Chương 80: Hắn muốn y
Thời tiết ấm lại, cỏ mọc én bay.
Trong khoảng thời gian này Liễu Miên Hạ cơ hồ đã có thói quen mỗi ngày sẽ đến chỗ Thẩm Tử Ngọc.
Mặc kệ ở chỗ đó ngắn hay dài, tóm lại mỗi ngày đều sẽ đi một chuyến.
Liễu Miên Hạ ở nhà cũng không phải ăn không ngồi rồi, con trai nhỏ có A Từ chăm, nhóm lão công ban ngày đều ra ngoài làm việc, y đương nhiên cũng không thể cả ngày nhàn rỗi.
Gần đây Tiêu Hữu Hằng ở trước mặt Hoàng đế nhắc chuyện Liễu Miên Hạ gieo trồng dược liệu, Hoàng đế rất để tâm chuyện này, cũng sai người ghi chép việc đồng áng biên soạn thành sách, đem sách nông mở rộng cho các bá tánh để tăng sử dụng đất đai cùng nâng cao sản lượng lương thực.
Thời đại cày nông, đất đai thổ địa là cơ sở quan trọng nhất.
Tuy sách nông có người biên soạn nhưng nông dân phần lớn lại không biết chữ, chuyện mở rộng giáo dục này cũng không phải là việc dễ dàng thực hiện.
Liễu Miên Hạ từ chỗ Tiêu Hữu Hằng nghe được chuyện này liền đưa ra kiến nghị.
"Chúng ta có thể phái người đi tuyên truyền giảng giải trước," tựa như hội diễn văn nghệ, "Đầu tiên diễn một tiết mục thú vị, sau đó bắt đầu dạy các bài học đồng áng, lại kể đến vài điển tích chuyện cổ sau đó phân tích những kiến thức nông nghiệp trong đó."
Tiêu Hữu Hằng nghe rất hứng thú, duỗi tay ôm tiểu Vương phi nhà mình vào trong lòng để y ngồi lên đùi mình.
"Trong đầu em mỗi ngày đều suy nghĩ những gì hửm?" Tiêu Hữu Hằng hôn hôn Liễu Miên Hạ, cưng chiều nói, "Sao lại có nhiều ý tưởng độc đáo như vậy hử?"
Liễu Miên Hạ ngượng ngập nói: "Kỳ thật cũng không có gì, huynh muốn nói cho Hoàng thượng không?"
Tất cả đều là tham khảo kinh nghiệm của người đi trước.
Tiêu Hữu Hằng nói: "Ta và hoàng huynh sẽ bàn bạc một chút, sau đó chúng ta sẽ trước thử một lần, nếu có thành quả lại mời hoàng huynh đi xem."
Liễu Miên Hạ gật gật đầu, "Dàn dựng kịch ta sẽ làm, Tử Ngọc hẳn là rất rành chuyện này, ta muốn cho hắn hỗ trợ."
Tiêu Hữu Hằng ghen nói: "Sớm biết vậy ta sẽ không nói cho em chuyện này. Giờ thì tốt rồi, ngược lại còn tạo thêm cơ hội cho em và hắn ở chung."
Liễu Miên Hạ cười hì hì vươn người hôn Tiêu Hữu Hằng, "Ta cũng thích Tam Lang nha."
Ánh mắt Tiêu Hữu Hằng tối lại, ôm người trong ngực bước lên giường.
...
Liễu Miên Hạ đến chỗ Thẩm Tử Ngọc nói với hắn chuyện này.
"Viết một chuyện xưa thật hấp dẫn, hai ta cùng nhau nghĩ. Nó sẽ được biểu diễn nên phải đi mua một gánh hát ——"
Thẩm Tử Ngọc: 『Ta có một gánh hát』
"A?" Liễu Miên Hạ hai mắt sáng ngời, "Thật tốt quá, vậy không cần mua nữa, dùng của huynh trước!"
Thẩm Tử Ngọc: 『Còn chuyện xưa?』
Liễu Miên Hạ nép vào trong ngực Thẩm Tử Ngọc, "Huynh thấy thế nào? Ta không biết mọi người thích xem loại kịch tuồng gì lắm."
Thẩm Tử Ngọc rũ xuống mi mắt, nắm lấy tay Liễu Miên Hạ cùng hắn chậm rắn viết chữ nói:
『Đơn giản là về tình yêu trung trinh không đổi』
Ánh mắt Liễu Miên Hạ ngưng lại, tiện đà nghiêng đầu suy nghĩ.
