Chương 110

Không cần biết chính khách của các quốc gia sau khi theo dõi toàn bộ quá trình, từ lúc biến cố vừa xảy ra đến khi vệ tinh nổ mạnh rồi rơi xuống, đã sửng sốt đến mức chỉ biết ngu người nhìn chằm chằm vào màn hình tối đen như thế nào, trong mắt những người dân bình thường khác, đây chỉ là một cơn nhật thực không được dự báo trước, lại thêm một trận cuồng phong mạnh mẽ càn quét qua, sau đó tất cả đều trở lại như thường.


Cái đất nước nào đó bên kia bờ đại dương có lẽ đã giải thích với dân chúng rằng nguyên nhân của sự hỗn loạn này chỉ là do thiết bị báo động bị trục trặc, sau đó lại tiếp tục trưng cái mặt dày ra mặc cho báo chí truyền thông chỉ trích bọn họ không có trách nhiệm với đồng thuế của nhân dân.


Tại một điểm tham quan du lịch ở Trung Quốc, một tia sét màu tím bất thình lình giáng xuống đỉnh một ngọn núi nhỏ, khiến cho khu rừng gần đó lập tức bốc cháy.


May mắn thay, từ lúc bầu trời bất ngờ tối sầm lại, phần lớn du khách đã tự động di tản khỏi điểm tham quan, Tổng cục Lâm nghiệp cùng đội phòng cháy chữa cháy kịp thời chạy tới, tiết trời tháng tư còn chưa thể xem là quá khô hanh, gió thổi một lúc rồi cũng ngừng, hiện trường dập lửa được tiến hành đâu vào đấy.


Các nạn nhân được khiêng ra bằng cán cứu thương, phần lớn đều là do hít phải khói độc gây ngạt, hoặc là lúc chạy trốn bất cẩn lăn xuống thềm đá dẫn đến gãy xương, thêm cả những người bị các mảng phế tích sụp xuống gây thương tích.


Một loạt xe cứu thương đậu dưới chân núi, nơi nơi đều là các nhân viên y tế đang sơ cứu khẩn cấp cho những bệnh nhân.
"Nhường đường, mau nhường đường! Bác sĩ đâu? Mau đến xem thử, người này bị bỏng rất nặng!"


available on google playdownload on app store


Người trên cáng đúng thực là toàn thân bốc khói, tóc tai không còn, từ đầu tới chân đều cháy đến đen thùi, một mảnh quần áo cũng không có, không biết là bị đốt trụi hay vì lý do gì khác.
Chẳng qua nếu đã được nâng xuống dưới này, vậy chứng tỏ là người nọ vẫn còn thở.


Thế nhưng thương tích nặng đến như vậy, tới mức người ngợm chẳng khác gì một cục than, phỏng chừng tính mạng cũng là ngàn cân treo sợi tóc.
"Này... người này là bị thiêu lúc đang tắm à?" Chỉ huy y tế tại hiện trường cũng phải trố mắt nhìn.


Tuy rằng đã bị thiêu đến cái đức hạnh này rồi thì có quần áo hay không cũng như nhau, thế nhưng bộ dạng vẫn là quỷ dị vô cùng.


"Ai mà biết? Được phát hiện tại trung tâm khu vực bị sét đánh đó, mà sấm sét kiểu này cũng tà môn thật, các kiến trúc trong khu tham quan cùng suối nước nóng đều biến mất toàn bộ, tại chỗ chỉ có một cái hố to, có lẽ người du khách này thấy lửa lớn, muốn từ trong nước chạy ra ngoài... kết quả!" Các nhân viên y tế đều tỏ vẻ tiếc nuối, bọn họ làm công tác cứu hỏa quanh năm suốt tháng, nhìn tình trạng thảm thiết như vậy, liền biết rằng người này rất khó qua khỏi.


"Hơi thở cực kỳ yếu... không, trước tiên phải vệ sinh sơ qua miệng vết thương trên mặt đã, sau đó mới đeo vào mặt nạ oxy."
"Thật kỳ quái, sao lại không thể đo được nhịp tim!"


"Bảo các hướng dẫn viên của khu tham quan và mấy công ty du lịch kia kiểm kê lại nhân số, trước tiên phải xác định danh tính của người bị thương đã."


Công tác cứu viện còn đang tiến hành, nơi nơi đều là cây cối cháy đen còn đang không ngừng bốc khói, bị nước phun vào, trên bậc thang liền đọng lại đầy những bùn là bùn, cực kỳ khó đi. Vài người bị thương liên tục được đưa xuống dưới, bỗng nhiên!


