Chương 9: I: Y dụng tình sự (hạ)
“Ân a…” Từ lúc đầu bị mở rộng, Hạ Liên liền không ngừng thấp giọng rên rỉ, Chu Lục thao tác thế nào cậu hoàn toàn chẳng biết, chỉ nghe tiếng đinh ốc chuyển động của khuếch trương giang khí, mỏ vịt inox trong cơ thể lạnh như băng từ từ bị nhiệt độ cơ thể thấm vào, cuối cùng nóng lên, Hạ Liên chỉ cảm thấy có một vật thể cứng rắn đang cào tràng đạo của cậu, đây cũng không phải là mở rộng tầm thường, mà là làm trái ý chí của tràng nhục, sinh sinh đem bọn nó tách ra.
Chỉ nghĩ như vậy liền cảm giác thật kinh khủng, mà Hạ Liên cảm nhận được tất cả càng sợ hãi vô cùng, phía sau vừa trướng vừa đau, lại mang theo một loại trống rỗng không rõ, huyệt nhục khép chặt bị chèn ép, từ từ thoát khỏi trạng thái vốn có.
Phía dưới giống như bị xé nát… Hạ Liên nghĩ, trong tiếng kêu dần dần mang theo một chút tiếng khóc, cậu lại không cách nào nén nước mắt rơi xuống được, loại cảm giác này quá mức sợ hãi, khiến cậu vô cùng sợ hãi.
“Chu Lục! Chu Lục dừng lại!” Cậu nhắm mắt lại thét chói tai, ngón tay thật chặt xoắn cùng một chỗ, hạ thể dùng sức co rút lại, nhưng không cách nào đối kháng với sức mạng của khuếch trương giang khí, “Van cầu ngươi! Van cầu ngươi! Cứu ta! Chu Lục!”
Chu Lục cũng không dừng lại, ngón tay chuyển động vòng quanh, biết nếp uốn nơi miệng huyệt hoàn toàn bị kéo căng, cốc đạo
(đường hang)
bị mở rộng đập thẳng vào tầm mắt. Hắn mở đèn pin, chiếu vào trong hình tròn của khuếch trương giang khí, bên trong tràng thịt đỏ tươi, không ngừng mà ngọa nguậy, tựa như đang sống.
“Tiểu Hạ, ngươi từng nhìn qua bên trong của ngươi chưa?” Chu Lục than nhẹ, ngón tay từ từ duỗi vào, vuốt ve tràng bích nhạy cảm, “Hồng hồng, nộn nộn, thật muốn khiến người kéo ra cắn một cái.”
“Không! Không không!!!” Hạ Liên giãy dụa thắt lưng, mỗi một lần lắc đầu đều có thể bay ra nước mắt, phía sau cậu đã mẫn cảm cực độ, yếu đuối đến nỗi không thể đụng vào, tràng bích bị ngón tay thô ráp chậm rãi ma sát, thần kinh nhạy cảm lập tức phản hồi, Hạ Liên run lập cập, thanh âm nát vụn, ngay cả nước dãi trong miệng cũng không thể ngậm lại.
Đợi lúc Chu Lục hướng bên trong thổi khí, Hạ Liên đã bị khoái cảm cùng sợ hãi chinh phục, thất thần dựa trên ghế, cậu lúc này, tựa như khối thịt còn sống, ý thức đã rồi không còn, chỉ có thân thể đối với khiêu khích của Chu Lục vẫncó trăm phần trăm đáp lại.
“Chu Lục, buông tha ta… Tha ta… Van ngươi…” Hạ thể như là thông với bên ngoài, gió thổi cỏ lay cũng có thể làm cho thân thể Hạ Liên chấn kinh không ngớt, Hạ Liên mở to hai mắt, thế nào cũng không tụ nổi tiêu cự, trong miệng nhiều lần lầm bầm nói mấy câu, cuối cùng cũng không phản kháng được.
Chu Lục lần này mang đến cho cậu khoái cảm quả thật rất lớn, lớn đến mức ngay cả thân thể ɖâʍ đãng của cậu cũng không chịu nổi, Hạ Liên chỉ phải chờ đợi, chờ đợi Chu Lục chơi chán cái dụng cụ đáng sợ này.
