Chương 111
Đối với kiếm tu mà nói, không cần có nhà, chỉ cần mang theo kiếm là đủ.
Việc này mang ý nghĩa rằng kiếm ở nơi nào, nơi nấy chính là nhà. Cho nên Thái Nhạc kiếm tiên mới có thể không chút do dự mà rời khỏi Đông Hải, chạy đến Chung Nam Sơn tùy tiện chọn lấy một sơn động để trú ngụ, cho nên kiếm tiên Đoạn Thiên Môn mới có thể lập tức rút khỏi tầng mười bốn, chạy thẳng một mạch xuống các tầng dưới, Thanh Hoàn Động Thiên gia đại nghiệp đại nói bỏ là bỏ, không chút vấn vương, cũng không tiếc nuối. Không phải là kiếm tiên không có chút tình thâm ý trọng nào, cũng chẳng phải bọn họ cả đời không chịu ràng buộc chỉ thích phiêu bạc nay đây mai đó, mà thật ra trong đầu bọn họ đã đè nặng một thứ tư tưởng, chính là một kiếm nơi tay, thiên hạ về mình (này!) —— nào còn ai dám chọc vào bọn họ?
Bởi vì khắp các tầng trời nơi nơi đều săn tìm Nguyên Thần, những thần tiên may mắn sống sót lại thi nhau chạy xuống các tầng thấp hơn, cho nên ngoại trừ các khu vực trung tâm, nơi nào cũng đều là cảnh vườn không nhà trống, các kiếm tiên Đoạn Thiên Môn chỉ cần thấy ưng mắt liền ngụ lại, bọn họ chưa bao giờ cảm thấy "không nhà để về" là vấn đề quan trọng cả.
Nhưng hiện giờ, cái vấn đề chẳng chút quan trọng đó đã xảy đến.
Kiến Mộc đã gãy, nguy cơ được giải trừ, ai về nhà nấy dưỡng thương tu luyện. Cái đám Nhật Chiếu Tông Thừa Thiên Phái liền hết sức phấn khởi mà đón các vị tiền bối đã phi thăng nhà mình trở về. Trải qua một trận đại chiến, lại thêm hành trình xuyên qua thông đạo phá giới, cuối cùng còn bị Kiến Mộc giày vò một hồi, chư tiên đều rơi vào tình trạng kiệt sức, cũng không ai muốn nói thêm câu nào, chỉ miễn cưỡng chắp tay chào từ biệt, sau đó liền theo các vãn bối sư môn vội vàng rời đi.
Dù có là yêu quái phi thăng thì vẫn còn hậu duệ ở Tu Chân giới, ngay cả khi không có thì người ta cũng là XX lão tổ uy danh hiển hách, hiển nhiên sẽ có các tiểu yêu cung phụng lấy lòng mà lôi kéo về đỉnh núi nhà mình.
Ngay cả Kế Mông cũng đi theo đám Hình Thiên Nhị Phụ rút về U Minh giới.
Vì thế Linh Hoán kiếm tiên vừa ngẩng đầu, lập tức phát hiện xung quanh đã không còn một bóng người, chỉ có bọn họ trơ trọi đứng đó hai mặt nhìn nhau.
"Nhìn gì mà nhìn, về nhà thôi!" Linh Hoán vô cùng bất mãn, thương thế của Trường Thừa môn chủ quá nặng, Nhân gian lại thiếu thốn linh khí.
"Vừa rồi trước khi rời đi Dư Côn có nói, tiểu đảo ở Đông Hải lúc trước chúng ta cư ngụ, giờ đã bị Nhà nước khai phá."
"Gì? Cái gì gọi là khai phá?"
"Ta cũng không hiểu, Dư Côn nói hiện giờ trên đảo có rất nhiều phàm nhân, vùng biển gần đó cũng bị người ta khoan lấy dầu mỏ gì gì đó, toàn bộ hòn đảo đều đã bị chiếm cứ."
Linh Hoán kiếm tiên sửng sốt.
Ặc, cho dù là một kiếm nơi tay, nhưng cũng không thể đánh nhau với phàm nhân được, quan niệm đạo đức cơ bản của người tu chân chính là như vậy.
