Chương 14: Lời hứa của hứa thành
Tuệ Nhi ở Tây An mấy ngày, tôi đưa em đi dạo khắp mọi nơi trong thành phố. Chỉ trừ những lúc tôi phải trực trong bệnh viện thì tôi hầu như đều dành thời gian bên Tuệ Nhi.
– Em ở đây có làm phiền công việc của anh không?
Tuệ Nhi đột nhiên lên tiếng hỏi. Có lẽ em đã nghe thấy trưởng khoa mắng tôi trong điện thoại, cho dù tôi đã ra ngoài và nhỏ giọng hết mức có thể.
– Chỉ là chuyện nhỏ thôi. Em đừng bận tâm. Em cứ chơi ở đây bao giờ tùy thích.
Tôi nói với Tuệ Nhi.
Thực ra, kiếp trước tôi là một người chồng không tốt, thường xuyên đi sớm về muộn, chỉ chăm chăm vào kiếm tiền. Lúc đó, tôi một mực cho rằng chỉ cần mình ra ngoài kiếm tiền đủ để nuôi ra đình là đã hoàn thành trách nhiệm của một người chồng rồi. Nhưng đến một ngày, Tuệ Nhi vừa khóc vừa bảo tôi vô trách nhiệm, bản thân tôi lúc đó mới biết là mình đã sai. Vậy nên, kiếp này, tôi quyết sẽ không đi vào vết xe đổ, để Tuệ Nhi phải thất vọng thêm nữa.
Ở Tây An, Tuệ Nhi luôn hỏi về những người bạn của tôi.
– Anh không giỏi kết thân lắm. Những người trong bệnh viện, ai cũng đều có việc của mình cả. Bọn anh ít khi nói chuyện hay đi ra ngoài tụ tập.
– Đàn ông luôn phải có những người bạn. Em sẽ không quản chuyện đó đâu.
Tuệ Nhi bám lấy cánh tay của tôi. Tôi mỉm cười xoa đầu em. Kiếp trước và cả kiếp này, tôi đều không có lấy một người bạn. Tôi không giỏi kết thân, cũng không giỏi tìm hiểu. Hay nói đúng ra, tôi không tin con người. Thời đại học, đã từng làm bạn với Kiệt Hào rồi bị cậu ta phản bội khiến tôi luôn ghi nhớ bài học đắng giá đó. Tôi không chủ động kết bạn với ai một khi không có mục đích và tôi cũng không dễ dàng để ai lợi dụng mình.
Kiếp trước, tính cách đã như vậy. Kiếp này, sống lại vẫn chẳng khá hơn là bao nhiêu.
Hóa ra tôi và Chính Đông lại giống nhau. Cả hai đều cô đơn.
Xem ra, kiếp này tôi có một người bạn là Chính Đông. Chỉ là không biết, em có bằng lòng xem tôi là bạn hay không.
Tuệ Nhi chỉ cảm khái cuộc sống của tôi thật nhạt nhẽo, vô vị, cứng nhắc còn tôi chỉ có thể cười khổ.
Ấy vậy mà, ngày hôm sau, Tuệ Nhi đã gặp người tự cho mình là bạn của tôi, Hứa Thành.
Hứa Thành đến tìm tôi tâm sự, lại vô tình chạm mặt Tuệ Nhi.
– Em là Hứa Thành, bạn của anh Hà Ngạo Quân. Rất vui được làm quen với chị.
Hứa Thành cúi gập người 90 độ, làm ra cái vẻ trịnh thượng, y như thể cậu ta đi gặp chị dâu, chứ không phải là bạn gái của tôi. Tuệ Nhi không để ý giọng nói ra vẻ ấy của Hứa Thành. Em chỉ mỉm cười và đưa một tay ra bắt.
– Rất vui được làm quen với em. Chị là Tuệ Nhi, bạn gái của anh Ngạo Quân.
