Chương 15: Hoang mang
Hứa Thành tới Bắc Kinh. Thỉnh thoảng, cậu ta tới tìm tôi uống rượu. Hứa Thành phàn nàn từ chuyện học hành, chuyện thiếu tiền, tới những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống.
– Anh. Em chán quá.
Tôi bảo cậu ta:
– Những chuyện như vậy còn làm không nổi, thì cậu còn có thể làm được chuyện gì?
Con người luôn có lúc cần phải trưởng thành, cần phải tự mình gánh vác mọi chuyện trong cuộc sống. Nhưng Hứa Thành luôn là người không bao giờ chịu nỗ lực hay chịu gánh vác mọi chuyện.
– Anh, em hết tiền rồi.
Hứa Thành phàn nàn đến nỗi tôi chẳng buồn nghe mà tùy tiện lấy trong ví ra một xấp tiền rồi đặt lên bàn.
– Tiêu tiết kiệm thôi. Lúc tôi bằng tuổi cậu, chỉ có mỳ gói mà ăn, phải vừa học vừa kiếm tiền nuôi bản thân và gia đình.
Thực ra, tôi có thể không cần cho Hứa Thành tiền, nhưng Hứa Thành sẽ lại xin tiền của Chính Đông. Chính Đông, em ấy làm gì có nhiều tiền như vậy. Hơn nữa, tôi không muốn Chính Đông phải bận tâm, lo lắng chuyện Hứa Thành.
– Anh khác mà.
Hứa Thành tự cho là mình đúng, cười với tôi rồi bỏ tiền vào trong ví của cậu ta.
Tôi chỉ biết lắc đầu.
Tôi từng nói với Chính Đông, Hứa Thành không thích hợp. Lúc đó, em chỉ trầm ngâm, và rồi thở dài trong điện thoại, nói Hứa Thành tuy hấp tấp và trẻ con, nhưng cậu ta là người tốt.
Tôi biết, em vẫn cho rằng tôi giận cậu ta vì sai lầm lần trước.
Thật ra, tôi không so đo như vậy. Nếu không, tôi đã chẳng giúp Hứa Thành, đã chẳng hỗ trợ cậu ta về tiền bạc, hay ngồi nghe cậu ta lảm nhảm, phàn nàn về cuộc sống.
Tôi vẫn hay gọi điện thoại cho Chính Đông. Đôi khi chẳng vì việc gì, chẳng qua chỉ muốn dặn em ngủ sớm, hỏi em hôm nay ăn món gì, kêu em đừng hút thuốc nhiều quá và đừng để mình bị mệt.
Ngày nào, cũng lặp đi lặp lại những câu hỏi đó không biết nhàm chán. Chính Đông vẫn yên lặng lắng nghe, trả lời từng câu một, có nói dối, có nói thật.
Tôi và Chính Đông tựa như đang trong một mối quan hệ mơ hồ, không rõ ràng, quan tâm hơn tình bạn, nhưng lại kém người yêu. Một mối quan hệ mà bất cứ khi nào ai đó cần, người kia đều có mặt. Có lo lắng, có quan tâm, nhưng không có ràng buộc.
Cứ vài tháng một lần, tôi mua vé tàu về Tây An. Tôi ăn tối với Chính Đông, ngủ tại khách sạn, đến bệnh viện để kiểm tr.a tình hình sức khỏe trong hồ sơ bệnh án của Chính Đông.
