Chương 73: Đừng coi thường Chung Tình
Sau khi phát hiện ra Tiểu Lộ có quá khứ thương tâm u ám, tinh thần rất bất thường, Trương Thắng cô đi ra ngoài thấy nhiều mặt cuộc sống hơn, không muốn trói buộc cô trong như chim trong lồng, bây giờ tính cách Tiểu Lộ đã hoạt bát sáng sủa hơn trước, đó là kết quả hoàn cảnh làm việc thay đổi, tăng trưởng kiến thức. Trương Thắng vui mừng vì sự tiến bộ của cô.
Vẻ đẹp của nữ nhân dựa vào tuổi thanh xuân níu giữ chỉ được vài năm, nếu tuổi qua ba mươi, vẫn còn đơn thuần như nước suối, thanh đạm như cúc thì có khác chỉ nội tâm trống rỗng? Chỉ có để cô nhảy ra khỏi vòng tròn hạn hẹp của mình, thấy nhiều hơn, biết nhiều hơn, mới thực sự là thành thục mang vẻ đẹp nội tại.
Nếu chưa bao giờ va chạm xã hội thì sự hồn nhiên đó không đại biểu cho thuần khiết, chẳng qua chỉ là trong hoàn cảnh đó chưa bị khảo nghiệm mà thôi. Chính như câu nói, không có thứ gọi là thuần khiết, chỉ là chưa bị cám dỗ. Không có cái gọi là trung thành, chỉ là giá đưa ra chưa đủ. Nếu như để Tiểu Lộ thấy được sự phồn hoa cám dỗ thực sự mà vẫn giữ được bản tính, đó mới là thuần tịnh như nước.
Nghĩ tới đó, Trương Thắng dịu giọng nói:
- Được rồi, em tự cẩn thận, sau này nếu có đi xã giao về muộn thì bắt taxi, đừng đơn độc ngồi xe ông ta hay bất kỳ nam nhân nào, nhất là khi uống rượu.
- Em nghe lời anh.
Tiểu Lộ ngoan ngoãn đáp:
Lúc này trong chiếc Mercedes có ánh lửa lóe lên, chiếu sáng khuôn mặt nữ nhân đẹp tới ma mị, ngón tay kẹp điếu thuốc lá nữa, ưu nhã đưa ra ngoài cửa sổ, Tiểu Lộ chỉ nhìn thấy trong chớp mắt, nhưng dung mạo tuyệt luân, khí chất mê đắm đó, cô tự nhận mình thua kém ba phần, nụ cười cứng lại trên môi.
Trương Thắng tiếp tục dặn dò:
- Nam và nữ suốt ngày ở cùng nhau, đặc biệt là trong không gian nhỏ, dù mới đầu không có ý gì, nhưng lâu dần không tự chủ sinh chuyện, em biết đó là gì không? Đó là tình yêu văn phòng. Em nghĩ xem, chỉ có hai người trên xe, ông ta lại chẳng phải là lái xe taxi, trên đường thế nào cũng trò chuyện, tục ngữ có câu, phòng tối không đáng lo, nam nữ bên nhau lâu mới dễ vượt giới hạn.
- Ừm, thầy Trương nói rất có triết lý đấy.
- Đương nhiên, anh chưa ăn thịt heo thì cũng thấy heo chạy mà.
Ánh mắt Tiểu Lộ trở nên sắc lẻm:
- Vậy, cô gái xinh đẹp trong xe của anh là ai?
Trương Thắng đang thao thao bất tuyệt, vừa nghe câu này tức thì cấm khẩu.
- Thắng?
Tiểu Lộ vốn chỉ định gậy ông đập lưng ông, trêu ghẹo Trương Thắng một chút thôi, không nghĩ gì cả, bây giờ thấy bộ dạng lúng ta lúng túng của Trương Thắng, lòng không khỏi nổi lên nghi ngờ:
- Ai vậy, đó là xe của công ty anh, anh tuyển lái xe xinh đẹp như vậy sao?
- Em nói chị ấy?
Trương Thắng khẽ thở dài, không phải y có tật giật mình, mà chuyện của Chung Tình thực sự không tiện nói ra, trầm ngâm một lúc thở dài:
- Chị ấy chính là ví dụ sống cho điều anh nói với em đấy, em không nhìn ra chị ấy là Chung Tình à?
Tiểu Lộ hơi giật mình:
- Chị Chung Tình, sao lại...?
- Suỵt... Nói nhỏ một chút, đừng để chị ấy nghe thấy, em cũng biết, chị ấy không thể quay lại nhà máy nữa, cũng đã ly hôn rồi, nhưng chồng cũ vẫn suốt ngày tới quấy nhiễu, hết cách, anh Từ liền an bài tới chỗ anh.
Trương Thắng thầm lẩm bẩm một câu, trời cao thứ lỗi, con không còn cách nào khác, nếu không Tiểu Lộ lại cả nghĩ:
- Ài, nói ra chị ấy cũng rất đáng thương, thường ngày anh không an bài việc gì cho chị ấy, để chị ấy lái xe cho công ty, đại khái chị ấy cũng rất ngại đòi hỏi nên không ý kiến gì. Hôm nay nghe nói anh đi đón em, mà anh lái xe không tốt, nên đưa anh đi..
- Ra là vậy.
Tiểu Lộ vỡ lẽ, cũng nói thật nhỏ:
- Chị ấy tuy mắc lỗi, nhưng chồng cũ chị ấy cũng thật không ra gì, đánh chị ấy tàn bạo như thế, lại còn tới nhà máy lấy hết lương của chị ấy, lúc tới còn đem theo hai nữ nhân lả lơi, như sợ người ta nói mình không có bản lĩnh vậy.