Hứa Thành rất nhanh đã có thể làm quen với Tuệ Nhi, lại vô cùng khảng khái mà mời Tuệ Nhi đi ăn lẩu Tây An. Tôi không thích Hứa Thành, nhưng tôi chẳng thể hiện ra ngoài nét mặt mà chỉ tìm cớ để từ chối khéo. Đó là sự khác biệt giữa người từng trải và một thằng nhóc mới lớn. Tôi không như Hứa Thành, yêu ghét có thể thể hiện ra, có thể không ngần ngại nói cho đối phương biết, tùy tiện bộc lộ những suy nghĩ thật. Tôi từ chối, Hứa Thành tỏ ra thất vọng. Cậu ta nài nỉ tôi không được, lại quay sang thuyết phục Tuệ Nhi.
Tuệ Nhi là cô gái rất dễ mềm lòng. Rốt cuộc chúng tôi phải đi cùng Hứa Thành.
Chuyện sẽ không có gì nếu như Hứa Thành không uống quá chén, say xỉn, nói nhiều chuyện không nên nói trước mặt Tuệ Nhi.
– Cậu ấy nấu ăn ngon thế sao? Anh sao lại như thế được, đến nhà cậu ấy ăn mà còn ngủ lại nữa. Hôm nào, anh cho em gặp cậu ấy đi. Em có chút tò mò.
Tuệ Nhi quay sang nói với tôi.
Tôi chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Hứa Thành tiếp tục nói lảm nhảm, tôi ra hiệu cho cậu ta đừng nói nữa nhưng hoàn toàn vô ích.
– Em thích anh Chính Đông. Thích nhiều như vậy, mà anh Chính Đông chẳng chút nào để ý tới em.
Tuệ Nhi cười. Em cho rằng cậu nhóc trước mặt coi Chính Đông như một thần tượng, một người bạn, thậm chí một người anh trai. Khi nghe Chính Đông giúp tôi nhiều như vậy, Tuệ Nhi có hảo cảm với Chính Đông.
– Hứa Thành, cậu say rồi. Để tôi đưa cậu về.
Tôi ngắt lời Hứa Thành, thậm chí còn đứng cả dậy để đỡ cậu ta.
– Em không có say. Mọi người đừng nghĩ em say mà không biết nói lời thật nhé.
Nói dứt lời, Hứa Thành đứng lên ghế, tay khum lại thành loa, cậu ta hét lớn:
– Chính Đông. Em yêu anh. Đường Chính Đông. Em yêu anh.
Muộn rồi. Tôi tái mặt. Tất cả mọi người trong quán đều quay lại nhìn chúng tôi, chỉ trỏ về phía Hứa Thành bàn tán. Có người còn cười ồ lên giễu cợt.
Hứa Thành vẫn không biết. Cậu ta càng hét lên dữ, càng gọi tên Chính Đông, cứ như thể muốn tuyên bố cho cả thế giới này biết chuyện của cậu ta.
Tuệ Nhi ngây người tới một lúc, rồi kéo lấy tay áo của tôi. Tôi đọc được khẩu hình miệng của em:
– Chính Đông là gay sao?
Phải! Chính Đông là gay, đồng tính. Em thích đàn ông.
Nếu một người đàn ông nói cho cả thế giới biết mình yêu một người phụ nữ, người khác sẽ khen nó thật lãng mạn.
Nhưng một người đàn ông chỉ cần hét lên mình yêu một người đàn ông khác, người khác sẽ coi nó là biến thái, bệnh hoạn.
Ngày hôm đó là lần đầu tiên tôi và Tuệ Nhi cãi nhau, mà lại là vì Chính Đông. Tôi không biết mình bị làm sao. Kiếp trước, tôi chẳng bao giờ to tiếng với Tuệ Nhi, cho dù tôi luôn làm cô ấy thất vọng. Mỗi khi Tuệ Nhi chỉ trích tôi, tôi chỉ có thể nói xin lỗi. Bởi tôi biết cô ấy là vợ mình, là người quan trọng rất của mình.
