Quyển 2 - Chương 60: Ước định

Diệp Hiên Viên nhìn lên người trước mặt không ngừng hít hít mũi,người đàn ông ấy thỉnh thoảng còn ho khan mấy tiếng sắc mặt tái nhợt , có chút vô lực vuốt cái trán, "Lăng thịnh,cậu tới đây chính là để cho tớ xem cậu biểu diễn bộ dáng như con trâu nhỏ của cậu sao?"


"Trâu nhỏ? Cậu lại còn nói tớ là con trâu nhỏ ?" Lăng Thịnh không dám tin chỉ chóp mũi mình, " Lăng Thịnh tớ ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, từ vườn trẻ đến đại học cũng vẫn luôn là hot boy số một , cậu lại còn nói tớ là Trâu nhỏ ? Thực quá đáng mà ! Mặc dù tớ biết rõ tớ hiện tại đúng là dáng người so hoàng hoa còn gầy hơn, nhưng dầu gì cũng là một đóa hoa đẹp yêu kiều run rẩy trong gió , thế nào lại là. . . . . . Cậu. . . . . . Ô ô ô. . . . . ."


Lăng Thịnh nói xong, lại giả vờ nặn ra vài giọt lệ nam nhi trân quý,thân thể yếu đuối không ngừng run rẩy lại rung động, mặt mũi tuấn tú như tràn đầy bi thương đến cực hạn .


"Không cần giả bộ nữa, nói đi, trời đang rất lạnh tìm tớ có chuyện gì?" Diệp Hiên Viên không chút động lòng vì bộ dạng đáng thương của đối phương , xoay người ngồi trở lại trên ghế , cúi đầu sửa sang lại đống văn kiện hồ sơ chất cao như núi trên bàn .


Nghe vậy, Lăng Thịnh ngưng run rẫy toàn thân , cười khúc khích, "Đầu gỗ, cậu chừng nào thì đi đem kẹo bông bắt trở về. Đảo mắt đã muốn bước sang năm mới rồi, cậu không phải là muốn một mình ở trong cái nhà lớn cô đơn hui quạnh đó qua năm mới chứ?"


Diệp Hiên Viên khép lại văn kiện,thân hình tinh tráng ngã ngửa người về phía sau, vững vàng tựa vào trong ghế sofa, "Vẫn chưa tới thời điểm!"


available on google playdownload on app store


"Trước đây thật lâu cậu cũng đã nói như vậy, cậu rốt cuộc còn phải kéo dài bao lâu nữa, cậu không sợ kẹo bông ở lâu sinh tình à?" Tiến tới bên tai Diệp Hiên Viên , Lăng Thịnh dáng vẻ thần bí, "Tớ nghe nói Dương Chi Hồng rất nổi danh là tay sát thiếu nữ đó, cẩn thận có một ngày cô ta thú tính đại phát , đem kẹo bông ăn đến ngay cả xương cũng không thừa, chờ đến lúc đó. . . . . . Cậu có hối hận cũng không kịp a!"


Diệp Hiên Viên vuốt vuốt mi tâm mệt mỏi , đối với cảnh cáo của Lăng Thịnh ngoảnh mặt làm ngơ, "Tớ biết phân rõ thiệt hơn , đúng rồi, mẹ con Kiều phu nhân như thế nào?"


Lăng Thịnh quỷ dị cười một tiếng, "Còn có thể thế nào. Năm đó sau khi cậu cùng Kiều Hi đính hôn không lâu, Kiều phu nhân mang theo 0,8 cổ phần Kiều gia gả cho Đằng Vân lão tổng tài. Ha ha, chỉ tiếc a, Đằng Vân lão tổng tài nhìn Kiều phu nhân phong vận xinh đẹp nhưng bụng lại nuốt không nổi, tiện nghi trắng trắng kia đã rơi vào tay nhị thiếu của Đằng thị Đằng Minh . Đúng rồi,tiểu tử Kiều Chấn Vũ kia bây giờ còn thật sướng tốt, ngày ngày nằm say giữa đống mỹ nhân,đúng là diễm phúc không ít a!"


Dường như nghĩ đến cái gì, Lăng Thịnh hỏi: "Tớ lại thấy rất kỳ quái, tại sao cậu đối với chuyện của Kiều thị để ý như vậy, thậm chí vì giúp Kiều Hi nắm được Kiều thị trong tay, cậu không tiếc tổn thương kẹo bông đáng yêu ?"


