Chương 61: Không phải oan gia chẳng chạm mặt (3)
Bình tâm mà luận, trong tất cả số bệnh nhân mà Tần Nhược Lan phụ trách ở khu này, tiếp xúc với Trương Thắng là nhẹ nhõm nhất, trực giác phụ nữ cho cô biết, bất kể mình nổi giận với y thế nào, người này cũng sẽ chỉ chịu đựng thôi, không giống bệnh nhân khác đi tố cáo cô. Cũng không giống với bệnh nhân khác, cho dù trong lòng cô khó chịu thế nào cũng phải nở nụ cười giả dối.
Thấy Tiểu Lộ tận tâm chăm sóc Trương Thắng như thế, Tần Nhược Lan có chút ngạc nhiên, đúng là gái ngoan luôn thích trai hư, cô gái thuần khiết như nước, sao lại nhìn trúng tên bỉ ổi háo sắc? Chẳng lẽ vì tiền của y.
Cô kín đáo đánh giá Tiểu Lộ một phen, thanh lệ đoàn trang, ăn mặc giản dị tự nhiên, từ ánh mắt miên man tình ý, gần như không tồn tại người nào khác trừ tên xấu xa đang nhai chóp chép kia, có mù cũng nhận ra là thực sự yêu y.
"Thật là kỳ lạ", Tần Nhược Lan lẩm bẩm trong lòng, chợt nghĩ Trương Thắng làm đủ trò với mình như thế, mà trong lòng mình cũng không ghét y, té ra tên này là cao thủ tán gái, nhất định là thế rồi.
Quách Y Tinh vừa húp canh vừa nói:
- Tiểu Lộ nấu ăn khéo quá, thằng nhãi Trương Thắng này kiếm được em, là phúc tu mấy đời của nó.
Tiểu Lộ má đỏ hồng, có điều trong lòng rất thích.
Quách Y Tinh thừa cơ mặt dày yêu cầu:
- Em nhất định phải ngày ngày tới thăm cậu ta nhé, mang thêm nhiều món ngon ngon, cơm nước ở nhà ăn không thể so được. Mai đổi khẩu vị đi, canh cá diếc.
- Cũng được ạ, nhưng mà... canh cá có sao không ạ, anh ấy bị ngoại thương, nghe nói ăn đồ tanh không tốt cho vết thương.
Quách Y Tinh vỗ đầu:
- A, đúng, anh quên mất cái này.
Tần Nhược Lan ở phía bên kia lấy nhiệt kế dưới nách Trương Thắng ra, không kìm được nói:
- Đó là cách nói dân gian, không khoa học. Mất máu sẽ khiến cho protein và dinh dưỡng trong cơ thể người bệnh mất đi, từ đó tiêu hao dinh dưỡng dự trữ trong cơ thể, nếu không bổ xung đủ dinh dưỡng mới khiến vết thương lâu lành.
- Vết thương khó lành chủ yếu do không chú ý vệ sinh gây nhiễm trùng, còn thịt, cá, trứng giàu protein, nguyên tố vi lượng phong phú và vitamin B, có lợi cho vết thương, không hề có chuyện bị thương kỵ đồ tanh. Có điều...
Tiểu Lộ nghe rất chăm chú:
- Chị y tá, có điều làm sao?
- Có điều bệnh anh ta chủ yếu là do cảm sốt, người bệnh kỵ nhất món thịt thà mỡ màng, vừa rồi ăn gà tân khẳng định mồm nhạt nhẽo vô vị, thậm chí buồn nôn...
Tần Nhược Lan cười thầm trong bụng, tỉnh bơ nói thêm:
- Nấu cho anh ta chút cháo trắng là tốt nhất.
Tiểu Lộ áy náy nhìn hũ gà tần mình mang tới, cô không biết mấy điều này.
Trương Thắng tình tứ nhìn Tiểu Lộ, kệ Tần Nhược Lan bày trò thị phi:
- Có điều em làm việc vất vả như vậy, không cần phí thời gian nấu cháo cho anh, anh nghỉ ở đây mấy ngày là được. Đợi khi nào rảnh... Nấu canh sườn cho anh nhé, anh thích!
Canh sườn là món quà đầu tiên mà Tiểu Lộ tặng Trương Thắng, y nói thế là có hàm ý, Tiểu Lộ lòng ngot ngào, đưa khăn tay lau miệng y, dịu dàng "ừm" một tiếng.
Tần Nhược Lan thấy người ta hoàn toàn lờ mình đi rồi, quay lưng làm động tác nôn ọe.
Ăn xong, Tiểu Lộ ép Trương Thắng tới phòng về sinh thay đồ lót, thúc y uống thuốc, Trương Thắng như đứa trẻ con bị chiều hư, việc gì cũng phải để Tiểu Lộ giám sát dỗ ngọt mới làm, khiến Quách Y Tinh cũng phải ngứa mắt, nhưng cô chẳng thấy phiền, có người để chăm lo còn vô cùng hạnh phúc, mãi mới quyến luyến rời đi.
Giám đốc Quan sau khi nắm rõ được tình hình nhà máy, đã bắt đầu tiến hành tinh giản biên chế cồng kềnh, loại bỏ người chỉ ngồi ăn không làm, cô là trợ lý hành chính, công việc càng bận, không thể ở lâu. Trước khi đi còn mang theo cả áo ngoài của Trương Thắng, trên đó dính máu, cô phải giặt.