Nhưng hôm đó, khi em hỏi tôi về Chính Đông, về thiên hướng của Chính Đông, tôi lại khó chịu.
– Anh, Chính Đông là gay thật sao? Cậu ấy thích đàn ông thật sao anh? Nếu như vậy, cậu ấy có ẻo lả không? – Chính Đông không có ẻo lả.
Chính Đông không có. Chính Đông là một người luôn cố gắng, cho dù chạy đuối hơn người khác vẫn cứ kiên trì chạy hết vòng của mình. Chính Đông tập luyện đến bị thương vẫn cứ dùng áo để che đi và hoàn thành nội dung tập. Chính Đông thích nằm trên giường đọc truyện tranh. Em có thể nấu ăn nhưng em lại ghét rửa bát. Chính Đông trong cảm nhận của tôi hoàn toàn không ẻo lả, không yếu đuối chút nào.
– Cậu ấy có bạn trai không?
– Anh không biết.
Tôi hơi cáu kỉnh.
– Cậu ấy tội nghiệp thật đấy.
Tuệ Nhi tỏ ra thương hại.
– Em đừng nói nữa. Chính Đông có cuộc sống của cậu ấy. Đây không phải con đường cậu ấy có thể lựa chọn. Cậu ấy thích đàn ông thì sao? Đó đâu phải là tội nghiệp.
Tôi lần đầu tiên mắng Tuệ Nhi.
Cô ấy tủi thân, khóc nứt nở rồi giận dỗi tôi suốt cả buổi tối. Cho dù tôi cố gắng làm lành với cô ấy vẫn không khiến cô ấy nguôi giận.
Con người là thế. Họ nhìn nhận việc đồng tính như một thứ bệnh, một thứ lệch lạc. Khi nhìn thấy hai người con trai nắm tay nhau khi đi trên phố, ai đó sẽ chậc lưỡi, thốt lên đầy khinh bỉ hoặc thương hại: “Nhìn xem, họ bị đồng tính kìa. Họ là gay.” Hà Ngạo Quân kiếp trước là người như thế. Hà Ngạo Quân sẽ rùng mình khi thấy hai người đàn ông âu yếm, tỏ ra khó chịu khi nhìn thấy một tên đàn ông trông ẻo lả như phụ nữ, sẽ bỏ phiếu đồng ý những lệnh cấm người đồng giới.
Nhưng đó là trước khi tôi biết một Đường Chính Đông hoàn toàn khác với những gì tôi tưởng tượng.
Có lẽ nếu như Hà Ngạo Quân kiếp trước đột nhiên xuất hiện, anh ta sẽ không thể tin mình lại có thể cãi nhau với vợ bởi Chính Đông.
Sáng hôm sau, chúng tôi làm lành. Tôi nghỉ một ngày làm ở bệnh viện để dỗ dành Tuệ Nhi. Tuệ Nhi nói ngày hôm sau cô ấy sẽ trở về Bắc Kinh.
Tôi hôm đó, tôi tự tay vào bếp nấu bít tết và chúng tôi thưởng thức bữa tối lãng mạn dưới ánh nến và âm nhạc du dương. Phụ nữ là thế. Họ luôn thích những thứ lãng mạn và sến sụa. Cho dù phút trước có đang giận dỗi, nhưng chỉ cần nhìn người yêu vì mình làm những chuyện lãng mạn, họ sẽ mềm lòng. Tôi hiểu điều đó, bởi kiếp trước Tuệ Nhi từng chỉ trích tôi nhạt nhẽo, không có lãng mạn, không tâm lý.
Kiếp này, xem như tôi đang cố gắng trở thành một người chồng tốt đi.
Sáng hôm sau, tôi làm nửa ngày ở bệnh viện, chờ đến buổi chiều thì xin giáo sư về sớm để đưa Tuệ Nhi ra nhà ga.