Hoàn cảnh xã hội khác nhau, những song nhi Thiên Sở Quốc cho tới bây giờ không có quan niệm "Trung trinh" này, hơn nữa với kết cấu tỉ lệ dân cư này thì người cầm quyền cũng sẽ không thích tôn sùng cái gì gọi là tình yêu một một.
Cho nên chuyện "Lương Chúc" vừa xuất hiện ở trong đầu đã bị Liễu Miên Hạ nhanh chóng loại bỏ.
"Tây Du Ký" và "Liêu Trai" có thể làm văn kể chuyện, ngoài ra còn có thể đem ra tấu nói.
Không được, "Tây Du Ký" quá dài, ngược lại "Kính Hoa Duyên" thì được.
Nhưng gạt sang một bên trước đã, phải bắt đầu viết kịch.
Liễu Miên Hạ lâm vào trầm tư, không để ý tới Thẩm Tử Ngọc, bắt đầu cầm bút viết.
Y kỳ thật đã quen dùng bút đầu cứng nên không chút trở ngại cầm lấy bút lông ngỗng của Thẩm Tử Ngọc bắt đầu viết.
Y ngồi trên đùi Thẩm Tử Ngọc viết một câu chuyện xưa nhỏ.
Chuyện xưa kể về một song nhi tên là Nhan Sinh và hai vị phu quân của y.
Nhan Sinh là thiếu gia nhà giàu, còn Tần Trì lại nội thị bên người y. Hai người từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, từng lén cùng nhau định chuyện chung thân. Nhưng phụ thân Nhan Sinh xem thường thân phận Tần Trì, không cho bọn họ ở bên nhau, muốn gả Nhan Sinh cho Phan thiếu gia quyền quý, Nhan Sinh không thích Phan thiếu gia, sống ch.ết thề không phải Tần Trì không gả.
Phụ thân Nhan Sinh liền ra điều kiện, chỉ cần Tần Trì công thành danh toại mới có thể cưới Nhan Sinh. Vì thế Tần Trì tòng quân, một mình Nhan Sinh ở nhà chờ đợi, không nạp trắc phu, cũng không cần thị lang nhà mình an bài, tràn đầy chờ mong Tần Trì sẽ đến cưới mình.
Nhưng nửa năm sau, Nhan Sinh nhận được tin dữ Tần Trì ch.ết trận sa trường. Nhan Sinh chịu đả kích lớn, hương tiêu ngọc vẫn. Y sau khi ch.ết lòng mang chấp niệm, biến thành u hồn lên đường tìm kiếm Tần Trì.
Thư sinh Úc Mộ vào kinh dự thi, trên đường nghỉ ngơi trong một ngôi miếu chùa, vừa lúc hồn phách Nhan Sinh du đãng đến đây, Nhan Sinh liền nhập mộng Úc Mộ, năn nỉ hắn giúp mình tìm kiếm người yêu.
Từ đây Úc Mộ mỗi đêm mơ thấy Nhan Sinh, cùng làm bạn với hồn phách Nhan Sinh. Trên đường vào kinh bọn họ vui cười giận mắng, trắng đêm trò chuyện. Bọn họ cùng nhau chiêm ngưỡng phong cảnh, cũng gặp được ác đồ chặn đường cướp bóc. Úc Mộ cũng dần dần yêu tiên tử trong mộng này.
Úc Mộ thi đậu Trạng Nguyên, việc đầu tiên chính là cầu Hoàng đế giúp đỡ tìm kiếm Tần Trì, nhưng kết quả lại khiến người thất vọng, bọn họ không tìm được tin tức nào của Tần Trì cả.
Nhan Sinh nản lòng thoái chí, hồn phách tiêu biến.
Úc Mộ nôn nóng tìm đến quê nhà Nhan Sinh, không muốn tin rằng Nhan Sinh đã biến mất, hắn nói với phụ thân Nhan Sinh rằng y còn sống, muốn mở quan tài kiểm tr.a thực hư. Phụ thân Nhan Sinh căn bản không tin, nhưng thấy Úc Mộ đau khổ cầu xin, cùng những lời kể chuyện cùng Nhan Sinh sớm chiều ở chung vô cùng giống thật. Phụ thân Nhan Sinh nửa tin nửa ngờ đồng ý cho Úc Mộ mở quan tài.
