Quyển 1 - Chương 6: Cướp vũ trụ

*Biên tập và chỉnh sửa: Bún Chả*
“Andy.”
Người Tạ Tử Thanh lung lay theo con tàu một lúc, sau đó mới ổn định cơ thể, dùng lực kéo Andy ra khỏi gầm ghế tựa.
“Andy! Mày không sao chứ?”
“Tao.. chóng mặt quá…”


Andy nằm ngửa trên sàn, đầu bị đập ra một vết thương toàn máu là máu, cậu chậm rãi chuyển động con ngươi nhìn về phía Tạ Tử Thanh, “Tao có phải sắp ch.ết rồi không?”


Tạ Tử Thanh lần đầu tiên thấy nhiều máu đến vậy, sợ đến hoang mang, hoảng loạn lấy ống tay lau đi máu đen trên mặt Andy, lấy tay bịt miệng vết thương ngăn cho máu chảy ra, “Mày sẽ không ch.ết đâu!”
Tạ Tử Thanh đỏ cả vành mắt.
Andy nhẹ giọng nói: “Tử Thanh, Mày phải chăm sóc tốt chính mình đấy.”


“Không được…”
Andy suy nhược mà nhếch miệng, đôi mắt chậm rãi nhắm lại.
“Andy…”
Tạ Tử Thanh ngơ ngác nhìn thi thể Andy, cả người choáng váng ngồi tại chỗ: “Chúng ta đã hứa là đi cùng nhau mà.”
Anh tự lẩm bẩm: “Mày không có ch.ết đâu đúng không?”
“Đúng đấy.”


Bên cạnh truyền đến tiếng người.
Emily mặt đầy nghi hoặc ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn hai người một ngồi một nằm, “Mấy cậu đang làm cái gì thế?”
“Cậu ấy, ch.ết.” Tạ Tử Thanh nức nở nói.
Emily sững sờ: “Cậu ấy còn sống.”
Tạ Tử Thanh còn tưởng mình nghe lầm, “Còn sống?”


“Không có ch.ết, ngực vẫn còn đập đây này.” Emily trực tiếp chạm vào ngực trái của Andy, “Nhịp tim vẫn còn, vẫn khoẻ mạnh, chỉ là có mất máu nên ngất đi thôi.”
Tạ Tử Thanh vừa nhìn, thấy trên ngực vẫn còn phập phồng, thở phào nhẹ nhõm, mím môi nói: “Không ch.ết là may rồi.”


available on google playdownload on app store


Emily lấy mấy dụng cụ chữa thương trong hành lí, giúp Andy cầm máu, vờ như dễ dàng nói: “Hiện tại cậu ấy không có nguy hiểm gì, hôn mê chẳng qua là do mất máu quá nhiều, đợi đến khi tàu vũ trụ đến nơi, cậu mua cho cậu ấy ít thuốc bổ máu là được.”


Tạ Tử Thanh gật đầu: ‘Chờ đến nơi tớ sẽ đi mua ngay.”
Emily cười nói: “Đến sao thủ đô tớ muốn mua thật nhiều quần áo đẹp, còn mua cho bố mẹ tớ chất lỏng tăng cường thể chất.”


Tạ Tử Thanh suy nghĩ một chút nói: “Tớ muốn đổi vòng tay mới có màn hình quang não, vòng tay của cô nhi viện cũ quá rồi, không còn dùng được nữa.”
Emily còn nói: “Tớ còn muốn tìm một người bạn trai, trải nghiệm chút cảm giác yêu sớm. Tớ thẳng, còn cậu?”


Đột nhiên bị hỏi vấn đề chưa kịp chuẩn bị trước, người chưa có nổi một mảnh tình vắt vai Tạ Tử Thanh ngẩn ra, trên gò má trắng nõn sau đó liền xuất hiện một vệt ửng đỏ, rồi lan nhanh ra đến cái cổ, ngay cả lỗ tai cũng đều trở nên đỏ hồng. Nhưng anh vẫn giả vờ bình tĩnh nói: “Tớ không biết.”


