Chương 53: Sẽ không có người thứ hai

Tiêu Đình hoàn toàn không ngờ tới cô sẽ hỏi như vậy, bất giác hơi sững sờ.


Cái gì gọi là ” Làm chuyện như chúng ta vừa làm”, rốt cuộc cô đang tưởng tượng gì trong đầu?


Anh chậm rãi nói từng chữ:


” Nếu tôi nói phải, vậy em có để ý chuyện đó hay không?”


Anh thầm nghĩ nếu cô dám nói không để ý, anh không chừng có thể sẽ bóp ch.ết cô.


Vừa tưởng tượng đến cảnh Tiêu Đình ôm ấp yêu thương, cùng làm chuyện nam nữ với một người phụ nữ khác, Tuệ Đường tâm liền co rút đau, có lẽ vừa trải qua ân ái, tâm tính có hơi nhạy cảm, trong phút chốc vành mắt cô đã hơi đỏ, bất giác đưa tay ôm chặt Tiêu Đình, giọng điệu vừa đáng thương vừa sợ hãi nói:


available on google playdownload on app store


” Em rất để ý”


Bốn chữ này rơi vào tai Tiêu Đình không nghi ngờ gì khiến tâm tình anh trở nên rất tốt.


” Nhưng đó đều là chuyện của anh, cô ấy là bạn gái của anh, em để ý thì có ích gì, còn nữa, hôm nay Đinh Nhã tự mình ngã xuống hồ, cô ta cố ý nói dối” Nói đến chữ cuối cùng nước mắt liền không kìm được từng giọt từng giọt tuôn rơi, rơi xuống lồng ngực Tiêu Đình


Rõ ràng chuyện tối nay đều đã giải quyết xong, đó chỉ là hiểu lầm nhưng cô lại cố chấp muốn thanh minh trước mặt Tiêu Đình, cô sợ anh vì chuyện này, càng ghét bỏ cô nhiều hơn.


Tuy thái độ tối nay của Tiêu Đình không có vẻ gì là phẫn nộ nhưng cô vẫn muốn nói rõ một lần.


Tuệ Đường đột nhiên khóc khiến Tiêu Đình chợt trở nên luống cuống, anh không biết làm sao chỉ biết ôm cô càng chặt hơn, đưa tay lau những giọt nước mắt của cô:


” Sao lại khóc rồi?… Đừng khóc nữa, em không đẩy cô ta, tôi đều biết… được rồi, đều qua rồi”


Tiêu Đình trong lòng nghĩ từ khi gặp lại cô rất dễ rơi nước mắt có phải do anh đối xử quá nặng nề với cô hay không?


Anh không hề muốn làm vậy, chẳng qua anh ép buộc bản thân phải dùng sự lạnh lùng duy trì lý trí yếu ớt sót lại trong trái tim để bản thân không lần nữa bị chìm đắm quá sâu đến mức không rút ra được.


Thực ra thì, anh đã biết, ngay từ khi nhìn thấy bức ảnh của cô trên tư liệu thư kí đưa đến, anh đã không còn hành động bằng lý trí nữa rồi, bởi vì kể từ lúc đó trong lòng anh đã luôn mong ngóng ngày được gặp lại cô, nhưng khi gặp rồi lại cố ý cư xử lạnh nhạt, nói lời tuyệt tình với cô.


Tuệ Đường vẫn không cách nào kìm được nước mắt, tối nay chịu uất ức lớn như vậy, hơn nữa khởi nguồn của sự việc lại là Đinh Nhã, qua chuyện này Tuệ Đường càng thêm chắc chắn cô ta không phải cô gái tốt.


Thực sự không xứng làm bạn gái Tiêu Đình, chỉ là nghiêm túc mà nói, cô cũng không phải cô gái tốt.


Tiêu Đình thấy Tuệ Đường vẫn không ngừng khóc, thở dài, bỗng gọi tên cô:


” Tuệ Đường!”


Cô ngập ngừng nghi hoặc nhìn anh.


” Chuyện kia, tôi chưa từng cùng Đinh Nhã làm ” Anh không nhanh không chậm nói từng chữ, nói rõ ràng để cô có thể nghe thấy.


Tuệ Đường hơi kinh ngạc, đang định mở miệng nói thì Tiêu Đình lại nói tiếp:


” Em không cần ghen với Đinh Nhã, chuyện này tôi mới chỉ làm duy nhất với một mình em” Tóc Tuệ Đường hơi hỗn loạn, Tiêu Đình vừa nói vừa đưa tay chỉnh lại những sợi tóc đen nhánh mềm mượt.