Không biết qua vài phút, hay là vài giờ, kèm theo tiếng mảnh kim loại va chạm, Hạ Liên chỉ cảm thấy địa phương bị vật cứng tạo áp lực chậm rãi giảm bớt, mỏ vịt bị nhiệt độ cơ thể đốt đến nóng hổi cuối cùng bị chậm rãi rút ra, lúc này tràng bích của Hạ Liên đã là nỏ mạnh hết đà, sau uể oải thoải mái lại vẫn ở lại, tràng nhục đau xót theo bản năng ngăn cản mỏ vịt rút khỏi, tiếp đó thần kinh nhạy cảm bị mảnh kim loại trêu trọc, một trận run rẩy.
Khuếch trương giang khí hoàn toàn được lấy ra, nơi riêng tư đỏ hồng của Hạ Liên khép kín lại, nhưng mà tràng đạo bên trong lại không thoải mái như vậy, quen bị vật cứng lạnh mở ra, đợi tới lần thứ hai khép kín, huyệt nhục thấm ướt mà mềm mại đè ép lẫn nhau, tựa như cùng vô số ngón tay không ngừng trêu chọc tràng nhục, kích thích niêm mạc yếu ớt, khiến Hạ Liên giãy dụa không ngớt.
Mỗi một lần khiêu khích đều kèm theo tràng nhục nhu động, mỗi một lần nhúc nhích lại sẽ mang đến khiêu khích ác ý, Hạ Liên trầm ngâm sâu trong bể dục, cả khuôn mặt đều đỏ thắm vô cùng, vòng eo vẫn ɖâʍ đãng xoay.
Cái bộ dáng này kích thích tầm mắt Chu Lục, hắn ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, hạ thể bị giam cầm ở qυầи ɭót liền một trận nhảy lên, hắn không nhịn được, sau khi làm nhiều hoạt động chuẩn bị như vậy, cuối cùng nên đến thù lao của hắn ── hắn muốn ăn sạch Hạ Liên.
Chu Lục thuần thục cắt quần, lộ ra côn th*t màu đen ẩn sâu bên trong, hắn nhanh chóng tuốt, nỗ lực khiến thứ cứng rắn như sắt gì đó càng cương cứng hơn một chút.
Hắn cởi ra dây trói trên tay Hạ Liên, mấy cái tát đem Hạ Liên tự vui tự vẻ thức tỉnh, nắm lấy cằm cậu thô lỗ bức Hạ Liên nhìn chăm chú vào hung khí nóng rực, miệng ép hỏi: “Thế nào, đồ đê tiện? Bản thân chơi rất thoải mái? Có muốn ca ca đem bảo bối này cắm vào trong tao huyệt của ngươi gãi ngứa cho ngươi không?”
Vành mắt Hạ Liên trong nháy mắt đỏ bừng, huyệt nhù bị đè ép nhúc nhích liên tục, bị khoái cảm dằn vặt Hạ Liên chỉ cầu có một vật có thể cắm vào tách đám đông tây không thành thật này ra, dù cho… Cho dù là khuếch trương giang khí cũng được.
Nhưng thực sự, trong lòng cậu khát vọng nhất, chính là nam căn thô to hữu lực của Chu Lục.
Mặc dù quan hệ hiện tại của cậu cùng Chu Lục cũng không như lúc trưosc, thế nhưng đối với việc sinh tình ái, Chu Lục như trước đối Hạ Liên quản rất nghiêm, cũng không phải mỗi một lần vui sướng đều kèm theo việc Chu Lục cắm vào, Chu Lục thường thường thích đem Hạ Liên đùa bỡn đến kiệt sức, như một búp bê vải rách xụi lơ, mới có thể hăng hái tinh thần thêm cắm vào, co rúm, hắn thích nhìn bộ dạng thất thần vô lực của Hạ Liên, chà đạp Hạ Liên mềm nhũn, mặc kệ làm gì cũng sẽ không có chút phản kháng.
Mà bây giờ Chu Lục nói ra, với cậu mà nói là có lực hấp dẫn mạnh bao nhiêu, nếu là Chu Lục có thể cắm vào, cậu nguyện ý làm bất cứ chuyện gì!