Emily cười ra thành tiếng: “Mặt cậu đỏ hết lên rồi.”
Tạ Tử Thanh ngượng ngùng cười cười, cúi đầu không nói.
Anh lẳng lặng nhìn chằm chằm giày mình một chốc, đột nhiên đèn phía trên đỉnh đầu chớp tắt mấy lần, rồi mất hẳn.


Emily co tròn hai chân, ôm chặt lấy đầu gối chính mình, không biết là nói với người khác hay nói với chính mình: “Chúng ta nhất định có thể sống tới sao thủ đô, nhất định.”


Câu nói của cô bé dường như chạm đến cảm xúc của những người xung quanh.Một cô gái dáng người thâm thấp nói: “Chờ đến khi trở về nhất định tôi sẽ thổ lộ với anh ấy, tôi sẽ không phải hối hận mà ch.ết.”


Một nam thanh niên trẻ tuổi lau nước mắt: “Tôi chợt phát hiện ra tôi vẫn còn yêu anh ấy, trước đây luôn cảm thấy anh ấy thật phiền phức, hiện tại mới hiểu được anh ấy là đang quan tâm, lo lắng cho tôi mới vậy.” (1)


“Tôi đáng nhẽ không nên làm mẹ tức giận, thật sự là tôi rất yêu bà ấy, tôi muốn được về nhà….”
“Khi tôi rời đi, con gái còn bảo muốn tôi về sớm…”
“Bố ơi….”


Tạ Tử Thanh lặng lẽ nhích về phía Emily, thấp giọng nói: “Tớ vừa nãy vừa mới nghe được cái gì đó.”
Emily cũng nhỏ tiếng: “Cái gì cơ?”
“Hình như là tiếng đại bác.”
“Cái gì?!” Emily hít vào một ngụm khí lạnh, “Ý cậu là…”


Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ tới một đáp án.Emily gấp gáp: “Cậu có chắc mình không có nghe nhầm đấy chứ?”


Tạ Tử Thanh lắc đầu, “Tai tớ từ nhỏ đã rất thính, cậu thử một lần xem, xem có phát được tín hiệu cầu cứu ra bên ngoài hay không, tớ nghe có người nói không thể vào được tinh võng nữa rồi. Tớ có thể phát tín hiệu ra ngoài được, chỉ là vòng tay của tớ cũ (2) quá rồi, có phát ra được thì cũng vô dụng.”


Emily cúi đầu ấn vòng tay của mình mấy lần, sắc mặt trắng bệch, ngẩng đầu lên, nói: “Tín hiệu bị chặn rồi.”
Trái tim Tạ Tử Thanh hoàn toàn chìm xuống nước, tín hiệu bị chặn chứng tỏ cho cái gì? Điều này nói rõ tình huống bây giờ trên tàu vũ trụ là cực kì không ổn.


Emily hỏi: “Làm gì bây giờ đây?”
Tạ Tử Thanh mờ mịt lắc đầu: “Tớ cũng không biết.”
Anh chỉ là một nhân vật nhỏ bé, không có vũ lực mạnh mẽ, cũng không có trí tuệ hơn người, không thể nào như vai chính trong tiểu thuyết nhanh như vậy đã nghĩ ra cách tự cứu chính mình.


Không biết từ lúc nào, tiếng cơ trưởng đã không còn, con tàu cũng không còn rung động như trước.
Thế nhưng không ai nghĩ rằng họ đã an toàn.
Trong khoang thuyền hoàn toàn tĩnh mịch, tất cả mọi người mở to mắt nhìn cửa khoang, như thể đang chờ đợi lời phán quyết từ số phận.