Tôi trông thấy Hứa Thành. Khuôn mặt cậu ta tái mét, và trắng bệch như người sắp ch.ết. Hứa Thành có vẻ vội vã. Tôi chưa bao giờ thấy Hứa Thành như thế này.
Lúc đi ngang qua Hứa Thành, tôi chỉ thuận miệng hỏi:
– Hứa Thành. Sao vậy? Có người nhà trong bệnh viện sao?Nếu cậu ta nói rằng người nhà mình gặp chuyện, tôi có lẽ sẽ chỉ giả bộ hỏi han, an ủi vài câu, rồi đi làm chuyện của mình. Tôi tự nhận bản thân không phải là người tốt đẹp gì.
Nhưng Hứa Thành lại nói:
– Anh Ngạo Quân. Em… Anh Chính Đông giờ phải làm sao bây giờ?
Cậu ta mếu máo.
“Anh Chính Đông, giờ phải làm sao bây giờ?”
Tôi ch.ết lặng. Đầu tôi lúc đấy trở nên trống rỗng. Tâm trí tôi giờ chỉ còn lại một chuyện duy nhất.
Chính Đông, em ấy làm sao? Em ấy chẳng phải rất khỏe mạnh hay sao? Mấy ngày trước, chúng tôi còn nói chuyện.
Tôi như phát điên, gặng hỏi Hứa Thành, túm lấy cổ áo của cậu ta mà hét lên thậm chí không quản mình là bác sĩ thực tập.
Nhưng Hứa Thành cũng không biết. Cậu ta chỉ có thể lắc đầu nhìn tôi yếu ớt.
– Anh. Anh Chính Đông liệu có sao không? Anh ấy liệu có…
Tôi đấm Hứa Thành rách khóe miệng trước khi cậu ta thốt lên từ cuối cùng.
– Im đi. Ngu Xuẩn.
Chính Đông sẽ không ch.ết. Nhất định là thế. Tôi muốn tin…
Chúng tôi chờ ở phòng mổ tới lặng người. Hứa Thành và tôi đều chìm trong tâm trạng khác nhau, suy nghĩ khác nhau.
Tôi lúc đó chỉ hận bản thân không được phép vào bên trong để có thể nhìn thấy Chính Đông.
Tôi biết người bị bệnh tim luôn phải đối diện với sự sống và cái ch.ết bất cứ lúc nào. Trong căn phòng mổ kia, Chính Đông sẽ phải giành lấy sự sống từ tay tử thần. Chúng tôi đều cầu nguyện em chiến thắng.
Và lần này, em thật sự trở về từ tay tử thần.
Tôi và Hứa Thành tranh giành nhau vào thăm Chính Đông. Vị bác sĩ nhìn chúng tôi, và gật đầu để tôi bước vào phòng hồi sức đặc biệt. Tôi đeo khẩu trang y tế, mặc áo choàng nhìn Chính Đông cả người gầy đi không ít, yếu ớt nằm trên giường bệnh, thở ra từng hơi vào chiếc máy thở oxy.
Tôi ước lúc này Chính Đông có thể mở mắt ra để nhìn tôi.
– Cậu ấy ổn chứ?
Tôi hỏi.
Vị bác sĩ kiểm tr.a máy theo dõi nhịp tim và hô hấp trên bàn, ghi vào tờ bệnh án mang theo, nhìn tôi rồi mới đáp:
– Thoát khỏi tay thần ch.ết không dễ dàng. Tôi cũng không nghĩ lần này phát bệnh nhanh thế. Cậu ấy sau này có lẽ sẽ phải trải qua vô số những ch.ết đi sống lại như thế này. Mỗi lần có vượt qua được hay không là do số trời.
Vị bác sĩ đóng lại tờ bệnh án. Trước khi đi, anh ta quay lại dặn dò tôi:
– Người bệnh tim nên ăn thanh đạm một chút, giữ tinh thần thoải mái, không gặp những cú sốc bất ngờ. Bảo cậu ta hút ít thuốc đi một chút. Người này không ch.ết vì bệnh tim cũng ch.ết vì lao phổi.
