Chương 122: 122: Ngươi Muốn Như Thế Nào Mới Chịu Thả Nàng
Lăng Húc đi vào trang viên không lâu thì Lăng Kỳ đã đứng ngồi không yên.
Bằng sự hiểu biết của hắn về Lăng Kình, không thể nào có chuyện y sẽ thả người, và sẽ không bao giờ có một ngoại lệ nào kể cả người kia là nhi tử của y.
Vương phi của y cũng là do chính y một kiếm xuyên qua mà ch.ết, cho dù đó chỉ là lỡ tay, nhưng nếu như khi đó y thu tay lại, nàng cũng sẽ không phải chịu kết cục bi thảm như thế.
Hiện tại cũng được xem như lịch sử đang lặp lại, muốn y thu tay, e rằng không bao giờ có khả năng.
Hắn nói với Nam Cung Giác: "Sư phụ, ta không thể kiên nhẫn thêm được.
Với bản tính của Lăng Kình, ta sợ rằng Lăng Húc cũng sẽ gặp bất trắc."
Nam Cung Giác suy ngẫm một chút cũng gật đầu: "Vậy ngươi tính làm thế nào?"
Hắn trả lời: "Trước hết tiến gần trang viên kia, càn quét ám vệ ẩn mình, phá vỡ phòng tuyến bên ngoài của y, sau đó âm thầm đột nhập vào bên trong.
Tuy hơi mất thời gian một chút nhưng không khiến đối phương ở bên trong bấn loạn mà làm liều."
Nam Cung Hách cảm thấy có lý liền thêm lời: "Ta cũng nghĩ như vậy.
Thay vì ở đây chờ đợi thì chi bằng chậm rãi xông vào.
Chúng ta người đông thế mạnh thì có việc gì phải sợ.
Sau khi đột nhập vào, ta sẽ trực tiếp đi tìm nha đầu kia cứu ra, ngươi chỉ việc cầm chân Lăng Kình để y không chú ý tìm đến hậu viện bắt nha đầu kia làm con tin."
"Vậy cũng được.
Ngươi và Nam Cung Hách dẫn ít người lẻn vào đi.
Xong xuôi thì phát tín hiệu, ta liền lập tức xông vào." Nam Cung Giác phân phó.
Sau khi thống nhất, Lăng Kỳ dẫn theo một đội ám vệ tinh anh đi trước mở đường, không lâu sau liền xử trí được toàn bộ ám vệ ẩn thân xung quanh trang viên.
Lăng Kỳ sau khi phát tín hiệu cho Nam Cung Giác thì tiếp tục đi vào bên trong, còn Nam Cung Hách thì đi đường khác tìm kiếm tung tích của Cơ Tuyết.
Khi hắn vào tiền viện nhìn thấy tràng cảnh một toán hắc y nhân bao vây đám người Lăng Húc, hắn vẫn chưa vội tiến vào mà đứng nhìn xem Lăng Kình sẽ làm gì.
Đến khi thấy y không nể tình Lăng Húc là nhi tử, Vương Chi Dực là Thái tử Đông Ly quốc mà cho người tiến lên, hắn mới chịu lên tiếng.
Liền sau đó người của Nam Cung Giác cũng đồng loạt xông vào, vây hãm toàn bộ người ở tiền viện.
Lăng Kình dù có mọc cánh cũng khó thoát.
Hắn thong thả đi giữa rừng người đến trước mặt Lăng Kình, cùng y đối đầu: "Lăng Kình, người bên ngoài của ngươi, toàn bộ đều đã bị ta xử trí.
Ngươi hiện tại vẫn còn muốn chống cự sao?"
Lăng Kình thoáng chấn động nhưng rất nhanh liền khôi phục sự bình thản trên gương mặt, khoé miệng khẽ nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu nói: "Lăng Kỳ, ta đúng là quá xem thường ngươi rồi.
Nhưng ngươi đừng quên Vương phi của ngươi đang nằm trong tay ta."
