Quyển 2 - Chương 61: Gặp lại một chi Tần ngày sơ thiên
Cô chưa từng nghĩ đến khi gặp lại Tần Nhật Sơ lần nữa, hắn sẽ có bộ dạng . . . . . . Chật vật như vậy. cái áo khoác trên người làm bằng tơ tồng hợp đã bị nước tuyết thấm ướt đẫm hết toàn bộ, nhỏ nước từng giọt. đầu tóc gọn gàng bình thường cũng là loạn tao tao trên đầu, trên khuôn mặt tuấn nhã mọi lần hiện giờ đầy chán chường. Trên gương mặt, trên trán còn mơ hồ lộ ra tia máu, nhưng dưới mái tóc đen che phủ cặp mắt tĩnh mịch kia chợt nhìn thấy cô liền phát ra vui sướng vô cùng.
"Cậu nhỏ? Làm sao anh lại đến đây ?" Tại sao trông nhếch nhác như thế, và còn tại sao lại tìm được cô? Cô thật sự là quá ngạc nhiên quá kinh ngạc. . . . . .
Trong lòng có thiên thiên vạn vạn vấn đề muốn hỏi, nhưng mà khi nhìn đến gương mặt hạnh phúc ấy thì lời đến khóe miệng làm thế nào cũng không mở miệng được , chỉ biết sững sờ đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Lúc này, giương chi hồng từ phía sau xông ra, "Tên ngu ngốc này, biết rõ đường lên núi bị tuyết đọng ngăn chận, còn dám một mình leo lên." Cái này anh nói tôi phải giao phó như thế nào cùng Diệp Hiên Viên đây ? Thật là một đám ngu ngốc.
Nghĩ tới đây, giương chi hồng vốn đang nở nụ cười dịu dàng cùng người đàn ông liền biến thành vẽ mặt chán ghét siêu cấp.
Trong lòng cô không khỏi dâng lên một cỗ ghen tuông nồng đậm, hốc mắt cũng không tự giác bắt đầu phiếm hồng, vội vàng ra đón, nắm tay Tần Nhật Sơ, "Cậu nhỏ, anh tội gì ? Tại sao không chờ tuyết tan hãy lên đây a. . . . . . A, anh bị chảy máu, chị Hồng, cậu nhỏ chảy máu. . . . . ."
Giương chi hồng trợn mắt một cái, liền đi tới, liếc nhìn Tần Nhật Sơ đang nửa nằm ở trong lòng cô, xì mũi coi thường, "Yên tâm, còn chưa ch.ết!"
Tuy nói như thế , nhưng cũng giúp cô dìu Tần Nhật Sơ lên , hướng người trong nhà hô: "Quản gia, gọi bác sĩ Lưu !"
Thương thế của Tần Nhật Sơ so với tưởng tượng của mọi người đều muốn nghiêm trọng hơn, bao gồm Giương Chi Hồng lúc ban đầu còn không ngừng chê cười hắn giả vờ làm bộ , nhìn thấy vết thương sau khi cởi đồ xuống cũng nhịn không được nói: "Anh thật là không muốn sống nữa, vì một cô gái đáng giá đổi lấy nguy hiểm lớn như vậy sao?"
Giương chi hồng cũng không có nói khoa trương, dưới áo quần của Tần Nhật Sơ ,ngay trên eo là một vết thương chừng mười phân , bởi vì không biết bị thương lúc nào, lúc mọi người thấy máu đã đọng lại, lúc mọi người cởi quần áo đã ướt sũng của anh ta ra trong nháy mắt máu liền từng giọt chảy ra . Trừ cái đó ra, cánh tay của hắn, bàn tay, bả vai. . . . . . Cũng đầy những vết thương xây sát da lớn có nhỏ có , ở đầu gối còn có một cái lỗ thủng to, không ngoại trừ khả năng lúc té máu không ngừng tóe ra.
Nhìn thấy anh ta bị thương thành như vậy,mà vẫn còn mỉm cười an ủi cô, trong lòng cô đau xót, nước mắt cũng không biết bất giác lúc nào đã ướt đầy khuôn mặt nhỏ nhắn.
