Chương 5

Đêm qua đi, mặt trời lại ló dạng, Tuyết Dung cùng Tuyết Nhi đã bị bắt đi một ngày rồi. Cho đến nay, vẫn chưa hề có tin tức hay cuộc điện thoại tống tiền nào xuất hiện. Điều này khiến cho mọi người nhất thời không biết làm sao, nhưng cũng chỉ có thể chờ đợi.
Tại một nhà kho bị bỏ hoang....
"phựt"


" Rốt cuộc cũng làm đứt được sợi dây ch.ết tiệt này. Quỷ tha ma bắt, thiệt là dai mà, mệt ch.ết đi thôi. " Tuyết Dung thở phào nhẹ nhõm. Dù sao cô cũng đã mất công sức cà đêm. Rốt cuộc cũng đã có cơ hội thoát thân rồi.


Cô nhẹ nhàng tháo luôn sợi dây đang buộc chân của mình. Sau đó, Tuyết Dung nhanh chân tiến lại gần đánh thức Tuyết Nhi.
" Cô... " Tuyết Nhi đang định mở miệng nói chuyện thì đã bị Tuyết Dung chặn lại.


" Im lặng!! Bây giờ cô cởi trói cho con, nhưng con phải giữ im lặng. Nếu không cả hai chúng ta không thể thoát khỏi đây đâu, có biết không " Tuyết Dung nhẹ giọng nhắc nhở.


Tuyết Nhi ngay lập tức hiểu chuyện, gật đầu liên tục sau đó mím môi, không nói lời nào. Tuyết Dung thì nhẹ nhàng thay cô bé cởi bỏ dây trói rồi lén tiến đến gần cửa quan sát tình hình bên ngoài. Cô phát hiện bên ngoài hoàn toàn không có ai, cô mới dám ôm lấy Tuyết Nhi từ từ bước ra ngoài.


Bên này, cả đội điều tr.a cả đêm qua đều không ngủ, nhưng vẫn chưa có manh mối nào cả. Vào lúc mọi người đang sốt ruột không biết làm gì thì điện thoại lại vang lên.


available on google playdownload on app store


" An đội trưởng, con gái của anh và cô gái kia đang ở trong tay chúng tôi. Nếu muốn cứu họ thì nội trong ngày hôm nay, anh phải thả ngay một người. Đó chính là người đàn ông đã bị anh bắt trong vụ cướp lần trước tại đại sảnh tập đoàn Thuận Thiên. "
Sau khi nói xong, điện thoại lập tức bị cắt ngang.


" Thế nào, có tr.a ra hay không " An Tuấn Hạo quay sang hỏi nhân viên bộ phận theo dõi.
" Quá nhanh, không thể theo dõi được. " nhân viên đó có chút thất bại nói.


Mọi người lại lâm vào một mảnh trầm tư. An Tuấn Hạo suy ngẫm đôi điều, sau đó quay sang gọi điện thoại về tổng bộ, yêu cầu họ chuyện ngay tên tội phạm lần trước đến nơi này. Bởi vì An Tuấn Hạo cần điều tr.a rõ, trực giác cho anh biết, chuyện này tuyệt không đơn giản như thế.


" Phù, cô ơi, cháu đi không nổi nữa... " Tuyết Nhi thở hổn hển, dừng lại nói.
Hai cô cháu đã chạy suốt hai tiếng đồng hồ, đã cách rất xa nhà kho đó. Thế nhưng vẫn chưa nhìn thấy bất kỳ bóng dáng của người nào xung quanh đây để cầu cứu.


" Tuyết nhi, cố lên nào!! Chúng ta nhất đỉnh phải cố gắng chạy, nếu không bị họ bắt lại sẽ phiền phức mất. " Tuyết Dung nhẹ giọng an ủi.


Tuyết Nhi trầm ngâm đôi chút, sau đó bắt đầu đứng dậy, tiếp tục tiến về phía trước. Cô bé tuyệt không thể trở thành gánh nặng của cô, hơn nữa những người này bắt cóc cô bé, chắc chắn có liên quan đến ba. Cô bé tuyệt sẽ không khiến cho bọn họ dùng mình uy hϊế͙p͙ ba.


(TT: Đừng xem thường Tuyết Nhi nhà ta, cô bé là thiên tài đấy, tuổi nhỏ thiên tài ^o^).
Hai cô cháu lại một lần nữa tiếp tục chạy, cũng không xoay người lại nhìn xem có ai đuổi theo hay không. Cả hai chỉ cứ như thế, cắm đầu mà chạy thôi.


" Vô dụng!!! tụi bây đều là đồ vô dụng!!! Có một đứa bé và một nữ nhân cũng không coi chừng được. Tụi bây đúng là vô dụng mà. " một nam nhân tức giận, chỉ vào hai nam nhân khác mắng lớn.


" Tụi bây còn đứng đó làm gì Còn không mau đi tìm người đi " nam nhân tức giận nắm lấy chiếc ghế gần đó ném đi.
Hai nam nhân kia hoảng hồn, lập tức chạy ra ngoài, đuổi theo Tuyết Dung cùng Tuyết Nhi.
" Cô ơi.....lộ..... " Tuyết Nhi thở nặng nhọc, chỉ về phía trước.