Tôi và Tuệ Nhi có một bước phát triển mới. Chúng tôi đã ra mắt và công khai mối quan hệ của mình với bố mẹ của hai bên. Bố của Tuệ Nhi nhìn tôi rất ưng ý. Ông là luật sư nhưng ông bảo mình có quen một vài người bạn là bác sĩ nổi tiếng tại bệnh viện lớn, có thể giúp tôi một chỗ đứng. Tương lai, sự nghiệp cứ thế mà rộng mở trước mặt.Mẹ tôi thì nhìn Tuệ Nhi lấy làm hài lòng. Mẹ có chút hơi do dự khi biết Tuệ Nhi bị khiếm thị nhưng tôi nói cô ấy định làm phẫu thuật thay mắt và khả năng thành công lên tới 80% nếu tìm được đôi mắt phù hợp, mẹ tôi có chút an tâm hơn. Tuệ Nhi là cô gái con nhà giàu có, bố làm luật sư có tiếng, mẹ là giáo sư. Một ngôi nhà có giáo dục như thế, nếu tôi trở thành rể của họ, tôi coi như đã tu được ngàn kiếp. Hơn nữa, đối với mẹ tôi, việc tôi cưới vợ sinh con là một kinh hỉ đập tan nghi ngờ về việc tôi là người đồng tính trước kia.
Lúc Tuệ Nhi xin phép ra về, mẹ tôi chấm nước mắt, kéo tay bố tôi, xúc động nói:
– Đấy, tôi nói với ông mà. Thằng Ngạo Quân nhà mình không có đồng tính.
Rồi mẹ tôi lại dặn:
– Tuệ Nhi là cô gái tốt. Con đừng phụ cô ấy. Ngạo Quân, con phải biết con là con một. Họ nhà mình không có ai ngoài con ra. Con không lấy vợ, sinh con nối dõi, phụng dưỡng cha mẹ thì ai làm. Bố mẹ chắc cũng không sống được lâu nữa.
Tim tôi chợt thắt lại. Tôi biết những hi sinh vất vả của bố mẹ mình khi có thể nuôi tôi ăn học hơn người. Tôi không hổ thẹn vì có bố làm công nhận, mẹ đi nhặt rác vào ban đêm, nhưng tôi xấu hổ vì mình làm bố mẹ thất vọng.
– Bố mẹ, con biết rồi.
Chuyện tôi quen Tuệ Nhi ấy thế mà lại là chuyện vui hơn cả việc tôi vào đại học.
Thời gian Chính Đông bị ngã từ cầu thang xuống gãy mất cái chân phải, tôi trở về Tây An suốt một tháng trời để chăm sóc cho em. Tôi trì hoãn nhận việc ở một bệnh viện lớn ở Bắc Kinh do bố của Tuệ Nhi sắp xếp, lại đi làm chân sai vặt trong bệnh viện Xinhua suốt một tháng trời, ngoại trừ việc tắm rửa cho các bệnh nhân, vận chuyển người vào nhà xác, đọc hồ sơ bệnh án, không ai giao cho tôi những việc quan trọng khác.
Những lúc tự mình tắm rửa cho Chính Đông, tôi nhận ra em lại gầy đi nhiều. Tôi tự hỏi, tại sao vỗ béo thế nào cũng không làm em béo lên được.
– Anh, em tự tắm được.
Chính Đông giữ khư khư cái khăn tắm.
– Bỏ ra. Không trưởng khoa sẽ mắng anh mất. Em không muốn thấy anh bị cắt lương đúng không?
Chính Đông bật cười.
– Vậy bác sĩ, bác sĩ tắm cho tôi nhanh lên.
– Sao không cẩn thận như vậy chứ?
Lúc lau tới cái chân đang bó bột của em, tôi có chút đau lòng. Cảm xúc đó tự nhiên đến mức ngay cả chính tôi cũng không phát hiện ra.
– Hứa Thành không về sao?
Chính Đông hỏi.
Tôi quay mặt đi.
– Cậu ta…bận học rồi. Anh chưa kịp nói với cậu ta.
– Ừ nhỉ. Vậy anh cũng đừng nói. Để cậu ấy học. – Chính Đông bình thản trả lời
Thật ra tôi không thể nói với em Hứa Thành là đang quen bạn gái.
Lúc nghe tin Chính Đông đột nhiên bị choáng mà ngã xuống cầu thang, tôi có đi tìm Hứa Thành. Nhưng cảnh tượng tôi thấy lại là Hứa Thành tay trong tay với bạn gái xinh đẹp, cười cười nói nói. ” Cô ta là ai?”