Người đàn ông này, rốt cuộc tại sao lại ngốc như vậy a, tuyết nhiều như vậy , núi lớn như vậy, cư nhiên. . . . . . Cư nhiên dám một mình đi lên! Rõ ràng có thể đợi đợi tuyết ngừng , rõ ràng cô luôn ở chỗ này, không có cơ hội chạy trốn , rõ ràng biết người cô thích chỉ có anh hai mà thôi. . . . . . Tại sao, lại còn đối tốt với cô, tại sao lại cứ cố chấp đi thương yêu một người luôn gây ra phiền toái cho người khác như cô đây. . . . . .
Sau khi bôi thuốc xong, bác sĩ Lưu tiêm cho Tần Nhật Sơ một mũi để ngủ . Nhìn mắt Tần Nhật Sơ từ từ khép lại, mới lắc đầu một cái, "Tôi chưa từng nhìn thấy một người giàu có nào lại liều mạng như vậy, rõ ràng một bộ dáng thiếu gia sống an nhàn sung sướng , không nghĩ tới lại dám liều mạng bất chấp nguy hiểm như vậy . Ai. . . . . . May nhờ tiểu tử này tốt số, nếu chậm một chút nữa vết thương nhiễm trùng thành bệnh phong đòn gánh rồi, khi đó thì phiền toái!"
Giương chi hồng tiến tới ôm cô hai mắt đang đẫm lệ, an ủi: "Tốt lắm, tốt lắm, Miên Miên đừng khóc, hắn không phải là không có chuyện gì sao?"
Bác sĩ Lưu thu thập đồ, rồi mới dặn dò , "Hay là mọi người đi ra ngoài đi, hắn đại khái mấy ngày mấy đêm không có chợp mắt rồi, chờ hắn tỉnh ngủ hãy cho hắn ăn chút thức ăn lỏng gì đó, bổ sung thể lực, nếu như mà tôi đoán không lầm, hắn ít nhất cũng đã một ngày chưa ăn cái gì!"
Cô lau nước mắt, đi tới bên giường nắm tay Tần Nhật Sơ, khẩn cầu nhìn bác sĩ Lưu , "Bác sĩ, cháu có thể ở bên cạnh coi chừng anh ấy không."
Bác sĩ Lưu cười cười, "Chỉ cần không đánh thức hắn sẽ không sao, nhưng nếu như tôi là cháu , tôi sẽ đi đến phòng bếp làm cho anh ta một chén cháo gà nóng hổi mùi thơm đến nức mũi ."
Giương chi hồng cũng ở một bên nói: "Đúng vậy a, hắn hiện tại đã ngủ, tám phần ngủ cả một đêm mới có thể tỉnh lại, không bằng đi làm chút gì cho anh ta ăn , bổ sung thể lực."
Cô nghĩ, cái này cũng không sai, hoặc giả cô ở bên cạnh đã khóc sướt mướt còn vô cớ làm người ta không yên giấc.
Cô nhìn người đàn ông đang yên tĩnh nhắm mắt ngủ trên giường một lúc ,rồi đi theo giương chi hồng ra khỏi cửa, sau đó lau nước mắt trực tiếp hướng phòng bếp đi tới
. . . . . .
Cô suy nghĩ một chút,người bị bệnh yếu nên ăn cái gì tương đối bổ thân thể , cháo gà, canh xương, mực canh, đúng rồi, hắn không phải bị mất máu quá nhiều sao, hỏi Lê Thúc ở phòng bếp một chút là tốt rồi.
Sau khi được Lê Thúc chỉ dạy, cô quyết định tối nay chịu đựng không ngủ để hầm canh thịt dê táo đỏ nấu chân heo Ích Khí bổ huyết ,cho Tần Nhật Sơ bồi bổ thân thể thật tốt, vốn là Lê Thúc còn nói canh bổ huyết có bốn loại nguyên liệu chính, nhưng mà cô nhìn thấy trong sách dạy nấu ăn, bên trong không phải đương quy, xuyên khung, Bạch Thược cùng thục địa 4 vị thuốc bắc, chính là táo đen, khoai lang, nấm hương, nấm mèo, đậu hũ, mầm đậu, Hoàng Hoa Thái. . . . . . Cơ hồ tất cả đều là thức ăn phụ liệu, hơn nữa Lê Thúc cũng nói bốn vật liệu nấu canh bình thường dùng cho phái nữ kinh nguyệt không đều cùng xuất huyết sau khi sinh , mặc dù đều là bổ huyết, nhưng vừa nghĩ muốn nấu thức ăn vừa no bụng lại có thể bổ huyết cần phải mặn chay kết hợp .
