Chương 35: Trở về nhà, lão Mai nở hoa
Cánh cửa gỗ kêu "két két" khi được đẩy ra.
Một tràng tiếng chó sủa "gâu gâu" vang lên trong sân.
Tiếng chó sủa này tựa như là cây gậy chỉ huy trong tay người quản gia.
Nó vừa sủa, đám gà vịt ngỗng nuôi ở góc sân cũng nhao nhao kêu theo.
Cái sân không lớn nháy mắt trở nên ồn ào náo nhiệt.
"Kít . . ."
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Dương mẫu mở toang cửa lớn, nhìn thấy Dương Điên đứng ở cửa viện thì ngẩn người.
Nàng dụi dụi mắt, xác định mình không nhìn lầm, trên mặt lập tức nở nụ cười.
Cười là cười, nhưng miệng nàng lại không buông tha:
"Ồ, còn biết đường về cơ đấy?"
"Ra ngoài lâu như vậy cũng không thèm báo một tiếng, ta còn tưởng ngươi ch.ết ở xó xỉnh nào rồi chứ."
Dương Điên cười hì hì:
"Lão mụ, ta cứ ba ngày lại gọi điện cho người một lần, bình thường cũng nhắn tin mà."
"Sao lại bảo là không báo tin cho người chứ."
Vừa nói, Dương Điên vừa lấy ra bình thủy tinh đựng hạt sen lam, lắc lắc với Hà Mai:
"À phải rồi lão mụ, con còn mua đồ tốt ở ngoài này."
"Đem cái này cho vào nồi áp suất, thêm ba lít nước, nấu ba tiếng, uống nước canh này có thể điều trị dạ dày."
"Hiệu quả cực kỳ tốt đấy ạ."
Hà Mai bước nhanh đến bên Dương Điên, mặt mày hớn hở nhận lấy bình thủy tinh trong tay hắn:
"Coi như cái thằng nhãi ranh không có lương tâm nhà ngươi còn chút lương tâm, đi chơi xa cũng biết mang chút đặc sản về cho mẹ."
Nói rồi, nàng đưa bình thủy tinh lên dưới ánh mặt trời nhìn ngắm:
"Cái này ăn thế nào?"
"Chỉ cần đun sôi thôi à?"
"Ăn trước bữa cơm, hay là sau bữa ăn?"
Nàng đá văng Tiểu Hoàng cẩu đang vẫy đuôi như chong chóng, cọ cọ vào ống quần.
Dương Điên kéo tay mẹ mình đi vào nhà:
"Cho vào nồi áp suất đun sôi là được."
"Tốt nhất là ăn lúc bụng đói."
Vừa nói, Dương Điên vừa nhìn quanh:
"Ba đâu rồi?"
"Đi làm hay đi câu cá rồi?"
Dương mẫu bĩu môi:
"Đi câu cá rồi."
"Sáng sớm, trời còn chưa sáng đã xách cần câu đi rồi, bảo là muốn câu cho con con cá trắm đen to bồi bổ thân thể."
"Nghe mà phát ghét."
"Với cái trình độ của cha con ấy, câu được con cá diếc bé tí đã là may, còn trắm đen to?"
"Nếu lát nữa về mà có cá trắm đen, chắc chắn là ông ấy mua ở chợ rồi!"
Trong tiếng lầm bầm của Dương mẫu, hai mẹ con đi vào phòng.
Vừa bước vào phòng khách, Dương Điên đã thấy Dương Nhạc Nhạc mặc bộ đồ ngủ khủng long, đứng ở chỗ cầu thang.
Con bé thấy Dương Điên đứng ở cửa thì ngẩn người, dụi dụi mắt, "Anh?"
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của em gái, Dương Điên vui vẻ:
"Sao, đến anh trai ruột cũng không nhận ra à?"
Dương Nhạc Nhạc há hốc mồm rồi lại mím chặt, chạy nhanh xuống cầu thang, rồi lao đến ôm chầm lấy Dương Điên:
"Đồ lừa đảo!"
"Đã bảo là giữa trưa về, để em ra bến xe đón anh cơ mà?"
"Anh gạt em!"
Vừa nói, con bé vừa dùng đầu mình huých vào ngực Dương Điên.
Huých mấy lần, nó lại cảm thấy có gì đó không đúng:
"Anh hai, anh nhét tấm thép vào ngực à? Sao cứng thế?"
Nói xong, nó còn giơ tay lên sờ soạng trên người Dương Điên:
"Còn nữa, sao em thấy anh cao lớn hơn thế?"
Dương Điên véo mũi em gái:
"Anh mày mới mười tám tuổi, sao lại không được lớn?"
Hắn còn giơ ngón tay cái búng vào trán Dương Nhạc Nhạc:
"Ngược lại là em, năm nay hình như không cao thêm được chút nào thì phải?"
"Bố mẹ với anh đều không phải là lùn."
"Sao em lại không di truyền được gì thế, có mét rưỡi đổ lên, đến mét năm lăm còn chưa tới?"