Đó là câu trả lời mà Tuệ Đường hy vọng nhất, hạnh phúc khiến cô đang khóc mà vẫn có thể nở nụ cười xán lạn, chu môi ngẫm nghĩ sau đó nói ra một câu nói ngọt ngào nhất thế gian:


” Đình, em cũng vậy, chỉ duy nhất một mình anh, sẽ không có người thứ hai”


Đây chính là lời hứa hẹn ấm áp nhất, nhưng Tiêu Đình càng nghe càng cảm thấy không chân thực, từ khi nào cô luôn nhiều lần nói với anh những lời êm ái như vậy, đâu mới là suy nghĩ tận đáy lòng của Tuệ Đường, Tiêu Đình cũng không phân biệt được nữa.


Thế nhưng chỉ bằng câu nói này thôi, Tiêu Đình tình nguyện một lần nữa chìm đắm, cho dù đó là địa ngục cũng muốn bước vào để yêu Lâm Tuệ Đường.


” Nếu em dám lừa tôi, tôi sẽ không tha thứ cho em” Dứt lời anh liền dùng nụ hôn mạnh mẽ nói cho cô biết cảm xúc của mình, anh hôn triền miên không dứt cho tận lúc Tuệ Đường chóng váng không chịu nổi giơ tay dùng sức chẳng có tí lực nào hơi đẩy anh ra, Tiêu Đình cũng thật sự buông cô ra, cài lại cúc áo ngủ hơi xộc xệch của cô, cũng chỉnh lại áo quần không chỉnh tề của chính mình sau đó nói một câu:” Em ngồi yên ở đây” rồi mở cửa xe, vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái, khởi động xe quay đầu phóng đi trên đường.


Tuệ Đường hoàn hồn, hốt hoảng kêu lên:


” Anh đi đâu vậy, Đình, mau dừng lại, em phải vào nhà, nhà em ở đây mà”


Nhưng mặc kệ cô nói lải nhải, còn vươn người lên vỗ vỗ vào vai Tiêu Đình ý bảo anh dừng lại, tốc độ xe vẫn không giảm đi, ngược lại Tuệ Đường sau một hồi nói liên tục không có tác dụng, đành bất lực mặc kệ Tiêu Đình.


Anh luôn hành động kì lạ như vậy, ai có thể ngăn lại chứ, kệ đi.


Xe ô tô dừng trước cổng khu biệt thự, người gác cổng thấy xe của anh vội mở cửa, còn nói thêm:


” Giám đốc Tiêu, rất lâu rồi mới thấy anh về thường xuyên như vậy”


Tiêu Đình lái xe vào thẳng Hoạ Bích Hiên, xuống xe mở ghế sau, chờ Tuệ Đường xuống xe.


Tuệ Đường thật không hiểu nổi logic của anh, đang yên lành lại lôi cô đến đây, nhưng cô vẫn bước xuống xe, hỏi:


” Sao lại đưa em tới đây?”


Tiêu Đình không trả lời mà cầm tay cô kéo vào trong nhà, lúc lên lầu liền ôm ngang người Tuệ Đường, bế bổng cô tiến vào phòng ngủ, vừa ngắn gọn đáp:


” Em bây giờ còn dám quên những gì lúc trước em nói, tôi giúp em nhớ lại”


Sau đó cánh cửa phòng ngủ “rầm” một tiếng đóng lại, bên trong một màn nóng bỏng tiếp diễn.



Dương Thế Vũ không ngờ lần gặp lại với Triệu Ái Vy lại chính trong bữa tiệc của anh, anh vô tình nhìn thấy Ái Vy xuất hiện trong bữa tiệc, không hề do dự bước về phía cô, nhưng khi tới gần anh mới phát hiện, cô không đến một mình mà đi cùng một người khác, là một người đàn ông.


Anh từ đằng sau yên lặng nhìn cô, trầm ngâm suy tư sau đó lặng lẽ đổi một ly rượu mới trên bàn tiệc tiến về phía họ, bước chân dừng trước Triệu Ái Vy chưa đến một mét, anh nâng ly rượu lên lịch sự nói với người đàn ông đi bên cạnh cô:


” Giám đốc Vương, ngài đến dự bữa tiệc này thật vinh hạnh cho tôi, tôi kính ngài một ly”


Từ đầu đến cuối tầm mắt đều không dừng chỗ Ái Vy một giây, anh thấy vị giám đốc Vương lộ ra vui mừng, lập tức nâng ly lên khách sáo nói:


” Sao Dương thiếu có thể nói như thế, hôm nay được anh đích thân tới kính rượu thế này thật là phúc của tôi”


Hai người lịch sự nói vài câu xã giao, sau đó ánh mắt Dương Thế Vũ dường như vô ý liếc nhìn Triệu Ái Vy ở bên cạnh, thắc mắc hỏi:


” Vị này là….”


Vương Nam nghe vậy liền hướng Dương Thế Vũ nói:


” Đây là Ái Vy, em gái họ của tôi, Ái Vy đây là Dương thiếu, em mau chào hỏi đi.”