"Miên Miên, đã trễ thế này, cháu nên đi ngủ đi, những thứ canh này cứ như cho vào nồi vặn nhỏ lữa là tốt rồi, chú bảo đảm ngày mai khi tiểu tử kia tỉnh lại nhất định sẽ ăn được canh bổ huyết nóng hổi mùi thơm đến nứt mũi nha ." Lê Thúc nhìn thấy cô ngáp không ngừng , có ý tốt khuyên nhủ.
Cô nhìn kia đến nồi canh mơ hồ có mùi thơm truyền tới, vẫn có chút chần chờ, "Nếu anh ấy tối nay tỉnh lại thì làm sao bây giờ?"
Lê Thúc vỗ vỗ đầu của cô, cười nói: "Cháu còn chưa tin bản lãnh của bác sĩ Lưu sao? Hắn nói bệnh nhân ngày mai tỉnh, liền tuyệt đối tối nay sẽ không tỉnh!" Nhìn thấy nét mặt cô vẫn còn bán tín bán nghi , lại nói thêm một chút cho cô yên tâm, "Nếu như Miên Miên thật sự lo lắng, vậy đi coi chừng hắn ngủ một hồi đi!"
Như vậy cũng có thể xem là một biện pháp tốt, cẩn thận dặn dò Lê Thúc một tiếng , cô xoa mắt buồn ngủ t, bước ra cửa phòng bếp.
Đi ra ngoài cửa, chạm mặt một làn gió lạnh thổi tới một hồi, thân thể cô co rụt lại,cảm giác buồn ngủ biến mất dần, không khỏi ôm sát thân thể, sãi bước hướng phòng của Tần Nhật Sơ đi tới.
Lạnh quá a, thật không biết Tần Nhật Sơ làm thế có thể bất chấp gió lạnh mạo hiểm xuyên qua bão tuyết để leo lên núi này nữa . Nghe giương chi hồng nói,sơn trang hoa hồng ở trên dãy núi bí ẩn lại tĩnh mịch, người bình thường không quen đường rất có thể bị lạc trong núi ba bốn ngày, nhìn bộ dáng mệt mỏi đầy vết thương của Tần Nhật Sơ , đại khái chắc là bị lạc đường trong núi rồi , cho nên dáng vẻ của anh ta mới chật vật đến như vậy.
Vừa nghĩ tới người đã từng như thiên thần trong phòng kia đột nhiên biến thành bộ dáng như bị đọa lạc xuống phàm trần như vậy,lòng liền cầm không được mà đau. Tại sao mỗi lần cô cần an ủi nhất, người đàn ông này luôn xuất hiện, còn cái người mà cô luôn nhớ tới kia thì đang ở nơi đâu rồi, chẳng lẽ đang cùng kiều vui mừng tận hưởng cuộc sống ngọt ngào , đã sớm quên trên cái thế giới này còn có một người tên Nguyễn Miên Miên còn tồn tại.
Chỉ là, Nguyễn Miên Miên, cô lại đang hy vọng xa vời cái gì, người ta không phải sớm đã đính hôn, hiện tại sợ rằng cũng đã kết hôn luôn rồi đó chứ. Trong một năm này, cô cố ý không xem TV không đi lên mạng chính là sợ thấy cái người làm cô thương tâm bặt vô tin tức kia. Nhưng là sự thật chính là sự thật, coi như cô cố ý trốn tránh thì nó vẫn tồn tại. Mà bây giờ, cô lại đang hy vọng xa vời cái gì nữa , chẳng lẽ còn hi vọng người nọ từ trên trời giáng xuống nơi này.
