Chương 52: Sự thật trong lòng

Không cần nói cũng biết ám hiệu vừa rồi của Đinh Nhã là ám chỉ ai, Tiêu Đình đánh ánh mắt về phía Tuệ Đường, gương mặt vẫn là vẻ lạnh mạc không nhìn ra biểu tình gì, đôi môi mỏng khẽ động, anh nói:


” Em chắc chắn cô ấy đẩy em?”


Lòng bàn tay Tuệ Đường đầy mồ hôi, cô căng thẳng nhìn Tiêu Đình, cũng không có ý định tiếp tục giải thích


Đinh Nhã nhỏ giọng nói, vừa đáng thương vừa ấm ức:


” Lúc em ý thức được thì đã rơi xuống hồ, khi đó em thấy có bàn tay đẩy mình, mà ở gần em nhất chỉ có cô ấy”


Đinh Nhã sợ sệt nói:


available on google playdownload on app store


” Em rất sợ, có nên báo cảnh sát không?”


Tuệ Đường nghe đến ” báo cảnh sát” liền run lên, cô đã hiểu ra bản thân vừa bị Đinh Nhã vu oan!


Sau khi nghe xong lời Đinh Nhã nói, sắc mặt Tiêu Đình lạnh đi vài phần:


” Có lẽ ngoài ý muốn thôi, em cũng không việc gì, không cần ầm ĩ tới cảnh sát, chuyện này kết thúc ở đây đi”


Những nghi ngờ trong lòng Đinh Nhã bị câu nói này của Tiêu Đình làm cho sáng tỏ, thì ra anh cố tình muốn bao che người tình cũ của mình!


Do sự việc ngoài khuôn viên thu hút sự chú ý của khá nhiều người một vài người trong bữa tiệc cũng chạy đến đây, Lily vốn không định ra đây nhưng cô tìm mãi không thấy Tuệ Đường cho rằng đã xảy ra chuyện nên mới đi xem thử.


Khi cô đến nơi, thấy Tuệ Đường, Đinh Nhã và Tiêu Đình đang ở một chỗ, còn đám đông đang xúm lại bàn tán chỉ trỏ, cô vôi chạy đến, cầm vai cô hỏi:


” Helen, chuyện gì vậy, sao em lại ở đây?”


Tuệ Đường ngược lại đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cô đứng lên, hướng Lily dùng tiếng Anh thuật lại cho cô nghe:


” Đinh Nhã muốn nói chuyện riêng với em, sau đó trong lúc em cùng bắt tay với cô ấy thì cô ấy mất thăng bằng ngã xuống hồ, sau khi lên được bờ, cô ấy nói em đẩy cô ấy xuống, giờ muốn báo cảnh sát, chuyện là như vậy” Câu chữ ngắn gọn, giọng điệu bình tĩnh giống như cô đang kể một chuyện chẳng hề liên quan đến mình.


Sau khi thuật lại sự việc với Lily xong, Tuệ Đường cực bình thản nhìn Đinh Nhã, đáy mắt hiện rõ sự không vui, cô nói với cô ta:


” Nếu nhất thiết muốn báo cảnh sát, cô hãy đến bộ phận an ninh lấy cuộn ghi hình cảnh tôi đẩy cô rồi đem giao cho cảnh sát, cái gì cũng cần bằng chứng, nếu không còn chuyện gì nữa tôi đi trước”


Nói xong Tuệ Đường thực sự có ý định rời đi, không một giây chần chừ nhưng một giọng nói bỗng ngăn bước chân cô lại.


” Khoan đã”


Tuệ Đường xoay người thấy người đàn ông vừa lên tiếng nhìn rất quen nhưng cô không nhớ ra đã từng gặp ở đâu.


” Cô Helen, đây chỉ là một hiểu lầm, mong cô đừng quá phật ý, chủ bữa tiệc là tôi đứng ra xin lỗi cô”


Tuệ Đường hơi mờ mịt, không nhúc nhích cũng không nói gì


Người đàn ông kia lại nói tiếp: ” Ban nãy tôi ngồi ở phòng phía đằng kia, vừa vặn hướng của sổ là hồ nước này, sự việc vừa phát sinh tôi đều chứng kiến, chuyện cô Đinh ngã xuống hồ theo như tôi quan sát lúc đó hoàn toàn không liên quan đến cô, chỉ là ngoài ý muốn mà thôi”


Lời nói này khiến mọi người đang có mặt ” ồ ” lên một tiếng, một vài người dùng ánh mắt khinh thường nhìn về phía Đinh Nhã.


