Chương 60: Bại lộ

Vào ngày đi học trở lại, Lương Túc Niên và Tạ Gia Nhiên cùng học vào buổi chiều, hai tiết.
Tạ Gia Nhiên sợ một mình ở nhà sẽ ngủ quên nên thẳng thắn đi theo Lương Túc Niên học ké.


Dọc theo đường đi Tạ Gia Nhiên đều cúi đầu nghiêm túc xem điện thoại, vào đến cổng trường rốt cục cũng nhìn thấy thứ muốn nhìn, vui vẻ đưa điện thoại giơ lên trước mặt Lương Túc Niên: "Anh, em đoạt giải rồi, website đã công bố tranh đoạt giải, anh đứng thứ nhất!"


Lương Túc Niên nhận lấy nhìn xem, quả nhiên thấy bức tranh thiếu niên chơi bóng rổ kia đứng đầu tiên trên bảng xếp hạng.
"Lợi hại!"
Hắn chân thành khen: "Nhưng mà nói sai rồi, không phải anh đứng thứ nhất, rõ ràng là em đứng thứ nhất."
"Đó chính là chúng ta cùng đứng thứ nhất."


Tạ Gia Nhiên cố chấp muốn chia sẻ vinh dự cùng hắn, mở bức tranh trên website ra rồi kéo xuống, ngoại trừ thông tin tác phẩm thì không có gì khác.
"Đáng tiếc là trang web này không tạo mục bình luận."
Cậu có hơi tiếc nuối: "Nếu không thì đã có thể thấy mọi người khen anh rồi."


Nghe ý trong lời cậu nói thì cậu nghiễm nhiên đã coi bức tranh này là tranh chân dung của hắn.
Giống như tất cả mọi công lao đều là của hắn.
Lương Túc Niên không nhịn được cười rộ lên, vừa định mở miệng, liền nghe thấy có người gọi tên hắn ở đằng xa.


Nam sinh chạy một mạch tới, còn không kịp thở lấy hơi: "Lương ca, bây giờ cậu có rảnh không?"
Lương Túc Niên: "Chuẩn bị lên lớp, làm sao vậy?"
"Tôi.. tôi cũng vậy, lát nữa cũng có tiết."
Nam sinh nói: "Còn mười mấy phút nữa mới vào học, chắc là sẽ đến kịp, cậu theo tôi đi một chuyện tới chỗ này đi."


available on google playdownload on app store


Cậu ta chỉ vào trung tâm sinh hoạt động của sinh viên ở bên cạnh: "Chuyên ngành của chúng ta tổ chức một hoạt động chào tân sinh viên, có một người diễn thuyết không biết chạy đi đâu rồi, cậu lên nói giúp tôi vài câu được không?"
"Tôi á?" Lương Túc Niên không hiểu: "Không phải là ai lên cũng được sao?"


"Lúc trước khi tuyên truyền chúng tôi đã nói là sẽ mời người diễn thuyết rất đặc biệt, tùy tiện đẩy một người lên thì làm sao chịu được sức ép của khán giả, nếu không phải tình cờ gặp cậu thì tôi đã định kéo cả giảng viên lên rồi!"


Nam sinh rất gấp, nói còn chưa dứt lời đã kéo tay Lương Túc Niên chạy đi.
Bạn trai bị cướp giữa đường, Tạ Gia Nhiên đương nhiên là cũng đi theo.
Rất tốt.
Vốn chỉ định học ké một tiết, không nghĩ tới còn có thể xem ké phần mở màn chào đón tân sinh viên.


Trung tâm hoạt động rất lớn, đi vào liền thấy một biển người mênh mông.
Tạ Gia Nhiên tìm một chỗ trống không gây chú ý ngồi xuống, thấy hơi lạ vì tại sao lại tổ chức chào đón tân sinh viên vào lúc này mà không phải là buổi tối.
Chẳng lẽ là truyền thống đặc biệt của khoa Chính trị và Luật à?


Nhìn về phía trước, nam sinh kia đang nhét một tập bản thảo vào tay Lương Túc Niên rồi giục người lên sân khấu.
Nhìn Lương Túc Niên – không trâu bắt chó đi cày - đầy mặt bất đắc dĩ, Tạ Gia Nhiên còn không tử tế mà cười rộ lên.


Nam sinh thực sự không nhìn lầm, Lương Túc Niên rất nổi tiếng trong khoa, vừa lên sân khấu thì tất cả mọi người cũng rất nể mặt mà dâng lên tiếng vỗ tay và hoan hô nhiệt liệt.