Tiểu Lộ đi rồi, Quách Y Tinh hết lời khen ngợi dung mạo, nấu ăn tới tính cách cô, đồng thời chỉ trích Trương Thắng có người yêu tốt như vậy mà không biết quý trọng, Trương Thắng chẳng giải thích.
Đang định chợp mắt ngủ trưa thì cửa bật mở, có y tá dẫn theo đoàn người ồn ào đi vào, đó là một bệnh nhân chừng 45 - 50 gì đó, béo ngang ngửa với Quách Y Tinh, mặt to, mày rậm, giọng vang, bị viêm ruột thừa cấp, nghe người nhà hắn thảo luận thì có vẻ muốn cắt luôn cho rảnh nợ.
Người bệnh đó tuy đau đớn dày vò cho phờ phạc, song tính cách lạc quan, nằm trên giường vừa rên rỉ vừa hàn huyên với hai người Trương Quách.
- Tiểu Trương, ai cắm kim cho cậu thế, sao bầm cả vào thế thế kia?
Trương Thắng giơ tay lên xem, miệng méo đi:
- Đừng nhắc nữa, là cô y tá họ Tần cắm đấy.. Chắc phải mất năm lần mới thấy huyết quản.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới, Tần Nhược Lan đi vào nói:
- Giường số ba, bây giờ cho anh truyền dịch trước, sau đó bố trí phẫu thuật.
Bệnh nhân giường ba vội nói:
- Truyền dịch sao, vậy có thể tìm cho tôi cô y tá nào kinh nghiệm một chút không, có cô gì đó họ Tần, là thực tập sinh hả? Đừng bố trí cô ấy, nghe cậu Trương đây nói bị cô ta đâm cho năm phát, tay bầm tím hết cả.
Tần Nhược Lan mặt như có lửa đốt, biện giải:
- Ai nói là năm phát, rõ ràng là bốn, sao đàn ông con trai ăn nói lại không thật, thêm dầu thêm mỡ như thế.
Thôi xong, Trương Thắng không biết kiếp trước mình nợ nần gì cô gái này không nữa, khốn khổ nói:
- Không... ý tôi không phải thế, tôi chỉ nói cô cắm kim hơi nhiều... Khụ, à phải, phải, là tại huyết quản tôi nhỏ, cơ thịt teo, nên không dễ cắm kim, thật ra y tá Tần rất giỏi.
- Ồ, thế à?
Bệnh nhân giường ba bán tín bán nghi, còn Tần Nhược Lan thì cười thật ngọt, ông ta mới yên tâm để cô thực hiện chức trách.
Tới chiều Trương Thắng nằm trên giường điều hành công việc qua điện thoại, y ngoại trừ một ngày truyền dịch hai lần cùng thay thuốc thì chẳng còn gì nữa. Bệnh nhân giường 3 chỉ tiểu phẫu mất chưa tới một tiếng, về giường lại truyền dịch, chắc là thuốc tê chưa hết tác dụng, nên nói rất hăng, Trương Thắng không phải người hay chuyện, nhất với người chưa quen thân, nên ra phòng lấy nước hút thuốc.
Lúc này cũng đã muộn, mặt trời ngả về phía tây, nắng mùa thu vàng vọt heo hắt, chỗ của y lại ngược nắng, càng thêm tối, Trương Thắng đứng sát cửa sổ nhả mây phun khói, nhận được điện thoại Tiểu Lộ lén gọi tới, hai bên triền miên một hồi, Trương Thắng không khỏi đắc ý, Tiểu Lộ trước kia là cô gái rất ngoan, sẽ không bao giờ làm việc này, giờ đã hoạt bát hơn. Vừa mới cúp điện thoại thì nghe tiếng bước chân phía sau, là Tần Nhược Lan, tay cầm xà phòng, rửa tay ở vòi nước.
Tâm tình Tần Nhược Lan rất tốt, vừa rửa tay vừa hát, còn sửa sang lại mấy lọn tóc rối.
Trương Thắng nghĩ tới chuyện ở phòng bệnh, hơi xấu hổ, người ta là y tá, dựa vào phục vụ bệnh nhân kiếm cơm, mất mặt nhất là bị người bệnh chê bai nghiệp vụ không tốt, vì thế ném điếu thuốc đi, hắng giọng thu hút sự chú ý của Tần Nhược Lan:
- Y tá Tần, chuyện buổi chiều thật không phải, là giường ba hỏi, tôi thuận miệng đáp, không có ý nói xấu cô đâu.
Tần Nhược Lan lạnh nhạt nói:
- Không có gì, tôi còn gặp những bệnh nhân khó chịu hơn nhiều, anh cũng là khá rồi... Ừm, cô gái tới buổi trưa là... vợ anh hả?
- Bạn gái, chúng tôi chưa kết hôn.
Tần Nhược Lan khẽ hất tóc ra sau đầu, dùng cặp tóc kẹp lại:
- Vậy anh là thanh niên chưa kết hôn đã được hưởng đãi ngộ của kết hôn? Sướng nhỉ!
- Hả?
Trương Thắng toát mồ hôi, không biết có phải là y tá đều ăn nói mạnh bạo như vậy hay là do cô gái này là trường hợp đặc biệt:
- Tôi là người thật thà hiền lành, giống loại người tùy tiện đó không?
- Xì, khi tùy tiện anh không nhận mình là người chứ gì, tôi chẳng lạ cái đó, khỏi múa mép.
Hai vai Trương Thắng rủ xuống:
- Cô thật là...