Chương 127: 127: Quay Trở Về Thật Rồi Sao
Cảm ơn các tình iu đã theo dõi truyện đến chương này.
Chúc các tình iu đọc truyện vui vẻ.
*********
Chiếc rèm cửa sổ trắng tinh bay phấp phới trong gió khiến ánh nắng buổi sớm những ngày cuối thu hắt vào trong căn phòng đồng dạng một màu trắng, chiếu lên thân ảnh một thiếu nữ sắc mặt nhợt nhạt đang say giấc.
Có lẽ vì quá chói loá cho nên mí mắt nàng bắt đầu giật giật, không lâu sau liền chậm rãi kéo lên lộ ra một đôi mắt hạnh to tròn, tuy không được sinh động nhưng lại sáng trong tinh khiết.
Đôi mắt xinh đẹp bắt đầu quan sát không gian xung quanh, sóng mắt lay chuyển mang theo chút hoảng hốt.
Nàng nhắm mắt, sau đó lại mở mắt một lần nữa, trong miệng lẩm bẩm không thành tiếng: "Không phải mình ch.ết rồi sao? Mình đang ở nơi nào thế này?"
Nàng dùng hết sức bình sinh ngồi dậy, sự đau nhức lan tràn khắp toàn thân mới khiến nàng hiểu được nàng đích thực vẫn còn sống.
Quan sát thêm một lượt căn phòng đồng dạng một màu trắng, lại nhìn xuống toàn thân, sau đó nhìn đến mu bàn tay đang cắm dịch truyền, nàng đã biết nàng đang ở nơi nào.
Nàng tự hỏi chính mình: "Quay trở về thật rồi sao?" Nhưng chẳng ai có thể giúp nàng trả lời.
Ngồi thẫn thờ một lúc lâu, cửa phòng bệnh rốt cuộc cũng mở ra.
Một nữ bác sĩ tầm ngoài bốn mươi cầm theo bệnh án và một nữ hộ lý trẻ tuổi đẩy theo xe y tế đi đến chỗ nàng.
Nữ bác sĩ quan sát sắc mặt của nàng, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Tỉnh rồi sao?"
Nàng thẫn thờ gật đầu.
Nữ bác sĩ tiếp tục hỏi: "Cảm thấy thế nào? Còn chỗ nào khó chịu hay không?"
Nàng vẫn như cũ gật đầu một cách máy móc.
Nữ bác sĩ khẽ nhướn mày: "Ồ, vậy chỗ nào không khỏe, có thể nói rõ một chút sao?"
Cơ Tuyết lúc này mới hồi thần, nhìn vị bác sĩ đứng trước mặt, trả lời: "Toàn thân đều đau nhức khó chịu."
Nữ bác sĩ khẽ cười: "Ồ, chỉ là hiện tượng bình thường sau khi hạ sốt, cộng thêm hôn mê sâu, không vận động cùng ăn uống đầy đủ.
Chỉ cần nạp lại năng lượng, sau đó vận động một chút liền sẽ trở lại khi trước kia mà thôi."
Cơ Tuyết nhíu mày suy nghĩ về những lời bác sĩ vừa nói, sau đó gật đầu đã hiểu.
Không quá ba giây, nàng cảm thấy có gì đó không đúng, liền lên tiếng hỏi: "Tôi hôn mê? Vì sao chứ? Mà tôi hôn mê bao lâu rồi?"
Nữ bác sĩ nhìn vào bệnh án, sau đó trả lời: "Hôn mê ba ngày, hôm nay đã là ngày thứ tư cô nhập viện rồi."
Gập bệnh án lại, nữ bác sĩ nói tiếp: "Tuổi trẻ cũng không nên xem thường sức khoẻ chính mình, làm việc và nghỉ ngơi cũng phải điều độ, cảm sốt tuy thường xuyên xảy ra vào những lúc giao mùa nhưng cũng phải chú ý, đôi khi lại là sốt siêu vi, khi sốt quá cao cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng đấy."
Nữ hộ lý sau khi đo nhiệt độ cơ thể cho nàng thì nói với bác sĩ: "Đã hoàn toàn giảm sốt."