Trong quá trình hắn diễn thuyết, Tạ Gia Nhiên vô tình nghe thấy mấy bạn học khóa dưới đang nhỏ giọng bàn tán về Lương Túc Niên, tự nhiên nhớ lại lần đầu tiên cậu đi nghe Lương Túc Niên diễn thuyết.


Khi đó cũng là như thế này, cậu ngồi ở hàng sau, nghe nữ sinh ở hàng trước thấp giọng bàn tán người ở trên sân khấu ưu tú như thế nào.
Bất tri bất giác đã qua lâu như vậy.
Khi đó bọn họ còn chưa ở bên nhau, thậm chí cậu còn đang xoắn xuýt xem bản thân có thích hắn hay không.


Bây giờ suy nghĩ một chút, liền cảm thấy thế giới này thật sự rất kỳ diệu.
Cái người đang tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu kia, bây giờ đã là bạn trai của cậu.


Tạ Gia Nhiên vô thức rơi vào hồi ức, bị một tràng hoan hô đột nhiên xuất hiện kéo về hiện thực, ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là phần hỏi đáp sau khi diễn thuyết xong..
Lương Túc Niên không biết còn có phần này nữa.


Nam sinh kéo hắn tới nhanh chóng chạy lên sân khấu trấn an hắn, chỉ cần trả lời tùy tiện vài câu là được, sau đó quay đầu đề nghị khán giả giữ trật tự một chút.


"Bởi vì thời gian có hạn, phía sau còn có rất nhiều hoạt động khác nên chúng tôi chỉ có thể cho mọi người cơ hội đặt ra ba câu hỏi, có câu hỏi mong các bạn giơ tay lên, tôi sẽ gọi ngẫu nhiên."


Hỏi hai câu đầu cũng xem như là bình thường, Tạ Gia Nhiên nhìn đồng hồ, đã chuẩn bị đứng dậy rời đi, không nghĩ tới lại bị câu hỏi thứ ba ngáng chân.
"Liên quan với học tập thì em không có câu hỏi gì cả."


Người hỏi là một cậu nhóc: "Em muốn thay mặt nữ sinh trong lớp em hỏi một chút, đàn anh đã có bạn gái chưa ạ?"
Rốt cục cũng có một câu hỏi thú vị, bạn học đang buồn ngủ phía dưới cũng tỉnh ngủ luôn rồi.
Tạ Gia Nhiên cũng yên lặng ngồi xuống trở lại.


Dưới ánh nhìn mong đợi của mọi người, Lương Túc Niên lại không trả lời ngay.
Nam sinh bên cạnh cho là hắn là không tiện trả lời câu hỏi này.


Đã rất áy náy vì đột nhiên kéo người ta lên sân khấu, thật không dám lại gây khó dễ cho người, cậu ta đang định mở miệng điều đình, không nghĩ tới Lương Túc Niên lại ung dung mở miệng trước: "Đã đang yêu đương rồi."


Vốn nghĩ rằng sẽ nghe được câu phủ định quen thuộc, câu trả lời của hắn khiến tất cả hội trường xôn xao.
Cậu nhóc còn đang định hỏi "Anh thích nữ sinh như thế nào" bị chặn ngay ở cuống họng, không còn cơ hội hỏi thành lời.


Lương Túc Niên không hề che giấu, thoải mái nói: "Yêu nhau đã lâu, ăn tết cũng đã đưa về nhà, hơn nữa, bây giờ em ấy cũng đang ở trong số mọi người."
Hắn vừa dứt lời, biết rõ là "không quen ai cả", không ít người vẫn theo bản năng bắt đầu ngó trái ngó phải.
"Đàn anh!"


Có dũng sĩ kéo cổ họng cao giọng nói: "Là ai vậy, tiện thể tiết lộ một chút, thỏa mãn lòng hiếu kì của bọn em đi!"
Lương Túc Niên đứng ở trên sân khấu, trong đám đông đặc kín vẫn có thể chuẩn xác bắt lấy bóng hình của người thương.
"Ngày hôm nay coi như kết thúc ở đây đi."


Hắn cười cười: "Anh còn phải lên lớp, sắp muộn mất rồi."
"Anh nghĩ là trước khi tốt nghiệp có thể sẽ có cơ hội giới thiệu cho mọi người làm quen một chút."
Tạ Gia Nhiên xa xa nhìn thẳng hắn, không một tiếng động cong môi, trong tiếng ồn ào náo nhiệt lặng lẽ ra xuống khỏi sân khấu.


Nhanh chân nhẹ bước, cuối cùng đạp lên tiếng chuông cuối cùng bức vào phòng học, vừa may không bị muộn.
Vẫn là vị giáo sư nhìn rất quen nọ.
Tính toán cẩn thận một chút, hình như đây đã là lần thứ tư Tạ Gia Nhiên lên lớp của ông.


