Quyển 1 - Chương 21: Phá nó đi
*Biên tập và chỉnh sửa: Bún Chả*
Giám thị nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên dưới, khẽ nhíu mày, mắng: “Các em xem mình đang làm cái gì? Không biết suy nghĩ à?”
Các thí sinh bị doạ hết hồn, sau đó có mấy người bình tĩnh lại, tìm thấy cơ giáp viết tên mình.
Vốn chỉ có một phút lại bị kéo ra tận ba phút, giám thị quét mắt một lượt khắp phòng thi, đến chỗ Tạ Tử Thanh thì dừng lại một chút. Cô vẫn nhớ thí sinh này, là người nộp bài thi sớm nhất, điểm số cũng khiến cô rất hài lòng.
Giám thi nhìn danh sách trong tay mình, nhớ kĩ cái tên Tạ Tử Thanh.
“Thi thực hành chỉ có một đề.” Cô nói, “Thời gian là một tiếng.”
“Tháo rời cơ giáp trước mặt các em.”
“Dùng tốc độ nhanh nhất, chuẩn xác nhất tháo xuống từng linh kiện một mà không làm hỏng chúng.”
Tháo cơ giáp á!! Ánh mắt Tạ Tử Thanh sáng ngời, cái này trúng tủ anh rồi.
Trước đây ở tiệm sửa chữa cơ giáp của bà Maria, mỗi lần chú Râu Rậm sửa chữa cơ giáp đều để anh tháo rời từng bộ phận ra trước.
Tháo dỡ cơ giáp ba năm, rốt cục cũng có đất dụng võ.
Tạ Tử Thanh vòng tới bên trái cơ giáp nhìn nhãn hiệu một chút, anh nhớ loại cơ giáp cấp thấp nhất này tốt nhất nên tháo từ phía bên phải.
Sau đó là đầu, tiếp sau đó nữa là người, cuối cùng, anh dỡ xuống từ trên chân trái cơ giáp một món linh kiện, hai chân vốn nguyên vẹn “rầm” một cái rải rác thành đống.
Tạ Tử Thanh nhìn đồng hồ, anh mất 15 giây 6 để dỡ xong.
“Thưa cô, em tháo xong rồi!” Anh giơ tay nói.
Giám thị đi tới, tỉ mỉ kiểm tr.a một chút, xác định anh đã tháo xong tất cả, mới ghi lại thời gian.
“Không sai, không có linh kiện nào là bị cưỡng ép tháo xuống, xem ra là em rất hiểu cấu tạo của cơ giáp.” Giáo viên nói.
Đột nhiên, nàng chuyển đề tài, “Có thể lắp ráp lại được không?”
Tháo sạch sẽ ra rồi lại còn phải lắp lại à? Tạ Tử Thanh mơ màng lắc đầu, “Em mới chỉ học qua cách lắp ráp linh kiện thôi.”
Giám thị liếc anh một cái, không biết là có hài lòng với câu trả lời này hay không.
“Thưa cô!”
Một nam sinh to lớn đột nhiên đi tới, chỉ vào Tạ Tử Thanh, một mặt kích động nói: “Cơ giáp của cậu ta vấn đề! Cậu ta gian lận!!”
“Thôi.” Một nam sinh tướng mạo thanh tú bên cạnh kéo cậu ta lại, “Mark, cậu quên bố cậu dặn gì rồi à? Chú ấy không cho cậu tuỳ tiện gây sự đâu, có mấy người chúng ta chọc không nổi đâu. Mặc kệ người ta đi, chúng ta đi làm bài thi là được rồi.”
Ngay sau đó, nam sinh thanh tú áy náy cười cười với Tạ Tử Thanh, “Thật xin lỗi, Mark cậu ấy là hơi thẳng tính, không có ác ý gì, làm phiền cậu rồi, tớ rất xin lỗi.”
Bị mắng gian lận trước mặt bao nhiêu người, dù Tạ Tử Thanh có hiền lành đến đâu thì cũng không khỏi tức giận, ngay lúc anh định bắt cậu nhóc đưa ra chứng cứ chúng minh anh gian lận, đưa không ra thì phải xin lỗi anh thì câu nói của cậu nam sinh thanh tú khiến anh nghĩ đến một chuyện.
Anh… cứ giống như vai chính trong truyện thế nào ấy.
Hơn nữa còn là thể loại trước bị chèn ép sau vùng lên vả mặt thăng cấp kia.
Lúc đầu mấy tên nhân vật phản diện mất não chuyên môn vậy quanh dẫm đạp vai chính rất lắm.
Anh hình như gặp được hai tên rồi.
Đột nhiên hưng phấn.jpg.
Trước đây Tạ Tử Thanh chỉ gặp những con người cũng như sự việc bình thường, thiếu chút làm anh quên mất mình xuyên sách.
Ai… Cơ mà, anh không phải người qua đường A mà truyện gốc còn chẳng thèm nhắc tới hay sao? Sao lại có nhân vật phản diện chạy tới kiếm chuyện nhỉ?
Mark tức đến đỏ mặt tía tai, lớn tiếng nói: “Dựa vào cái gì mà cậu bắt tôi xin lỗi nó? Nó gian lận, nó mới phải xin lỗi mới đúng!!”