Tôi ngồi bên giường của Chính Đông, cầm lấy bàn tay của em, hi vọng có thể cảm nhận chút hơi ấm.
– Chính Đông, em mạnh mẽ lên. Tôi luôn cho rằng, hai người con trai cầm tay nhau thật kì quặc. Nhưng lúc này, lại chính tôi cầm tay của Chính Đông suốt mấy tiếng đồng hồ. Tôi rất sợ…
Hứa Thành tranh thủ ngày học trên lớp, tối lại lao như điên đến bệnh viện đến tận đêm khuya mới về nhà. Còn tôi, dường như đã lại xem bệnh viện là nhà. Những lúc không làm việc, tôi đều tới túc trực bên giường bệnh của Chính Đông, chờ đến khi em tỉnh lại.
Sức khỏe Chính Đông dần ổn định hơn, em được chuyển về phòng chăm sóc bình thường.
Chính Đông tỉnh dậy vào một buổi tối, ngay lúc tôi và Hứa Thành đang cãi nhau xem tối nay ai sẽ là người ngủ lại với Chính Đông.
Câu đầu tiên em nói:
– Hai người ồn ào quá.
Việc đầu tiên em làm: mỉm cười.
Như thế em không phải vừa thoát khỏi tay thần ch.ết, mà chỉ là ngủ một giấc suốt ba ngày ba đêm.
Hứa Thành khóc như mưa, rồi lại chạy như bay ra ngoài mua cháo vì Chính Đông kêu đói với đắng miệng. Trước khi tôi kịp nói Chính Đông không được ăn nhiều, cậu ta đã biến mất sau cánh cửa rồi.
– Thật hấp tấp.
Tôi mắng cậu ta.
– Hứa Thành còn chưa trưởng thành. Anh đừng chấp nhặt cậu ấy.
Chính Đông bênh vực cho Hứa Thành.
– Còn chưa trưởng thành? Cậu ta chẳng đáng tin chút nào.
Chính Đông nằm trên giường bệnh, thở dài. Rồi em nói:
– Anh vẫn giận Hứa Thành chuyện hôm trước sao? Cậu ấy là không cố ý nói linh tinh đâu. Hứa Thành khi uống rượu say là không quản được cái miệng của mình. Cậu ấy hôm sau, có chút nhớ lại, cũng biết mình nói những gì không nên nói nên cũng không dám tới gặp anh.
Nói câu dài như vậy khiến Chính Đông bị ho. Tôi vội tới giường bênh, xoa ngực giúp em, lại thấm một chút nước lên đôi môi khô khốc của Chính Đông.
– Cậu ta kể cho em?
Chính Đông gật đầu.
– Cậu ấy nói bạn gái của anh rất đẹp. Em chưa gặp cô ấy, nhưng em biết nếu là người anh yêu, chắc chắn rất đẹp, rất tốt.
Tôi không biết phải nói gì. Tôi chưa bao giờ lúng túng như thế. Tôi cũng không biết tại sao.
– Anh đừng giận Hứa Thành nhé.
– Những gì em để ý chỉ là việc anh có giận Hứa Thành thôi hay sao?
Tôi buột miệng. Tôi lại rơi vào lúng túng. Bất cứ ai khi nghe câu đó đều cho rằng tôi là đang trách móc, đang có vẻ ghen. Thế nhưng, ngược lại với suy nghĩ và lo lắng của tôi, Chính Đông hoàn toàn không nghĩ sâu xa về câu nói đó. Em thậm chí còn nói đùa được:
– Hay em đánh cậu ta cho anh nhé.
Chính Đông mỉm cười. Chính Đông biết mắt của Tuệ Nhi không tốt.
– Hóa ra đây là lý do anh làm bác sĩ. Hồi trước, em cứ nghĩ anh sẽ là luật sư đấy. Có lần anh bảo với em là anh thích nghề luật sư.
Tôi không phủ nhận, cũng không khẳng định.
