Chương 112
Tại phòng quản lý hồ sơ của ban ngành bí mật quốc gia.
Bốn năm nhân viên tụ tập trong một gian phòng làm việc nhỏ, vừa châu đầu chơi máy vi tính giảm bớt áp lực, vừa không ngừng chuyển tiếp các cuộc gọi từ cơ quan chính phủ đang sứt đầu mẻ trán sang Tu Chân giới, ly cà phê lon coca bày đầy trước máy vi tính, ngay cả cuốn sổ ghi chép cũng dính mấy vệt đồ uống, thậm chí còn có người đứng thẫn thờ ngoài cửa chờ nhân viên nhà hàng tới giao cơm trưa.
Sẵn tiện nói thêm, mấy hôm trước bọn họ vừa mới nghênh đón một cơn "tận thế", ở nước ngoài bị nổ bảy tám cái vệ tinh, việc này quốc gia còn chưa giải quyết xong kia kìa, dù sao thì làm việc ở nơi này, mỗi ngày mức thừa nhận của bọn họ đều sẽ bị bơm đến trị số max, về phần kinh ngạc gì gì đó, từ lâu đã xài hết rồi, không còn cách nào tái sản xuất thêm nữa đâu.
Tập riết thành quen là ổn thôi...
Nếu không quen được thì có thể làm sao đây?
"Ta lặp lại lần nữa, bất kể Tu Chân giới có bao nhiêu người, cũng không cần phải đăng ký hộ tịch với Nhà nước!" Chiêm Không đi tới đi lui trong phòng làm việc của mình, giọng điệu rất không kiên nhẫn, "Đúng, đúng vậy, bần tăng bỏ bê công việc bảy ngày! Sư huynh của bần tăng suýt chút nữa là luân hồi, bần tăng quay về Đế Hưu Tự thăm nom thì có gì sai sao?"
Các viên chức bên ngoài xì xào bàn tán.
"Triển Viễn đại sư không phải mấy năm trước đã đạp đất thành Phật rồi sao? Sao còn có thể trở lại?"
"Có lẽ là nghĩ quẩn gì đó, cho nên lại tiếp tục cầm lên đồ đao*!"
*Là từ câu "Buông hạ đồ đao, lập địa thành Phật", ừ thì cầm lên là hết thành Phật.
Câu chuyện cười này đúng là quá lạnh rồi, mọi người chợt rùng mình một cái, sau đó tiếp tục lạch cạch gõ bàn phím hoặc cầm điện thoại tám chuyện.
Chiêm Không đại sư nóng nảy giậm chân: "Đúng, cái công việc suốt ngày đi viết giấy phạt này ta đã chán ngấy từ lâu rồi, đúng lúc sư huynh trở về, có ý kiến gì thì lần sau cứ nói với huynh ấy!"
Cạch một tiếng, cáu kỉnh dập máy.
Sau đó tức tối ấn một dãy số khác, rống to: "Dư Côn, ngươi lăn tới đây cho ta!"
"Ý da, Chiêm Không đó hả." Giọng điệu quỷ dị của Dư Côn thông qua ống nghe mà vang vọng khắp phòng làm việc, "Chậc chậc, nhớ lại năm xưa, ngươi ngay cả bài thi cấp bốn cũng rớt lên rớt xuống, thế mà hiện giờ lại làm cái công việc thay Nhà nước viết giấy phạt này, đúng là có sư huynh làm hậu thuẫn, công việc không cần sầu. Không gặp sư ba ngày, gặp lại sư đã khác*..."
*Câu gốc là "Tăng biệt tam nhật quát mục tương khán", biến thể từ câu "Sĩ biệt tam nhật quát mục tương khán", nghĩa là kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
"Rồi rồi, bớt nói nhảm đi, rốt cuộc hôm qua ngươi đã nói cái gì với sư huynh ta vậy?" Chiêm Không một bụng tức tối, tuy rằng sư huynh ông ta bị hao tổn rất nhiều sức lực, Phật quang tan biến, nhưng cảnh giới vẫn còn, nếu như có thời gian, dù có muốn ở Nhân gian tu luyện thành Phật cũng rất có khả năng. Nhưng từ sau khi nhận điện thoại của Dư Côn xong thì liền đực mặt ra hơn nửa canh giờ, sau đó hộc máu hôn mê bất tỉnh là thế quái nào hả?
