Chương 79: Ấn theo quy tắc trò chơi
"Không không không, huynh một chút cũng không dơ!" Liễu Miên Hạ vội vàng xua tay, "Huynh đừng nghĩ như thế! Huynh cũng là thân bất do kỷ!"
Cũng không biết nói như vậy có an ủi được Thẩm Tử Ngọc không nữa.
Thẩm Tử Ngọc ngồi trước án thư, dáng người đơn bạc hơn trước, hắn rũ xuống mi mắt, lông mi như cánh bướm đen xinh đẹp rung rinh nhè nhẹ.
『Thực xấu』
Liễu Miên Hạ đi đến bên người Thẩm Tử Ngọc ngồi xuống, nắm lấy tay hắn, lúc này y cũng không dùng những lời nói dối thiện ý an ủi Thẩm Tử Ngọc nữa mà nghiêm túc nói:
"Đúng vậy, thực xấu."
"Nhưng huynh rất kiên cường."
"Nếu đổi thành ta, ta không biết bản thân có thể sống tiếp hay không."
"Không biết sau khi bị tr.a tấn có thể sống sót, cũng không biết sau khi chữa thương xong thấy những vết sẹo kia có còn dũng khí sống tiếp hay không."
"Cho nên, huynh thật sự rất kiên cường."
"Huynh đã làm rất tốt."
"Ta sẽ không ghét bỏ những vết sẹo của huynh."
"Nhìn thấy chúng nó, ta chỉ biết nhớ tới huynh có một linh hồn mạnh mẽ."
Liễu Miên Hạ chậm rãi dựa vào người Thẩm Tử Ngọc, giơ tay sờ sờ vị trí trái tim hắn hỏi: "Còn đau không?"
Thẩm Tử Ngọc lắc đầu.
Lúc ấy là đau, nhưng hiện tại những vết thương cũ đó đã sớm không còn đau nữa.
"Ta không nên nghe huynh, hẳn là sớm chuộc thân cho huynh một chút." Liễu Miên Hạ vẫn luôn rất hối hận, "Nếu không huynh sẽ không bị Ninh Thuần kia... Thực xin lỗi."
Không cần phải xin lỗi.
Hắn chỉ là trong giới quý tộc tản ra tin tức cho những song nhi có sở thích thi ngược.
Nếu không phải Ninh Thuần thì cũng sẽ có người khác tới.
Hắn chỉ đang âm mưu.
Liễu Miên Hạ thật cẩn thận hỏi: "Trước kia... Những người làm vậy với huynh còn có ai?"
Y muốn giúp Tử Ngọc báo thù!
Thẩm Tử Ngọc lắc đầu, cũng không tính nói cho Liễu Miên Hạ.
Hắn tiện tay viết lên giấy: 『Đã khiến bọn họ phải trả giá』
Song nhi đầu tiên mang hắn về tr.a tấn, không chỉ có ngược đãi hắn mà còn xem hắn như hàng hóa giao dịch, để bằng hữu y cùng tham gia ngược đãi.
Người đó làm Thẩm Tử Ngọc thấy rõ thế gian này gian ác đến nhường nào.
Những vết thương cũ trên người Thẩm Tử Ngọc đều trong đoạn thời gian kia tạo thành.
Từ đó về sau, Thẩm Tử Ngọc bắt đầu tích lũy sức mạnh trong tay.
Sau này, tất cả những người đó đều ch.ết.
Trực tiếp động tay vào hắn, đồng lõa giữ chặt không cho hắn động, những người vây xem hắn bị ngược đãi.
Tất cả đều đã ch.ết.
Ngoại trừ hắn, không còn kẻ nào có thể làm hắn bị thương.
Ninh Thuần xuất hiện, chẳng qua là một hồi âm mưu nhằm vào Liễu Miên Hạ.
Liễu Miên Hạ nhẹ nhàng thở ra, "Vậy là tốt rồi."
Thẩm Tử Ngọc lại viết: 『Không hỏi vì sao y muốn ngược đãi ta sao?』
Liễu Miên Hạ nhíu mày nói: "Không phải bởi vì loại người này vốn dĩ thích tr.a tấn người khác tìm niềm vui sao?"
Thẩm Tử Ngọc: 『Bởi vì ta trước mặt y không thể nào cương cứng』
Liễu Miên Hạ nháy mắt mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Thẩm Tử Ngọc.
Thẩm Tử Ngọc biểu tình phảng phất như đang nói một chuyện không chút quan hệ nào với mình.
Hắn lại viết: 『Năm đó uống quá nhiều thuốc』
『Thân thể hỏng rồi』
Không phải như thế.