Cô ta không ngờ sự việc lại đi theo chiều hướng như vậy, hoang mang nắm chặt lấy tay áo của Tiêu Đình.


Sao sự việc bỗng chốc lại thành như vậy chứ!


Thực ra ban nãy người đàn ông kia còn nói thiếu một chi tiết đó là anh không phải ngẫu nhiên nhìn sự việc diễn ra bên hồ nước một mình mà khi đó Tiêu Đình cũng ở đấy, cho nên có thể nói lời nói dối trá của Đinh Nhã trong lòng Tiêu Đình ngay từ đầu đã biết rõ.


Chỉ là dù trong lòng cực kỳ muốn lên tiếng vạch trần Đinh Nhã bởi vì việc này liên quan đến Tuệ Đường nhưng anh vẫn còn tính toán khác nên tạm thời chưa làm gì cô ta.


Hiểu lầm trong phút chốc được làm rõ nhưng không biết tại sao Tuệ Đường một chút vui mừng cũng không có, cô mỉm cười nhưng lòng thì đầy vướng mắc:


” Vậy thì tốt, dù sao cũng đã rõ ràng tôi cũng không để ý nữa”


Người đàn ông kia lịch sự tiếp lời:


” Cảm ơn cô, cô cùng mọi người có thể quay lại bữa tiệc, việc ở đây cứ giao cho tôi xử lý”


Tuệ Đường gật nhẹ đầu, không nói thêm gì nữa nhanh chóng rời khỏi khuôn viên, cô biết rõ tối nay tâm trạng cô cực kỳ tồi tệ, giờ phút này cô chỉ muốn lập tức rời khỏi đây bởi vì nó khiến cô cảm thấy ngột ngạt.


Cô quay đầu nói với Lily ở bên cạnh:


” Lily, em thấy hơi mệt chúng ta trở về nhà đi”


Gặp phải sự tình như vậy Lily hiểu chắc chắn Tuệ Đường cũng không vui vẻ huống chi Helen chịu tham gia chẳng qua cũng chỉ vì một câu nói ” CEO Phong Đình cũng đến ” nhưng ban nãy cô cũng tận mắt chứng kiến vị tổng giám đốc đó quan tâm tới cô gái bị rơi xuống hồ kia thế nào, cho nên Tuệ Đường buồn cũng là chuyện đương nhiên.


Lily nhẹ gật đầu nói:


” Được, chúng ta trở về”


Lúc Tiêu Đình sắp xếp ổn thoả, sai người đưa Đinh Nhã về nhà, sau đó quay lại bữa tiệc mới biết Tuệ Đường đã không còn ở đó, chẳng qua từ đó đến giờ mới qua mười phút cô đã về rồi?


Anh nghe thấy tiếng bước chân tới gần, hơi xoay người, khi nhìn thấy người vừa tới thì trầm giọng nói:


” Dương Thế Vũ, cảm ơn anh!”


Sở dĩ Tuệ Đường có cảm giác quen mắt bởi vì người giúp cô giải vây ở hoa viên chính là Dương Thế Vũ, trước đây là đàn anh khoá trên của Tiêu Đình.


Nghe thấy câu nói của Tiêu Đình, Dương Thế Vũ khẽ nhếch môi:


” Cảm ơn tôi? Không ngờ cũng có tôi được Tiêu tổng nói lời cảm ơn, nhưng mà về chuyện gì, tôi đâu có giúp cô bạn gái của cậu?”


Tiêu Đình không hề ngạc nhiên khi nghe lời châm chọc, anh bình tĩnh nói:


” Tình huống của tôi khi đó không tiện ra mặt”


” Nói thật, tôi cũng không định giúp nhưng ai bảo đọc nội tâm người khác là chuyên môn của tôi! ” Dương Thế Vũ nửa đùa nửa thật nhưng chỉ trong thoáng chốc ánh mắt anh bỗng trở nên nghiêm túc nhìn đăm đăm vào một phương hướng.


Phản ứng này của Dương Thế Vũ khiến Tiêu Đình hơi khó hiểu cũng quay đầu nhìn, sau đó chợt hiểu ra, nói:


” Xem ra Dương tổng còn có việc, vậy tôi đi trước”


Hôm nay Tiêu Đình tới đây mục đích chính là tìm Dương Thế Vũ bàn công việc, hiện giờ cũng xong xuôi, anh cũng không còn lí do gì ở lại nơi nhàm chán này vì vậy liền nói lời từ biệt, trở về Hoạ Bích Hiên.