Tạ Tử Thanh nắm chặt tay Andy, nhiệt độ ấm áp trên tay khiến anh bớt sợ hãi hơn.
“Bùm!”
Cửa khoang đột nhiên bị bạo lực phá nát từ bên ngoài.
“A!”
Ai đó thấp giọng kêu thành tiếng.
Tay Tạ Tử Thanh siết chặt, mím môi, cảm giác sợ hãi không ngừng trào lên.


“Có người đi vào.” Emily nhỏ miệng nói.
“Lộp cộp.”
Một chân đi ủng bước vào.
“Nơi này có người.”
Kẻ xông vào nhướng mày nhìn bọn họ, hắn giơ tay làm một động tác: “Bắt hết chúng lại.”
“Lão đại, thế làm gì cái tàu giờ?” tên đứng sau lưng hắn hỏi.


Kẻ xông vào ác độc nở nụ cười, “Phá nát nó.”
Thật sự là cướp vũ trụ!
Có người bật khóc gào rống lên. Cướp vũ trụ hung tàn ra sao không ai không biết, chưa từng một ai có thể từ trên tay bọn chúng mà còn sống sót trở về.


Một đám đàn ông tay cầm vũ khí từ bên ngoài đi vào, tên đi đầu tiên phách lối thét: “Đứng lên, đi ra ngoài, chậm chạp ông đây cho một phát bắn nát đầu chúng mày đấy.”


Một nhóm người run cầm cập đứng lên. Tạ Tử Thanh cố hết sức đỡ Andy lên, nhưng sức lực quá nhỏ, mà Andy lại quá nặng.
Phải làm sao đây? Tạ Tử Thanh lo lắng.
“Tớ giúp cậu.”


Emily nói xong, khom lưng ôm ngang người Andy nhấc lên, động tác nhìn qua cực dễ dàng, như thể trong tay cô bé  chỉ là một bộ quần áo chứ không phải một chàng trai cao một mét tám mấy.
Ôm, ôm công chúa cơ nữa đấy!
Tạ Tử Thanh nhìn Emily, sợ ngây người.


Chú ý thấy biểu tình kỳ quái của Tạ Tử Thanh, Emily đưa tay vén tóc ra sau tai: “Nhìn tớ như vậy là sao? Thể chất của tớ là cấp D đấy, một người vẫn có thể ôm được.”
Tạ Tử Thanh yên lặng không nói.
Hai người này, không phải D cũng là E, làm cho anh trông thật yếu ớt mà.


“Bước nhanh cái chân lên.”
Tạ Tử Thanh di tới trước một tên cướp vũ trụ, lúc cây súng ống lạnh như băng trên vai hắn nhắm vào anh, anh sợ đến nỗi ngừng thở, máu khắp người như sắp muốn đông cứng cả lại.
Anh cúi đầu, tăng nhanh bước chân đi qua.
“A —— tao liều mạng với mày !! ”


Người đàn ông phía sau Tạ Tử Thanh quát to,  xông tới tên cướp kia. Có lẽ là không chịu được cái áp bức, anh ta chọn bạo phát.
Nhưng, anh ta mới chỉ bước một bước, phụt một tiếng, toàn bộ lồng ngực vỡ tung.


Dòng máu ấm áp bắn toé lên gò má Tạ Tử Thanh, anh trừng to hai mắt, theo bản năng quay đầu lại, người đàn ông kia đã nằm trên mặt đất, máu me nhầy nhụa.
Trong không khi toàn là mùi máu tanh khiến Tạ Tử Thanh muốn nôn ra. Nhưng trước khi nôn, nước mắt lại rơi xuống trước.
Rất nhiều người đều đã khóc


“Mẹ, con muốn về nhà.” “Xuỵt.”
Một người mẹ trẻ ôm chặt con trai cô vào lòng.
Tạ Tử Thanh cúi đầu lau sạch nước mắt và vết máu trên mặt mình, tiếp tục đi về phía trước.