Thân thể hắn bình thường.
Nguyên nhân hắn không cứng được chỉ vì hắn không muốn.
Mặc dù đôi lúc cương cứng vì sinh lý nhưng hắn hoàn toàn không muốn giải phóng nó.
Không có hứng thú, không cần phải làm.
Trước Liễu Miên Hạ, Thẩm Tử Ngọc đã rất nhiều năm không tiếp xúc thân mật với bất kì song nhi nào.
Bốn năm, hay là 5 năm, đã nhớ không rõ nữa.
Mà trong đầu Liễu Miên Hạ nháy mắt nhớ tới đệ đệ Cố Thần Chi nhà mình.
Lúc nhìn Thẩm Tử Ngọc, ánh mắt không tự chủ mang theo nét đau lòng.
Nam nhân này ngoại trừ gương mặt kia, những chỗ khác đều hỏng.
Không, hắn còn một linh hồn mạnh mẽ.
Nhưng lúc này Thẩm Tử Ngọc trong mắt Liễu Miên Hạ, không hề giống trích tiên mà y gặp ở vách núi kia.
Hắn chỉ là một phàm nhân nhận hết cực khổ.
『Ngươi còn muốn ta sao?』
Thẩm Tử Ngọc đem quyển sách nhỏ đẩy tới Liễu Miên Hạ.
Liễu Miên Hạ không chút do dự gật đầu, "Muốn, vì sao không muốn? Hơn nữa huynh đã là người của ta."
Thẩm Tử Ngọc chậm rãi nghiêng đầu, mắt phượng hẹp dài nhìn Liễu Miên Hạ thật lâu, phảng phất đang nhìn Liễu Miên Hạ có nửa phần không vui nào hay không, xem y có thật nhiệt tình như thế.
Liễu Miên Hạ tự nhiên đón ánh mắt hắn, nhìn thẳng.
Y thật sự không ngại a.
Có người xinh đẹp như vậy ở bên cạnh, mỗi ngày đều nhìn có thể khiến tâm trạng thoải mái a.
Liễu Miên Hạ đã bắt đầu nghĩ về hình ảnh y mang Thẩm Tử Ngọc về nhà.
Không thể cùng Thẩm Tử Ngọc làʍ ȶìиɦ, vậy lúc đến phiên hắn thì vừa lúc có thể nghỉ phép.
Phải thỏa mãn sáu lão công còn chưa đủ vất vả hay sao?
Sau đó đến viện tử của Thẩm Tử Ngọc, cùng hắn trò chuyện, đương nhiên là y nói còn Thẩm Tử Ngọc sẽ viết, lại nghe hắn đánh đàn hoặc là thổi huyên, còn có thể ở chỗ hắn hát ca. Đúng vậy, hắn muốn đem những bài hát mình nhớ rõ hát cho Thẩm Tử Ngọc nghe, sau đó để hắn học rồi đệm nhạc cho mình.
Còn có thể xem mỹ nhân luyện kiếm hoặc là vẽ tranh, viết chữ, còn nữa y còn chưa thấy Thẩm Tử Ngọc luyện kiếm đâu, hẳn là so với Trạm ca cũng không kém đâu nhỉ?
Còn muốn thiết kế quần áo cho hắn —— hắn đẹp như thế, nhất định phong cách nào cũng hợp.
Chuyện bọn họ có thể cùng nhau làm thật sự quá nhiều.
Thẩm Tử Ngọc bỗng nhiên ôm lấy Liễu Miên Hạ, gắt gao ôm lấy y, vùi đầu trên hõm vai Liễu Miên Hạ.
—— để xem ngươi có thể kiên trì bao lâu.
Liễu Miên Hạ vỗ vỗ lưng hắn, "Có phải thực cảm động hay không? Hình tượng huynh trong lòng ta đã hoàn toàn sụp đổ."
Đúng, trừ bỏ gương mặt này, ta căn bản không tốt đẹp như ngươi nghĩ, ngươi còn có thể thích được bao lâu?
Liễu Miên Hạ bỗng nhiên đề nghị nói: "Uy, vết thương huynh tốt hơn rồi đúng không? Ta muốn ăn cay, chúng ta ăn lẩu được không? Tự mình chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn."
Lần này ngược lại làm Thẩm Tử Ngọc sửng sốt một chút.
Ăn lẩu?
Bọn họ vừa rồi đang nói cái này sao?
Liễu Miên Hạ nói: "Ta lúc trước vẫn luôn cảm thấy huynh là trích tiên cao cao tại thượng, hẳn sẽ không dính đến khói lửa nhân gian."