Trên đường đi, Tiêu Đình đột nhiên dừng xe, lấy điện thoại bấm một dãy số với tốc độ cực nhanh, nhưng đợi một lúc lâu cũng không có người nghe máy, Tiêu Đình hơi nhíu mày, lại nhấn gọi lần nữa, khác với lần trước lần này tín hiệu vừa vang lên vài giây liền tút tút tút báo đối phương đã tắt máy, biểu cảm trên gương mặt anh trầm xuống, hơi nặng nề sau đó khởi động xe, giẫm chân ga đi về hướng ngược lại.


Tuệ Đường vừa về nhà được một lúc, bộ váy dự tiệc bó sát khiến cô không thoải mái, vào phòng tắm tắm qua rồi thay một bộ đồ ngủ mới, buổi tối hôm nay làm Tuệ Đường cảm thấy rất mệt mỏi, cô định sẽ đi ngủ nhưng không ngờ Tiêu Đình sẽ gọi đến vào lúc này.


Tuệ Đường bỗng bối rối, cô cầm chặt điện thoại trong tay, nhạc chuông vẫn không ngừng reo, cô không biết tại sao gọi cho cô vào lúc này, khoảng hai phút sau nhạc chuông cũng chấm dứt nhưng liền sau đó lại vang lên, Tuệ Đường nghĩ cũng không nghĩ nhấn tắt máy, uể oải đặt điện thoại xuống, nằm xuống gường nhắm mắt lại, tự thôi miên bản thân đi ngủ nhưng vẫn không thể nào ngủ được.


Một lát sau điện thoại của cô lại nhấp nháy, nhưng không phải cuộc gọi mà là tin nhắn.


Tin nhắn của Tiêu Đình!


” Tôi đang ở dưới nhà em, xuống dưới đi”


Đọc xong tin nhắn, Tuệ Đường hoảng hồn vội chạy ra cửa sổ quả nhiên nhìn thấy một bóng lưng cao lớn đang dựa lưng vào bức tường đối diện bên dưới, trên người vẫn là bộ âu phục buổi tối.


Tuệ Đường chợt hoang mang, vừa muốn xuống lại vừa không, cô đi lại một hồi lâu trong phòng, cuối cùng thở dài, đi xuống.


Không phải Tuệ Đường không muốn gặp Tiêu Đình, bởi vì sự thật hoàn toàn ngược lại, cả ngày nay cô mong ngóng được gặp anh nhưng sự việc buổi tối nay đã cướp đi toàn bộ tâm tình tốt đẹp của cô.


Cô và Đinh Nhã lúc đó ở gần nhau, nhưng Tiêu Đình vừa xuất hiện đã vội chạy đến chỗ cô ấy, ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn cô, cô có thể vui vẻ sao?


Đương nhiên không thể!


Nhưng bây giờ Tiêu Đình lại tới tận nhà tìm cô, cô dễ mềm lòng, lại biết dù né tránh cũng không thể né mãi mãi, vì vậy quyết định đi xuống.


Lúc Tuệ Đường xuống tới nơi, nhìn thấy Tiêu Đình vẫn duy trì tư thế như lúc cô thấy qua cửa sổ, rất kiên nhẫn cũng rất trầm mặc.


Cô bước tới gần cho đến khi đứng trước mặt anh.


Tiêu Đình cũng đã nhìn thấy cô, cả hai cứ như vậy yên lặng nhìn đối phương.


” Vì sao không nghe máy?” Tiêu Đình hỏi


Đáp lại anh chỉ là sự im lặng tuyệt đối.


Tiêu Đình nhíu mi tiếp tục nói:


” Những lời lúc trước em nói có phải đều đã quên, qua mấy ngày không gặp liền muốn cắt đứt quan hệ với tôi?”


Anh nhiều lúc đã không còn hiểu rõ Tuệ Đường như trước đây, vết xe đổ năm năm trước khiến người kiêu ngạo như anh biết thế nào là bất an, anh rất sợ bị cô một lần nữa tàn nhẫn làm đau.


Tuệ Đường ngước mắt nhìn Tiêu Đình, trong thoáng chốc cô nhìn ra sự bi thương cùng lo âu trong đáy mắt anh nhưng rất nhanh trở về sâu thẳm không nhìn ra cảm xúc gì nên cho rằng mình gặp ảo giác.