“Em đi trước đi. Anh cần giải quyết chút việc” – Hứa Thành để cô bạn gái đi.
” Anh phải đi tìm em đấy. Chúng ta còn chưa mua sắm xong”.
” Cậu lấy tiền của tôi cho cô ta”.
Hứa Thành lúc ấy không dám nhìn tôi. Tôi đã đánh cậu ta một trận, thay cho Chính Đông. Tôi lúc đó ra tay có phần tàn nhẫn đến nỗi hiệu trưởng phải gọi tôi lên văn phòng làm việc, còn Tuệ Nhi khi biết chuyện thì giận tôi.
Tôi thực ra không hiểu tình yêu của người đồng tính. Tôi không hiểu tại sao Hứa Thành lúc đầu thích Chính Đông là thế, mà một ngày đã có thể quen bạn gái rồi. Lúc biết Hứa Thành phản bội, tôi chỉ cảm thấy tức giận nhưng cũng có chút gì đó vui sướng.
Nhưng tại sao lại vui sướng, tôi lại không sao hiểu được chính mình.
Tôi chăm sóc Chính Đông 1 tháng, Tuệ Nhi lạnh lùng bảo tôi cứ ở đó nếu như tôi muốn chia tay. Tôi gọi điện cho cô ấy, nói xin lỗi, dỗ dành cô ấy, nhưng tôi lại không thể quay về Bắc Kinh.
– Tuệ Nhi, Chính Đông không còn ai là người thân. Em phải hiểu chứ?
– Anh không định quay về.
– Anh sẽ quay về nhưng không phải là lúc này.
Tuệ Nhi dập máy.
Cô ấy hôm sau là đi ra nước ngoài thật. Thậm chí còn tắt máy di động, khiến tôi không cách nào liên lạc được.
– Sao? Lại cãi nhau với bạn gái?
Tôi gật đầu.
– Chân em khỏi rồi. Anh về đi.
Chính Đông nói với tôi.
– Em có tự chăm sóc mình được không?
– Chuyện nhỏ. Em đâu có phải trẻ con đâu. Em rõ ràng là một đàn ông sức dài vai rộng mà.
Chính Đông cười.
Tôi có chút không an tâm, nhưng Chính Đông thuyết phục hết lần này tới lần khác, khiến tôi không thể không trở về Bắc Kinh.
Dù sao, tôi biết lần này chuyện với Tuệ Nhi rất nghiêm trọng.
Và lần này, Tuệ Nhi không có nguôi giận nhanh như tôi nghĩ.
Đối với chuyện của Hứa Thành tôi nói với cậu ta, một là phải chấm dứt ngay với bạn gái kia, hai là tìm một ngày giải thích với Chính Đông.
Tôi không biết Hứa Thành làm như thế nào. Bởi sau ngày đó, cậu ta không còn tới tìm tôi để vay tiền nữa.
Bệnh viện Bắc Kinh là bệnh viện lớn nhất trong thành phố. Các y bác sĩ nổi tiếng, chuyên gia tư vấn từ nước ngoài, nhà nghiên cứu y học đều làm việc ở đây. Khoa tim mạch của bệnh viện Bắc Kinh được đầu tư trang thiết bị hiện đại, tân tiến nhất mà không một bệnh viện nào ở Trung Quốc sánh kịp.
Ở một bệnh viện lớn như thế, để có thể làm việc ở đây là một điều khó khăn. Nhưng bởi bố của Tuệ Nhi quen thân với giám đốc bệnh viện Bắc Kinh, nên tôi trở thành một trường hợp đặc cách. Ngày hôm nay, bố Tuệ Nhi bảo tôi tham gia bữa tiệc chào mừng ngày thành lập bệnh viện Bắc Kinh cùng ông ấy. Tôi nhận mệnh đi theo nhưng cũng hi vọng mình có thể gặp được chuyên gia khoa tim mạch để có thể trao đổi về chuyên môn. Bố Tuệ Nhi không khó để nhận ra tham vọng của tôi với khoa tim mạch, ông lấy làm hài lòng và vừa ý. Chỉ có điều, ông không nhận ra mục đích thật sự của tôi theo ngành y học, muốn trở thành một bác sĩ khoa tim mạch.