Một khắc quan tài mở ra, thiếu niên Tướng quân đã công thành danh toại cưỡi chiến mã như bay chạy đến, quỳ rạp trước mộ Nhan Sinh khóc không thành tiếng, Nhan Sinh nghe thấy tiếng gọi của Tần Trì, thế nhưng thật sự sống lại.
Nguyên lai Tần Trì trên chiến trường lập được công lớn, ân nhân dìu dắt giúp hắn sửa tên, cho nên Úc Mộ ở kinh thành mới không tìm được hắn.
Sau khi Nhan Sinh sống lại, cùng Tần Trì tỏ rõ nỗi lòng ôm nhau mà khóc. Phụ thân Nhan Sinh thấy thế liền thực hiện hứa hẹn lúc trước, đồng ý cho hai người tổ chức hôn lễ. Úc Mộ rơi lệ cười chúc phúc tiên tử trong mộng của mình. Sau khi hôn lễ kết thúc hắn ảm đạm bước ra ngoài, Lúc xoay người đột nhiên lại bị Nhan Sinh vội vàng bắt lấy góc áo.
Từ đây ba người hạnh phúc ở cùng bên nhau.
Từ lúc Liễu Miên Hạ bắt đầu viết, ánh mắt Thẩm Tử Ngọc dần dần trầm xuống.
"Tình không rõ từ đâu, sớm đã quá sâu nặng. Khi còn sống có thể yêu mà ch.ết, khi ch.ết cũng có thể vì yêu mà sinh ra. Người sống không muốn ch.ết vì tình, người ch.ết cũng không thể sống lại vì tình, như vậy không thể gọi là tình yêu."
"Nguyên lai xá tử yên hồng khai biến
Tự giá bàn đô phó đoạn tỉnh đồi viên
Lương thần mỹ cảnh nại hà thiên
Thử tâm lạc sự thùy gia viện
Triều phi mộ nguyện, vân hà thúy hiên
Vỹ ty phong phiến, yên ba họa thuyền
Cẩm bình nhân thắc khán đích giá thiều quang tiện..."
(Lời ca trong màn 10: Kinh mộng trong tác phẩm "Mẫu đơn đình", nói về sự hối tiếc khi ra vườn muộn của cô gái và tuổi trẻ, sự cô đơn của nàng, đồng thời lên án xã hội xưa cũ và quan niệm phong kiến về phụ nữ xưa. Thể hiện khao khát tự do và buồn tủi cho thanh xuân chóng đến chóng tàn)
...
Thẩm Tử Ngọc đoạt bút trong tay Liễu Miên Hạ, nâng cằm y hôn lên.
"Ngô? Ân..."
Thẩm Tử Ngọc không cho Liễu Miên Hạ cơ hội thở dốc, trực tiếp mạnh mẽ xâm nhập khoang miệng y, không chút kiêng nể đoạt lấy hơi thở, đem đầu lưỡi y hút đến tê dại.
"Ân..." Liễu Miên Hạ vốn mẫn cảm, lại bị đại mỹ nhân hôn nồng nhiệt như thế, thân mình cơ hồ lập tức hóa thành một bãi nước, tình triều cuồn cuộn, giữa hai chân ɖâʍ dịch đầm đìa.
Vạt áo trước ngực không biết từ lúc nào đã bị Thẩm Tử Ngọc xé rách, nam nhân vùi đầu ngậm lấy một viên đậu đỏ phấn nộn, đầu lưỡi đã từng được huấn luyện qua dùng hết kỹ xảo làm sao Liễu Miên Hạ chịu nổi, hàm răng gặm cắn, lực đạo mất hồn, khiến Liễu Miên Hạ cảm giác linh hồn mình như sắp bị hắn rút ra.
"A... A a... Quá nhiều... A..." Liễu Miên Hạ vô ý thức ngẩng đầu, thân thể ưỡn cong một độ cung kinh tâm động phách, đem chính mình đưa đến trong miệng Thẩm Tử Ngọc.
Chỉ là hút sữa mà thôi... Sao có thể thoải mái như thế... A...
"Bên này, bên này cũng muốn... Ha a..."
Thẩm Tử Ngọc lập tức ngậm lấy bên kia chưa được chăm sóc, đem toàn bộ sữa bên trong hút hết không chừa một giọt.
"Không được... Ha a..."
Liễu Miên Hạ sảng khoái đến khóe mắt tràn ra nước mắt, theo bản năng ôm lấy đầu Thẩm Tử Ngọc, ngay khi đối phương một lần nữa ɭϊếʍƈ ʍút̼ thật mạnh, bướm nhỏ cùng ngọc hành dưới thân đồng thời phun trào.