"Nhưng ta bây giờ phát hiện huynh không phải, cho nên ta muốn nhìn thử tiên tử ăn lẩu, ha ha."
Thẩm Tử Ngọc ngẩng đầu chậm rãi tới gần Liễu Miên Hạ, gương mặt hắn như bộ phim điện ảnh rõ nét, mỗi một khung hình đều tinh xảo vô cùng, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, hôn lên môi Liễu Miên Hạ.
Hơi thở giao hòa, môi lưỡi giao triền.
Tim Liễu Miên Hạ đập rộn.
Nụ hôn kết thúc, thân mình Liễu Miên Hạ giống như bị điện giật tê dại.
"Cố ý... Trêu chọc ta sao?" Thanh âm Liễu Miên Hạ hơi khàn, giận dỗi liếc Thẩm Tử Ngọc một cái.
Thẩm Tử Ngọc không phủ nhận.
Liễu Miên Hạ cười, "Huynh xấu xa quá đi."
Thẩm Tử Ngọc cũng cong khóe môi.
Xem được mà ăn không được, ɭϊếʍƈ một ngụm nếm được ngon ngọt nhưng lại không thể ăn sạch toàn bộ.
Liễu Miên Hạ nói: "Chờ Khanh Khanh trở về sẽ nhờ huynh ấy giúp huynh điều trị thân thể thật tốt. Đi thôi, chúng ta đi chuẩn bị đồ ăn."
Y nắm tay Thẩm Tử Ngọc lắc qua lắc lại đi tới phòng bếp.
Trải qua Liễu Miên Hạ không ngừng nỗ lực, hiện tại Thiên Sở Quốc đã có càng nhiều món ăn ngon miệng. Mặc dù là mùa đông nhưng cũng có rau xanh dưa ngọt trồng trong phòng ấm.
"Ta gọt vỏ khoai tây rồi huynh cắt."
"Chúng ta cũng cắt một ít thịt đi."
"Để ta rửa cải trắng xong huynh cắt, còn có..."
Trong phòng bếp, hai người phân công hợp tác vô cùng hòa hợp, toàn bộ quá trình đều là Liễu Miên Hạ một mình nói và sắp xếp mọi chuyện, Thẩm Tử Ngọc hết thảy đều làm theo.
Nhìn qua thật giống một đôi tình lữ bình thường.
Y không phải Tấn Vương phi, hắn cũng không phải Thẩm hành đầu.
Nơi này chỉ có hai người bọn họ.
Trong nồi uyên ương sôi sùng sục tỏa ra hơi nóng, Liễu Miên Hạ đem đồ ăn đã được nấu chín vớt lên, ăn đến mồ hôi đầy đầu không chút hình tượng.
Cuối cùng y ăn no căng cả bụng.
Sau khi ăn liền lười biếng dựa vào trong ngực Thẩm Tử Ngọc xoa bụng, ở hành lang gấp khúc phơi nắng.
Thật thích ý.
"Lần sau không thể lại ăn nhiều như thế nữa." Liễu Miên Hạ thở dài, "Huynh cũng không nhắc nhở ta một chút."
Y bắt lấy một lọn tóc của Thẩm Tử Ngọc câu lên đầu ngón tay thưởng thức, thuận miệng nói: "Huynh cùng ta về nhà được không? Ta chạy qua lại hai bên mệt mỏi quá."
Thẩm Tử Ngọc lấy ra quyển sách nhỏ viết: 『Các phu quân của ngươi sẽ không hoan nghênh ta』
"Sao lại như vậy được!" Liễu Miên Hạ đứng dậy, "Ta đã nói rõ với bọn họ rồi! Mọi người đều không có phản đối!"
Thẩm Tử Ngọc: 『Trở về đi, bọn họ đều đang đợi ngươi』
Liễu Miên Hạ cả giận: "Huynh còn muốn đuổi ta đi? Huynh có phải không thích ta hay không?"
Thẩm Tử Ngọc không tiếp tục viết chữ, mà chỉ dùng cặp mắt phượng kia nhìn Liễu Miên Hạ.
Không qua vài giây Liễu Miên Hạ liền bại trận, trên mặt phát sốt, "Đã biết đã biết, biết huynh thích ta! Còn nhìn như vậy, ta liền ăn huynh!"
Mỹ nhân khiêu khích liếc mắt nhìn y một cái.
Tiện tay viết lên sách: 『Nếu là với Hạ Hạ, nói không chừng ta có thể làm』
Ánh mắt Liễu Miên Hạ không chịu khống chế mà dừng giữa hai chân Thẩm Tử Ngọc, liền nhớ tới hình ảnh ngày đó.