Ngày đó, trăng trên bầu trời rất tròn, rất sáng, hoa Quỳnh nở rộ, tỏa hương thơm ngát bên ngoài cửa sổ phòng bệnh của Chính Đông.
Ngày đó, tôi nhận ra Chính Đông thật sự đã chẳng còn giữ lại chút nào tình cảm đơn phương với tôi. Em có thể bình thản nói Tuệ Nhi đẹp, có thể bình thảnh chúc phúc cho chúng tôi như một người bạn.
Nhưng ngày đó, tôi lại không biết tại sao mình có bao lạ lùng. Tại sao, sự bình thản của em lại khiến tôi không vui. Tại sao, khi biết em đang buông bỏ tình yêu của em dành cho tôi, tôi lại có chút thất vọng.
Ngày đó, khi Chính Đông vào phòng phẫu thuật, cũng là lúc tôi đã quên mất lời hứa với Tuệ Nhi. Khi nghĩ đến thì điện thoại đã hết điện từ lúc nào không hay. Vì chuyện này mà Tuệ Nhi giận tôi trong một thời gian rất dài sau đó. Kiếp trước, Tuệ Nhi từng hét lên rằng: “Hà Ngạo Quân, anh rốt cuộc hiểu tình yêu là cái gì không?”, tôi khi ấy đã trả lời: “Có thể em nói đúng. Anh giống như một con rô bốt không có tình cảm, không biết yêu. Nhưng anh biết, em là người quan trọng nhất của anh. Anh biết, em là vợ anh, Tuệ Nhi”.
Có thể lúc ấy Tuệ Nhi hoàn toàn nói đúng, tôi không hề biết yêu, tôi lại một lần nữa làm cô ấy thất vọng.
Chính Đông khỏe lại, vẫn tiếp tục làm việc ở quán bar. Em đã học được pha chế rượu. Ngày được nhận việc, em khao cả tôi và Chính Thành ăn lẩu cay. Em cười và nói muốn mọi người chúc em kiếm thật nhiều tiền tiêu không bao giờ hết.
Mùa đông năm 2014, tôi trở về Bắc Kinh để tốt nghiệp. Tôi dặn Chính Đông không hút thuốc, không uống rượu, ăn uống thanh đạm, không được nghĩ nghiều. Chính Đông cười, kêu tôi như mấy ông già hay lảm nhảm.
Tôi bảo Chính Đông nhất định phải chờ tôi, tôi sẽ trở về Tây An.
Chính Đông nghe nhưng hoàn toàn không để tâm.
Mùa xuân năm 2015, Hứa Thành lên Bắc Kinh học đại học khoa Kiến Trúc. Trước khi lên tàu đi Bắc Kinh, Hứa Thành tỏ tình một lần nữa với Chính Đông. Ngày hôm đó, Chính Đông đã đồng ý.
Tôi nói Hứa Thành không đáng tin, cậu ta rất trẻ con. Chính Đông bật cười trong điện thoại: “Em biết. Hứa Thành hấp tấp lắm. Lên Bắc Kinh, em phải nhờ anh để ý cậu ấy giùm em rồi.”
Chính Đông bảo, Hứa Thành nói sau này sẽ xây một ngôi nhà thật lớn, có phòng ngủ, có nhà bếp, có cả máy sưởi, còn có cả ban công trồng hoa. “Anh Chính Đông, đó là ngôi nhà của anh và em”. Chính Đông thích ngôi nhà trong tưởng tượng của Hứa Thành. Nhà trọ của em không có phòng ngủ, cũng không có nhà bếp đúng nghĩa, không có ban công trồng hoa, thậm chí còn không có cả máy sưởi nên mùa đông rất lạnh. Chính Đông đồng ý quen Hứa Thành chỉ vì lời hứa ấy.
Cũng mùa xuân năm 2015, tôi, Hà Ngạo Quân tốt nghiệp bằng giỏi đại học Y Bắc Kinh chuyên khoa tim mạch.