Nhóm người bị bức ép đi vào một con tàu vũ trụ khác, Tạ Tử Thanh đứng ở chính giữa, liếc mắt đánh giá nơi này.
Đây là một con tàu rất lớn, so với con tàu trước của bọn họ còn lớn hơn nhiều, khoảng chừng có đến ba, bốn tầng, mỗi tầng đều có người mang vũ khí.


Mấy kẻ cầm vũ khí nhìn thấy bọn học, đi tới dùng một loại ngôn ngữ Tạ Tử Thanh nghe không hiểu nói chuyện cùng với tên cướp vũ trụ đã giết người kia.
Emily thấp giọng nói: “Hoá ra bọn họ là người của Telstar.”
“Cậu hiểu bọn họ nói gì sao?” Tạ Tử Thanh hỏi.


Emily nhẹ nhàng lắc đầu: “Không.”
Trong đám cướp vũ trụ mang theo vũ khí, có tên trông thực trẻ trung, anh tuấn, hắn đột nhiên mở miệng nói mấy câu.
Tên cướp vũ trụ giết người nghe xong, cười ha hả rồi lại nói thêm gì đó.


Hắn nhún nhún vai, đưa tay vuốt ve mặt một người bị ép buộc đưa tới, sau đó lôi người này mang đi, “Buông tôi ra!” Đối phương sợ hãi giãy giụa.
Hắn thiếu kiên nhẫn cau mày, dùng lực kéo người này vào lồng ngực, cưỡng ép mang đi.


Tạ Tử Thanh cúi đầu, nắm tay lặng lẽ siết chặt, anh vẫn còn nhớ người vừa bị mang đi ban nãy, nam thanh niên này, cách đây không lâu vẫn rối như tơ vò ngồi trong khoang tàu, nói với bọn họ tất cả tình cảm của mình dành cho bạn trai cũ.


“Bọn tôi chính là không thể nào ngồi xuống nói chuyện cho tử tế được cả. Anh ấy đối xử với tôi lúc nóng lúc lạnh, có khi nhiều ngày trời chẳng thấy bóng dáng ở đâu. Bất kể tôi làm cái gì cũng đều muốn đi theo, tôi gặp ai anh ấy cũng hỏi. Sống chung như thế giống như bị nghẹt thở vậy. Sau đó tôi không muốn gặp anh ấy nữa, cuối cùng là chia tay. Chỉ là, tôi nghĩ nếu như bọn tôi có thể nói chuyện với nhau, biết rõ suy nghĩ của nhau, kết cục của hai chúng tôi sẽ không phải như vậy. Nhưng mà chúng tôi còn trẻ, vẫn còn cơ hội hàn gắn.” Anh ta nói vậy đấy.


Mà hiện tại, anh ta bị đưa đi, không biết sẽ gặp phải cơ sự gì nữa.
Một người phụ nữ thấy cảnh này, kêu to nói: “Tôi cho các anh tiền, chỉ cần các anh thả tôi ra, bố tôi sẽ cho các anh rất nhiều tiền!”


Tên cướp vũ trụ giết người, cũng chính là Jack, liếc cô ta một cái, làm một động tác với người khác, người kia lập tức lấy đi cái vòng tay của người phụ nữ.


“Mấy người!” Người phụ nữ run lên, “Đó là đồ của tôi.”“Jack.” Một tên cướp vũ trụ râu rậm đi ra nói: “Lão đại bảo theo quy tắc cũ.”
Jack gật gật đầu.
*Hết chương 6*
--------------------
--------------------
Câu chuyện nhỏ do Bún tự viết 1:


Emily: Tớ còn muốn tìm một người bạn trai, trải nghiệm chút cảm giác yêu sớm. Tớ thẳng, còn cậu?
Tạ Tử Thanh:.゚:;。+。ε(ノω≦*)з。+.。゚:
Bạn công nào đó ở cánh gà: *lặng lẽ mài dao*






Truyện liên quan