Cô lắc đầu:


” Không có ”


” Vậy thì lý do là gì?”


Tuệ Đường không trả lời câu hỏi này ngược lại hỏi anh:


” Đinh Nhã cô ấy thế nào rồi, vẫn ổn chứ?” Giọng nói của cô đã đè nén đến mức thấp nhất nhưng vẫn nghe ra sự ấm ức trong đó.


Tiêu Đình hơi ngây ra, lạnh nhạt thốt ra:


” Em hỏi chuyện này làm gì?”


” Em tưởng anh phải dành thời gian chăm sóc cô ấy, còn tìm em làm gì?” Tuệ Đường nhỏ giọng nói, vừa gặp hỏi cô tại sao tại sao, cô vừa hỏi một câu liền không vui.


Rõ ràng cô mới là người nên không vui nhất chứ.


Tiêu Đình nghe Tuệ Đường nói như vậy, đầu tiên hơi kinh ngạc, sau đó lờ mờ đoán ra chuyện gì, đôi mắt chợt loé lên, khuôn mặt cũng trở nên mềm mại, anh cố duy trì vẻ mặt lạnh nhạt, nói:


” Dĩ nhiên là có việc mới tới tìm em”


Tuệ Đường mơ hồ hỏi:


” Việc gì vậy?”


Tiêu Đình không nói chuyện mà giơ tay ôm thắt lưng Tuệ Đường bế bổng lên, vững vàng sải bước về phía chiếc xe anh đỗ ở ven đường.


Tuệ Đường không kịp phòng bị bị ôm lấy, cô theo bản năng tóm chặt lấy áo Tiêu Đình, đồng thời hơi giãy giụa:


” Anh làm gì vậy, thả em xuống, đừng như vậy”


Nhưng mặc kệ cô phản kháng thể nào Tiêu Đình đều coi như không nghe thế anh mở cửa xe phía sau, ôm Tuệ Đường ngồi vào bên trong sau đó thuận tay đóng cửa lại.


Màn kính xe chợt trở nên đen kịt, hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài.


Tuệ Đường không biết Tiêu Đình muốn làm gì, hơi hoảng sợ, cô được Tiêu Đình ôm ngồi trên đùi, gò má tựa sát vào ngực anh mơ hồ nghe thấy tiếng tim đập vững vàng cùng hơi thở ấm nóng phảng phất.


Bỗng nhiên eo Tuệ Đường bị một cánh tay giữ chặt kéo sát cô lại gần, sau đó hơi thở ấm áp của anh dừng lại ở đôi môi cô, anh không làm gì khác chỉ đơn giản tiến sát khuôn mặt của cô.


Tuệ Đường hơi đỏ mặt, trong xe hơi tối cô không nhìn rõ vẻ mặt của anh nhưng lại nghe thấy âm thanh mê hoặc phát ra:


” Tôi quan tâm Đinh Nhã, bỏ mặc em vì thế em giận dỗi không nghe điện thoại, có đúng không?”


Tuệ Đường thất kinh, bối rối, bàn tay nắm áo Tiêu Đình càng dùng sức, cô cắn răng phủ nhận: ” Không có”


Trong bóng tối Tiêu Đình hơi nhếch môi, hỏi: ” Thật không?”


Tuệ Đường cúi thấp đầu không tự nhiên nói:


” Thật”


Tiêu Đình cũng không giận ngược lại đưa tay xoa gò má cô, thân mật vén sợi tóc loà xoà trước trán cô, giọng nói dịu dàng hiếm có:


” Ừ, vậy sao? Em cũng không cần buồn bã, bởi vì” Bàn tay Tiêu Đình dừng lại ở bờ môi nhỏ xinh của Tuệ Đường, khẽ vuốt ve, anh bỗng dừng lại không nói tiếp nữa.


Cô thấy Tiêu Đình đột nhiên im lặng không nhịn được hỏi:


” Sao anh đột nhiên dừng lại, anh định nói gì?”


” Tôi muốn nói bây giờ tôi đã ở cạnh em rồi vì thế em không cần buồn bã vì những chuyện như thế” Thực ra anh lời anh muốn nói là: ” Em cũng không cần buồn bã, bởi vì ngay cả một góc nhỏ trong tim anh cũng chưa từng dành cho Đinh Nhã”


Nhưng những lời này Tiêu Đình không có cách nào nói ra, thời gian anh gặp lại Tuệ Đường không lâu, nhưng cô lại chủ động ở bên cạnh anh, tuy rằng trong lòng hạnh phúc nhưng trong chuyện tình này, anh rất sợ đến cuối cùng một mình anh phải trả giá cho hạnh phúc ngắn ngủi hiện tại.