Diệp Hiên Viên dịu dàng cười một tiếng, nhàn nhạt lên án, "Lăng Thịnh, cậu lần này đúng là đần mà !"


"Cậu ——" Lăng Thịnh dựng tóc trợn mắt nhìn , "Đầu gỗ, cậu có biết cái bộ dáng này của cậu thật sự là rất đáng đánh đòn!" Giơ giơ quả đấm, Lăng Thịnh uy hϊế͙p͙ nói: "Cậu có nhìn thấy quả đấm lớn chưa ?"


Diệp Hiên Viên nhún nhún vai, dễ dàng nắm bắt được quả đấm của Lăng Thịnh vung tới, quăng sang một bên, đồng thời còn không quên kể khổ mấy câu, "Không chỉ như thế, thể lực của cậu cũng giảm xuống!"
Lăng Thịnh cắn răng nghiến lợi một hồi, sắc mặt xanh mét.


Diệp Hiên Viên thản nhiên cười, đem bộ dạng tức đến sùi bọt mép của đối phương thu vào đáy mắt, còn thật hài lòng nhướng nhướng mày. Cách một hồi lâu, Diệp Hiên Viên mới nhàn nhạt giải thích: "Tớ chưa bao giờ làm chuyện không công , tớ đối với cổ phần Kiều thị của Kiều Hi không có hứng thú, tớ muốn chính là Đằng Vân."


Nhắc tới Đằng Vân,con ngươi Lăng Thịnh đảo một vòng, giống như đã hiểu ra cái gì, "Chẳng lẽ, cậu muốn báo thù. . . . . ."


"Không sai, tớ muốn báo thù. Năm đó Đằng Minh lại dám có ý đồ với người phụ nữ của tớ , quả thực là không muốn sống. Chẳng qua là lúc ấy Đằng Vân căn cơ quá lớn, cộng thêm Nguyễn thị cùng Đằng Vân còn có dự án hợp tác hai năm , tớ không muốn làm mất hòa khí lẫn nhau. Nhưng là ——" Diệp Hiên Viên cười hắc hắc, hết sức quỷ dị, "Cái này cũng không đại biểu tớ sẽ bỏ qua cho Đằng Minh ."


Lăng Thịnh không hiểu, "Cậu muốn trả thù Đằng Minh , tớ tìm mấy người âm thầm xử lí hắn cho cậu là được rồi." Lăng Thịnh làm động tác cắt cổ , "Cần gì phải lượn một vòng lớn như vậy? Còn làm kẹo bông tức giận bỏ đi?"


"Ha ha, Đằng Vân căn cơ sâu ổn, tiền tài quyền thế hùng hậu, coi như là ít đi Đằng Minh một thằng oắt con vô dụng thì sao, tất nhiên cũng sẽ đưa tới một trận song gió, tớ không muốn có những phiền hà này. Vả lại Đằng Vân là công ty cung ứng nguyên vật liệu rất tốt, nếu như nắm giữ được Đằng Vân thì cũng giống như tìm được một nguồn nước dồi dào, đến lúc nắm đại quyền, chỉ cần động một ngón tay út, tiểu tử Đằng Minh kia còn có thể sống sao?"


Lăng Thịnh gật đầu một cái, sau đó như có điều suy nghĩ nói: "Nhưng là, chuyện này cùng trợ giúp cho Kiều thị có quan hệ gì?"


Diệp Hiên Viên lại lần nữa đắc ý mà cười cười, "Vậy thì phải cám ơn nhiều đến Kiều phu nhân xinh đẹp tự đưa đến cửa rồi, nếu không phải là cô ta thiếu kiên nhẫn động đến cha của Kiều Hi , tớ sao có thể trợ giúp đem cô ta đưa đến bên người Lão Sắc Quỷ Đằng Vân!"


"A, tớ hiểu." Lăng Thịnh bừng tỉnh hiểu ra, "Cậu là muốn Kiều phu nhân đến lúc đó cắn ngược lại Đằng Vân một cái, lấy tính tình khéo léo của Kiều phu nhân , chuyện nhỏ như vậy chỉ như ăn một món ăn!"
Diệp Hiên Viên mỉm cười, cho đối phương một vẻ mặt khinh bỉ, "Cậu rốt cuộc cũng hiểu rõ " .