Một người ăn mặc vô cùng quái dị, vẻ mặt đăm chiêu vội vàng men theo thềm đá mà đi xuống, không ngừng đưa mắt nhìn ngó khắp xung quanh, rõ ràng là đang tìm người.
"Này này, xin anh đứng lại, thương tích của anh rất nghiêm trọng, để chúng tôi đưa anh tới bệnh viện."


Đội cứu hộ chẳng cảm thấy bất ngờ mấy, dù sao đây cũng là địa điểm du lịch, không phải chỉ có diễn viên đi quay phim thì mới có thể mặc đồ cổ trang, hiện giờ còn đang thịnh hành một thứ gọi là COS, chạy đến mấy kiến trúc cổ xưa để chụp ảnh là chuyện bình thường. Thứ này nhìn không giống y phục thời Hán, hoa văn tinh tế, màu sắc thanh lịch, không thể nói rõ là được may bằng chất vải gì, hơn nữa cái kiểu dáng trái một mảnh phải một mảnh, tay áo cực rộng gần như chạm đất, nhưng phần vai cùng thắt lưng lại cực kỳ vừa người, một khi cử động liền tỏa ra vẻ phiêu dật phóng khoáng vô cùng —— mọi người nghĩ bụng, có lẽ là kiểu quần áo trong cái game nào đó đi (sao nào, mấy người có ý kiến ý cò gì với y phục của các kiếm tiên mang từ ba mươi ba tầng trời xuống hả = =)


Lúc này đây hai ống tay áo đều ướt đẫm máu tươi, mái tóc dài tán loạn cũng dính vài vệt máu nâu sậm, người nọ vừa ngẩng đầu, không ít người đang có mặt tại nơi này đều bất giác hít vào một hơi thật mạnh.


—— gặp phải thứ thảm họa bất ngờ thế này, lại còn là một đám cháy lớn ở nơi núi rừng hoang dã, vậy mà đồ hóa trang của người này lại không hề bị hư hại hay rơi mất, mấy thứ này nhất định là hàng hiệu đây! Cái gì, này là hình dáng vốn có ấy hả? Không thể nào, mái tóc dài kia tám phần là đồ giả, mà cái diện mạo đẹp đẽ kia chắc chắn cũng là do trang điểm mà ra, bảo đảm gương mặt thật của người này dù có ném vào trong đám người cũng tìm không ra đâu.


Đỗ Hành đi đứng vội vàng, cánh tay buông thõng trong tay áo đong đưa một cách bất thường.
Một luồng sáng đỏ nhàn nhạt lóe lên, lập tức khiến cho y dừng bước.
"Tên anh là gì, chúng tôi đưa anh đến bệnh viện..."


Một vài nhân viên y tế đã tinh ý nhận ra, cánh tay người này phỏng chừng là bị thương rồi, bởi vì lúc đi đường trông rất mất tự nhiên, nếu không phải gãy xương thì cũng là trật khớp. Nhưng vẻ mặt anh ta lại không lộ ra chút đau đớn nào, vẫn cứ lo lắng tìm kiếm gì đó, có thể là bạn bè hoặc người yêu đi cùng anh ta lên núi chụp ngoại cảnh.


"Chúng tôi đã thống kê xong danh sách người bị thương, sẽ lập tức công bố ngay, công tác cứu viện cũng đang tiến hành, anh không cần phải lo lắng, hiện giờ vẫn chưa phát hiện ra nạn nhân xấu số nào... Ớ, người đâu rồi?"


Chiếc cáng bên kia đã được nâng lên xe cứu thương, cánh tay cháy đen của cái người xui xẻo nào đó thoáng trượt xuống, một thứ gì đó trông tựa như sợi dây màu đỏ nhạt cột trên ngón tay lập tức lóe lên.


Nhân viên y tế đang khiêng cáng cứu thương liền bị bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt kia làm cho hoảng sợ. May là bản năng nghề nghiệp khá mạnh cho nên mới không hất văng cái cáng, thế nhưng bọn họ cũng nóng nảy vội vàng cản lại:
"Khoan đã, anh không thể!"