"Ta có nói gì đâu?" Dư Côn ấp úng.
"Không nói gì hả, vậy tại sao sư huynh ta lại niệm một câu "Bể khổ vô biên, không đâu là bờ" sau đó liền gục luôn?"
"Ặc... khụ khụ!"
Dư Côn quyết định vẫn cứ nên hy sinh đạo hữu đi, vì thế dứt khoát bán đứng luôn Đỗ Hành Thẩm Đông, "Lúc còn ở trên Thiên giới, Đỗ Hành dùng ơn cứu mạng thỏa hiệp với Triển Viễn đại sư, rằng sau khi y với Thẩm Đông quay về Nhân gian, tất cả giấy phạt đều là do Triển Viễn chịu trách nhiệm thay."
Chiêm Không hoài nghi: "Chỉ vậy thôi?"
"Chỉ vậy thôi, sao ngươi không thử xem qua giấy phạt của Đỗ Hành đi?" Dư Côn dứt khoát nhanh nhẹn ngắt máy, ngẫm lại vẫn thấy chưa đủ an toàn, lại trực tiếp lấy phụ tùng di động do Tu Chân giới cải tạo —— bản vi mạch bằng linh thạch, rút ra luôn, sau đó nhét vào túi áo, hờ hờ.
Cảnh vật im lìm.
Tháng tư cuối xuân, chim quyên khắp núi, cây cối xanh um, trong gió thấm đẫm một thứ mùi hương làm say lòng người.
Vẫn là Nhân gian tốt nhất, sẽ không có chuyện xúi quẩy gì xảy đến cả.
Thẩm Đông chán muốn ch.ết mà ngồi vắt vẻo trên ghế chơi game trong di động, rời khỏi Nhân gian bốn năm, quả nhiên có rất nhiều game mới ra lò.
"Ngươi không nóng lòng chút nào sao?" Dư Côn ngóc đầu nhìn Đỗ Hành hãy còn nằm bất động.
Chậc chậc, chưa từng thấy qua Đỗ Hành cũng có lúc thảm thương như vậy, gần như chẳng có lấy chút hơi thở nào, cánh tay nát bét đặt bên người, dựa theo cách nói chuyên môn của Tu Chân giới mà kết luận, đây quả thực chính là đại thương nguyên khí, Chân Nguyên bản mạng hao phí quá nhiều, mười ngày nửa tháng cũng chưa thể hồi phục được, cũng chẳng biết phải nằm thêm bao lâu nữa.
Cũng khó trách, dù sao cũng là người vung kiếm chặt Kiến Mộc mà.
Nhưng cũng phải nói, sao thanh kiếm này lại chẳng chút hề hấn gì vậy.
Đúng rồi! Lúc ấy tất cả pháp lực của Đỗ Hành đều rót vào trong kiếm, cho nên cuối cùng bị chấn ngược lại, người bị thương nặng nhất thật ra lại là Đỗ Hành, Thập Phương Câu Diệt thì chẳng có vấn đề gì, nhiều nhất chỉ là dùng cạn sát khí chiếm đoạt được từ Ứng Long.
"Anh ta chẳng sao cả, tôi nóng lòng làm gì?"
Di động trong tay Thẩm Đông là do bên bệnh viện cung cấp, chậc, cái kiểu dưỡng bệnh cấp bậc quân đội thế này đúng là có khác —— sao cậu không nói luôn rằng các cậu là do bộ đội đặc chủng đưa tới, thân phận cực kỳ bí mật, mà cái thứ gọi là bí mật kia, nghĩa là tất cả tình huống đều không được tiết lộ ra ngoài, cho nên đương nhiên bệnh viện quân đội mà các cậu tạm thời trú ngụ sẽ phục vụ vô cùng chu đáo.
Lần này đến phiên Dư Côn kinh ngạc, lão lập tức vươn tay ra.
"Nè nè, ông làm gì đó, đừng có động tay động chân!" Thẩm Đông phản ứng hơi quá, hắn nhảy dựng lên mà tránh né, kết quả điều khiển chệch hướng cái phi thuyền trong game, khiến cho nó đâm mạnh vào chướng ngại vật, GAME OVER.
Thẩm Đông giận dữ ném di động sang một bên, cảm thấy vô cùng căm tức cái bản năng của mình.