"Thái Nhạc, không phải ngươi ngụ ở Chung Nam Sơn sao?" Linh Hoán ngước đầu nhìn sang, phát hiện Thái Nhạc hãy còn đang choáng váng mơ màng, tức thì rất không kiên nhẫn mà tát một cái cho tỉnh, "Mau, dẫn bọn ta đến động phủ lúc trước của ngươi đi!"
Vì thế.
Trong rừng hạnh ở Chung Nam Sơn, tại cửa vào một sơn động nào đó.
"Các bạn du khách chú ý, địa điểm mà chúng ta đang tham quan hiện giờ chính là động tiên, truyền thuyết kể rằng vào thời nhà Minh, nơi này có một vị thần tiên, nhìn xem, kích thước của cái hang động này không theo bất cứ một thứ quy luật nào cả, bên trong còn có bàn đá, ghế đá cùng bình đá... Hình dáng giống y như đúc, không có bất kỳ dấu hiệu mài giũa thủ công nào, mẹ thiên nhiên thật đúng là một người thợ với bàn tay điêu luyện..."
Chúng kiếm tiên đang dùng pháp thuật ẩn giấu đồng loạt câm nín quay sang nhìn Thái Nhạc.
"Ta, ta không biết gì hết! Sau khi ta phi thăng, nơi này liền giao lại cho Đỗ Hành!"
"..."
Coi như xong, Thái Nhạc ngươi không có chút lập trường nào sao? Đảo nhỏ ở Đông Hải chính là ngươi phủi tay không cần, mà sau khi ngươi phi thăng, Đỗ Hành có rời khỏi nơi này cũng là chuyện rất đỗi bình thường. Linh Hoán kiếm tiên nghĩ bụng, nếu không phải ông ta cực kỳ lười biếng, chắc chắn đợi sau khi Trường Thừa môn chủ phi thăng thì ông ta đã âm thầm cuốn gói rời khỏi cái nơi ngập tràn ký ức đau thương kia rồi.
Thế nhưng vào lúc bọn họ đang bay tới bay lui, quái lạ! Sao những nơi lúc trước là rừng sâu núi thẳm, vách đá cheo leo vắng bóng chân người, hiện giờ lại đầy những người là người thế này? (Có một thứ gọi là mùa du lịch, thường diễn ra vào cuối tháng tư đầu tháng năm, ông có hiểu không hả)
Một chiếc máy bay trinh sát không người lái đang theo dõi bọn họ từ xa.
"Thông báo đến ban ngành trực thuộc quốc gia, những phần tử nguy hiểm này vẫn còn đang lượn lờ trên không trung!"
"Rất tiếc, ban ngành trực thuộc quốc gia còn đang bàn bạc với Bộ Ngoại giao về việc xử lý sự cố vệ tinh, không ai có thời gian rảnh rỗi cả."
"Khốn nạn, nếu mấy người không chịu trách nhiệm, chúng tôi sẽ rút máy bay về!"
"Chiêm Không đại sư... ờ, đi vắng rồi!"
"Chẳng lẽ cậu không phải là người à? Cậu vào đây chỉ để ngồi chơi xơi nước vậy thôi hả?"
"Ừm, tôi đang xử lý việc khẩn cấp, Tu Chân giới yêu cầu bọn tôi thông báo đến một bệnh viện ở thành phố C, thay đổi danh tính của hai người bị nạn trên thư thông báo tình trạng nguy kịch..."
"Không! Máy bay trinh sát của chúng tôi!"
Chiếc máy bay này cứ như vừa bị một luồng khí vô hình đánh thẳng vào chính diện, lập tức lảo đảo vài vòng trên không trung, sao đó bùm một tiếng nổ mạnh, tỏa ra một chùm khói đen dày đặc rồi rơi xuống.
Xa xa, ngài kiếm tiên nào đó tùy tiện phất nhẹ tay áo, khinh thường lẩm bẩm: "Thứ gì vậy nhỉ, cả gan dám theo dõi chúng ta."
Vị trợ lý của ban ngành đặc biệt quốc gia lặng lẽ ghi chú lại: một chiếc máy bay trinh sát không người lái thế hệ mới nhất.
***
Một thanh kiếm bình thường?
Một thanh kiếm bình thường thì sẽ ở trong vỏ kiếm, xung quanh tối đen như mực, thứ gì cũng không thấy được.