Một cây cực kỳ xấu xí.
Lúc ấy hắn nhất định rất đau.
Khi Liễu Miên Hạ ngẩng đầu lần nữa, đau lòng trong mắt nhiều thêm vài phần.
"Ta mới không phải là người như vậy!" Trong lời nói không tự giác bắt đầu dỗ dành Thẩm Tử Ngọc, "Huynh cũng không cần cấp, ngoan nào."
Thẩm Tử Ngọc cười nắm lấy tay Liễu Miên Hạ.
...
Trong căn phòng tối tăm, quý nhân mang mũ choàng lạnh giọng quát lớn Thẩm Tử Ngọc đang quỳ trên mặt đất, "Đã lâu như thế vì sao vẫn không có hiệu quả?!"
"Ngươi không phải rất lợi hại sao? Lấy bản lĩnh lúc trước ngươi chia rẽ gia đình người khác ra!"
Thẩm Tử Ngọc chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, lạnh nhạt nhìn quý nhân trước mặt.
Đối phương có chút bị dọa, hốt hoảng: "Ngươi nhìn ta làm cái gì? Ánh mắt của ngươi là sao? Quỳ xuống!"
Thẩm Tử Ngọc không quỳ.
Hắn không tính chấp hành nhiệm vụ này nữa.
Muốn chơi, phải ấn theo quy tắc của hắn.
Quý nhân hiển nhiên không nghĩ tới Thẩm Tử Ngọc dám không nghe mệnh lệnh, giọng the thé nói: "Ngẫm lại người nhà của ngươi ở Nam Cương! Ngươi dám kháng lệnh!"
Vậy ngài đến Nam Cương tìm bọn họ đi.
Nếu có thể tìm được thì tính ta Thẩm Tử Ngọc thua.
"Ngươi muốn làm cái gì?!" Quý nhân cả giận nói, "Ngươi không sợ ta hiện tại sẽ giết ngươi sao!"
Thẩm Tử Ngọc lúc này mới bắt đầu cử động, hắn đi đến trước án thư, trên giấy viết:
『Ngài tự tay viết cho ta một phong thư tình, ta vẫn luôn cẩn thận cất giữ』
"Ta lúc nào viết cho ngươi ——"
Quý nhân thấy mấy chữ viết trên giấy, tức khắc kinh hãi mở to hai mắt.
Kia chính là chữ viết của y! Vì sao Thẩm Tử Ngọc viết được?! Lại còn giống nhau như đúc! Căn bản không khác chỗ nào!
Thẩm Tử Ngọc lại tiếp tục viết: 『Ta nói ngài viết thì chính là ngài viết』
Quý nhân hiểu rõ ý hắn.
Thẩm Tử Ngọc có thể dùng chữ y giả mạo một phong thư tình, vu hãm y!
Hoàng thất vì bảo đảm huyết thống thuần khiết, trước nay đều là huynh đệ và con cháu tôn thất họ hàng gần cùng cưới một song nhi.
Nếu để vị kia trong cung biết y cùng Thẩm Tử Ngọc dan díu, huyết mạch hoàng thất không thuần, y có bao nhiêu cái mạng cũng không đủ ch.ết!
Nhưng nếu Thẩm Tử Ngọc bị liên lụy, hắn cũng không có khả năng sống!
Thẩm Tử Ngọc không muốn sống nữa sao?!
Quý nhân lộ ra ánh mắt oán độc.
Thẩm Tử Ngọc làm như nhìn ra y đang nghĩ gì, thế là hắn lại viết thêm hai hàng chữ bên dưới:
『Ta đương nhiên dám』
『Nhân sinh của ta như vậy tồn tại cũng không có ý nghĩa gì』
『Huống chi, lấy thân dơ bẩn của ta đổi lấy mạng ngài, là ta kiếm lời』
Ánh mắt quý nhân nháy mắt như mũi tên nhọn đâm vào người Thẩm Tử Ngọc.
Thẩm Tử Ngọc không chút sợ hãi nhìn lại y.
Một lát sau, quý nhân kéo xuống mũ choàng dùng vành nón che khuất mi mắt.
Y thỏa hiệp.
Quý nhân đi rồi, Thẩm Tử Ngọc cầm lấy giấy trên án thư, thong thả ung dung cuộn lại để nó trên ngọn lửa nến cháy sáng.
Trong khoảnh khắc giấy bị lửa lớn đốt cháy, giữa ánh lửa, dung nhan tuấn mỹ Thẩm Tử Ngọc hiện ra ma lực như có như không.