Chương 123: 123: Một Chút Đau Đớn Này Chẳng Đáng Là Gì
Lăng Kỳ bất giác có dự cảm chẳng lành.
Mỗi khi Lăng Kình nở nụ cười như thế này thì sau đó liền xảy ra những chuyện ngoài dự đoán.
Hiện tại trong lòng y đang có dự định gì hắn thật sự không thể nhìn thấu.
Sau một hồi suy nghĩ, Lăng Kình tỏ ra thản nhiên như ở chốn không người, thong dong cất bước đi ra phía ngoài điền trang mà không một ai dám cản đường, bỏ lại một câu: "Trương Tung, mang theo nàng ta."
Sắc mặt Lăng Kỳ càng thêm tối đi, đáy mắt ánh lên tia hoảng loạn khó thấy, cất giọng đầy lo lắng: "Tuyết nhi, nàng thế nào rồi?"
Cơ Tuyết đang bị Trương Tung kề dao vào cổ nhưng không hề tỏ ra sợ hãi, lắc đầu cười gượng: "Thiếp không sao!"
Lăng Kỳ phóng ánh mắt mang theo vài tia cầu khẩn nói với Trương Tung: "Đừng làm tổn hại nàng!"
Trương Tung trước sau đều mang theo bộ mặt lạnh lùng nói: "Kỳ Vương xin thứ lỗi, ta không dám đảm bảo mình có xuống tay hay không.
Người tốt nhất nên nghe theo sự phân phó của chủ tử, như vậy ta mới có thể cầm chắc tay một chút."
Dứt lời, Trương Tung mang theo Cơ Tuyết nối gót theo sau Lăng Kình đi ra phía ngoài trang viên.
Ở một nơi tuy rộng lớn nhưng bốn bề là vách đá cheo leo, tâm trạng của mọi người đều trùng xuống, chỉ sợ Lăng Kình mất khống chế làm liều.
Sự thật chứng minh Lăng Kình dường như đã mất kiểm soát, y lên tiếng: "Mang nàng ta qua đây."
Trương Tung nhận lệnh giao Cơ Tuyết cho Lăng Kình.
Y không dùng đến dao, cũng chẳng dùng đến kiếm, chỉ dùng bàn tay phải chính mình đặt lên cần cổ mảnh mai của nàng, lặng lẽ siết chặt khiến nàng hô hấp có chút khó khăn, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Lăng Kỳ hoảng loạn tiến tới trước mặt Lăng Kỳ, nghiến răng nói: "Lăng Kình, ngươi muốn làm gì? Mau thả nàng ra!"
Lăng Kình nhìn hắn cuống cuồng lo lắng, cười càng lớn tiếng: "Không ngờ Sát thần băng lãnh của Hoằng Quốc cũng có ngày hôm nay, thật đáng rửa mắt mà nhìn.
Ta thật sự mong chờ nhìn thấy vẻ mặt của ngươi khi nha đầu này càng tiến gần đến cái ch.ết."
"Lăng Kình, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào mới chịu tha cho nàng?"
"Tha cho ả?" Lăng Kình khoé miệng nhếch lên nở nụ cười lạnh: "Ngươi nói xem, vì ả mà nhi tử ruột của ta trở mặt với ta, lại làm hỏng hoàn toàn kế hoạch của ta...!Người như thế có nên tiếp tục tồn tại trên đời này hay không?"
Y dừng lại liếc mắt nhìn Lăng Húc, nói tiếp: "Thế nào hảo nhi tử của ta? Cảm giác hiện tại như thế nào? Ngươi vì nữ nhân này mà quay lưng với ta, dồn ta vài cục diện như bây giờ.
Ngươi nói xem, ả có đáng chịu tội hay không?"
Lại quét ánh mắt đến từng người đang có mặt, y thản nhiên cười một tràng, sau đó nói: "Hôm nay đã định trước ta khó lòng thoát thân khỏi nơi này, mang theo nữ nhân này cùng ta đi đến suối vàng cũng thật không tệ."
