Chương 79: Bữa cơm không đơn thuần (2)
Trương Thắng và Trác Tân khách sáo vài câu, sau đó bốn người ngồi xuống xen kẽ nhau, phục vụ đưa thực đơn lên, chén qua chén lại, sơn hào hải vị, lại có rượu đắt tiền cùng mỹ nhân như hoa bầu bạn, bữa cơm diễn ra vui vẻ, tiếng cười vang lên không ngớt.
Thực tế có người vui vẻ thật, người đang như có lửa đốt đít, Trác Tân kinh doanh vật liệu xây dựng, hiện giờ trong kho chất cả đống, không bán đi được, tình thế với ông ta cực kỳ bất lợi.
Lão Trác mấy năm trước làm ăn thuận buồm xuôi gió, dựa vào kinh nghiệm rèn luyện lâu năm, có quan niệm kinh doanh riêng, đó là mua đồ phải rẻ, nhất định phải tìm xĩ nghiệp tư, vì chi phí của họ thấp. Còn đem bán muốn kiếm lớn, thì phải bán cho xĩ nghiệp nhà nước, họ là lũ ngốc thừa tiền mà.
Làm ăn với xĩ nghiệp nhà nước chỉ cần đối phó được với người phụ trách đơn vị thì cái gì cũng dễ nói, hàng có tệ một chút, không sao. Hàng giao chậm một chút, không vấn đề. Khi kết toán báo thêm chút phí vật chuyển, chuyện nhỏ thôi.
Kẻ thích tiền thì dùng tiền bắn tỉa, không thích tiền thì đưa gái tới, không thích cả tiền lẫn gái thì an bài cho con cái người ta du học nước ngoài. Làm ăn với xí nghiệp nhà nước vô cùng dễ dàng, ai cũng có nhược điểm, gần như chưa thấy ai mà ông ta không đối phó nổi.
Nhưng một năm qua Trác Tân gặp vận rủi, làm ăn liên tiếp sai lầm, lỗ không ít tiền, số vật liệu xây dựng này là muốn lợi dụng thời cơ khắp nơi khai phát kiến thiết, kiếm khẳm một phen, cho nên sau khi đi chùa thắp hương thành tâm khấn bái một phen, ông ta gần như ném toàn bộ tiền vào đó.
Nhưng gió mưa khó đoán, thời thế khó lường, hàng vừa tới nơi thì xảy ra sự cố lớn, nhà thể dục Đông Phong vừa xây xong đã sập, sắt thép xi măng toàn thứ nát be nát bét, nhìn đã thấy rợn người. May mà khi đó không có cuộc thi đấu nào diễn ra, nếu có người ch.ết sẽ thành sự cố kinh động cả nước.
Xử lý nhân viên liên quan thì không phải nói nữa, hậu quả của sự kiện này là một hồi thanh kiểm tr.a nghiêm ngặt thị trường vật liệu xây dựng, tức thì ai nấy nơm nơm lo sợ, tiếng hô hào nghiêm trừng công trình rút ruột vang khắp nơi, không một ai dám đem đầu mạo hiểm mua vật liệu không đủ tiêu chuẩn nữa.
Thế là mọi thứ đảo lộn, quốc xĩ không dễ làm ăn nữa, tư doanh lại trở nên thoải mái, đám chủ doanh nghiệp tư đều là kẻ hám lợi, to gan, tất nhiên có kẻ dám mua vật liệu không đạt tiêu chuẩn. Nhưng ông ta chào hàng khắp nơi, người không đủ gan, mà hiện giờ không ai nuốt nổi số hàng lớn như thế trừ Trương Thắng.
Hôm nay việc Lão Trác cần làm là công phá quan ải tên Trương Thắng, mượn gan hùm mật gấu của y nuốt số hàng này, nếu không ông ta cùng đường rồi.
Vì thế Trác Tân hạ mình mời Trương Thắng hết lần này tới lần khác, còn bỏ rất nhiều tiền kiếm một mỹ nữ tóc vàng mắt xanh người Nga theo vũ đoàn tới Quỳnh Hải biểu diễn.
Giá của người bạn quốc tế này tận 7000 tệ một đêm, Lão Trác gật đầu không thèm chớp mắt, chỉ có một điều kiện: Bất kể thế nào cũng phải bồi tiếp tốt khách của ông ta.
Trác Tân tay trắng dựng nghiệp, có tài sản như năm mơ hôm nay, trên con đường này ông ta nhìn thấy quá nhiều người thành công hơn mình ngã nhào, từ người nghèo mỗi ngày một hộp cơm tới phú hào tiêu tiền như rác, từ ăn sung mặc sướng tới ngèo rớt mùng tơi, đó là vòng luân hồi tàn khốc. Con người ta không sống trong truyện cổ tích, một khi ngã xuống, muốn đứng lên đâu có dễ, ông ta không muốn thành người ngã xuống đó.
Vừa mời rượu mời cơm, vừa quan sát từng cử chỉ nhỏ nhặt nhất của Trương Thắng, suy đoán tâm thái của y, Ninh Khả Nhi trong những trường hợp thế này là thư ký vô cùng hợp cách, lời nói khéo léo, cử chỉ duyên dáng, nụ cười không bao giờ tắt, làm Trương Thắng mặt mày hớn hở. Nhiều lúc hai người còn kề tai thì thầm, làm Trác Tân muốn xen vào cũng khó.
"Trương Thắng hình như thích Khả Nhi" Lão Trác cắn răng nghĩ:" Hay là tặng cho y hưởng thụ mộ phen?"