Ái Vy thầm bội phục trình độ giả vở của Dương Thế Vũ, trong lòng cô hơi cay đắng, hướng anh nở nụ cười đoan trang:


” Chào anh, Dương thiếu”


Cô điềm đạm nói,trên mặt trưng ra vẻ mặt lần đầu gặp gỡ, Dương Thế Vũ ngược lại nhếch môi khẽ cười, dùng ánh mắt sâu kín nhìn Ái Vy, nói:


” Em gái của giám đốc Vương thật là một cô gái xinh đẹp, không biết tôi có cơ hội làm quen với cô Triệu đây không?”


Ái Vy sững sờ nhìn Dương Thế Vũ, không ngờ câu tiếp theo anh lại nói như vậy.


Vương Nam là người trên thương trường, vẻ hứng thú đối với Ái Vy của Dương Thế Vũ anh vừa nhìn liền nhận ra, đối tượng là Dương Thế Vũ nếu có thể kéo gần mối quan hệ hợp tác với anh ta thì rất có lợi, anh ta không đợi Ái Vy nói đã chen vào:


” Nếu đã như vậy, Ái Vy, em cùng Dương thiếu trò chuyện một lát, anh tới kính rượu với mấy vị đằng kia”


Vương Nam đi rồi, chỉ còn lại mình Ái Vy cùng Dương Thế Vũ đứng với nhau, anh nhìn cô chăm chú, mở lời nói:


” Lâu rồi không gặp, em vẫn khoẻ chứ?”


Ái Vy ngầng đầu, dùng gương mặt tươi như hoa mỉm cười với anh, nhưng đôi mắt hoàn toàn không có nét cười, cô nói:


” Dương thiếu, chúng ta mới gặp nhau lần đầu, ngay cả tên tôi anh cũng không biết, sao còn nói những lời kì lạ này” Cô nhìn chăm chú gương mặt người đàn ông, muốn tìm thứ gì đó từ biểu cảm nhạt nhẽo kia.


Dương Thế Vũ không để ý giọng điệu mỉa mai của Ái Vy:


” Em cũng nhớ dai thật, lẽ nào em muốn tôi tỏ ra quen biết trước với em, hoặc là muốn tôi nói cho anh họ em biết chúng ta từng có quan hệ yêu đương”


Ái Vy vừa nghe liền tức giận, châm chọc nói:


” Nói luôn chuyện tôi là người phụ nữ xui xẻo bị anh ruồng bỏ? Dương thiếu, tôi một chút cũng không muốn có liên quan tới anh nữa, tạm biệt” Nói xong cô xoay người bỏ đi, không thèm liếc mắt lấy một cái.


Không đợi cô kịp dời đi, Dương Thế Vũ liền giơ tay giữ lấy cổ tay Ái Vy dịu dàng gọi cô:


” Ái Vy, đừng đi” Giọng nói dịu dàng vang lên, bữa tiệc vốn ồn ào nhưng lại vang lên cực kỳ rõ ràng.


Ái Vy hít một hơi, xoay người dùng nụ cười đầy xã giao nói:


” Còn chuyện gì nữa sao?”


Dương Thế Vũ đột nhiên mỉm cười, nói một câu:


” Ừ, anh muốn nói, Ái Vy, chúng ta quay lại đi”


Ái Vy không có biểu tình gì, chỉ là nhàn nhạt nhìn Dương Thế Vũ qua một lúc lâu mới cười nói:


” Dương thiếu cũng thật biết nói đùa, người cao quý như anh đây tôi đâu dám với cao, làm gì có ai ngã hai lần trên cùng một đoạn đường”


Cô dứt khoát giằng tay ra khỏi tay Dương Thế Vũ, giẫm giày cao gót bước đi, rời khỏi Dương Thế Vũ, Ái Vy cảm thấy sự ngột ngạt giảm đi rất nhiều, nhưng lồng ngực vẫn đập không cách nào dứt được, cô thở dài, đáy mắt chợt trở nên buồn bã.


Nếu được quay trở về quá khứ, nếu như cô biết Dương Thế Vũ mà cô mặt dày theo đuổi là người đàn ông cả đời cô cũng không thể có được, cô nhất định sẽ tùm cách tránh anh càng xa càng tốt, tuyệt đối không dại dột làm chuyện ngu ngốc như theo đuổi.


Cô biết lời đồn đại về gia thế của anh, có lẽ cô không thể bằng nhưng sẽ không kém cỏi, đó không phải là vấn đề cô bận tâm, nhưng hoá ra là cô suy nghĩ ngây thơ, bởi vì bọn họ hạnh phúc không bao lâu, Dương Thế Vũ đột nhiên đề nghị chia tay.


Lý do anh đưa ra rất đơn giản, thậm chí khiến cô cảm thấy nực cười.