"Đúng rồi, kia, còn Kiều Hi cậu tính làm sao bây giờ?" mặt Lăng Thịnh nhìn có chút hả hê , "Tớ xem cô ta giống như đối với cậu rất có hứng thú nha !"


Nhớ lại cái đồ phụ nữ không biết điều kia , gần đây càng ngày càng được voi đòi tiên, lại muốn bỏ thuốc trong rượu làm cái loại thủ đoạn hạ lưu đó , quả nhiên là đói khát khó nhịn này. Hơn nữa mấy ngày trước lại dám tự mình chạy đến nhà lớn tự tung tự tác hoành hành, thật là không biết điều, cho là Miên Miên đi, thì mình chính là nữ chủ nhân của Nguyễn gia sao, thật là đồ phụ nữ vừa ngây thơ vừa ngu xuẩn!


Ha ha, Diệp Hiên Viên trong lòng lạnh như băng, nếu không phải là trong khoảng thời gian này không phải để quả bóng nhỏ không xảy ra bất kỳ không may nào, theo tính tình trước kia của hắn , loại phụ nữ kia không biết phải ch.ết bao nhiêu lần rồi ! Chỉ là không sao, còn nhiều thời gian.Hắn có thời gian chơi. Phải biết có lúc, ch.ết cũng không phải là đáng sợ, đáng sợ ấy là loại muốn sống cũng không được muốn ch.ết cũng không xong . Nghĩ tới đây, Diệp Hiên Viên cười nhạo một tiếng, "loại phụ nữ ngu xuẩn, chưa đủ để làm loạn!"


"Này, này, cậu đừng dùng cái vẻ mặt giết chóc của cậu hướng về phía tớ, tớ sẽ gặp ác mộng đấy!" Nói xong, Lăng Thịnh còn vỗ vỗ ngực,bộ mặt sợ hãi .
Trầm mặc một lúc, Diệp Hiên Viên mở miệng: "Giúp tớ xem chừng Kiều Hi , cô ta vừa có động tác gì , cậu giám sát rồi báo tớ biết!"


"Oa oa. . . . . . Cậu quá độc ác, nhất dạ phu thê bách dạ ân, huống chi các ngươi còn không chỉ một đêm. . . . . ." Sau lời nói đó người kia bị Diệp Hiên Viên nhìn chằm chằm tự động im miệng, "Đúng rồi, Tần Nhật Sơ giống như cũng biết kẹo bông ở đâu, có muốn hay không. . . . . ."


Lắc đầu một cái, Diệp Hiên Viên nói: "Tạm thời không vội vàng động đến hắn, Miên Miên còn ở nơi đó, có Dương Chi Hồng coi chừng, bằng bản lãnh của Tần Nhật Sơ , chỉ sợ ngay cả nhìn thấy nàng cũng rất khó."


Sau khi Lăng Thịnh rời đi không lâu, Diệp Hiên Viên mới từ từ gọi một cú điện thoại, "Là tôi, Diệp Hiên Viên, tôi muốn cô ngăn cản Tần Nhật Sơ trước đầu xuân không cho hắn lên núi."


Mắt hạ xuống , Diệp Hiên Viên cười lạnh, Tần Nhật Sơ ,có mơ cưng cũng sẽ không nghĩ đến ta đã sớm phát triển cùng chi hồng đạt thành hiệp nghị, cậu nghĩ giành nhận Miên Miên trước mặt tôi sao, quả thực là si tâm vọng tưởng.


Trong đầu đột nhiên nhớ đến lần Miên Miên sau khi mất tích,lúc ấy tìm thật lâu đều là vô kế khả thi , nghênh đón Dương Chi Hồng , "Diệp tổng, không nói gạt anh, tôi cứu Miên Miên là có mục đích. . . . . . Như vậy, tôi cũng không nói vòng vo , tôi muốn một bảo đảm, tôi hi vọng Diệp đại tổng tài không được đụng đến Triển gia một phân một hào nào. . . . . . Tin tưởng yêu cầu như thế cũng không quá đáng, một cái cam kết nho nhỏ đổi một bảo bối yêu thích, khoản giao dịch này thấy thế nào thế nào anh cũng có lời!"