Tuy nói Trác Tân đã hơi chán Ninh Khả Nhi, nhưng là một nam nhân có dục vọng chiếm hữu lớn, dù là thứ mình bỏ đi cũng không muốn người khác chia xẻ, là nam nhân, nếu hạ mình như thế, còn gì là tôn nghiêm.
Nhưng tình thế như vậy không thể không cúi đầu, Lão Trác hổ thẹn nghĩ, thôi thì đội nón xanh một đêm, coi như giải xui vậy. Ả người Nga kia đã tốn bao nhiêu tiền, còn phải thêm cả Khả Nhi? Chỉ cần Trương Thắng mua hàng, cho y song phi có sao?
Trác Tân lấy quyết tâm, gạt bỏ tự tôn, cười ha hả nói:
- Làm ăn phải chú trọng chữ tín, lão Trác này lăn lộn xã hội bao năm, chút tín nghĩa vẫn có, chất lượng vật liệu anh cứ yên tâm, còn về giá tiền... Ha ha ha... Cứ yên tâm, nhất định làm anh hài lòng.
Trương Thắng uống rất biết khống chế, đầu óc vẫn tỉnh táo như thường, cười không rõ ý:
- Ông chủ Trác, hiện tôi trải hàng quá rộng, đúng là cần rất nhiều vật liệu xây dựng, mà tiền thì eo hép, phải mua vật liệu xây dựng giá rẻ. Có điều từ khi nhà thể dục Đông Phong xảy ra chuyện, kiểm tr.a rất nghiêm... Ha ha tôi thấy vẫn nên xem báo cáo kiểm nghiệm chất lượng vẫn hơn.
- Tất nhiên, tất nhiên.
Trác Tân làm ra vẻ thoải mái, trong đầu tính kế thay kèo đổi cột, nghiêng người kề sát vai Trương Thắng, ám muội nói:
- Hôm nay tôi chuyên môn an bài một tiết mục trợ hứng cho giám đốc Trương... Ừm, thư ký của anh có ngại không? Hay là để cô ấy về trước?
Trương Thắng nhìn Chung Tình, mỉm cười lắc đầu:
- Cô ấy à? Không thành vấn đề.
Trác Tân liền nghĩ quan hệ giữa Trương Thắng và Chung Tình giống mình và Ninh Khả Nhi, không cố kỵ nữa:
- Ha ha, giám đốc Trương có con mắt lắm, chọn được một cực phẩm nhân gian, đem so ra thì Khả Nhi còn hơi dung tục, thua kém lắm. Có điều hôm nay tôi giới thiệu cho anh một thứ không kém đâu.
Không kém Chung Tình? Trương Thắng chỉ có thể nghĩ tới một khả năng, bỉnh thản hỏi:
- Diễn viên à?
- Đúng là diễn viên mua, người mềm dẻo, động tác khó thế nào cũng chơi được.
Trác Tân giọng ɖâʍ dật thì thầm:
- Hơn nữa còn là gái Nga, con gái bên đó lợi hại lắm, giám đốc Trương dù con trẻ, nhưng mai có phải vịn tường mà đi không thì chưa biết được. Ha ha ha, giám đốc Trương, đêm nay đừng làm mất mặt nam nhân Trung Quốc chúng ta nhé.
Ninh Khả Nhi lúc này kéo tay Trương Thắng, cọ cầu ngực mơn mởn vào vai y, thẽ thọt:
- Giám đốc Trương, hai người thì thầm gì đấy?
Trương Thắng hiện đã quá quen mấy chuyện kiểu này, cười nâng ly rượu lên:
- À, không có gì, ông chủ Trác kể cho tôi quá trình sáng nghiệp, đúng là một hồi nước mắt chua cay, không dễ dàng gì. Nào, cô Khả Nhi, chúng ta nâng ly vì thành công hôm nay của ông chủ Trác.
Ninh Khả Nhi nhoẻn miệng cười điệu đà, cùng y "keng" một cái uống cạn.
- Khả Nhi thật hào sảng, rất có phong thái của nữ nhi phương bắc chúng ta.
Trác Tân định thừa cơ nói chuyện giá vật liệu, nhưng Trương Thắng đã quay sang cùng Ninh Khả Nhi uống rượu chuyện trò, kiên nhẫn đợi một lúc mới có cơ hội xen vào giữ hai bọn họ:
- Giám đốc Trương, còn giá cả..
Trương Thắng vỗ đùi:
- À, chuyện đó, ông chủ Trác, không dám dấu, công ty tôi hiện làm ăn thịnh vượng, nhưng chỗ cần tiêu tiền quá nhiều, chỗ hàng của ông không phải ít, nuốt hết một đợt là không thể.
Trác Tân sốt ruột, ngãy giờ Trương thắng quanh quẩn câu này mấy lần:
- Tất nhiên, anh có thể chia kỳ hạn trả dần, chúng ta là chỗ quen biết rồi, tin tín nhiệm giám đốc Trương..
Trác Tân vừa nói tới đó thì phía kia Ninh Khả Nhi nói gì đấy làm Trương Thắng ghé tai sang nghe, cả vai lún vào giữa hai bầu ngực của Ninh Khả Nhi rồi, lờ lời ông ta đi. Trong mắt Trác Tân thoáng qua chút lửa giận, con điếm Ninh Khả Nhi đó mê đắm thằng mặt trắng này rồi, quên hết cả chức trách.