Trương Thắng giờ mới biết chuyện này, Chung Tình đúng là hồng nhan bạc mệnh:
- Đúng đúng, cho nên vì sự tư tôn của chị ấy, anh không thể từ chối, để chị ấy khỏi nghĩ anh nể mặt anh Từ mới nuôi không công chị ấy, làm người ta tổn thương.
Tiểu Lộ hết sức đồng tình, vừa rồi Trương Thắng chỉ trích cô không khỏi có chút chủ nghĩa đại nam nhân, biểu hiện dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ, nếu là cô gái khác đã bất mãn với sự quản thúc này, nhưng cô gái vốn cô độc như Tiểu Lộ, lại cảm thấy đó là hành động yêu thương lãng mạn.
Trong đơn vị, nếu có nữ nhân viên xinh đẹp, lãnh đạo có cơ hội nói chuyện trêu ghẹo nhiều hơn, có điều chỉ vẻn vẹn thế mà thôi, trừ khi có bệnh ảo tưởng bị hại, ai suốt ngày nơm nớp khẩn trương hoài nghi người ta làm gì.
Tiểu Lộ vốn bản tính lương thiện, luôn nghĩ tới mặt tốt, ít khi nghĩ xấu về người khác, giờ nghe người trong xe là Chung Tình, chẳng những không nghi ngờ, còn chuyển sang bênh vực:
- Thắng, anh em thường chị Chung rồi, chị ấy rất giỏi, không để anh nuôi không đâu. Anh không biết đấy thôi, công việc bây giờ em đang làm có một phần là việc chị ấy làm trước kia, làm rồi mới nhận ra không dễ dàng. Chị ấy không chỉ là phát thanh viên nhà máy, công tác văn thư hồ sơ cực kỳ tinh thông, bây giờ vẫn còn nhiều khách hàng nhắc tới chị ấy suốt, nói hồ sơ chị ấy làm đều đơn giản rõ ràng, xem không tốn công sức, nếu lời chị ấy nói ra, người ta nghe là tin. Ở phương diện ứng xử, em thua chị ấy xa lắm.
- Sau khi chị ấy đi, công việc của chị ấy phải cần tới ba người mới đảm nhận hết, người trong nhà máy biết chuyện này đều phải nhìn chị ấy với con mắt khác. Cho nên em thấy anh đừng coi chị ấy chỉ là bình hoa, phân công việc thực tế cho chị ấy làm, đó là mới là sự tôn trọng lớn nhất giành cho chị ấy.
Trương Thắng đưa tay ra vuốt chóp mũi đáng yêu của Tiểu Lộ, mỉm cười nói:
- Tiểu Lộ, em thực sự đã thay đổi rồi.
Tiểu Lộ không hài lòng:
- Em đang nói nghiêm túc đó, anh đừng xem nhẹ chị Chung, vả lại em thay đổi thế nào?
- Em trở nên có chủ kiến hơn, biết hùng biện bảo vệ điều mình cho là đúng. Được, enh nghe em, giờ em về thu thập một chút rồi chúng ta đi.
Tiểu Lộ thích nhất được người khác khen ngợi, lòng đang phơi phới, nghe nói Trương Thắng muốn đưa mình đi, ngạc nhiên hỏi:
- Đi, đi đâu?
Trương Thắng búng trán cô một cái, trách:
- Nha đầu ngốc, mai anh khai trương công ty, đương nhiên là đón em tới công ty.
Tiểu Lộ xoa trán, giảu môi nói:
- Em không đi được đâu, giám đốc Quan từ khi nhậm chức đưa vào nhà máy rất nhiều kỹ thuật mới, hiện giờ không chỉ in sách vợ, còn in thẻ clb, in họa báo, tranh quảng cáo treo tường, mỗi ngày biết bao là việc.
- Lần trước em xin phép vào bệnh viện thăm anh, trở về bị giám đốc Quan gọi vào văn phòng mắng một tiếng, nói tới trách nhiệm của nhân viên tới tồn vong của nhà máy, rồi còn quan tâm tới khó khăn trong sinh hoạt của em, làm người ta hổ thẹn ch.ết đi được. Giờ nghỉ suốt một ngày, anh không sợ giám đốc Quan lại gọi em vào giáo huấn riêng, anh muốn cho ông ấy cơ hội em cũng không chịu đâu.
Tiểu Lộ nói xong cười khúc khích, trong công việc giám đốc Quan là người nghiêm khắc, tỉ mỉ, có lần cô đánh máy sai một chữ bị gọi vào phòng khiển trách rồi yêu cầu làm lại từ đầu, còn đứng bên cạnh giám sát:
Trương Thắng nghe tới tên giám đốc Quan là thấy bực mình:
- Kệ ông ta, mai là ngày có ý nghĩa cực kỳ quan trọng trong cuộc đời anh, anh muốn có em ở bên, cha mẹ và em trai anh đã không tới rồi, giờ cả em cũng không tới nữa.
Ông bà Trương biết con mình bây giờ mới đi những bước khởi đầu sự nghiệp, cực kỳ ủng hộ, giúp y từ chối rất nhiều họ hàng thân thích muốn gửi gắm con cái vào chỗ y làm việc. Ngay cả cha mẹ Hồ Quyên muốn con gái mình tới làm chỗ Trương Thắng cũng bị Trương Thanh từ chối. Vì thế trong nhà đã tổ chức bữa cơm nhỏ gọi cà Tiểu Lộ tới chúc mừng trước, ông bà không đi, tránh đám họ hàng kia có cớ bám theo tới làm hỏng việc của con mình.