Chương 15: Nhà doanh nghiệp nông dân (1)
Quách Y Tinh nghe thế mới nguôi giận, chưa nói người khác, nói bản thân hắn đi, từ lúc giảm biên chế tới giờ, vợ hắn cũng có chút lãnh đạm, khi đó ít nhất còn có cái quán ăn mà trông vào. Hôm kia quán ăn cũng đóng cửa rồi, cuộc sống tốt đẹp của hắn cũng kết thúc, trừ cùng vợ đi bán hàng, bao việc to việc nhỏ trong nhà hắn cũng giành hết mà chẳng đổi lấy được một nụ cười của vợ.
Vợ hắn không hai lòng ba ý, chỉ bị gánh nặng cuộc sống làm tiêu tan tình cảm thôi, mỗi ngày mở mắt ra là tính toán cơm áo gạo tiền, lo tiền điện tiền nước, lo tận dụng chút vốn liếng ít ỏi nhập hàng, tính bán sao cho lãi, tính kiếm bao nhiêu mới đủ miệng ăn, còn tinh lực rảnh rang đâu mà nghĩ tới tình cảm.
Đi khuyên người ta, rốt cuộc bị người ta khơi lên tâm sự, mấy hôm rồi mới có tí hứng ba hoa bị đả kích tan tành, đầu cúi xuống như cà gặp sương.
Trương Thắng biết hắn đa sầu đa cảm, bóp vai xin lỗi:
- Anh Quách, em thừa nhận em thích Tiểu Lộ, nhưng nếu em không đủ năng lực và tự tin đứng trước mặt cô ấy dõng dạc tuyên bố điều đó, em thà đứng thật xa chúc phúc cho cô ấy.
- Còn nói không vờ thanh cao.
Quách Y Tinh chỉ sắc mặt không khá hơn mình là bao của Trương Thắng:
- Nhưng mà đáng mặt nam nhân lắm.
Trương Thắng cười héo hắt, Quách Y Tinh mang theo một bụng đầy tâm sự đạp chiếc xe cọc cạch đi xa dần, công nhân tan ca không về mà tụ tập từng nhóm bàn tán chuyện vừa rồi, nghĩ một chút, Trương Thắng trở lại khu văn phòng.
Khu làm việc của lãnh đạo là kiến trúc cũ nằm ở hướng đông tây, cao ba tầng, tầng một hai là các phòng ban, còn tầng ba là của giám đốc, bí thư. Một cái hành lang dài, dù một mặt là cửa sổ, cảm giác không sáng sủa cho lắm, ngoài cửa sổ là hàng cây, mé trong là từng gian phòng làm việc.
Trương Thắng nhón chân đi thật nhẹ, y muốn nghe các lãnh đạo bàn bạn thế nào, nói không chừng hiểu thêm được chút tình hình, bây giờ y ốc chẳng mang nổi mình ốc, giúp gì được cho ai, nhưng y không quản nổi cái chân mình, không nỡ thấy Trịnh Tiểu Lộ bất hạnh.
Rẽ qua hành lang là toilet nam, Trương Thắng nghe thấy bên trong có tiếng nam nhân tức tối nói:
- Con mẹ nó, phô trương lắm vào, mới có ba mươi tuổi đầu, chẳng qua chỉ là trưởng phòng mà cũng mua xe đi khoe khoang, xe của tôi là xe nhà máy, hắn ganh đua cái gì? Cả ngày mặc hàng hiệu, hắn không có vấn đề thì ai có vấn đề?
Đó là giọng Từ Hải Sinh, Trương Thắng chỉ thoáng nghe là nhận ra ngay, lập tức dừng bước, lùi ra chỗ rẽ, tiện tiến thối, sau đó nghiêng tai lắng nghe.
Một giọng khác đáp lại:
- Bỏ đi, giờ nói chuyện này ích gì? Mau nghĩ cách xử lý, cục công an tới tận nơi bắt người, chắc chắn có bằng chứng xác thực, tạm giam điều tr.a gì, chỉ là trình tự thôi ...
Người này họ Đinh, phó giám đốc chủ quản hậu cần, mới đầu vì nóng giận có hơi to tiếng, về sau nói nhỏ hơn nhiều, chốc lát bên trong có tiếng bước chân đi ra, Trương Thắng nhanh chóng lách người rời tầng 3. Xem ra Mạch Hiểu Tề có vấn đề kinh tế không cần nghi ngờ nữa, lời hai vị phó giám đốc đã xác thực, nói không chừng bọn họ có liên quan nhất định.
Lãnh đạo đơn vị nhà nước ăn uống tiền công, du lịch bằng tiền công, tiêu pha như phá mả, hiện tượng vô cùng nghiêm trọng diễn ra lâu năm, các công nhân sớm đã quá quen rồi.
Trương Thắng không biết phải làm sao, lúc này đi hỏi thăm ăn ủi Trịnh Tiểu Lộ thì y không làm được, nếu như y không thích Trịnh Tiểu Lộ, chỉ là một đồng nghiệp bình thường, một người anh hơn tuổi, y sẽ không ngần ngại tới hỏi thăm một chút, nhưng chính vì có tình cảm với cô, cho nên không muốn đi, cảm thấy như mình đang lợi dụng cơ hội vậy, bất kể dụng tâm thế nào, tới lúc đó y khó giữ mình hoàn toàn vô tư được.