Có lẽ, kiếp trước ông cũng là không nhận ra.
Tôi theo đuổi mọi thứ luôn cầu toàn. Một khi tôi đã quyết định, tôi chỉ cho mọi thấy một tham vọng muốn tiến về phía trước.
Bố Tuệ Nhi thích những người tham vọng và cầu tiến. Thậm chí ông còn không tiếc tiền mua một chiếc xe cho tôi tiện đi lại và tiện chở Tuệ Nhi.
– Ngaọ Quân, con chưa làm lành với Tuệ Nhi sao? Đừng chấp nhặt với nó. Nhường nó một bước. Dù sao nó cũng là phụ nữ, sau này sẽ trở thành vợ của con. Hai con không thể cứ giận nhau như thế, một đứa ở Bắc Kinh, một đứa ở nước ngoài. Chuyện này không ổn đâu.
– Con sẽ tìm thời gian nói chuyện với cô ấy.
Tôi trả lời, ánh mắt nhìn vào ly rượu vang đỏ trên tay. Lần này, Tuệ Nhi thật sự giận. Cô ấy không thèm nghe điện thoại của tôi, cũng không thèm nghe tôi giải thích, cứ thế biến mất, không cách nào liên lạc được.
Bố Tuệ Nhi đi gặp ban lãnh đạo bệnh viện. Ông là luật sư có tiếng, nên họ đối với ông cũng hết sức nể trọng. Tôi được ông giới thiệu với các chuyên gia, bác sĩ khoa tim mạch. Tôi lúc đó, cũng ra sức làm thân, ra sức lấy lòng.
Nhưng những người đó trước mặt của bố Tuệ Nhi thì thân thiện, nhưng sau lưng họ lại ngầm coi thường một kẻ dựa hơi như tôi.
Khi tôi trình bày ý kiến của mình, họ đều làm lơ như không nghe thấy.
Những việc như thế này, kiếp trước tôi đã hiểu cặn kẽ, nên lúc này không có gì để phải phiền lòng.
Nhưng ngày hôm nay, có vẻ tôi uống nhiều rượu hơn bình thường.
Trong lúc thất thần nhìn cảnh người người cười nói, tạo dựng quan hệ trong bữa tiệc, đột nhiên điện thoại di động đổ chuông.
Tôi bắt máy mà không nhìn ai đang gọi.
– Hà Ngạo Quân. Anh tưởng mình là ai? Anh nói cho anh Chính Đông tất cả mọi chuyện rồi.
Người bên kia vậy mà lại là Hứa Thành.
– Hứa Thành, có chuyện gì?
Tôi có chút không kiên nhẫn.
– Hà Ngạo Quân. Anh nói với anh Chính Đông chuyện của tôi sao? Chuyện tôi có bạn gái. Hà Ngạo Quân, anh là đồ khốn.
Tôi chẳng quan tâm cậu ta chửi mình, tôi cũng chẳng quan tâm cậu ta giận dữ ra sao. Việc tôi quan tâm chỉ là Chính Đông biết tất cả mọi chuyện rồi.
– Em ấy biết rồi…Hứa Thành, tôi bảo cậu giải quyết, cậu làm như thế này sao.
Trời rất lạnh, tôi cứ thế chạy thẳng ra ngoài, không để ý những ánh mắt của những người trong bữa tiệc nhìn mình.Điện thoại đã gọi tới mức nóng máy. Nhưng những tiếng tút dài vẫn khiến tôi không sao chịu được.