Nữ bác sĩ gật đầu, sau đó dặn dò: "Tốt rồi, truyền thêm ba chai nước nữa là được.
Uống thuốc theo dõi thêm hai ngày, nếu thấy ổn thì có thể xuất viện trở về."
"Cảm ơn bác sĩ." Nàng nói.
"Không có gì, là chức trách mà thôi.
Cô nghỉ ngơi cho khoẻ đi."
Dứt lời, nữ bác sĩ khẽ cười rồi cất bước rời khỏi.
Lúc này nàng mới hướng nữ hộ lý đang giúp nàng đổi bình truyền hỏi: "Chị hộ lý, hôm nay là ngày mấy rồi?"
Nữ hộ lý trả lời: "Ngày hai mươi tháng tám."
Cơ Tuyết nhíu mày lặp lại: "Hai mươi tháng tám?"
Nữ hộ lý gật đầu: "Đúng vậy.
Có vấn đề gì sao?"
Nàng trầm mặc một lúc rồi tiếp tục hỏi: "Cô có biết tôi làm sao lại vào bệnh viện hay không? À, ý tôi là ai đưa tôi vào bệnh viện, cô biết không?"
Nữ hộ lý lắc đầu: "Vấn đề này thì tôi thật sự không biết.
Đợi người nhà cô trở lại thì hỏi đi."
Nàng ngơ ngác gật đầu: "Vâng, cảm ơn chị."
Nữ hộ lý khẽ cười: "Không có gì.
Tôi thay bình truyền xong rồi, lúc gần hết thì cô bấm nút gọi, tôi sẽ trở lại thay bình khác.
Một lát nữa sẽ có nhân viên canteen mang cháo đến cho cô, ăn xong thì uống thuốc là được."
Đưa thuốc cho nàng, nữ hộ lý nói tiếp: "Tôi đã ghi chú cụ thể phía trên, cô cứ theo đó mà uống.
Có cần gì thì cứ bấm nút gọi, tôi sẽ trở lại ngay."
Cơ Tuyết gật đầu, nở nụ cười ngọt ngào: "Vâng, cảm ơn chị."
"Vậy cô nghỉ ngơi đi."
Nữ hộ lý đi rồi, Cơ Tuyết tiếp tục thẫn thờ ngồi trên giường bệnh.
Nàng tự hỏi chính mình: Đây là chuyện gì xảy ra? Nàng làm sao lại có thể trở về hiện đại rồi?
Hôm nay vậy mà là ngày hai mươi tháng tám, so với cái ngày nàng chưa xuyên việt thì vừa khít.
Nàng nhíu mày suy tư, tự hỏi chính mình: nàng là xuyên không hay tất cả chỉ là một giấc mộng?
Nàng lắc đầu nguầy nguậy không thể tin được suy nghĩ hiện tại của mình.
Từng chuyện xảy ra, từng người gặp được đều hiện rõ mồn một trong tâm trí nàng, lại thêm sự đau đớn thấu tận tâm can trước khi nàng nhảy xuống vực, vô cùng chân thực rõ ràng.
Chẳng lẽ tất cả chỉ là mơ?
Hơn ba tháng nàng trải qua tại Hoằng Quốc đổi lại chỉ là ba ngày hôn mê trên giường bệnh hay sao?
"Tiêu Kỳ!"
Nàng khẽ lẩm bẩm cái tên khiến tim nàng quặn thắt mỗi khi nhớ đến.
Đôi mắt phiếm hồng, giọt nước mắt trực chờ nơi khoé mi cũng rơi xuống lúc nào không hay, sau đó lại thi nhau chảy xuống như nước vỡ đê không cách nào ngăn được.
Một tiếng mở cửa thanh thúy vang lên mới khiến nàng hồi thần, vội vã lau đi nước mắt còn vương lại mới nhìn thấy người vừa bước vào.
Đáy lòng nàng trùng xuống nhìn nam nhân trước mặt, so với trong mơ chân thực biết nhường nào.
Nở nụ cười nhìn còn khó coi hơn cả khóc, Cơ Tuyết cất giọng nghẹn ngào: "Anh hai!"
Cơ Phong khoé miệng nhếch lên, đưa tay lên xoa đầu nàng, ôn nhu nói: "Làm sao lại khóc thảm thương như thế này?"