Ai,cô thở dài, không phải cô muốn là được ,hiện giờ người cô nên quan tâm nhiều hơn là Tần Nhật Sơ người đàn ông không màng đến sinh mạng từ ngàn dặm xa xôi lên núi tìm cô thì đúng hơn. Đó mới là cái cô nên làm hiện thời.
"Không phải là tôi không có ngăn cản . . . . . ."
Di, là tiếng của giương chi hồng.lúc đi ngang qua một gian phòng, đột nhiên nghe được giương chi hồng cùng một người lớn tiếng tranh chấp , trong đêm tối yên tĩnh có vẻ hết sức bén nhọn cùng chói tai. Chẳng qua ưu điểm lớn nhất của cô là không có lòng hiếu kỳ, đi ngang qua, đi ngang qua đó thôi. . . . . .
"Tôi làm sao biết Tần Nhật Sơ không muốn sống nữa. . . . . ."
Tần Nhật Sơ ? Cậu nhỏ ? Lần này cô có chút tò mò, giương chi hồng rốt cuộc đang nói chuyện với ai ? Làm sao lại nhắc đến Tần Nhật Sơ ? Trong lòng cô nghi ngờ, không khỏi dừng bước.
"Tôi nói Diệp đại tổng tài, đối với Miên Miên, Tần Nhật Sơ người ta trái tim hết sức chân thành cũng không kém anh, nếu tôi nói không chừng liền. . . . . . Uy uy. . . . . . Tôi nói chơi mà thôi. . . . . . Phát hỏa lớn như vậy làm gì. . . . . ."
Diệp đại tổng tài, chẳng lẽ là anh hai, cực kỳ. . . . . . Anh hai có liên hệ cùng giương chi hồng khi nào vậy. Nghe giọng nói, giống như rất thân quen.
Cô vễnh tai, lại nghe giương chi hồng cười duyên một hồi , còn nói: "Hảo hảo. . . . . . Tôi sẽ nhớ hiệp nghị giữa chúng ta . . . . . . Ân Ân. . . . . . Tôi sẽ ngăn cản Tần Nhật Sơ cùng Miên Miên nảy sinh tình cảm. . . . . . Dạ. . . . . ."
Hiệp nghị? Anh hai có làm hiệp nghị gì với giương chi hồng ? Là cái hiệp nghị gì ? Đầu óc linh quang chợt hiện ra, chẳng lẽ cô thật ra vẫn luôn bị anh hai nắm trong lòng bàn tay, giương chi hồng cứu cô chẳng qua là do anh hai bày mưu . . . . . .
Trong lúc nhất thời, cô như rơi vào Băng Thiên Tuyết Địa, tâm sôi trào một cái rồi chợt lạnh xuống, trong nháy mắt đó, cô giống như đã suy nghĩ rõ ràng rất nhiều chuyện.
Tại sao giương chi hồng đối với cô một đứa con gái không có quyền hành gì ở Kiều gia tốt như vậy , tại sao rõ ràng cô chỉ là một người làm vườn nho nhỏ , trong vườn những người khác đối với cô lại hết sức cung kính, tại sao anh hai không có tới tìm cô, nguyên lai tất cả là như vậy, đều trong lòng bàn tay của anh cả, chỉ có cô vẫn luôn ngây ngốc cho là mình đã thoát khỏi anh hai, cho là mình thật sự là tự lực cánh sinh, thì ra là. . . . . .
. . . . . . Thì ra là. . . . . . Chẳng qua là không tưởng tượng được , tất cả chỉ do cô tự cho là đúng mà thôi. . . . . .
Bầu trời đen nhánh ở bên trong, bất tri bất giác đã nổi lên những bông tuyết trắng xóa bay bay nhẹ tựa lông ngỗng kia , từng bông tuyết theo cơn gió thổi đến dưới chân cô, cô đưa tay nhận được một bông tuyết trắng trong suốt, thật rất lạnh, nhưng vẫn còn kém xa sự lạnh lẽo bên trong sâu tận xương tủy của cô.
Quả nhiên, không có người nào có thể vô duyên vô cớ đối tốt với một người nào đó ! Quả nhiên, tự lực cánh sinh làm sao có thể dễ dàng như vậy được ! Quả nhiên,cô vẫn sống trong tình cảnh luôn mang đến phiền toái cho người khác!