" Nhanh!!! Tuyết nhi, nhanh lên. " Tuyết Dung nhìn lại thì quả thật bọn họ đã ra đến đường lớn, không khỏi vui mừng mà chạy nhanh hơn nữa.
Lúc này, trên đường, một chiếc xe màu đen đang theo hướng hai người họ mà chạy lại.


" Tổng tài, Trương thư ký đã liên lạc xong tất cả. Mọi chuyện cũng đã giải quyết, chỉ còn chờ ký hợp đồng nữa là ổn. " một nam tử ngồi ghế trước xe, hướng nam nhân trung niên ngồi sau xe báo cáo.
" Ân! " nam nhân trung niên nhẹ nhàng gật đầu tiếp nhận.


Lúc này, tài xế phía trước đột nhiên thắng xe gấp, khiến cho cà hai người nhất thời đều mất phương hướng, ngã về phía trước.
" Có chuyện gì " nam tử hoảng hốt hỏi.
" Tổng tài, có người chặn xe của chúng ta. " tài xế cũng hoàng hồn sau sự việc vừa rồi, giọng nói run run lên tiếng.


Nam tử cùng trung niên nhân nhìn lại, thì thấy trước mặt có một cô gái cùng một bé gái đứng ngay đầu xe bọn họ.
Nam tử cùng trung niên nhân khi nhìn kỹ cô gái kia thì không khỏi ngạc nhiên.
....
........
Tại trường Hồng Quang.


" Đã một ngày rồi, liệu Tuyết Dung cùng Tuyết Nhi có sao không " Lệ Nhi lo lắng hỏi Tịnh Hà.
" Yên tâm, không có chuyện gì đâu. " Tịnh Hà nhẹ giọng trấn an.
" Sếp, về rồi, Tuyết Nhi về rồi. " lúc này, Trương Thế Sơn hốt hoảng từ bên ngoài chạy vào.
" Cái gì " mọi người đều ngạc nhiên vô cùng.


Nhưng khi họ nhìn lại phía cửa, thì đã thấy một nam tử đang bế lấy Tuyết Nhi bước vào.
" Tuyết Nhi!!!! " An Tuấn Hạo mừng rỡ lên tiếng gọi.
" Ba!! " Tuyết nhi vui vẻ từ trên người nam tử trượt xuống, chạy lại ôm chặt lấy An Tuấn Hạo.


" Tuyết Dung. " Lệ Nhi cùng Tịnh Hà nhìn lại phía sau, thì thấy Tuyết Dung đang được một trung niên nhân dìu vào.
" Tuyết Dung!!! Cậu không sao chứ " Lệ Nhi lo lắng hỏi.
" Tớ không sao. " Tuyết Dung cười trấn an.
" Thấy chưa, tớ đã nói không sao mà. " Tịnh Hà nhìn sang Lệ nhi vui mừng nói.


Nhưng khi nhìn lại trung niên nhân vừa dìu Tuyết Dung thì lại hoảng hốt.
" Triệu...Triệu tổng tài "
Mọi người lúc này mới chú ý đến hai người vừa đưa Tuyết Dung cùng Tuyết Nhi quay về, không khỏi tò mò nhìn họ.
" Tịnh Hà, cậu quen họ à " Lệ Nhi tò mò hỏi.


" Đây là Triệu tổng tài của tập đoàn Đằng Long. " Tịnh Hà nhẹ giọng giải thích
Tập đoàn Đằng Long là tập đoàn đầu tư lớn nhất T thị. Tổng tài Triệu Chính Hào, năm nay bốn mươi lăm tuổi, vẫn còn độc thân, là người đàn ông trung niên hoàng kim trong giới thượng lưu.


" Cám ơn ông, Triệu tổng tài, vì đã đưa con gái tôi về. " An Tuấn Hạo cười cảm tạ.
" Cám ơn ông, Triệu tổng tài, vì đã đưa bạn tôi về. " Tịnh Hà cũng gật đầu cảm tạ.


" Không cần khách sáo, tôi chẳng qua thuận đường đi qua. Hơn nữa, tôi và ba mẹ của Tuyết Dung là bạn bè. Đây là chuyện tôi nên làm mà. " Triệu Chính Hào mỉm cười nói.


" Chú Triệu, cháu cám ơn chú. Lúc nãy nếu không có chú, cháu nghĩ cháu đã không thể về tới đây. " Tuyết Dung cũng quay đầu, nhẹ giọng cám ơn.


" Con bé này, chú nhìn cháu trưởng thành từ nhỏ. Không lẽ biết cháu cần giúp đỡ, lại không giúp sao Đều là người nhà cả, còn khách sáo với chú nữa. " Triệu Chính Hào vẻ mặt giả vờ tức giận mắng.


" Được thôi. Nếu đã vậy thì cháu sẽ không khách sáo. Bất quá, hôm nào rảnh thì cháu sẽ mời chú một bữa cơm. Đến lúc đó, chú nhất định không được từ chối cháu đó nha. " Tuyết Dung cũng lém lĩnh không kém, cười nói.


" Được thôi, nhưng bây giờ chú có việc bận, chú đi trước đây. " Triệu Chính Hào cười nhận lời, sau đó lướt qua mọi người, từ giã rời đi.


" Không cần nhìn tớ, từ từ tớ sẽ kể cho mọi người mọi chuyện. " Tuyết Dung nhìn ánh mắt mọi người đều đang chăm chú vào mình thì than nhẹ một tiếng, nhẹ giọng nói.






Truyện liên quan