Cảm giác này còn tệ hơn cả lúc bước vào U Minh giới, ít nhất không gian ở U Minh giới còn rộng rãi, mà trong vỏ kiếm thì cứ như một căn phòng nhỏ tối như hũ nút, vừa mới chui vào liền chật cứng, không gian để nhúc nhích cựa mình cũng chẳng có.
Không cảm nhận được thời gian trôi qua, không nghe được tiếng động gì, không cảm giác được bất kỳ khí tức nào, chỉ có thể ngủ say.
Nhưng dù có ngủ say thì cũng sẽ có lúc ngủ đến phát ngấy, lúc này kiếm sẽ đặc biệt nóng nảy, kiếm khí hung hãn va đập mạnh vào lớp vỏ kiếm đen kịt ngoan cố lại còn vướng víu kia —— nhưng chưa tới một lúc sau, liền có thể cảm nhận được pháp lực quen thuộc, cách lớp vỏ kiếm chậm rãi tràn vào, đó là trấn an, cũng là khuyên giải an ủi: không lâu lắm đâu, cố nhẫn nại thêm một chút nữa.
Được rồi, không lâu lắm đâu, hy vọng Đỗ Hành ngươi tìm được đồ đệ rồi nhanh chóng dạy dỗ nó cho xong, sau đó chúng ta phi thăng!
Tháng ngày bị phong kín trong vỏ kiếm thật sự là buồn tẻ muốn ch.ết, so với lúc rèn linh thạch còn khốn khổ mệt mỏi hơn. Lúc lạnh lúc nóng, thậm chí thân thể hòa tan cứ liên tục bị thần thức pháp lực thiêu tới rèn lui, vậy mà còn chưa tính là gì, đau đấy, nhưng ít ra vẫn còn cảm giác mình đang tồn tại. Không giống như lúc bị phong bế trong vỏ kiếm, quả thực có loại ảo giác như đã ch.ết.
Thậm chí còn bắt đầu nhớ nhung mấy câu càm ràm của Thái Nhạc kiếm tiên.
A, từ khi nào mà hắn lại biết được tên của lão già kia vậy?
Không đúng, dường như bản thân hắn cũng có tên! Đỗ Hành cũng đã sớm trải qua Thiên Kiếp, ở núi Bắc Mang... Hơn nữa khi đạo Tử Tiêu Thần Lôi cuối cùng giáng xuống, hắn đã giãy khỏi tay Đỗ Hành.
Một loạt cảnh tượng cứ như ảo cảnh lần lượt lướt qua, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh của gốc Kiến Mộc khổng lồ, sau đó là một kiếm phá trời kia!
Cành lá héo rũ, sát khí phá hủy thân cây Kiến Mộc, kiếm khí chọc trời, ngự lôi mượn lực, dẫn động linh khí thiên địa, khí thế mạnh mẽ không gì cản nổi, Thập Phương Câu Diệt, thế nhưng... vào lúc cuối cùng dường như lại bị chấn bay ra ngoài.
—— gay rồi, lần này không biết lại rơi xuống chỗ nào!
Lần trước thì cắm trong khe nứt của một ngọn núi nhỏ, đúng lúc gặp phải thời điểm mấu chốt để biến hóa, liền mơ mơ màng màng chôn vùi dưới lớp đất vài thập niên, mãi cho đến một năm nào đó mưa to như trút, đất sạt núi lở, lúc này kiếm mới lăn xuống, miễn cưỡng biến thành hình người, nhưng vấn đề cũng xuất hiện, nó không biết đi đường, không biết nói chuyện, thần thức trông thấy một người phụ nữ qua đường ôm một đứa trẻ trong tay, lập tức tỉnh ngộ, vì thế dứt khoát thu nhỏ lại thân thể, ngủ ở ven đường chờ người tới nhặt.
Kiếm mà không có chủ nhân, muốn khôi phục thực lực quả thực là vô cùng khó khăn.
Chưa kịp đợi đến lúc được người ta nhặt đi, thần thức lại chìm xuống, im lìm bất động, chỉ còn lại bản năng.
—— hắn nhất định phải giả làm một con người, một phàm nhân cực kỳ bình thường. Chỉ như vậy mới không bị phát hiện.