"A . . ."
"Đồ anh thối tha!"
"Em cắn ch.ết anh!"
"Mợ nó, mày là chó à, cắn thật đấy hả?"
...
Sau khi trêu đùa Dương Nhạc Nhạc xong, Dương Điên lại vào bếp nấu hạt sen lam.
Vặn xong đồng hồ báo thức, Dương Điên còn chưa kịp kể cho người nhà nghe về chuyện võ công.
Dương Nhạc Nhạc đã thần bí kéo tay Dương Điên, lôi hắn về phòng mình.
"Anh hai theo em, em chuẩn bị cho anh một bất ngờ."
Dương Điên có chút khó hiểu.
"Em?"
"Chuẩn bị bất ngờ cho anh?"
"Bất ngờ gì?"
"Cho anh nạp 648 tệ à?"
Vừa bước vào cửa, Dương Nhạc Nhạc ngẩn người, reo lên một tiếng rồi chạy nhanh đến giường cầm điện thoại lên, mở game Nguyên Thần.
"Đoán sai ."
"Phạt anh nạp cho em 648 tệ!"
Dương Điên dở khóc dở cười:
"Được được được."
"Cho em nạp, cho em nạp hàng nhái đi!"
"Nhưng chỉ lần này thôi đấy."
"Lần sau muốn nạp game, tự đi làm thêm ở quán trà sữa mà kiếm tiền."
Dương Nhạc Nhạc lập tức lộ ra vẻ mặt ủy khuất:
"Anh hai vũ trụ vô địch tốt nhất."
"Anh thật nhẫn tâm để cô em gái người gặp người thích, hoa gặp hoa nở của anh, phải đi làm thêm ở quán trà sữa từ sáng đến tối à?"
Nhìn vẻ mặt giả vờ đáng thương của em gái, Dương Điên vỗ đầu nó:
"Đừng có giả bộ với anh."
"Anh không ăn cái trò này của em đâu!"
Dương Nhạc Nhạc thu hồi vẻ mặt đáng thương, ôm lấy điện thoại cười hì hì:
"Hắc hắc."
"Em mặc kệ."
"Dù sao em biết chiêu này đối với anh có tác dụng!"
Dương Điên bất đắc dĩ thở dài, ngồi phịch xuống giường em gái.
Tiện tay cầm con rối khủng long trên giường đấm hai cái, hắn lại hiếu kỳ nhìn Dương Nhạc Nhạc:
"Bất ngờ đâu?"
Dương Nhạc Nhạc đặt điện thoại xuống, đi đến cửa, vừa làm như kẻ trộm vừa ngó nghiêng ra ngoài mấy lần.
Xác nhận Dương mẫu đã ra sân cho gà ăn xong, con bé mới ba chân bốn cẳng chạy đến trước bàn học, lấy ra một cái bình thủy tinh trong suốt từ trong ngăn kéo.
"Keng keng keng ."
"Thì thầm . chính là cái này!"
Nhìn những cánh hoa mai trong bình, Dương Điên vô thức đứng lên, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới lầu:
"Hoa mai sau vườn nở rồi à?"
Sau vườn nhà Dương Điên có một cây mai.
Không biết là loại gì, chỉ biết là cây mai, là tổ tiên đời nào của nhà Dương gieo xuống.
Tuổi cây không biết đã mấy trăm năm, nhưng chưa từng nở hoa.
Khi còn bé, Dương Điên thường xuyên cá cược với Dương Nhạc Nhạc, cược xem năm nay cây mai có nở hoa hay không.
Dương Nhạc Nhạc chọn cây mai sẽ nở hoa chưa từng thắng nổi.
Thế là tiền mừng tuổi của nó đều vào túi Dương Điên.
"Nếu là cây mai sau vườn nở hoa, Nhạc Nhạc coi nó là bảo bối, vậy thì không có gì lạ."
"Dù sao cái này liên quan đến tiền tiêu vặt cả năm của hai người mà."
Ngay lúc Dương Điên đang giật mình, Dương Nhạc Nhạc lại móc điện thoại ra, gửi cho Dương Điên một tấm ảnh.
Trong ảnh là cây mai dưới lầu đang nở hoa, đủ các loại hoa mai tô điểm đầy cả cây.
"Mấy trăm năm không nở hoa thì thôi."
"Một khi nở thì lại nở vào ngày nắng to, nở hoa còn đủ mọi màu sắc."
"Dương Nhạc Nhạc!"
"Em có phải tìm người chỉnh ảnh để lừa anh không đấy?"
Dương Nhạc Nhạc nhét bình thủy tinh vào tay Dương Điên, hai tay chống nạnh:
"Anh hai, anh không tin em?"
"Tin tin tin."
Nói qua loa một câu, Dương Điên đảo mắt:
"Trong ảnh không phải có mấy màu hoa mai à?"
"Trong bình sao chỉ có màu tím?"
"Lấy hoa mai khác ra đây, cho anh xem một chút."
----------oOo----------