—— tất cả ký ức cùng ý thức của hắn đã trở về nguyên vẹn. Bất cứ một thanh kiếm nào cũng không thích bị người khác ngoài kiếm tu nhà mình chạm vào.
Dư Côn ngược lại không hề gì, lão đang cầm cái di động kia trong tay mà nghiên cứu, tự hỏi không biết bọn họ rời khỏi Nhân gian bốn năm, Mặc gia có cải tạo sản xuất ra được Ai Phôn 7 hay chưa, sau đó thuận miệng hỏi: "Ngươi là một thanh kiếm, không hề bệnh tật, đương nhiên sẽ không thông thạo bằng Thần Nông Cốc với kỹ năng chuyên nghiệp, làm sao ngươi biết được Đỗ Hành không có việc gì?"
"Bớt nhảm đi, nếu Đỗ Hành có gì bất trắc, tôi còn có thể ngồi đây thảnh thơi chơi game à?"
Thẩm Đông ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng vẫn xoay đầu nhìn sang Đỗ Hành.
Không có gì thay đổi cả, thở phào một hơi, hắn quả quyết quay đầu, bắt đầu đuổi người: "Siêu thị của ông đại khái là bốn năm chưa mở cửa buôn bán đúng không, còn không mau trở về siêu thị Sơn Hải đi, ngồi đây để làm gì?"
"Ặc!"
Dư Côn gãi gãi cái đầu bóng lưỡng của mình, thật ra là lão không dám trở về!
Có trời mới biết cái đám kiếm tiên kia có thể đi gây họa cho môn phái khác hay không, biết đâu đến siêu thị Sơn Hải cũng chẳng được yên nữa kìa... Lão chỉ hận không thể bốc hơi khỏi Nhân gian này luôn, mà tóm lại cứ chơi xấu bám mãi chỗ này không đi là xong, để mình Triển Viễn tự giải quyết đi.
Hiện giờ Tu Chân giới lại lòi ra thêm một đám thần tiên từ trên trời rớt xuống, ai dám quản lý bọn họ? Ai có thể quản lý bọn họ? Cái chức thủ lĩnh Tu Chân giới này có cũng như không.
Chỉ có đồ ngu mới bước ra chịu ch.ết đầu tiên!
Thế nhưng rất nhanh sau đó, Dư Côn liền nhận ra mình đã sai, sai quá sai!
"Dư tiên sinh, bên ngoài có một đám người nói là đến tìm ngài..."
Dư Côn mờ mịt lầm bầm một câu, chẳng lẽ Chiêm Không đã tức đến mức nhịn không đặng cho nên mới tìm tới cửa? Đúng rồi, Chiêm Không vốn dĩ cũng chẳng ưa gì Đỗ Hành, mà Trịnh Xương Hầu còn đứng giữa châm ngòi thổi gió nữa kia mà.
Lão ung dung theo hộ sĩ bước ra cửa, trong lòng đã nghĩ xong N kiểu từ chối, kết quả!
"Các, các ngươi sao có thể tìm được tới đây?"
Trên mặt Dư Côn đầy vẻ kinh hãi, quả thực rất muốn xách dép bỏ chạy thật nhanh.
Một người hai người... tròn tám người, toàn bộ đều là kiếm tiên Đoạn Thiên Môn, Linh Hoán còn đang vác thêm một Trường Thừa môn chủ trên lưng nữa kia kìa!
Má ơi!! Cái đám này rốt cuộc làm sao lần mò được tới bệnh viện quân đội Nhà nước vậy hả?
Tần Phong kiếm tiên ù ù cạc cạc lếch qua: "Là ta dùng thần thức đưa tin, nói là tìm được Đỗ Hành rồi, sau đó lại mang Đỗ Hành tới nơi này! A, Linh Hoán tổ sư các ngươi là đang?"
Không phải là nên về lại Đông Hải sao? Tại sao còn cõng môn chủ đến đây?
Linh Hoán kiếm tiên không kiên nhẫn nói: "Chúng ta không còn nơi để về, ta thấy nơi này rất tốt!"
"..."
Dư Côn đưa mắt nhìn chằm chặp bức tường, quả thực rất muốn đâm đầu vào.
Bàn Cổ đại thần của ta ơi, con mắt nào của ngươi thấy nơi này rất – tốt hả?