"Ngươi không được làm bậy.
Chỉ cần thả nàng, ta liền thả cho ngươi đi." Lăng Kỳ gấp gáp nói.
Lăng Kình cười mỉa mai: "Thả sao? Ta lại không muốn thì phải làm thế nào?"
Liếc nhìn Cơ Tuyết, y nói: "Ngươi nhìn bộ dạng hốt hoảng của đám người kia mà xem, có phải cảm thấy rất vui vẻ hay không?"
Cơ Tuyết cố sức giãy dụa, lắc đầu.
Khoé miệng Lăng Kình cong lên: "A, ta quên mất, dùng lực có chút nặng rồi."
Bàn tay đang bóp chặt cần cổ của nàng chợt buông ra, tức thì nàng liền ho vài tiếng, sau đó máu tươi từ khoang miệng phun ra như suối.
Cơn đau đớn từ lồng ngực khiến nàng không cách nào thở nổi.
Gương mặt đang trắng bệch bất giác chuyển sang đỏ ngầu, hai tròng mắt cũng đỏ au một mảng, nước mắt như được phóng thích không ngừng tuôn ra.
Khi nghe Nam Cung Hách thuật lại viễn cảnh khi độc trong người nàng phát tác, hắn vẫn chưa hình dung được nó sẽ như thế nào.
Hiện tại chứng kiến tận mắt, đáy lòng co rút đau đớn, sự thống khổ trong lòng hắn càng tăng thêm gấp vạn lần.
Hắn chỉ ước gì người chịu loại đau đớn kia là hắn chứ không phải nàng.
Không riêng gì Lăng Kỳ, cả Lăng Húc, Vương Chi Dực, Nam Cung Giác, Cơ Vũ, và cả Tư Đồ Nhan khi chứng kiến cảnh Cơ Tuyết hộc máu thì sắc mặt cũng trở nên vô cùng khó coi.
Tư Đồ Nhan trấn tĩnh bản thân xem xét biểu hiện của Cơ Tuyết, lại nhìn đến vũng máu nàng vừa phun ra, sắc mặt khẽ biến, hốt hoảng lên tiếng: "Không xong rồi, chất độc đã đi vào động mạch tim.
Nếu như tiếp tục như thế này không thể kịp thời thi châm, nàng sẽ không thể cầm cự được nữa."
Lăng Kình tay vẫn giữ một bên vai nàng, đủ để nàng không ngã gục xuống, ánh mắt nhìn Lăng Kỳ không rời, cất giọng: "Cảm giác sắp mất đi người mình thương yêu nhất thế nào? Đau đớn sao? Tuyệt vọng sao? Có muốn thay thế ả hay không?"
Lăng Kỳ hai tay siết chặt thành quyền, gật đầu: "Được, chỉ cần thả nàng ra, ta nguyện ý thay nàng gánh hết mọi hậu quả.
Ngươi có thể lấy tính mạng của ta cũng được, chỉ cần buông tha cho nàng."
Lăng Kình nghe vậy chậc chậc hai tiếng: "Ồ, thật là khiến trời đất cảm động.
Ta đây cũng muốn rơi nước mắt rồi.
Được thôi, nếu ngươi muốn thay nàng ta chịu tội, ta liền giúp ngươi thành toàn."
Cơ Tuyết cố gắng nhịn cơn đau trong lồng ngực, hướng Lăng Kỳ liên tục lắc đầu, đôi môi trắng bệch còn vương máu tươi cố sức mấp máy nhưng lại không thể phát ra được bất kỳ thanh âm nào.
Sự đau đớn của bản thân đã đạt đến cực hạn, nàng dường như có thể cảm nhận được các cơ quan trong người đang ở trạng thái tê liệt mà có lẽ nàng đã không còn đủ sức chống đỡ được thêm nữa.
Hôm nay có lẽ nàng phải nói lời tạm biệt với thế giới này, với người mà nàng yêu thương nhất, để tâm nhất.