Sư phụ của Đỗ Hành từng nói, kiếm của kiếm tu là vật bất ly thân, nếu không cẩn thận đánh mất kiếm, cũng tương đương với việc kiếm tu đó đã vứt bỏ luôn cả mạng sống của mình, bất kể là kẻ nào, chỉ cần tìm ra được thanh kiếm này, sau đó nghĩ biện pháp bẻ gãy nó, kiếm tu kia cũng sẽ xong đời. Kiếm của kiếm tu tuy rằng không có bất kỳ người tu chân nào khác dùng được, nhưng nếu như rơi vào trong tay U Minh yêu ma hoặc là đám phương sĩ lòng dạ khó lường, bọn chúng chắc chắn sẽ coi nó như lợi thế để uy hϊế͙p͙ kiếm tu, đồng thời giở chút thủ đoạn ác độc lên thân kiếm, bởi vì bọn chúng biết, kiếm tu sẽ đồng ý trả bất cứ cái giá nào chỉ để tìm về kiếm của mình.
Có rất nhiều kiếm tu thực lực tu vi không đủ, cứ như vậy mà lãng phí thời gian, bị cuốn vào các cuộc tranh đấu chém giết, cuối cùng bỏ mạng.
Phải đảm bảo rằng không để cho bất kỳ kẻ nào tìm ra được, dù có là người tu chân thực lực cường đại, tối đa cũng chỉ có thể phát hiện hắn là một kiếm linh biết biến hóa. Tại Tu Chân giới, khí linh là thứ mà hầu như tất cả mọi người đều muốn, tiếng đồn càng lan rộng, cơ hội gặp lại Đỗ Hành càng cao.
Đỗ Hành? Hừ, chắc chắn còn sống, nếu hắn đã sót sống, Đỗ Hành có thể ch.ết được sao?
Những ký ức sau này cũng dần dần trở nên rõ ràng hơn, trại mồ côi, trường học... Đối với cái tư tưởng đã ăn sâu bén rễ rằng mình là một con người, hắn thậm chí còn cố ý lảng tránh những điểm đáng ngờ, chẳng hạn như bản thân đặc biệt mạnh, hoặc là chưa bao giờ sinh bệnh, hắn sẽ theo bản năng mà giải thích rằng đây là chuyện rất đỗi bình thường. Còn với những chuyện quái lạ hoang đường, cùng những dấu vết mà Tu Chân giới để lại, hắn cũng phớt lờ chẳng hề đếm xỉa, vừa thấy là quên.
Nhưng mà... cứ như đang cố tình uốn cong thành thẳng vậy!
Cho dù có đối mặt với Đỗ Hành, hắn cũng một mực khẳng định rằng mình là con người, không những vậy còn kiên trì không thèm để tâm đến những chuyện ở Tu Chân giới!
Đây, đây có thể xem như là ý chí kiên định chẳng có thứ gì phá vỡ nổi hay không nhỉ? Đờ mờ, cái chuyện 囧 như vậy nhất định cả đời cũng không được nói ra! Chính là như vậy! Hắn là Thẩm Đông, vẫn luôn là Thẩm Đông... Đúng, cái giọng điệu nói chuyện này vẫn là dùng quen nhất. Hắn muốn tiếp tục lo lắng về phí sinh hoạt, lo lắng không biết mỗi ngày ăn gì, lo lắng không tìm được việc làm, sau đó lại trợn mắt mắng chửi cái đám Tu Chân giới không chút thường thức kia, rồi lại xúi giục Đỗ Hành mau mau đổi sang môn phái khác, tất cả kiếm tiên Đoạn Thiên Môn đều là một đám thần kinh, mà lão già ưa lèm bèm kia càng là cái thể loại cuồng Xiển giáo hỏng cả đời, chẳng thể cứu nổi nữa.
Mà khoan, thần thức đâu? Thân thể đâu?
Phải tỉnh lại trước đã, không gian tối đen như mực này chắc chắn không phải vỏ kiếm, muốn đập vỡ hẳn là không khó ——
"A!!" Ai đang la hét om sòm vậy?
Thẩm Đông vừa tỉnh dậy, đập vào mắt là một bóng đèn huỳnh quang đã lung lay sắp sửa rớt xuống, hắn nhanh chóng rụt đầu lại, ngay sau đó bóng đèn cũng lập tức rơi đúng vào cái kệ sắt trên giường bệnh. Một loạt máy móc bên cạnh cũng xẹt ra tia lửa điện rồi bốc lên một làn khói mỏng, vách tường bốn phía gió lùa, từng mảng bê tông lần lượt trượt xuống, ngay ngắn như thể vừa có một khẩu đại bác bắn thẳng vào đây vậy.