Các ngươi cứ như vậy mà xông thẳng một mạch tới tận đây, mặc thứ quần áo này, rêu rao lượn lờ khắp nơi sao? Bệnh viện quân đội tuy nằm ở chỗ hẻo lánh, nhưng dù gì đi nữa các nhân viên y tế ở đây cũng vẫn là phàm nhân, phàm nhân đó, bộ các ngươi không thấy cả chục ánh mắt kinh ngạc đang bắn về phía này sao?
Hiện giờ lão muốn chạy, có phải đã muộn rồi không?
"Đỗ Hành đâu?"
"Thẩm Đông nói y không sao cả." Dư Côn đờ đẫn đáp.
Các kiếm tiên thế nhưng toàn bộ đều thở phào, ừm, kiếm bảo là không sao, vậy nhất định là không sao!
"Ha ha, Thái Nhạc, giờ ngươi yên tâm rồi đúng không, ta đã bảo rồi mà." Linh Hoán kiếm tiên thuận miệng nói, "Đúng rồi, Dư Côn ngươi giải thích cho bọn ta nghe xem, cái thứ đang bay bay trên trời là gì vậy, mà nơi này là chỗ nào đây."
"..." Quả nhiên là muộn rồi!
Ba ngày sau.
Dư Côn hít sâu một hơi, mỡ màng trên người cũng rung rung theo, lão nhìn mấy chiếc trực thăng phi cơ lần lượt rút lui, làm như thân quen lắm mà chào hỏi với mấy quân nhân đặc chủng mặt lạnh đằng kia: "Vất vả rồi, ha ha, cảm ơn đã hao tâm tốn sức, dọn ra một chỗ cho bọn ta."
"..."
Bớt hiểu lầm đi được không? Chứ không phải là tại hai kẻ không rõ lai lịch đột nhiên chạy đến bệnh viện quân đội, sau đó cái đám "người nhà bệnh nhân" cũng xém chút nữa hủy luôn cả bệnh viện sao, may là nơi này không có bao nhiêu bệnh nhân, tất cả nhân viên y tế đều mang theo toàn bộ các thiết bị máy móc mà rút lui luôn, để cho cái đám điên này muốn làm gì thì làm.
Cho nên nội dung của tờ giấy phạt mới nhất mà Chiêm Không đại sư xem được là: bệnh viện quân đội đặc cấp, một tòa.
Còn cái khoản tiền kia, thôi không nói cũng được.
Hiện giờ cái tòa bệnh viện quân đội này đã hoàn toàn thay đổi, không có bất kỳ nơi nào là còn mang vị thuốc sát trùng nữa, thay vào đó là một thứ mùi hương ngọt đến phát ngấy, đây là một gốc Phản Hồn Thụ mà vị kiếm tiên nào đó đã nhổ lên, cứ như vậy vô tư ném lên một cái, lập tức xuyên thẳng cả ba tầng lầu, giờ phút này nó vẫn đang giữ vững cương vị công tác kiêm chức huân hương của mình.
Lúc ấy có một nhân viên y tế yếu ớt đề xuất kháng nghị, vị kiếm tiên kia tức thì kinh ngạc nói:
"Mùi hương này có thể khiến cho người ch.ết không lâu vừa ngửi thấy liền sống lại, tặng không cho các ngươi, các ngươi còn chê à?"
Cái định mệnh, kiểu trang trí nội thất thế này có ai lại ham hố chứ? Có thể khởi tử hồi sinh lại không bao gồm trị bách bệnh, cái thứ này thật ra chỉ có thể phát huy hiệu quả trên bàn phẫu thuật thôi đúng không! Để tránh cho bệnh nhân vì chảy máu quá nhiều hoặc là cơ quan nội tạng suy thoái, chưa đợi đến lúc giải phẫu xong đã vội đi bán muối.
Được rồi, nhịn.
