Chương 126: 126: Không Tìm Thấy Bóng Dáng Của Hắn Đâu Nữa
Nam Cung Giác lạnh nhạt nói: "Chẳng phải mở ra liền thấy hay sao?"
Lăng Kỳ không nói thêm gì, nhấc tay mở rương.
Đập vào mắt là những trang giấy vẽ hình đủ màu sắc vô cùng sống động khiến hắn không khỏi trợn tròn mắt.
Xem được vài trang, hắn ngẩng đầu hỏi Nam Cung Giác: "Những bức vẽ này là thế nào?"
Nam Cung Giác tựa tiếu phi tiếu trả lời: "Đều do nha đầu kia lúc trước vẽ cho ta."
Lăng Kỳ nhíu mày nhìn lão, sau đó lại tiếp tục lật mở xem hết một lượt mấy chục bức vẽ ở trong rương, ánh mắt càng ngày càng sáng rực.
Lúc sinh thời nàng đã từng kể cho hắn nghe về thế giới mà nàng sinh sống, muôn hình vạn trạng, so với Hoằng Quốc của hắn chính là văn minh so với cổ đại.
Hắn khi đó không hình dung được như thế nào gọi là văn minh, chỉ có thể hình dung qua những đồ vật mà nàng nói, nhưng lại vô cùng mơ hồ.
Hiện tại khi xem những bức vẽ này, hắn lại có thể hiểu ra mọi thứ nàng nói, thậm chí chỉ cần cầm bức vẽ trên tay, hắn liền có thể nói lên được nó tên là gì.
Hắn chưa từng nghi ngờ xuất thân thật sự của nàng, bởi vì hắn từ đầu chí cuối đều không quan tâm nàng là ai, từ đâu đến, thứ hắn để tâm cũng chỉ là con người thật sự của nàng, linh hồn thật sự đang cư ngụ nơi cỗ thân thể kia mà thôi.
Bây giờ xem ra hắn có thể khẳng định nàng đến từ một thế giới khác, một thời không xa xôi khác mà hắn và nàng không thể nào có thể tìm được nhau, có chăng cũng chỉ là duyên phận do ông trời sắp đặt.
Hắn bất chợt nhớ tới câu nói cuối cùng của nàng, cũng là câu nói mà nàng viết trong phong thư kia: "Kiếp này thiếp đến tìm chàng, kiếp sau chàng nhất định phải đến tìm thiếp."
Hắn cười tự giễu.
Kiếp sau sao? Hắn thà rằng không có những kiếp sau, chỉ mong kiếp này có thể cùng nàng thiên trường địa cửu nhưng cuối cùng nàng vẫn vĩnh viễn rời xa hắn!
Hắn âm thầm nói với chính mình: "Tuyết nhi, kiếp sau ta sẽ đến tìm nàng.
Rất nhanh thôi, nàng phải đợi ta, ta nhất định sẽ tìm được nàng!"
Khép lại toàn bộ những bức vẽ bỏ vào trong rương, Lăng Kỳ ngẩng đầu hỏi Nam Cung Giác: "Sư phụ, người cũng biết nàng đến từ thế giới khác có phải hay không?"
Nam Cung Giác trợn tròn mắt: "Nha đầu đó cũng nói với ngươi rồi?"
Hắn lạnh nhạt trả lời: "Nàng là thê tử của ta.
Sư phụ, người nói xem?"
Nam Cung Giác bĩu môi: "Nhưng ta dám khẳng định ta biết trước ngươi đấy!"
"Điều này quan trọng sao?"
Nam Cung Giác thở dài: "Vi sư biết, ngươi nhất thời không thể chấp nhận sự thật này nhưng sao ngươi không nghĩ theo một chiều hướng tích cực hơn chứ? Biết đâu nha đầu đó đã trở về với thế giới của nó rồi thì sao?"
Lăng Kỳ đáy mắt ánh lên tia sáng dị thường.
Nam Cung Giác nói không sai, nếu như nàng đến được nơi này thì có phải hay không hắn cũng có thể tìm đến thế giới của nàng?