Đã muộn, Đỗ Hành lúc này đã vươn tay tháo cái mặt nạ oxy trên mặt Thẩm Đông ra ném sang một bên, bàn tay dính đầy máu tươi khẽ chạm vào Thẩm Đông, một mảng da cháy đen trông cứ như lớp vỏ cứng dần dần bung ra, để lộ một khuôn mặt không có chút khác thường nào.
—— tìm được rồi.


Đỗ Hành dường như thoáng thở phào, sau đó liền không hề báo trước mà ngã xuống, không một tiếng động.
"A!"
Mọi người kinh hãi gần ch.ết, này rốt cuộc là tình huống quái dị gì đây?


Toàn thân bỏng nặng đến thế, vậy mà da dẻ cứ như vỏ khoai tây, chỉ cần lột ra hết là xong? Hơn nữa người này rốt cuộc làm thế nào có thể chạy đến xe cứu thương bên này được —— nhìn lại khoảng cách, ít nhất phải là ba trăm mét. Ánh mắt mọi người lại rơi xuống bộ quần áo quái dị khác người kia, đang là ban ngày đó, vô số người bắt đầu run rẩy.


Sấm sét giáng xuống tạo thành cháy rừng, nhật thực... chẳng lẽ trên ngọn núi này thật sự có thứ gì đó chẳng lành sao?
Quá hoang đường!
"Đừng để ý, mau cứu người đi đã!" Vẫn là một bác sĩ nhanh chóng đưa ra quyết định, dự tính nâng Thẩm Đông đang "bỏng nặng" tiếp tục cất bước.


"Nhưng... nhưng mà, tay anh ta cứ nắm chặt bệnh nhân không buông... A?"
Mọi người lại hít vào một hơi thật mạnh.
"Này, này còn gì là cánh tay nữa? Quả thực chỉ còn lại một đống xương gãy!"
"Sao anh ta vẫn có thể cầm chặt người kia không buông được cơ chứ?"
"Thật sự không phải con người sao?"


"Trời ạ, mái tóc này cũng là đồ thiệt..."
Trong lúc hỗn loạn, vẫn là vị bác sĩ kia quả quyết hô to một tiếng: "Ngừng lại hết cho tôi, nâng anh ta lên, cùng đưa cả hai đến bệnh viện!"
"A?" Định đi thật sao? Là người hay yêu quái còn chưa xác định được mà!
"Không phải anh ta bị thương nặng sao?"


"Đương... đương nhiên rồi!" Từ bả vai đến cánh tay, ngay cả cổ tay đều là những đoạn xương gãy nát trơ trọi, xương ngón tay vẫn còn nguyên, nhưng cũng đã vặn vẹo biến dạng, thật là đáng sợ! Thương tích kiểu này đúng là xưa nay hiếm thấy.


"Là cứu người đó, có hiểu hay không, cho dù có là người ngoài hành tinh thì chúng ta cũng phải cứu, đi mau!"
Xe cứu thương phát ra tiếng hụ lớn rồi lăn bánh, để lại một đám quần chúng tụ tập hóng hớt còn đang ngẩn người chưa hiểu đầu cua tai nheo gì.


Một lúc lâu sau, trên bầu trời, một cụm mây thật dày lãng đãng trôi tới.


Dư Côn nhìn núi rừng cháy rụi còn đang bốc khói, thêm cả cái hố to đùng có thể dễ dàng trông thấy trên đỉnh núi kia, lập tức rụt cổ: "Này, Tần Phong, kiếm của kiếm tiên các ngươi dù có bị ném bay cũng không hư hỏng gì đâu nhỉ!"


Tần Phong chính là đại đồ đệ của Lạc Trì, sư huynh của Thái Nhạc kiếm tiên.


Ông ta trông rất già, chẳng những tóc tai bạc trắng, nếp nhăn lại càng không hề thiếu, còn có thói quen trưng ra bộ mặt đăm chiêu ủ dột: "Chuyện đó thì không có khả năng, núi trên thế gian, cho dù có cắm xuyên qua, kiếm cũng chẳng thể xảy ra vấn đề gì được."


"Phù." Dư Côn lập tức thở phào một hơi, "Vậy chúng ta biến lại y phục, sau đó đi xuống tìm Đỗ Hành."
"Y phục có vấn đề gì sao?"
"..."