Ngay lúc đó hắn, suy tính một hồi lâu cuối cùng đáp ứng, mặt hàng cao cấp của Triển gia trên thế giới còn có thiên thiên vạn vạn, nhưng quả cầu nhỏ mềm mại kia trên thế giới chỉ có duy nhất một người.


"Tôi rất ngạc nhiên, cô tại sao cho là tôi sẽ đối phó Triển gia?" Trước khi đi, hắn hỏi điều nghi ngờ trong lòng.


Dương Chi Hồng cười nói: "Trực giác của phụ nữ là rất mạnh, tựa như tôi biết rõ anh là anh ruột của Miên Miên mà không phải là anh nuôi . Tôi hiểu rõ lấy tài lực cùng dã tâm của cậu, không thể nào buông tha cho khối thịt béo bở như Triển gia tôi. Diệp đại tổng tài, anh không phải chưa biết , thời điểm anh muốn một món đồ, trong đôi mắt tràn đầy hung ác cùng ý thích giết chóc, loại sát khí bức bách người này anh có dùng nụ cười như thế nào cũng không cách nào che giấu được . Nhưng là loại sát khí vô hình này khi anh nhìn tới em nuôi mà anh nói hầu như không còn, hóa thành một hồ nước dịu dàng phẳng lặng, cho nên tôi mới có thể lấy Miên Miên trao đổi lấy sự an toàn của Triển gia , như thế nào, Diệp đại tổng tài,anh nói tôi nói có đúng không?"


Không thể không thừa nhận mấy lời nói này của Dương Chi Hồng đã chạm đến lòng của hắn . Chính hắn luôn tin tưởng, nếu cần khát vọng phải lấy được một điều gì đó, nhất định phải bỏ qua một thứ đồ không cần thiết gì đó. Cho nên hắn có thể không hề áy náy lợi dụng bất luận người nào trên thế giới , hơn nữa cũng có thể thản nhiên tổn thương bất luận kẻ nào để đạt tới mục đích của mình, nhưng mà khi dính đến chuyện có liên quan đến quả bóng nhỏ kiều nhuyễn mềm mại lòng liền không có tiền đồ liền mềm nhũn, nhìn đôi mắt mơ hồ ánh lên vẻ tin tưởng kia của cô , hắn vô luận như thế nào cũng không thể buông xuống tính toán âm ngoan trước ánh mắt nóng bỏng của cô gái nhỏ . Diệp Hiên Viên cũng không phải là chưa có tự nhận biết qua, cô gái này sẽ là nhược điểm duy nhất trong cuộc đời này của hắn , nhưng không có cách nào khác, vuốt làn da trơn mềm yêu kiều kia, không, coi như chẳng qua chỉ là thấy, hoặc là nghe thấy được thôi, hắn liền chỉ muốn đem nàng áp đảo trên giường lớn, hung hăng thương yêu một phen, tốt nhất là mệt mỏi đến ngay cả hơi sức mở mắt cũng không có, như vậy cũng sẽ không thấy được sự tàn nhẫn đen tối dơ bẩn của hắn nữa. . . . . .


Đối với Diệp Hiên Viên mà nói, Triển gia là khối thịt béo, nhưng quả bóng nhỏ của hắn chính là một khối ngọc thô chưa mài dũa, hơn nữa còn là thứ duy nhất trên đời này. Cho nên dùng một khối thịt béo đổi lấy ngọc thô chưa mài dũa đến đời sau cũng không có được, cũng vẫn còn lời. Chỉ là, ha ha, Diệp Hiên Viên quỷ dị cười một tiếng, khế ước này thực hiện chỉ trong thời gian Dương Chi Hồng còn sống thôi , nếu cô ta hồng nhan bạc mệnh, vậy cũng hoàn toàn không liên quan đến hắn không phải sao.


Nghĩ tới đây, Diệp Hiên Viên rốt cuộc triển mi cười một tiếng, mà Dương Chi Hồng ở chổ xa kia bất tri bất giác cũng rùng mình một cái, sờ sờ cánh tay nổi da gà, Dương Chi Hồng thầm hô: quả nhiên năm nay mùa đông rất lạnh a!






Truyện liên quan