Anh nói người theo đuổi anh là cô, anh cũng muốn thử cảm giác yêu đương với một hoa khôi giờ thấy không còn thú vị cho nên chia tay.


Thực ra Ái Vy mãi mãi vẫn dằn vặt trong lòng bởi vì Dương Thế Vũ chia tay cô ngay sau khi hai người họ có một đêm với nhau.


Thời điểm cô trao bản thân cho Dương Thế Vũ là hoàn toàn không hối hận, toàn tâm toàn ý, kể cho bây giờ cô cũng không.


Bọn họ không có duyên nhưng anh là người đàn ông đầu tiên của cô, tới tận bây giờ.


Cô nhớ lại câu nói lúc nãy của Dương Thế Vũ, không thể không thừa nhận trong một giây cô đã dao động.


Ái Vy lắc lắc đầu xua đi ý nghĩ kì lạ trong lòng, cô gọi điện tìm Vương Nam muốn báo cho anh cô muốn về nhà trước.


Vương Nam nghe điện, nói anh sẽ gọi xe tới đón nhưng cô từ chối nói sẽ gọi taxi.


Ái Vy đứng bên đường, vẫy một chiếc taxi nhưng không có taxi nào đi ngang qua ngược lại có một chiếc xe thể thao đen dừng lại trước mặt cô.


Cửa kính xe mở ra, cô nghe thấy Dương Thế Vũ trầm giọng nói:


” Anh đưa em về ”


Ái Vy không nói gì, xoay người đi tách ra khỏi chiếc xe, đi về phía sau bước chân cực nhanh.


Dương Thế Vũ bất đắc dĩ xuống xe, chắn trước mặt cô:


” Ái Vy, đừng như vậy, lên xe đi”


” Không cần phiền anh”


” Anh không phiền” Dương Thế Vũ đáp.


Ái Vy nhíu mày nói: ” Nhưng tôi thấy phiền anh đi đi”


Dương Thế Vũ không biết làm sao, đột nhiên nói to:


” Vợ ơi đừng giận dỗi nữa mà”


Ái Vy sửng sốt, cô bất giác quay đầu thấy vài người trên đường quay đầu nhìn bọn họ, cô đang định rủa Dương Thế Vũ một trận thì anh lại nói tiếp, lần này âm thanh còn lớn hơn:


” Anh biết lỗi rồi, vợ yêu tha lỗi cho anh đi” Ái Vy suýt nữa phụt máu, cô hơi lảo đảo ngẩng đầu trừng Dương Thế Vũ tuy đang đi giày cao gót nhưng chiều cao hai người vẫn rất chênh lệch khiến trông cô chẳng có chút khí thế nào.


Vợ cái đầu nhà anh!


Có vài người đi đường đã bắt đầu chỉ trỏ bàn tán, nhiều người còn nhìn bọn họ bằng ánh mắt tò mò, Ái Vy nghiến răng nghiến lợi nói:


” Dương Thế Vũ, anh đang nói linh tinh cái gì vậy hả?” Cô cũng không thèm khách sáo đến cả họ cả tên của anh cũng nói ra.


Dương Thế Vũ rất ung dung, thản nhiên nói với cô:


” Em chịu lên xe ngay từ đầu thì anh đâu cần làm thế này, bây giờ em có lên không để anh tiếp tục nói, hử vợ yêu?”


Ái Vy nhìn gương mặt tuyệt đẹp kia chỉ muốn đập cho một trận, cô vùng vằng ngồi vào trong xe, Dương Thế Vũ thấy thế thì hài lòng cũng bước vào theo, mọi người trên đường thấy vậy chỉ cho rawfnf họ là cặp vợ chồng trẻ giận dỗi nhau nên cười xoà rồi tản ra.


” Uống cái này đi” Dương Thế Vũ thò tay lấy bình nước cạnh ghế lái mở nắp đưa cho Ái Vy.


Vừa rồi quá tức giận, cô không nghĩ nhiều giật chai nước uống, muốn để nước làm dịu cảm xúc của mình lại.


” Nhà tôi ở đường S, anh lái đến đó đi”


Dương Thế Vũ không nói gì khởi động xe, chạy theo chỉ dẫn GPS.


Ái Vy yên lặng nhìn ngoài cửa kính, đột nhiên cô thấy cơ thể trở nên khác lạ,toàn thân dần dần nóng lên, cực kỳ khó chịu, cô lắc lắc đầu không hiểu ra sao, gương mặt phủ một lớp phấn trang điểm mỏng vốn trắng nõn giờ bỗng hồng rực, nhất là hai gò má, cô nghĩ mình bị sốt vì cực lực đè nén quay mặt hẳn sang một bên không muốn để người đàn ông bên cạnh phát hiện.






Truyện liên quan