Ngày hôm sau Trương Thắng không đi đâu cả, ở nhà đọc sách chờ đợi, song không có tin tức gì, chỉ có Quách Y Tinh gọi vào máy nhắn tin, liền xuống hiệu tạp hóa dưới nhà gọi điện lại, tưởng chuyện gì, Quách Y Tinh trong điện thoại kể khổ, nói trước kia ở nhà được vợ hầu như đại gia vậy, bây giờ chẳng coi hắn ra cái gì, hắn quyết định lên Liên Hoa Sơn xuất gia ...
Trương Thắng ngán ngẩm:
- Muốn xuất gia cần bằng đại học đấy.
Tên béo tru lên như lợn chọc tiết:
- Tin ngưỡng mà cũng cần bằng cấp à, vậy tự sát có cần bằng không, anh không muốn sống nữa.
Còn chưa nói hết đã nghe thấy tiếng Triệu Kim Đậu gọi hắn đi bày hàng, đừng ở nhà tán phét, thế rồi điện thoại cắt trước khi Trương Thắng nói thêm được câu nào.
Cứ thế đợi tới tối, Trương Thắng càng lúc càng thấp thỏm, lo nhất là Từ Hải Sinh thực sự có dính líu tới vấn đề kinh tế của Mạch Hiểu Tề, không còn tâm trí nào nghĩ tới kế hoạch của bọn họ nữa.
Một ngày bặt vô âm tín, tới tối ngày hôm sau mới nhận được tin của Từ Hải Sinh, muốn Trương Thắng lập tức tới khách sạn Hải Thị Thận Lâu, có bạn bè ở ngân hàng mời ăn cơm.
Trương Thắng báo cha mẹ một tiếng rồi vộ vã đạp xe hết tốc lực tới điểm hẹn, còn đang lúi húi khóa xe thì một giọng nói êm tai vang lên bên cạnh:
- Chào anh, xin hỏi anh tới đây có việc gì?
Ngẩng đầu lên thấy cô phục vụ xinh đẹp nhìn mình, Trương Thắng thoáng thất thần, đáp:
- À, tôi có hẹn với bạn ăn cơm ở đây, ừm, phòng Vương tử sa mạc.
- Vâng, anh lên tầng ba sẽ thấy ngay, chúc anh ngon miệng.
Cô phục vụ mỉm cười đi về phía cổng, vừa rồi nhìn thấy Trương Thắng ăn mặc xuề xòa, lại còn đi xe đạp, không giống khách khứa ra vào nơi này, cho nên tới hỏi, bọn họ được đào tạo chuyên nghiệp, bất kể khách giàu hay nghèo đều đối xử như nhau.
Trương Thắng chưa gì có thiện cảm với nơi này, không giống mấy quán ăn y từng tới, toàn nhìn khách phục vụ.
Vừa bước qua cửa chính đã mát tới lịm người, đại sảnh mà cũng có điều hòa, Trương Thắng bản năng giang tay ra, đến khi nhận thấy ánh mắt kỳ thị của những người khác, đỏ mặt đi nhanh vào thang máy, vừa bước vào phòng bao " Vương tử sa mạc" ở tầng ba, chỉ thấy bên trong rộng rãi sang trọng, một cái bàn tròn lớn, ngồi toàn vị khách mũ áo chỉnh tề.
Từ Hải Sinh ngồi ở chính giữa, thấy Trương Thắng ăn mặc qua loa tùy tiện thì nhíu mày, nhưng nhanh chóng cười tươi:
- Ha ha ha, đây là Tiểu Trương mà tôi nói đấy, cậu ấy ... cậu ấy là nhà doanh nghiệp nông dân, thường ngày chỉ lo chuyện đồng ruộng, không chú ý ăn mặc, như lão nông vậy, các anh xem đó, hôm nay có quý khách, bảo cậu ấy ăn mặc trang trọng một chút, vậy mà mặc thành thế này.
Nam tử cao gầy bên cạnh nói luôn:
- Nông dân thì làm sao? Bây giờ họ kiếm tiền còn nhiều hơn chúng ta ấy chứ.
Tiếng cười khắp phòng không làm Trương Thắng bớt căng thẳng, có chút câu nệ đi tới ngồi bên Từ Hải Sinh, nghe ông ta giới thiệu một loại:
- Đây là giám đốc Hồng, giám đốc Trần, kia là trưởng phòng Địch phòng tín dụng ...
Trương Thắng đứng lên chào từng người một.
Giám đốc Hồng chính là người cao gầy, mồm miệng có gang thép, lại đùa một câu:
- Tiểu Trương mới trên hai mươi đã là nhà doanh nghiệp rồi, tuổi trẻ tài cao, hôm nay được cậu thịnh tình khoản đãi, cám ơn nhé.
- Không có gì, không có gì ...
Trương Thắng nói thế chứ trong lòng giật mình thon thót, mình mời khách á? Thôi xong, giám đốc Từ không nói, mình không mang nhiều tiền, bàn tiệc thịnh soạn thế này ...
Trong bữa cơm, Trương Thắng "đóng vai" nhà doanh nghiệp nông dân rất tốt, ăn nói vụng về, toàn được Từ Hải Sinh mồm mép đỡ cho, nhanh chóng kéo gần bạn bè giới ngân hàng với y, đợi khi ông ta đi nhà vệ sinh, Trương Thắng cũng cáo lỗi đi theo, nóng ruột nói nhỏ:
- Giám đốc Từ, tôi không mang nhiều tiền.