Vấn đề rất lớn luôn đó hiểu không? Tần Phong kiếm tiên, bộ dạng ngài đây là đang định đi quay phim hay là đi chụp hình? Quần áo trên người các kiếm tiên Đoạn Thiên Môn, từ tầng thứ mười tám trở xuống, quả thực không ai có đồ tốt hơn bọn họ, dù sao cũng là đám kiếm tiên chiếm cứ tầng mười bốn thu phí qua đường (...) uy vọng cực cao, một môn phái mà tính cả Đỗ Hành chỉ có tổng cộng mười người, thứ tốt gì mà lại không có được kia chứ?


Thế nên.
"Vẫn còn du khách!" Một đội cứu hộ đội mũ bảo hiểm vội vàng chạy tới.
Ặc, một người thì béo đến thái quá, một người thì già cả lụm khụm... Dáng người như vầy, tuổi tác như vầy mà còn lên núi tắm suối nước nóng làm cái quỷ gì nữa!


"Cụ à? Cụ không sao chứ, có bị thương không?"
Ngài kiếm tiên nào đó không biết trả lời làm sao cho đặng, đang lúc kinh ngạc, liền bị người ta không nói không rằng kéo tay tha xuống dưới chân núi, nhất thời theo bản năng mà hơi tránh né.


Nhân viên cứu hộ vô cùng kinh ngạc: "Thân thể cụ khỏe mạnh thật đấy, cụ từng học võ ạ!"


Đương nhiên là thân thể khỏe mạnh rồi, bị sét đánh bao nhiêu lần mà còn chẳng hề hấn gì kia mà, vậy còn chưa đủ sao? Đương nhiên là biết võ rồi, đã xưng là kiếm tiên mà còn không biết võ công, quần chúng Tu Chân giới mà nghe được còn không đồng loạt đi tìm một cái cây treo cổ tập thể sao?


Dư Côn vội ho một tiếng, kiên trì giải thích: "Vị... vị cụ ông này vẫn còn hơi hoảng, tinh thần chưa ổn định, ông ấy có một vị sư... ý tôi là cháu trai, đúng, cháu trai cùng đi du lịch, vẫn đang tìm kiếm!"


"Ồ, những người bị thương được phát hiện đều đã đưa xuống dưới chân núi rồi, tình trạng nghiêm trọng hơn thì đã lập tức đưa vào bệnh viện! Yên tâm đi, hiện giờ vẫn chưa có người nào nguy hiểm tới tính mạng... Cụ à, cụ cứ tìm như vậy thì không được đâu, để cho đội cứu hộ chuyên nghiệp chúng tôi lo liệu chuyện này đi, nhất định có thể tìm ra cháu trai của cụ mà."


Tần Phong hoàn toàn phản ứng không kịp, chỉ ngây ngốc hỏi Dư Côn: "Hắn nói gì vậy?"
Dư Côn cười khổ, mấy ngấn mỡ dưới cằm cũng rung rung: "Hắn nói có thể tìm ra được Đỗ Hành! Ừm, ta cũng cảm thấy như vậy."
Quay đầu, tiếp tục hỏi đội cứu viện:


"Có nhìn thấy một người... ặc! Ăn mặc cực kỳ quái dị, cứ như là đi đóng phim, rất cao, tóc cũng không ngắn, diện mạo..."
"A! Có, người kia cũng kỳ quái lắm, người ngợm quần áo đều toàn là máu, còn không cho ai giúp đỡ, cứ như đang tìm gì đó."


"Gì cơ, đó không phải là người đâu... Thật đáng sợ, khoảng cách xa như vậy, đột ngột biến mất rồi lại xuất hiện. Đúng rồi, đó là người quen của hai vị à?"
Dư Côn đầu đầy mồ hôi, vội vàng lắc đầu như trống bỏi: "Không không, chúng tôi không quen."


"Đúng vậy, đó chính là..." Tần Phong kiếm tiên còn chưa nói xong, đã bị Dư Côn nhanh chóng ngắt lời, "Vừa rồi chúng tôi nhìn thấy người này trên núi, đã cảm thấy vô cùng khác thường rồi! Chúng tôi đã xuống tới đây, nói không chừng cháu trai của Tần... cụ Tần đang ở dưới chân núi chờ chúng tôi."


"Ồ, cẩn thận đấy! Bậc thềm trơn lắm!"
"Nhất định nhất định, cám ơn rất nhiều!" Dư Côn chỉ hận không thể quay đầu bỏ chạy.
Tần Phong kiếm tiên vô cùng buồn bực: "Dư Côn, sao ngươi ngắt lời ta?"