Với kinh nghiệm bao nhiêu năm hành nghề, đạo đức nghề nghiệp tốt đẹp, thậm chí còn được trao tặng quân hàm, các nhân viên y tế quyết định im lặng nhịn xuống, nghe nói những người này đều là thần tiên, là người tu tiên trong truyền thuyết Trung Quốc xa xưa, chính là cái loại có thể ngự mây cưỡi gió, cho nên phải sùng kính phải tôn trọng —— tôn trọng cái con khỉ! Thần tiên chẳng những thất học không biết chữ, ngay cả các loại kiến thức thông thường cũng nghèo nàn đến đáng thương, vòi nước chưa từng thấy qua, nhìn thấy nước chảy ra liền hiếu kỳ chạy tới xem, sau đó cũng bày đặt vặn mở vòi nước như người ta, kết quả là nhổ luôn nguyên cây ống nước = 皿 =
Chỉ thương cho một đám quân nhân đặc chủng phải đổi nghề thành thợ sửa ống nước, luống ca luống cuống mãi mới tắt được van chính của đường ống.
Sau đó lại thêm một vị kiếm tiên cảm thấy hứng thú với đèn huỳnh quang, thế là lại bay lơ lửng giữa đại sảnh, kề sát mặt vào mà xem xét cái dãy đèn treo trên trần nhà. Mọi người nhịn không đặng mà chạy đi tắt hết đèn đóm, kiếm tiên này liền lơ lửng bất động một chỗ, cực kỳ kiên nhẫn mà chờ đèn sáng lên tiếp.
Sau đó... mọi người cũng chỉ có thể sống trong bóng tối.
Còn Lạc Trì kiếm tiên sau khi tới nơi này được một ngày, liền nhịn không được mà leo lên ngồi trên nóc thang máy, vô cùng hiếu kỳ mà theo cái thứ này chạy lên chạy xuống, kết quả mọi người ấn thang máy định lên lầu bốn, thang máy lại bất động. Rõ ràng trong thang máy không hề có người, vậy mà đèn báo quá tải vẫn cứ sáng. Đáng sợ tới mức các y tá trẻ tuổi không ngừng run rẩy, một người còn nói rằng trong thang máy thật ra chật ních ma quỷ.
Ngoài ra vẫn còn những chuyện ch.ết người khác như là một lượng lớn dược phẩm bị mất tích, các dụng cụ trong phòng thiết bị giải phẫu bị bẻ gãy toàn bộ, mô hình cơ thể người bị chém thành từng mảnh nhỏ... quả thực không có cách nào giải thích rõ ràng được.
Thôi kệ đi, thỉnh thần dễ đưa thần khó, thần không đi, ta đi.
Không ít người khi đứng trên trực thăng nhìn lại bệnh viện lần cuối đều có một loại cảm giác không chân thật —— thật ra bọn họ chỉ đang mơ thấy ác mộng thôi phải không! Thật ra cái nơi này bị phá hủy càng nhanh, bọn họ càng sớm có thể chạy đi đúng không!
"Cuộc đời, thật không biết phải sống làm sao!" Thẩm Đông liếc mắt xem xét chiếc trực thăng đã biến thành một chấm nhỏ trên bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Hiện giờ trong bệnh viện đã hoàn toàn cắt nước cắt điện, thậm chí chẳng còn sót lại bao nhiêu vật dụng, hắn cũng không có cách nào oán giận được, tại đuối lý quá chứ sao! Nói thật, nếu đổi lại là hắn trông thấy cái đám điên kia phá hoại đồ đạc như vậy, tuyệt đối sẽ cho bọn họ ăn ngay một quả tên lửa.
Khoan đã, kiếm của kiếm tiên có thể chém được tên lửa không nhỉ?
Thẩm Đông cân nhắc thử độ cứng của Kiến Mộc và độ khủng khiếp của Tử Tiêu Thần Lôi, sau đó liền bất lực nằm bò ra giường.
Quả thực rất có khả năng!
"Đã nói rồi mà, cái môn phái kiếm tiên của mấy người, đầu óc đều là sinh trưởng trên thân kiếm... Lúc trước khi còn ở trên tầng thứ tám tôi đã nói thầm với Khinh Hồng kiếm một câu "mày không muốn ch.ết đúng không", Khinh Hồng kiếm liền lập tức bay qua, thấy người ta có ý thức nguy hiểm có lòng trách nhiệm thế nào chưa! Còn Linh Hoán kiếm tiên thì sao?" Thẩm Đông khịt mũi khinh thường, thuận tay chọt chọt lên mặt Đỗ Hành, vẫn lạnh như băng.