Anh ở bên cô mười năm cô vẫn có thể tuyệt tình như vậy, huống chi còn thêm năm năm xa cách.


Hai đôi môi gần trong gang tấc, hơi thở ngọt ngào, cơ thể mềm mại ở trong lòng khiến Tiêu Đình xúc động, bàn tay ôm cô càng chặt hơn, cúi đầu hôn lên cánh môi đang hé mở, nụ hôn sâu này làm không chỉ làm hô hấp của Tuệ Đường không ổn định mà hơi thở của Tiêu Đình cũng trở nên gấp gáp, toàn thân anh dần nóng lên, nụ hôn rơi dần xuống cổ, bàn tay nóng rực cũng tiến đến eo, vì Tuệ Đường đang mặc đồ ngủ càng dễ dàng, lúc đôi tay anh chạm đến nơi mềm mại kia, lý trí anh đều bị xúc cảm mê hoặc quét sạch, anh vươn tay muốn thoát quần áo của cô nhưng đúng lúc ấy Tuệ Đường lại giơ tay giữ chặt tay của anh, giọng run run nói:


” Đừng mà ” Cô nhớ tới tối hôm đó phải trải qua đau đớn xé rách thân thể, bất giác trở nên sợ hãi.


Sự kháng cự của cô khiến Tiêu Đình dừng động tác, anh nghe ra sự run rẩy của cô, đưa tay vỗ lưng cô, giọng nói đã hơi khàn đi:


” Sao vậy?”


” Việc đó, đau lắm” Tuệ Đường nói ra bất an trong lòng.


Tiêu Đình hiểu được, vì thế vỗ về cô dịu dàng nói:


” Sẽ không đau nữa đâu, lần đầu tiên mới đau có biết không?”


Thân thể Tuệ Đường hơi thả lỏng một chút, cẩn trọng hỏi lại:


” Thật không đau chứ?”


” Ừ ”


Tiêu Đình không thể tiếp tục đợi sự lề mề của Tuệ Đường, ôm lấy cô trực tiếp tiến hành.


Lúc anh xông vào cơ thể cô, Tuệ Đường vẫn không kìm được đau đớn, cô nhỏ giọng oán thán: ” Ưm…Nói dối ”


Dù âm thanh rất nhỏ nhưng Tiêu Đình lại nghe rõ ràng, anh đè nén ham muốn, thấp giọng an ủi: ” Rất nhanh sẽ hết” Sau đó động tác anh cũng cực kỳ chậm rãi, từng chút từng chút giống như dỗ dành cô.


Cho đến khi thấy Tuệ Đường bắt đầu động tình, Tiêu Đình mới ôm chặt lấy cô, mãnh liệt thần tốc dùng sức chiếm đoạt….


Lúc kết thúc, Tuệ Đường được Tiêu Đình ôm tựa sát vào lồng ngực rắn chắc, dư âm ngọt ngào vẫn chưa hết, anh cúi đầu hôn lên mái tóc mềm mượt, thật muốn đem cô gói chặt lại bên mình.


Đột nhiên cô gái trong lòng khẽ cựa quậy, đột nhiên ngẩng đầu giống như nhớ ra gì đó nghiêm túc hỏi:


” Anh và Đinh Nhã cũng đã làm chuyện như chúng ta vừa làm, có phải không?”


__________________________________________


Lời nhắn: Gửi tới bạn NA lời chúc sinh nhật vui vẻ, mọi sự tốt đẹp <3


Cảm ơn cậu đã trở thành một fan của tớ bắt đầu vào một ngày đẹp trời vô tình đọc được mẩu truyện và hôm sau ngạc nhiên chạy tới lớp hỏi tớ: ” Ơ cậu viết truyện đúng không? Tớ tìm thấy một truyện tác giả Linh Đan Tư Vũ, là cậu còn gì?”


Sau đó là một chuỗi thời gian vừa nói chuyện vừa gọi điện than thở + doạ nạt kiểu như: ” Thế cô có đăng truyện để tôi còn đọc không thì bảo?”, ” Về sau như thế nào cậu kể trước cho tớ đi ” các kiểu bla


P/s: Cứ thích yêu cầu bạn tác giả đăng truyện kèm lời chúc sinh nhật mới chịu cơ ^^






Truyện liên quan