Thẩm Đông ngu người nhìn vài ba nhân viên y tế trước cửa phòng đang hoảng sợ không thôi mà ôm đầu lảo đảo đứng dậy.
Thêm cả vài người lính đặc chủng mặc đồng phục, đeo quân hàm, bộ dạng vô cùng nghiêm túc.
"Ầm!"
Cánh cửa đáng thương bị Dư Côn chen chúc đến đổ sập, khung cửa đã vặn vẹo biến dạng liền mắc vào đầu và vai lão, quả thực trông buồn cười vô cùng.
"Hế lô, Thẩm Đông ngươi tỉnh rồi à, ta đang chuẩn bị làm thủ tục cho ngươi chuyển viện này!" Dư Côn ra hiệu cho mấy người lính đặc chủng bên cạnh (trong tay bọn họ còn cầm lá chắn thép và súng), "Ta cảm thấy ngươi có lẽ đã cảm ứng được sát khí, sau đó tự động phóng ra kiếm khí để báo động, căn phòng bệnh này... Ặc!"
Hai tay Dư Côn chợt run rẩy, một cuộn giấy thật dài liền rời khỏi tay lão mà lăn xuống đất.
"Thứ gì đây? Cuộn giấy vệ sinh à?" Thẩm Đông trố mắt.
"Không không, là giấy phạt đó." Dư Côn mang theo vẻ mặt đưa đám, "Chúng ta đã ở trên Thiên giới bốn năm rồi, khoa học kỹ thuật tiến bộ, công nghệ fax cũng càng thêm cao siêu, chỉ cần dùng điện thoại di động kết nối từ xa, bất cứ lúc nào cũng có thể in ra văn bản. Đây là... giấy phạt sau khi chúng ta trở lại Nhân gian! Mục vi phạm thứ nhất là hai chiếc vệ tinh thông tin quân sự, mà này chỉ là ở Trung Quốc thôi đó, còn chưa tính ở nước ngoài đâu."
"..." Khoan đã, đó là vệ tinh mà, sao giọng điệu của lão nghe cứ như vừa đập vỡ cửa sổ thủy tinh nhà người ta vậy!
Thẩm Đông mơ mơ màng màng nghĩ, không đúng, hình như hắn đâu có đi đâm đầu vào cái vệ tinh nào đâu, khoản nợ này thì có liên quan gì tới hắn chứ!
"Cái này là giấy phạt của ngươi, cũng có thể nói là Đỗ Hành, ờm, thật ra cũng có thể xem như toàn bộ Tu Chân giới." Dư Côn vừa lau mồ hôi vừa nói, "Thập Phương... Thẩm Đông ngươi sau khi đốn gãy Kiến Mộc, dư lực quá lớn, trực tiếp khiến cho vệ tinh trên quỹ đạo Trái Đất ở gần đó phát nổ luôn."
Tần Phong kiếm tiên đứng phía sau tỏ vẻ rất ư là bình tĩnh, bởi vì ông ta có nghe hiểu cái vẹo gì đâu.
Những bộ đội đặc chủng này là do nhận được chỉ thị mật mà tới đây, trước đó bọn họ cũng đã di tản những nhân viên không liên can đi nơi khác, hiện giờ những người ở nơi này đều là nhân viên y tế của bệnh viện quân đội, bởi vì Thần Nông Cốc của Tu Chân giới đã chật kín chỗ, người ta còn phải cứu chữa cho tiên nhân môn phái nhà mình nữa cơ mà, cho nên nơi đó liền trở thành ưu tiên số hai mà Thẩm Đông Đỗ Hành dự định sẽ được chuyển tới để chữa trị.
Quả nhiên sơ tán nhân viên là quyết định đúng đắn, chưa cần bàn tới cái sức phá hoại kinh khủng kia, chỉ mới là cuộc đối thoại này thôi, người bình thường có ai có thể chịu đựng được? Những quân nhân kia tinh anh là thế, vậy mà hàng mày còn đang co giật điên cuồng, vẻ mặt cứng ngắc, cố gắng giả vờ như chẳng nghe chẳng biết gì cả.
"Mục vi phạm thứ hai là Đỗ Hành không cầm chặt kiếm... để ngươi từ trên trời giáng xuống, phá hủy toàn bộ suối nước nóng của một địa điểm du lịch..."