Liếc nhìn Lăng Húc, y nói tiếp: "Thật không ngờ ta lại bị chính nhi tử của mình bán đứng.
Ha ha...!Lăng Húc a Lăng Húc, ngươi lại vì một nữ nhân mà làm đến mức này, ta thật đúng là phải rửa mắt nhìn đấy!"
Đáy lòng Lăng Húc chợt co rút nhưng hắn cũng không đặt nặng lời nói của y trong lòng.
Nếu đã đưa ra quyết định thì dù có lâm vào cục diện phức tạp như thế nào, hắn cũng phải gánh chịu toàn bộ.
Nhìn sang Lăng Kỳ, hắn nói: "Cửu Hoàng thúc, Lăng Kình là người thao túng Lâm Tố Sênh hạ độc nàng.
Hơn nữa trong tay y còn có giải dược."
Sóng mắt Lăng Kỳ khẽ ánh lên tia sáng sắc bén.
Hắn đã từng nghi ngờ Lăng Kình chính là người đứng phía sau nhưng không có bằng chứng.
Hiện tại suy nghĩ của hắn lại được chứng thực, hắn càng thêm căm phẫn gấp bội.
Chỉ là hiện tại nghe được y có giải dược, trong lòng hắn cũng bất giác thở phào một hơi khi tìm thấy một cơ hội có thể cứu sống nàng.
Cơ hội sao? Nhưng nếu muốn Lăng Kình giao ra, hắn lại có một sự khẳng định chắc chắn rằng y sẽ nhân cơ hội này cùng hắn bàn điều kiện.
Điều kiện gì sao? Hắn dĩ nhiên biết y muốn gì.
Vậy thì hắn phải làm thế nào đây?
Sắc mặt Lăng Kỳ xám xịt một mảnh, cất giọng lạnh lẽo: "Ngươi muốn như thế nào mới chịu thả nàng cùng giao ra thuốc giải?"
Lăng Kình vẫn tỏ ra thong dong không chút gợn sóng yên vị tại chỗ ngồi của mình, ánh mắt chợt nhìn đến Trương Tung đang đứng ở một bên, bị người của Ám Tiêu vây lấy.
Bàn tay y đặt trên bàn, hai ngón tay gõ nhịp nhàng ra hiệu cho Trương Tung, đáng tiếc không một ai để ý đến hành động bất thường này của y.
Trương Tung khẽ gật đầu, sau đó nhanh chóng lẻn ra ngoài mà không một ai hay biết.
Lăng Kình lúc này mới nở nụ cười tà mị, nhìn Lăng Kỳ mở miệng: "Ngươi nghĩ xem!"
"Không có khả năng." Hắn kiên định nói.
"Vậy thì ta cũng không có khả năng rồi."
"Ngươi!" Lăng Kỳ tức giận không nói nên lời.
Nam Cung Giác lúc này đi đến bên cạnh Lăng Kỳ, lên tiếng: "Lăng Kình, nếu ngươi chịu thả nha đầu kia ra, ta sẽ tha cho ngươi một mạng."
Lăng Kình cười phá lên: "Nam Cung Giác, lão già rồi nên cũng hồ đồ luôn có phải hay không? Tha cho ta? Các người mà tha cho ta sao? Thắng làm vua, thua làm giặc, Lăng Kình ta trước nay chưa từng nghĩ đến hai chữ đầu hàng, lão chẳng lẽ còn không hiểu? Lần trước ta đã nói rồi, hoặc là các ngươi giết ch.ết ta, nếu không ta vẫn sẽ tiếp tục đi trên con đường này, là các người không chịu nghe ta, vậy thì sau này có xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng đừng trách ta."
Lăng Kỳ mất kiên nhẫn, không muốn tiếp tục cùng y đôi co nữa, hạ lệnh: "Đủ rồi, không cần nói nữa, bắt hết lại."
Quay sang Cơ Vũ, hắn nói tiếp: "Cơ Vũ, dẫn người đi lục soát từng ngóc ngách của nơi này tìm nàng đi."