Không biết sức lực từ đâu tới, Hạ liền đem hai chân kéo xuống nhấc lên, run rẩy xoay người quỳ trên giường kiểm tra, cậu chống trên lưng ghế, tay hướng ra sau người, dùng sức tách cánh mông, hận không thể ngay cả tràng nhục tạo phản cũng đẩy ra.
“Chu Lục! Cầu ngươi mau vào! Chủ nhân! Van cầu ngươi cắm vào thay tiện nô gãi ngứa! Ta thực sự không chịu nổi… Van cầu ngươi…” Ý nghĩ của Hạ Liên đã hỗn loạn, cậu đung đưa vòng eo, thể hiện tư thế ɖâʍ đãng nhất dẫn dụ Chu Lục tiến nhập.
Loại cầu xin này không dừng lại lâu lắm, cánh mông bị một đôi tay dùng sức đẩy ra, ngay sau đó, thiết trụ nóng rực đến phỏng người chợt cắm vào cửa động, tiến quân thần tốc, cường ngạnh tách tràng nhục dây dưa ra, thẳng tắp đâm tới phía trong cùng trên tuyến tiền liệt.
“A a a a!” Hạ Liên chợt ngẩng đầu thét chói tai, tay chốngg trên lưng ghế, móng tay toàn bộ khảm vào nệm mềm, lực đạo của Chu Lục mạnh như thế, mạnh đến thiếu chút nữa liền đem cậu sáp ch.ết ở chỗ này.
Nước mắt không chút kiêng kỵ chảy xuống, tràng bích mềm yếu bám lên trụ thịt nóng hổi, bị kéo xuống, bị ma sát, Chu Lục lần lượt cả cây rút lui khỏi, lần lượt toàn bộ đỉnh nhập, như nhấn chìm linh hồn của Hạ Liên.
“Liền như thế giết ch.ết ta đi… A a a a… Thao ch.ết ta đi!” Hạ Liên thét lên, tiếng sau so với tiếng trước cao vút, cậu rút chặt tràng nhục, một chút lại một chút, nghe phía sau nam nhân vì khoái cảm mà kêu rên, lực độ đỉnh lộng bộc phát gia tăng, nhất định thực sự phải đem cậu đỉnh xuyên!
“A a a! Chu Lục, không nên a!” Bị xuyên thủng Hạ Liên lần thứ hai bị sợ hãi vây quanh, cậu kêu khóc dùng cả tay chân nhúc nhích về phía trước, thế nhưng nam căn phía sau như bóng với hình, đuổi theo chuyển động của cậu mà đỉnh nhập, bàn tay của Chu Lục siết chặt hông cậu, lần lượt kéo cậu về phía sau, hung hăng cắm côn th*t của hắn vào!
“Ân a… Từ bỏ… Ta từ bỏ…” Hạ Liên thét lên, hai tay khua khua, nước miếng của cậu chảy đầy mặt, ngay cả ngực cũng có, đầu v* đeo nũ hoàn sưng lên, vừa đau vừa ngứa, Hạ Liên khóc, thận trọng khẽ động nhũ hoàn, cho đầu v* thoải mái lại kịch liệt.
Hạ thể đồng dạng sưng, cương cứng đến tím bầm, không ngừng mà chảy ra ɖâʍ dịch, làm cho ghế da thê thảm không gì sánh được, bất quá Hạ Liên không dám động nó, đồ vật phóng đãng này không tuân quy củ là thuộc về Chu Lục, chỉ thuộc về Chu Lục, Hạ Liên không có quyền chạm nó, mà Hạ Liên cũng không cần quản nó, ɖâʍ côn đã sươm nếm quen vị đạo vui sướng, chỉ là cắm vào phía sau liền có thể kích thích đến bắn tinh. Thế nhưng Hạ Liên lại không dám bắn tinh, cho nên mặc dù sưng đến đau đớn, vẫn bất đắc dĩ chịu đựng, từ trong đó đạt được khoái cảm bị khống chế.
Tác gia nói:
Người ta chỉ có đối mặt với Tiểu Hắc chủ nhân mới chịu ngạo kiều đánh bản thảo nộp vua, chủ nhân nàng về quê rồi, phỏng chừng ngày mai mới có thể trở về, ô ô… Thật là nhớ chủ nhân..