Tôi lúc đó nghĩ rằng mình có thể lật tung cả thành phố, tìm tất cả các bệnh viện để có thể thấy Chính Đông.
Tôi vừa lái xe trên đường, vừa gọi điện thoại. Cho tới khi, đầu dây bên kia vang lên giọng của Chính Đông, tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm:
– Đường Chính Đông, con mẹ nó, giờ em đang ở đâu?
Chính Đông đến quán bar dành cho người đồng tính ở Bắc Kinh. Lúc tôi đến, em đang uống rượu, cười cợt, bộ dạng lưu manh với một tên con trai trông thật ẻo lả. Một gã đàn ông mặc âu phục, dáng cao lớn đang tranh cãi.
Chính Đông nghe thấy tôi gọi, em quay đầu lại. Vẫn giữ nguyên nụ cười lưu manh, dáng vẻ bất cần mà nhìn tôi. Trong phút chốc tôi lại như nhìn thấy một Đường Chính Đông 18 tuổi, lưu manh, hư hỏng và kiêu ngạo.
– Hứa Thành. Cậu tới hả? Thế nào, chán rồi? Cậu nhanh chán thật.
– Ai đó?
Gã đàn ông cao lớn đứng chắn trước mặt tôi, đoạn khoác hờ lên vai của Chính Đông. Gã nhìn tôi uy hϊế͙p͙.
– Dù sao, cái người này tối nay cũng phải đi với tôi. Cậu ta đồng ý rồi.
Chính Đông bật cười, vỗ vai của gã kia:
– Đồng ý. Tối nay đua xem ai thắng. Tôi đua nhanh lắm đấy.
– Để xem, tôi với cậu tối nay là ai lái ai.
– Buông tay ra.
Tôi không tin là giọng mình đã hét lên. Tôi thậm chí chẳng sợ sự uy hϊế͙p͙ của gã kia, mà tới kéo Chính Đông về phía mình.
Tôi cao bằng gã, nên tôi chẳng cảm thấy sự uy hϊế͙p͙ nào. Nhưng gã kia lại thấy sự tức giận trong mắt của tôi. Cánh tay của tôi vẫn ôm lấy Chính Đông.
Gã kia nhìn một lúc, rồi bật cười ha hả, đoạn kéo cậu thiếu niên ẻo lả vào lòng mình rồi rời đi. Chỉ còn lại tôi và Chính Đông. Em vẫn không nhận ra tôi là Hà Ngạo Quân, không phải là Hứa Thành:
– Hứa Thành. Cậu nói tôi chờ cậu xác định phải không? Nhưng tôi chỉ sợ tôi không chờ được. Tôi thật không chờ được.
– Đường Chính Đông, em tỉnh lại cho tôi.
Tôi tức giận, muốn lay cho Chính Đông tỉnh lại.
– Đừng gọi tôi là Đường Chính Đông.
Em đột nhiên hét lên, vùng vẫy ra khỏi cánh tay của tôi. Mặc dù em loạng choạng không đứng nổi vì say, nhưng em không cho phép tôi lại gần.
– Ông còn gọi tôi là Đường Chính Đông cơ đấy? Tôi họ Đường sao? Xét nghiệm ADN sao? Tôi không cho ông toại nguyện đâu. Tôi không cho các người toại nguyện.
Tôi biết em là nhắc đến ai. Tay tôi khựng lại giữa không trung. Em gằn từng tiếng tức giận.
– Anh không phải Hứa Thành, cũng không phải Đường Qúy Giác. Anh là Hà Ngạo Quân đây.
Chính Đông nheo mắt nhìn tôi. Một phút, hai phút trôi qua. Và rồi em đứng bật dậy khỏi ghế, lùi lại phía sau:
– Thầy… em chưa có làm bài. Nhưng thầy không được nói với bố.
Tôi biết có nói với Chính Đông lúc này cũng vô ích. Tôi bước tới, khom lưng, cõng Chính Đông.