Nàng không nói gì, hai tay đưa lên vòng qua eo hắn, siết chặt, đầu dụi vào ngực hắn, thều thào: "Em nhớ anh!"
Cơ Phong khẽ sững người khi thấy em gái mình tỏ ra thân thiết, nhưng rất nhanh ổn trọng chính mình, mỉm cười: "Ốm mấy ngày mà trở nên đa sầu đa cảm rồi à?"
Nàng không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm lấy hắn, tựa như vớ được chiếc cọc gỗ cứu vớt nàng đang chơi vơi giữa dòng nước chảy xiết.
Cơ Phong lại xoa đầu nàng, nhẹ giọng nói: "Tuyết nhi, đừng khiến bản thân mệt mỏi quá độ có được không? Anh sẽ lo lắng.
Anh tự hỏi nếu như hôm đó anh không bất ngờ đến, có phải lúc này em đã thành cái xác khô rồi hay không?"
Khi nghe Cơ Phong gọi nàng "Tuyết nhi", lồng ngực nàng lại quặn thắt.
Cũng có một nam nhân từng gọi nàng dịu dàng như vậy, nhưng lại vô cùng thâm tình cùng cưng chiều.
Nàng nhắm mắt, cố xua đi sự đau đớn từ sâu trong lòng.
Đời này của nàng có lẽ sẽ không thể gặp được nam nhân nào như hắn, có thể yêu thương bao dung nàng vô hạn như hắn.
Và nàng cũng sẽ không thể nào quên được thứ tình cảm mãnh liệt này cho dù nàng chẳng thể nào phân biệt được là thực hay ảo.
Hít sâu một hơi đè nén cảm xúc trong lòng, nàng buông tay ra, ngẩng đầu nhìn Cơ Phong, cười gượng: "Không phải em vẫn sống hay sao?"
Cơ Phong nhíu mày, sau đó búng nhẹ vào trán nàng một cái, lắc đầu cười: "Tiểu nha đầu, anh chịu em rồi đấy."
Nàng nhõng nhẽo: "Lần này anh ở lại mấy ngày thì lại đi?"
Cơ Phong trả lời: "Từ giờ chắc sẽ không đi nữa.
Anh muốn chuyển trụ sở về nước.
Hiện tại đã xong bước đầu.
Thế nào, có hoan nghênh anh trở về hay không?"
Cơ Tuyết nhướn mày, ra điều không tin: "Năm trước anh cũng nói như vậy, nhưng cuối cùng thì sao? Anh vẫn đi đấy thôi."
"Lần này là thật.
Anh đang làm thủ tục hành chính, cũng đã mua nhà luôn rồi."
Nhìn sự kiên định của người trước mặt, Cơ Tuyết cũng không vặn vẹo nữa, bĩu môi nói: "Được, em tạm thời tin anh vậy.
Nếu anh còn gạt em, em liền bỏ mặc anh luôn."
Cơ Phong gật đầu: "Nhất định không gạt em nữa."
Nhìn đống thuốc còn đặt trên bàn, Cơ Phong nhíu mày hỏi: "Em đã ăn gì chưa, sao còn chưa uống thuốc?"
Cơ Tuyết còn chưa kịp trả lời, cửa phòng bệnh liền có nhân viên canteen đẩy theo xe thức ăn gõ cửa, sau đó anh ta cầm theo một khay đồ ăn bước vào, hướng nàng cất giọng: "Điểm tâm sáng của cô."
Cơ Phong bước tới nhận lấy, mang đến đặt trên bàn dành cho bệnh nhân, kéo đến trước mặt nàng, mỉm cười nói: "Tuyết nhi, mau ăn rồi uống thuốc."
Nàng nhìn hắn gật đầu, sau đó cầm lấy muỗng, bắt đầu ăn.
Sau khi ăn xong, Cơ Phong giúp nàng thu thập mọi thứ trên bàn, đưa thuốc cùng nước uống cho nàng, tựa tiếu phi tiếu nói: "Tuyết nhi, em chuẩn bị tinh thần một chút, ông nội và ba mẹ sắp đến rồi.".