Một người, nếu nhắm nghiền đôi mắt nằm trên giường không nhúc nhích, cho dù khuôn mặt có thân quen đến mức nào đi nữa thì cũng sẽ trở nên có chút xa lạ.
Huống chi trong ký ức năm xưa của Thẩm Đông, thứ quen thuộc nhất của Đỗ Hành không phải là diện mạo, mà là bàn tay.
Khả năng hồi phục của người tu chân quả thật là rất kinh khủng, không cần ai động chạm gì đến, chỉ trong vòng mười ngày, cánh tay đã không còn là dáng vẻ kỳ quái vặn vẹo nữa, từng tia nắng từ bên ngoài xuyên qua cái khung cửa sổ vỡ toang hoác mà chiếu rọi vào, ánh lên đầu ngón tay một màu vàng kim nhàn nhạt, năm ngón tay thon dài, yếu ớt mềm nhũn gác lên chăn bông.
Thẩm Đông vốn chỉ tùy tiện xem thử, nhưng thân thể không hiểu sao lại ngày càng cứng đờ, cuối cùng khuôn mặt cũng lộ vẻ cổ quái.
Hắn chợt nhớ tới, cánh tay kia chẳng những từng cầm kiếm, mà còn ——
囧 ch.ết mất thôi, cái chuyện 囧 đến mức này cả đời cũng không thể nói ra được!! Ừm, ngay cả việc thần thức của hắn và Đỗ Hành nhập vào thể xác của Nhị Phụ và Nguy, vào đúng lúc hai con rắn kia đang làm cái chuyện không thể nói gì đó, tuyệt đối không thể để cho người thứ ba... a, người thứ năm biết được...
Chờ Đỗ Hành tỉnh dậy, phải lập tức đi chém Nhị Phụ và Nguy để diệt khẩu thôi!
Trên lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng Linh Hoán kiếm tiên gầm lên giận dữ: "Tên nào lại phóng sát khí bậy bạ đó!!"
Thẩm Đông giật mình hoàn hồn, nhanh chóng tỏ vẻ như không có việc gì, nhưng ai ngờ được, bàn tay hắn lại đột ngột bị nắm lấy.
Hắn ngạc nhiên cúi đầu nhìn xuống, phát hiện bàn tay vốn buông lỏng của Đỗ Hành, thế nhưng đang nắm chặt tay mình không buông.
"Đỗ Hành? Anh đã tỉnh... Tôi nói với anh rồi, nơi này không thể ở lâu được, chúng ta nhanh chóng đi thôi, a?"
Thẩm Đông nghi hoặc nhìn ngón tay mình, nơi đó chợt hiện lên dấu vết nhàn nhạt của một vòng dây đỏ, thậm chí không hiểu vì sao còn đột ngột nóng lên. Chẳng lẽ sợi tơ hồng này là hàng giả chất lượng kém? Linh Hoán kiếm tiên này cũng keo kiệt thật, cho đồ mà còn phải là đồ dỏm mới chịu.
Thẩm Đông còn chưa kịp phản ứng, bả vai đã đột ngột bị nhấn mạnh xuống, cả người ngã ngửa ra giường, cái đầu đáng thương còn bị đập vào tường.
"Nè, đau quá..." Thẩm Đông chưa kịp đứng lên, chỉ nghe xoạt một tiếng, quần áo trên người cũng đã tan nát.
Không, không đúng.
Thẩm Đông ngây sững, sau đó mới chậm chạp nhớ ra một chuyện.
Kiếm tu dường như có một loại bản năng, khi cảm thấy sát khí tập kích, cho dù ý thức không được tỉnh táo, cũng sẽ dựa vào thứ sức mạnh này mà lảo đảo vùng lên. Nghe nói có một vị kiếm tu uống đến say mèm, ngủ đến không biết trời trăng gì, đúng lúc bị kẻ khác tập kích, không đợi bất cứ ai tới cứu liền nhảy dựng lên tại chỗ, giết sạch kẻ tấn công mình không còn một mống, rồi ngày hôm sau tỉnh rượu lại há hốc mồm hỏi người ta sao mình lại ngủ trong đống thi thể thế này.
Nhưng, nhưng mà ông già ưa lèm bèm kia, từ trước tới giờ vẫn chưa nói qua khi kiếm tu bị sát khí của kiếm nhà mình đánh thức thì sẽ như thế nào cả!