Nam sinh thanh tú đỏ cả vành mắt, “Thôi, Mark, chúng ta tiếp tục làm bài thi đi.”
Mark tức giận hất tay cậu ta ra, “Không! Cậu chịu thiệt được nhưng tôi thì không!! Dựa vào cái gì chúng ta nghiêm túc làm bài, lại để cái loại gian lận như nó đỗ!! Tôi không phục!”
Nhìn thấy bộ dáng hai người bọn họ, những người khác vốn là xem trò vui thái độ cũng dần thay đổi.
“Thằng đó có khi nào gian lận thật không?”
“Bài thi lí thuyết nó làm cũng nhanh lắm, đề khó như vậy…”
“Tao lúc trước còn hâm mộ nó tài giỏi, chà chà.”
“Không có chúng cứ đừng có phán bừa, oan người ta thì sao? Gian lận có phải việc nhỏ đâu.”
“Đúng vậy.”
“Nhìn lại chút đi….”
…
Muốn tôi diễn cùng thì tôi sẽ diễn.
Tạ Tử Thanh nố lực làm ra một cái biểu tình vừa tức tối vừa oan ức, cả người giận đến run cầm cập, “Cậu, cậu nói nói tôi gian lận, cậu có chứng cứ không? Còn tôi thì muốn tố cậu tội vu khống đấy.”
Giám thị ánh mắt sắc bén nhìn bên kia gọi Mark, “Em, mong em trình ra được chứng cứ chứng tỏ học sinh này gian lận.”
Mark nhìn giám thị đều chỉ đứng về phía tên gian lận kia, trong lòng tức giận càng thêm mãnh liệt, đáy lòng hoàn toàn là bi thương. Quả nhiên Levi nói đúng, đều là quy tắc cả, đều chèn ép những người không tiền không quyền bọn họ.
Bộ mặt cậu ta nhăn nhó, cười lạnh, “Em thấy cậu ta chỉ đụng nhẹ, cơ giáp đã ròi hết cả ra, dây không phải gian lận thì là cái gì?”
Kì thực thì cậu ta thấy Tạ Tử Thanh làm thế nào mà có thể tháo được cơ giáp, những cái này đều là Levi nói cho cậu ta biết, vẻ mặt Levi luôn thiện lương đơn thuần lại nghi hoặc nói với cậu ta rằng không muốn cậu nói cho người khác biết, lỡ đâu mình nhìn lầm thì không tốt.
Nhưng chuyện thế này sao nhìn lầm được? Levi luôn tốt bụng không bao giờ nói xấu người khác, chắc chắn là tên kia làm chuyện gì xấu xa.
“Cậu ta gian lận ——” Giọng Mark kiên định.
Tạ Tử Thanh tức đến bật cười, “Đây là chứng cứ cậu nói? Nếu tôi không gian lận cậu phải làm sao bây giờ?”
A, lại còn chối, Mark cười lạnh, “Nếu như cậu không gian lận thật, tôi sẽ xin lỗi cậu.”
Tạ Tử Thanh không hài lòng cau mày, cao giọng cả giận nói: “Cậu chỉ thiếu nước chỉ thẳng vào mũi tôi mà mắng rồi! Nói câu xin lỗi thôi mà đã coi như xong à?”
Thấy biểu hiện hai người, các thí sinh khác cũng không đoán được ai mới nói thật, không khỏi cùng người bên cạnh thấp giọng bàn tán.
“Cậu nghĩ cậu ta có gian lận không? Tớ cảm thấy hình như không đâu.”
“Tớ cũng thấy thế.”
Nhưng cậu Mark này hình như chắc cú lắm, không giống như đang vu khống đâu.”
“Tớ xem không hiểu nữa rồi.”
“Chuyện gì xảy ra thế? Ai đến giải thích tí coi.” (Tối cổ =))))
“Chính là bla… bla..”
“Là thế à?”
…
Mark không nhịn được nói: “Vậy cậu muốn thế nào?” Ngược lại chỉ có một kết quả như vậy, tên này cứ quanh quanh co co, không phải là chột dạ, mà là đang trì hoãn thời gian đi?
Trên mặt Tạ Tử Thanh hiện lên một nụ cười quái dị, lại rất nhanh biến mất, ngoại trừ Levi, không ai kịp nhìn thấy.
IQ của Levi đột nhiên login, cảm giác có điểm không đúng lắm, cậu ta kéo kéo ống tay Mark, giọng lo lắng, “Quên đi Mark, làm vậy không đáng đâu.”
Mark cúi đầu thấy đôi mắt ngấn nước Levi, càng thấy những thứ mình làm càng đáng giá, “Levi, không phải thế giới này đen tối, mà người dám đứng ra bảo vệ chính nghĩa quá ít, cậu yên tâm đi, tà ác không thắng nổi chính nghĩa.”“Mark…”
“Levi!”
Tạ Tử Thanh: … mbga (1)Mark ngẩng đầu nhìn về phái Tạ Tử Thanh, một mặt hừng hực chính nghĩa, “Cậu muốn thế nào?”
*Hết chương 21*