy nghĩ thật lâu vẫn không biết nơi nào ở Thiên Sở có tên những địa danh đó』
Liễu Miên Hạ hát đến vui vẻ, tâm tình cực tốt, vỗ vai Thẩm Tử Ngọc, "Học sinh mù đã phát hiện trọng điểm!"
Thẩm Tử Ngọc làm một cái biểu tình khó hiểu.


Liễu Miên Hạ ỷ vào hắn nghe không hiểu, cười toe toét: "Bởi vì những bài ta hát đều không phải của thế giới này a!"
"Huynh phải giúp ta giữ bí mật nga."






Truyện liên quan