"Đã biết."
Nhận lệnh, người của Lăng Kỳ chuẩn bị động thủ thì một thanh âm đanh thép vang lên từ sau lưng Lăng Kình: "Dừng tay!"
Ngay sau đó thân ảnh của một hắc y nhân dẫn theo một nữ nhân sắc mặt trắng bệch, trên khoé miệng còn vương lại vết máu chưa khô.
Hắc y nhân cầm đoản đao ghì vào cần cổ của nàng tiến đến bên cạnh Lăng Kình, lạnh giọng: "Nếu các người dám động thủ, đừng trách ta không thủ hạ lưu tình."
Tất cả những người có mặt khi nhìn thấy một màn này thì lập tức cứng đờ, nhất là Lăng Kỳ.
Hai tay hắn bất giác siết chặt lại, ánh mắt đỏ ngầu sắc lạnh như mãnh thú bị kìm kẹp muốn phá tan xiềng xích để tấn công kẻ thù.
Hắn nghiến răng ken két: "Lăng Kình, nàng mà có mệnh hệ gì, ta sẽ khiến ngươi ch.ết không toàn thây."
Lăng Kình mặt không đổi sắc cất giọng: "Hôm nay rơi vào hoàn cảnh này là do ta suy nghĩ không chu toàn, bị chính nhi tử ruột của mình phản bội.
Một khi đã không còn đường lui, ta cũng sẽ không trốn tránh, ta cũng sẽ khiến các người không thể vui vẻ bước ra khỏi nơi này."
Y đứng dậy đi đến trước mặt Cơ Tuyết, nhấc cằm nàng lên, chậc chậc hai tiếng: "Đúng là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, cho dù hiện tại vô cùng tiều tụy nhưng dung mạo vẫn không cách nào lu mờ.
Ngươi nhìn một chút mà xem có biết bao nam nhân vì ngươi mà tranh đấu.
Ta cũng thấy vô cùng xót xa khi nhìn thấy ngươi như thế này, thật rất muốn thương hương tiếc ngọc.
Ta còn đang suy nghĩ xem có nên cho ngươi uống giải dược hay không?"
Y buông tay, quay đầu quét mắt đám người đang bao vây xung quanh, tiếp tục nói: "Đáng tiếc, chính các ngươi đã làm cho sự mềm lòng cuối cùng của ta biến mất.
Cho nên..."
Lăng Kình lấy từ trên thắt lưng một bình bạch ngọc, giơ đến trước mặt Lăng Kỳ, huơ qua huơ lại, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười trào phúng: "Ta vẫn là trở lại chính mình thì hơn."
Sau câu nói, y thả tay ra, để chiếc bình rơi tự do xuống nền đất, ngay lập tức vỡ choang kêu một tiếng thanh thúy.
Cùng với một tiếng vang chói tai kia là tiếng lòng người vỡ vụn, sắc mặt của Lăng Kỳ càng thêm thâm trầm, đáy mắt càng thêm đục ngầu lạnh lẽo.
"Lăng! Kình!"
Hắn rít gào qua kẽ răng, muốn tiến lên xé xác y nhưng rất nhanh bị Nam Cung Giác giữ chặt lại: "Ngươi bình tĩnh một chút, Cơ Tuyết còn đang ở trong tay y."
Lăng Kỳ thôi không vùng vẫy, cố gắng ổn định chính mình, sau đó lên tiếng: "Ngươi muốn như thế nào mới chịu thả nàng?"
Lăng Kình khoé miệng cong lên, lạnh nhạt nói: "Ban đầu là ta muốn ngươi giúp ta giành Hoàng vị, nhưng mà hiện tại Hoàng vị đối với ta chẳng còn ý nghĩa gì nữa, vậy nên ta cũng chẳng cần.
Còn hiện tại, ta muốn gì nhỉ? Thật là một câu hỏi hay đấy! Chậc, để t từ từ nghĩ xem nào!".