"Ai cứu ta với trời ơi, cho ngươi nói hết để bị lãnh giấy phạt hay sao hả?" Dư Côn vô cùng đau đớn mà nói, "Chuyện này sao có thể thừa nhận được, trước hết chúng ta cứ xuống núi, đợi đến khi những phàm nhân này rời đi hết thì lại tính tiếp!"


Thế nhưng đến khi bọn họ xuống được tới trạm cứu hộ lâm thời dưới chân núi.
"Cái gì?" Giọng nói của Dư Côn cao vút quãng tám, "Đưa đến bệnh viện rồi? Lại còn được xe cứu thương đưa đi!!"
Này, này, lão biết ăn nói thế nào cho phải đây?


Mấy ngàn năm nay Tu Chân giới chưa từng xảy ra loại chuyện như thế này! Nào có kiếm tu, không, kiếm tiên cùng kiếm bị đưa đến bệnh viện cùng một lúc kia chứ? Có phải còn chuẩn bị đưa lên bàn mổ luôn hay không? Cám ơn bài khảo hạch về phàm nhân các cấp, Dư Côn lên cơn thần kinh mà niệm thầm, ít nhất lão cũng hiểu được xe cứu thương cùng bệnh viện là cái thứ gì, lão có nên vui mừng vì điều này không nhỉ? Không không, này không phải là trọng điểm!


Dư Côn hỗn loạn, điên cuồng gãi cái đầu bóng lưỡng của mình.
Người bên ngoài đều quẳng cho lão ánh mắt đồng tình, thật là đáng thương biết bao, nhìn người kia xem, lông mày bị cháy đến trụi lủi cả rồi.
Tần Phong kiếm tiên thúc giục: "Nhanh đi tìm thôi! Đúng rồi, bệnh viện là cái gì?"


"Chính là... Thần Nông Cốc của phàm nhân."
"Vậy cũng tốt."


Dư Côn nhìn Tần Phong kiếm tiên đang khẽ thở phào, bỗng nhiên trào dâng một thứ cảm giác muốn biến về nguyên hình nhảy quách xuống Thái Bình Dương cho xong —— chuyện này có gì đáng để yên tâm hả! Đỗ Hành hôn mê, loại thương thế nghiêm trọng cỡ nào mới có thể đánh gục được một vị kiếm tiên đây hả? Cánh tay có còn xương cốt không? Trái tim có lệch vị trí không, thân thể có còn nguyên vẹn không? Bệnh viện của phàm nhân căn bản là sẽ không cấp cứu, mà là trực tiếp viết cho một tờ giấy báo tử rồi đẩy luôn vào nhà xác thì có!!


—— đến lúc đó sẽ không còn là "Xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức" nữa, mà là "Kỳ quái, người này sao vẫn có thể sống sót"!
"A không!" Dư Côn bất lực lục tìm điện thoại di động, hy vọng số điện thoại của ban ngành đặc biệt quốc gia vẫn chưa đổi.


May thay, trời không tuyệt đường người.


Dư Côn liều mạng cường điệu với cái di động: "Đúng, nói với cái bệnh viện kia là đừng giải phẫu!! Cũng không cần cấp cứu... Ý ta là, cứ ném bọn họ vào phòng cấp cứu là được, Tu Chân giới sẽ phái người đi đón... Mấy cái thứ như giấy thông báo tình trạng nguy kịch, Tu Chân giới chắc chắn sẽ không ký, hiểu không? Mẹ kiếp... thân nhân gặp thương tích... bọn họ không đọc được chữ giản thể, không, trình độ văn hóa của bọn họ còn giậm chân ở thời nhà Tống kìa!"


Cuối cùng Dư Côn quả thực phải nghiến răng nghiến lợi:


"Cái đó không phải là bị bỏng nặng, nó... hắn chỉ bị sét đánh mà thôi... Hai người bọn họ cũng không có sóng điện não đâu, chẳng liên quan gì cả, hiểu chưa? Đó là vấn đề thường gặp ở Tu Chân giới này, thần thức bị phong tỏa, dụng cụ máy móc của các ngươi không xem xét được đâu... Khoan đã, ngươi vừa nói gì, cái gì gọi là người thực vật?" Kẻ đạt điểm tiêu chuẩn trong bài khảo hạch về phàm nhân không phải cái gì cũng biết.


"Nói theo cách thông dụng chính là nằm im bất động, không thể nói chuyện, không thể ăn uống..."
"Không sao cả! Tất cả kiếm đều là như vậy mà!"






Truyện liên quan