Hắn tỏ ra vui mừng nói: "Sư phụ, nếu như nàng ch.ết đi có thể trở về thế giới của mình, vậy liệu ta cũng ch.ết đi có phải hay không cũng sẽ đến được thế giới của nàng?"
Sắc mặt Nam Cung Giác hết xanh lại chuyển trắng, đập bàn một cái tức giận nói: "Lăng Kỳ, vi sư chỉ là đang khuyên ngươi chớ đau buồn mà nghĩ theo chiều hướng tốt chứ không phải để cho ngươi có ý nghĩ điên rồ này!"
Lão thở hồng hộc hai tiếng rồi lại tức giận nói tiếp: "Trước khi ngươi nói gì làm gì, ngươi có thể nghĩ đến cảm nhận của người khác hay không? Ngươi có nghĩ cho Hoàng thượng, cho con dân Hoằng Quốc hay không mà có thể nói năng như thế? Ngươi có biết Hoàng thượng mắc phải bệnh nan y khó chữa hay không? Ngươi...!Ngươi...!"
Nam Cung Giác hai mắt trợn trừng, gương mặt vì tức giận mà đỏ bừng lên, không biết phải diễn tả sự tức tối của bản thân như thế nào, không ngừng chỉ vào mặt hắn quát.
Lăng Kỳ nghe lão nhắc đến Lăng Bình thì mi tâm nhíu chặt: "Hoàng huynh thế nào? Người mắc bệnh nan y? Vì sao không ai nói với ta?"
Nam Cung Giác hít sâu một hơi ổn định tâm trạng, sau đó mới nói: "Vi sư cũng chỉ vừa mới biết.
Là Hoàng thượng một mực giấu giếm."
"Vậy thái y nói thế nào? Có chữa được hay không?" Hắn tỏ ra lo lắng.
"Vi sư đã mời Tư Đồ Nhan chẩn trị, hắn nói có thể thử.
Hiện tại đã cho người đi tìm thảo dược để phối thuốc, cũng khá là khả quan."
Lăng Kỳ thở hắt ra một hơi: "Vậy thì tốt."
Nam Cung Giác liếc hắn: "Ngươi lo cho bản thân ngươi trước đi.
Nhìn lại bản thân mình xem, người không ra người, ma không ra ma.
Hậu sự của nha đầu kia ngươi cũng không màng đến? Ngươi còn muốn sống trong bộ dạng này bao lâu nữa?"
Hắn không trả lời câu hỏi của lão, thản nhiên nói ra một câu khác: "Ta muốn đến Bách Hoa sơn trang."
Nam Cung Giác nhíu mày: "Đến đó làm gì?"
"Nàng để lại đồ cho ta, ta muốn đến lấy." Hắn trả lời.
Nam Cung Giác lại thở dài: "Được, ngươi muốn đi đâu ta cũng không quản nữa.
Nhưng trước tiên ngươi chấn chỉnh chính mình đi.
Vết thương trên người còn chưa lành, ngươi muốn thành phế nhân hay sao?"
Lăng Kỳ tiếp tục không thèm lưu tâm những lời Nam Cung Giác nói, chỉ vào chiếc rương trên bàn: "Người có thể cho ta thứ này không?"
Lão nhướn mày nhìn hắn.
Mặc dù lão cũng vô cùng yêu thích những thứ này nhưng dù gì nó cũng được xem như di vật của nha đầu kia, thôi thì nhường lại cho hắn cũng được.
Luyến tiếc chạm vào chiếc rương thêm một lần, lão gật đầu: "Được, ngươi giữ đi.
Ở Học viện Cầm thánh cũng còn mấy món đồ của nàng nữa, nếu ngươi muốn thì cứ mang về hết đi."
Hắn gật đầu: "Đa tạ sư phụ."
Nam Cung Giác lại thở dài nhìn hắn, sau đó quay lưng bước đi, để lại một câu: "Trước tiên tắm rửa ăn uống vào cho lại sức đã rồi muốn làm gì thì làm.