Chính Đông vùng vẫy:
– Thầy… thầy ghê tởm đồng tính sao? Nhưng em là đồng tính.
– Tôi không có ghê tởm em.
Tôi trả lời.
Thật vất vả tôi mới có thể cõng Chính Đông lên xe. Sau khi ổn định chỗ ngồi của Chính Đông ở ghế phụ, thắt dây an toàn giúp em, tôi liền lái xe đi.
Ra tới đường lớn, xe phải dừng lại vì đường tắc không thể đi đường. Dòng người đi trên vỉa hè cũng chen chúc nhau, xe lớn rồi xe nhỏ tạo thành một dải dài không có chỗ để di chuyển. Đèn nê ông lấp lánh giăng trên cây, trên cửa hiệu, trong những khu chợ đêm.
Trẻ con nghêu ngao hát.
Hôm nay là cuối tuần, tôi hoàn toàn không để ý đến.
Tôi buông tay lái, chỉ lằng lặng dựa vào ghế ngồi, nhìn ánh đèn trang trí và dòng người tấp nập ngoài kia.
– Bố em hôm qua tới tìm
Chính Đông đột ngột lên tiếng.
Tôi nhìn về phía em, thấy em cũng mở mắt nhìn đám trẻ con được người lớn dẫn đi mua đồ chơi bên ngoài cửa kính ô tô.
– Hóa ra ông ấy chỉ cần tìm là có thể tìm ra em rồi. Nhưng ông ấy không đến để thăm, càng không đến để viếng mẹ. Ông ấy muốn xét nghiệm ADN.
Chuyện này tôi biết. Kiếp trước, tôi từng giúp Đường Qúy Giác làm xét nghiệm ADN khi Chính Đông ở trong tù. Nhưng lúc ấy so với lúc này cách nhau còn rất xa. Tôi không nghĩ kiếp này, Đường Qúy Giác muốn trở mặt lại sớm như vậy. Đường Qúy Giác là kẻ sĩ diện, ông ta không cho phép bất cứ ai làm nhục danh dự và nghề nghiệp của mình, bao gồm cả Đường Chính Đông. Kiếp trước, Chính Đông đi tù bị ông coi là nhục nhã. Một bản xét nghiệm ADN chứng minh Đường Chính Đông không phải là con trai của Đường Qúy Giác là sự rũ bỏ trách nhiệm của luật sư Đường. Chỉ cần như vậy, Chính Đông sẽ không còn liên quan tới Đường Qúy Giác, không còn mang họ Đường, không còn có thể thừa kế tài sản, và không còn sự uy hϊế͙p͙ nào đến tương lai con trai của người vợ thứ.
– Em không làm? – Tôi hỏi.
Chính Đông nhìn ra bên ngoài, em chợt cười và chỉ cho tôi:
– Bông tuyết kìa anh.
Những bông tuyết đầu mùa thi nhau rơi xuống cửa kính, lất phất như mưa, mang theo cái se lạnh của mùa đông.
Tôi nhìn sang Chính Đông, thấy em đã ngủ từ lúc nào.
Tôi cúi xuống, nhìn khuôn mặt rõ ràng là của một người đàn ông càng lúc càng gần hơn. Chính Đông vẫn ngủ say, không hề phát hiện ra. Hơi thở của em phả lên đầu mũi của tôi mang theo mùi hương nam tính, không ngào ngạt như phụ nữ nhưng lại rất dễ chịu. Môi tôi kề sát môi của em, đầu lưỡi nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ qua. Môi em hơi khô, đậm mùi đàn ông và thuốc lá, nhưng không khiến tôi chán ghét.
Tôi không biết mình đang làm gì. Thậm chí, thời gian như dừng lại ở khoảnh khắc môi tôi chạm vào môi của em.
Có lẽ tôi là đang say đi. Hay đang nằm trong giấc mộng.
Tháng 10, tuyết đầu mùa đến gõ cửa thành phố Bắc Kinh…