Lăng Kỳ tiến thêm vài bước, đối mắt với Lăng Kình, kiên định nói: "Ngươi muốn ta làm gì?"
Lăng Kình từng bước lui về sau, Lăng Kỳ cũng tiến sát y không rời.
Nhìn thấy phía sau không xa là vách đá cheo leo, hắn chợt khựng lại không dám tiến thêm bước nữa nhưng Lăng Kình vẫn liên tục lùi về sau, đến khi còn một sải tay mới chịu dừng lại.
Lăng Kỳ càng thêm hoảng sợ hét lên: "Lăng Kình, đủ rồi, ngươi muốn ta làm gì?"
Lăng Kình tựa tiếu phi tiếu nói: "Nóng lòng như vậy sao? Được thôi, vậy trước tiên cảm nhận một chút đau đớn xác thịt đi.
Tự đâm mình ba nhát thì thế nào?"
Nam Cung Giác tức giận hét lên: "Lăng Kình, ngươi đừng quá đáng!"
Y cười lạnh: "Ta bắt hắn phải làm sao? Ép hắn phải làm sao? Là hắn xin ta đấy!"
"Sư phụ, người đừng can thiệp vào!" Hắn quay đầu lạnh nhạt nói với lão.
"Nhưng y bắt ngươi..."
Nam Cung Giác còn chưa nói hết câu, hắn lớn tiếng cắt ngang: "Sư phụ, người cứ mặc ta đi.
Đây cũng xem như là ân oán giữa hai huynh đệ chúng ta.
Người để ta tự mình giải quyết đi."
Lăng Húc cũng lên tiếng khuyên can: "Cửu Hoàng thúc, người đừng làm theo ý ông ta.
Cho dù người làm theo lời ông ta thì thế nào, ông ta cũng không thả nàng đâu!"
Lăng Kỳ ánh mắt tràn ngập ai oán, cất giọng khàn đặc: "Nhưng nếu ta không làm, y sẽ làm tổn hại nàng."
Tiến không được, lùi cũng không xong.
Hắn thừa biết y chỉ là đang thử thách hắn, muốn hắn phải tự hành hạ chính mình chỉ để thoả mãn sự hiếu thắng của y.
Nhưng hắn không thể không thoả mãn y, nếu không nàng sẽ càng thêm nguy hiểm.
Đau đớn thể xác một chút thì thế nào? Hắn cũng chưa phải chưa từng đứng bên bờ vực thẳm, cách cái ch.ết không xa là bao.
Nhưng đau đớn tinh thần càng khiến hắn không thể chịu nổi, mà người khiến lòng hắn chảy máu lại đang hiện hữu trước mắt.
Suy nghĩ thấu đáo, Lăng Kỳ rút trường kiếm bên hông, nhanh như cắt đâm vào đùi chính mình.
Một nhát kiếm xuyên qua khiến máu văng tung tóe.
Sau đó hắn lại chậm rãi rút ra.
Sự đau đớn lan tràn khiến hắn ngay lập tức ngã quỵ.
Nam Cung Giác mau chóng tiến đến đỡ lấy hắn, ánh mắt phức tạp hàm chứa sự lo lắng: "Lăng Kỳ, ngươi điên rồi sao?"
Hắn lắc đầu, đẩy lão ra xa: "Sư phụ, người mặc kệ con.
Một chút đau đớn này chẳng đáng là gì!"
Lăng Húc và Vương Chi Dực bất giác quay sang nhìn nhau.
Không ngờ con người băng lãnh như hắn lại có thể vì nàng mà làm tới mức này.
Vương Chi Dực đối với nàng chỉ là cảm thán về tài hoa, muốn nhận nàng làm nghĩa muội, cho nên y lặn lội từ Đông Ly quốc đến đây để cứu chữa cho nàng cũng là tận tình tận nghĩa.
Lăng Húc đúng là yêu nàng, nhưng so với Lăng Kỳ có lẽ không thể nào sánh được.
Ví như tình cảnh đang xảy ra trước mắt.
Nếu đổi lại là y, chưa chắc có thể làm được..