Vi sư cho người đi chuẩn bị."
Xế chiều, Lăng Kỳ một mình đi đến Học viện Cầm thánh tìm về những món đồ của nàng để lại, trong đó có cặp cầm sáo mang tên của nàng.
Sớm hôm sau hắn lại một mình mang theo tất cả những món đồ kia đi đến Bách Hoa sơn trang.
Hắn nhìn một lượt, nơi này so với lúc hắn rời đi lần cuối cùng vẫn đồng dạng, nguyên vẹn không chút thay đổi.
Đi vào từng gian phòng tìm kiếm, hắn lại chẳng thấy bóng dáng phong thư nàng nói nàng để lại cho hắn khiến hắn có chút mất mát.
Hắn trầm mặc suy nghĩ.
Nếu nàng đã nói có thì chắc chắn là có, trừ khi có người đã lấy đi mà thôi.
Hiện tại hắn không vội, hắn còn muốn ở lại nơi này một đoạn thời gian cho nên trước tiên hắn cần phải dọn dẹp nơi này thật tốt, biết đâu trong lúc đó lại có thể tìm thấy phong thư mà nàng nói.
Quả nhiên hắn nghĩ không sai, hắn cuối cùng cũng tìm được nó trong bộ y phục rách nát của hắn khi lần đầu gặp nàng.
Hắn mừng rỡ cầm lấy phong thư như đang cầm bảo vật.
Nhắm mắt hít sâu một hơi, hắn bắt đầu mở phong thư của nàng.
Vẫn là nét chữ mềm mại xinh đẹp hắn đã nhớ như in trong đầu, khoé miệng hắn nhếch lên nở nụ cười hiếm có khi đọc xong nội dung bên trong.
Thì ra khi đó không phải chỉ mình hắn đơn phương, nàng cũng đã có tư tâm với hắn.
Nàng chỉ vì thân phận thật sự của chính mình nên nàng mới rời bỏ hắn mà thôi.
Hắn tự trách chính mình.
Nếu như cái ngày hắn trở lại đây tìm nàng, hắn kiên nhẫn ở thêm một ngày, biết đâu chừng hắn đã có thể nhìn thấy phong thư này sớm hơn một chút, vậy thì có phải hay không hắn sẽ có thêm nhiều thời gian ở cạnh nàng?
Suy cho cùng trên đời này cũng chẳng có hai chữ "nếu như"! Bởi vì nàng đã thật sự rời bỏ hắn đi thật rồi.
Lăng Kỳ ở lại Bách Hoa sơn trang vài ngày để tìm về những ký ức xưa cùng nàng, sau đó hắn lại mang theo tất cả di vật của nàng tìm đến trang viên ở núi Thiên Nhai, nơi nàng đã rời xa hắn vĩnh viễn.
Mỗi ngày tại nơi này hắn đều lập đi lập lại một thói quen duy nhất: mặt trời mọc đi đến vách núi, mặt trời lặn trở về.
Nam Cung Giác tuy bên ngoài tỏ ra thờ ơ nhưng vẫn căn dặn Vu Minh âm thầm theo sát Lăng Kỳ ngộ nhỡ hắn nghĩ quẩn.
Lăng Kỳ làm sao không biết Vu Minh vẫn luôn ở bên cạnh hắn, chỉ cần dựa vào số thức ăn hắn ngày ngày mang đến liền biết, chỉ là hắn không thèm quan tâm mà thôi.
Một tháng cứ thế trôi qua, cho đến một ngày Vu Minh hốt hoảng chạy về kinh thành báo tin cho Nam Cung Giác hắn đã mất tích, ai nấy đều thập phần bất an.
Nam Cung Giác, Cơ Phong, Cơ Vũ, cả Lăng Bình, Lăng Húc đều phái người đi tìm hắn nhưng tìm hết cả Hoằng Quốc trong thời gian dài cũng không tìm thấy bóng dáng của hắn đâu nữa..