Có ông mới là từ trên trời giáng xuống, cả nhà ông đều là từ trên trời giáng xuống! Này là cái kiểu miêu tả quái đản gì vậy hả = 皿 =
Thẩm Đông giận dữ, hắn cố gắng nhướn người về phía trước, lại chợt phát hiện toàn thân mình đều đen thùi, lập tức hoảng sợ dùng tay lau đi, nhất thời những mảng da cháy đen cứ như thể những miếng bùn bị hong khô, lần lượt bong ra, rơi lả tả đầy trên giường bệnh.
Cái định mệnh! Lại khỏa thân nữa rồi, may là còn có chăn, phải nhanh chóng trùm lên mới được!
Các nhân viên y tế bên cạnh đều đã hoàn toàn hạn hán lời.
Tình trạng thương tích mà bọn họ nhìn thấy trên hồ sơ đăng ký là —— bỏng nặng, lớp da toàn thân cùng mô cơ ở một vài bộ phận đã hoàn toàn khô quắt lại.
"Này này, ngươi có đang nghe ta nói không đó, điểm du lịch kia đã hoàn toàn bị phá hủy, tại hiện trường vẫn còn một cái hố to, Thiên Lôi đồng thời bị dẫn lên đỉnh núi, gây ra cháy rừng trên diện rộng, tạo thành thiệt hại nghiêm trọng đối với hệ sinh thái tự nhiên, hơn nữa rất nhiều nhân viên công tác cùng du khách còn bị các vết thương ngoài da, bị thương do va đập, bị ngạt do hít phải khói độc, phí cấp cứu cùng bồi thường..."
Mồ hôi lạnh của Thẩm Đông tuôn ròng ròng, cho dù hắn có là kiếm linh, bán hắn đi có thể kiếm được chừng nấy tiền không?
"... Ba tiếng trước trên không trung, ở độ cao ba ngàn mét, các kiếm tiên Đoạn Thiên Môn lại phá hỏng một máy bay trinh sát không người lái, vô ý tông cháy một tòa tháp phát tín hiệu..."
Thẩm Đông dứt khoát ngã người ra sau, thôi cứ để hắn hôn mê tiếp đi.
"Này này, ngươi nhẹ nhàng tí chứ, bộ không phát hiện Đỗ Hành đang nằm bên cạnh sao? Ngươi muốn đè ch.ết y à!"
Dư Côn vô cùng đau đớn: "Nếu như y ch.ết, lấy ai đi nộp tiền phạt cho ngươi!"
"..."
Thẩm Đông 囧 đến mức không còn nói được câu nào nữa, lặng lẽ giở chăn ra, quả nhiên thấy được Đỗ Hành đang nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt tái nhợt, mê mang không còn ý thức, vươn tay sờ sờ, trên người y cũng lạnh như băng, Thẩm Đông co rút khóe miệng mà nghĩ bụng.
Đã bảo là đừng có ham hố làm tiên gì hết mà, giờ nhìn đi, dây ra tùm lum chuyện rồi nè, mới phi thăng một lần mà đã khiến cho bản thân dở ch.ết dở sống. Còn dẫn về một đám cuồng phá hoại, kiếm tiên Đoạn Thiên Môn...
"Không đúng! Lúc ở tầng thứ ba bọn tôi đã thỏa thuận với Triển Viễn!" Thẩm Đông chợt ngẩng phắt đầu lên, "Cứu ông ta một mạng, sau này khi về lại Nhân gian, nếu tôi và Đỗ Hành có bị phạt thì đều là do Triển Viễn chịu trách nhiệm xử lý, dù là nộp phạt thay hay là bãi bỏ giấy phạt, toàn bộ đều do Triển Viễn lo liệu hết!"
"Ồ!" Chỉ trong nháy mắt Dư Côn đã vui vẻ ra mặt, tay khẽ phất, cuộn giấy phạt đang lăn dài trên đất cũng lập tức hóa thành bụi phấn: "Phải nói sớm chứ! Thiên Đạo cuối cùng cũng có hồi báo, mọi thứ đều sẽ xoay vần, kẻ năm xưa viết giấy phạt giờ lại bị giấy phạt hại lại, ha ha ha!"
"..."
Thôi kệ, đại sư, tôi sẽ tốt bụng mặc niệm cho ông vậy.