Thật mất mặt... Thế nhưng bị, bị hút sữa liền, liền cao trào...
Liễu Miên Hạ từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, lại bị Thẩm Tử Ngọc lấp kín môi hôn.
Vòng eo thon chắc của Thẩm Tử Ngọc khảm nhập giữa hai chân Liễu Miên Hạ, kỹ xảo cực kỳ phong phú dùng một chân tách ra chân Liễu Miên Hạ, ngay lúc Liễu Miên Hạ không hề hay biết, vẫn còn đang đê mê trong khoái cảm cao trào thì cực vật nóng rực dữ tợn cách tầng vải dệt mỏng manh chờ sức phát động.
Đầu cự mãng xấu xí sắp sửa hưởng thụ thịnh yến thuộc về mình.
Nhưng con mồi mỹ lệ lại giãy giụa tỉnh táo trở lại.
Liễu Miên Hạ mềm mại đẩy ra Thẩm Tử Ngọc một chút, ȶìиɦ ɖu͙ƈ trong ánh mắt vẫn còn chưa rút lui đã xen lẫn thương tiếc, y nhẹ nhàng sờ lên mặt Thẩm Tử Ngọc, ôn nhu nói: "Đừng nóng vội, không cần miễn cưỡng bản thân. Huynh vừa rồi thật lợi hại, ta rất thích, giữa chúng ta không nhất định phải làm một bước kia, như vậy... Cứ như vậy cũng khá tốt."
Cự tuyệt đến quá rõ ràng, sôi trào trong cơ thể Thẩm Tử Ngọc lạnh xuống trong nháy mắt.
Hắn muốn y.
Muốn nhìn y khóc dưới thân hắn, vì hắn phát ra những thanh âm tuyệt vời.
Cho dù bị hắn bắt nạt đến tức giận thì ánh mắt trừng hắn nhất định cũng rất đẹp.
Thẩm Tử Ngọc muốn đem chính mình mấy hôm trước nói cái gì "Uống thuốc quá nhiều bị thương thân thể" một kiếm thọc ch.ết.
Thẩm Tử Ngọc chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt ảm đạm phảng phất như đang hỏi Liễu Miên Hạ có phải ghét bỏ hắn xấu hay không.
"Không có, ta không có ghét bỏ huynh," vội vã ngồi dậy theo, thuận tiện kéo kéo quần áo của mình, "Huynh tốt như thế sao ta lại ghét bỏ huynh được? Ta muốn nói ta thật sự không có chấp niệm mạnh mẽ với một bước kia như vậy."
Thẩm Tử Ngọc không tin tưởng mà nhìn Liễu Miên Hạ.
Xem y có phải đem chán ghét giấu ở đáy mắt hay không.
Liễu Miên Hạ đương nhiên không sợ bị hắn nhìn, thản nhiên đón ánh mắt Thẩm Tử Ngọc nhìn thẳng hắn.
Thẩm Tử Ngọc xoay người viết trên giấy: 『Ta xấu』
Liễu Miên Hạ biểu tình nghiêm túc, "Huynh không xấu. Ở lòng ta huynh là người đẹp nhất."
Liễu Miên Hạ bỗng nhiên ý thức cái Thẩm Tử Ngọc muốn nói là cái gì.
Y bổ nhào vào người Thẩm Tử Ngọc, ôm eo hắn, "Ta nói huynh không xấu chính là không xấu!"
Y kéo ra cổ áo Thẩm Tử Ngọc đang che khuất cơ thể dưới cổ, từng vết sẹo lớn lớn bé bé có thể thấy rõ, cùng gương mặt xinh đẹp vô song của hắn hình thành hai cực đối lập.
Thân thể như vậy tuyệt nhiên không thể xem là đẹp, ngược lại còn xấu xí, đáng sợ.
Liễu Miên Hạ duỗi tay thật cẩn thận sờ lên những vết sẹo đó, đau lòng cơ hồ muốn nhấn chìm y.
Y dán mặt lên ngực Thẩm Tử Ngọc, có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực của hắn.
Liễu Miên Hạ ôm lấy Thẩm Tử Ngọc, cầm lòng không đậu mà muốn dỗ dành: "Không đau, không đau, rất đẹp, một chút cũng không xấu, huynh là đẹp nhất."