Rất xấu hổ ở chỗ là hình như cậu một chữ cũng không nghe lọt tai.


Vì không quấy rầy đến việc học của bạn trai, cậu vốn định ngủ cho qua tiết, kết quả là bởi vì ngủ trưa quá nhiều nên không ngủ được, không thể làm gì khác hơn là lấy tập giấy vẽ ra, không có việc gì làm nên tập luyện ngay trong giờ của người khác.


Không cẩn thận vẽ quá tập trung, lúc đột nhiên bị điểm danh đứng lên trả lời, cả người liền bối rối.
Không phải nói là sẽ không gọi người nhà sao?
Sao qua một kì nghỉ đông thầy lại đổi tính rồi?


Giáo sư già nở nụ cười hòa ái: "Đáp án thầy vừa mới nói, tóm tắt lại một chút là tốt rồi."
Tạ Gia Nhiên được cưng mà lúng túng: "Xin lỗi thầy, em không biết..."
Nghe cậu cũng không nghe lọt tai, làm sao biết thầy vừa mới nói cái gì?


Xem ra vị giáo sư già có hơi bất ngờ: "Nhưng thầy thấy em luôn rất nghiêm túc ghi chép mà?"
"..."
"Thầy ơi!"
Tiêu Trì tích cực giơ tay giải vây cho cậu: "Cậu ấy không phải là bạn học cùng lớp bọn em, là người nhà của bạn học, thầy gọi nhầm rồi!"


Một anh em khác ngồi phía sau Tạ Gia Nhiên ló đầu lên nhìn, vui vẻ nói: "Người nhà không chép bài, đang vẽ phác họa tranh chân dung của thầy đây!"
"Chân dung của thầy?"


Vị giáo sư già thấy hứng thú, đặt giáo án xuống đi tới, vừa nhìn liền vui vẻ: "Cũng thật là, cho đến bây giờ còn chưa có học trò nào vẽ cho thầy đâu, ừm, vẽ đẹp lắm."
Ông cầm lấy bức tranh kia: "Có thể đưa cho thầy được không?"


Tạ Gia Nhiên: "Đương nhiên là được, thầy không chê là được."
Giáo sư cười ha ha: "Đẹp như vậy, sao lại chê được."
"Thầy ơi, người nhà của Lương ca vẽ làm sao có khả năng xấu được, quán quân triển làm tranh toàn quốc đây!"
"Thật à?"


Giáo sư già kinh ngạc: "Lợi hại như vậy sao, vậy xem ra bức tranh này thầy phải giữ gìn cẩn thận mới được."
Sau khi ngồi xuống, Tạ Gia Nhiên cũng không tiện vẽ tiếp.
Chờ cho lớp học khôi phục trật tự mới tới gần nhỏ giọng hỏi Lương Túc Niên: "Chuyện em đoạt giải sao bạn học của anh lại biết?"


Chuyện này không cố ý tuyên truyền, theo lý mà nói thì ngoại trừ người cùng chuyên ngành sẽ quan tâm, những người khác không biết mới đúng.
Lương Túc Niên: "Vốn là không biết."
Tạ Gia Nhiên: "Sau đó thì sao?"
Lương Túc Niên: "Anh liền tự tuyên truyền một chút."


"..." Tạ Gia Nhiên ngạc nhiên: "Anh, anh không thấy bất tiện sao?"
"Chuyện chia sẻ vinh dự thì ai lại thấy bất tiện chứ? Có muốn nhìn xem nữ sinh khoa Chính trị và Luật bọn anh khen em lên tận trời như thế nào không?"
Lương Túc Niên làm bộ muốn đưa điện thoại cho cậu, Tạ Gia Nhiên liền từ chối: "Thôi quên đi."
Lương Túc Niên: "?"


Tạ Gia Nhiên sờ sờ hai má đang nóng lên: "Chuyện chia sẻ vinh dự này, em sẽ rất ngại."


Hết giờ học, Tạ Gia Nhiên vốn muốn để Lương Túc Niên về nhà trước nhưng Lương Túc Niên cảm thấy Tạ Gia Nhiên đã cùng hắn lên lớp, hắn lại chưa từng lên lớp với Tạ Gia Nhiên lần nào, cần phải trả lễ lại một chút, vì vậy mặt dày theo cậu đến phòng vẽ tranh.


Bởi vậy, chỗ ngồi trong góc vốn không nổi bật của Tạ Gia Nhiên trở thành nơi bắt mắt nhất trong phòng.
Thỉnh thoảng lại có bạn học quay đầu lại liếc nhìn.
Giáo sư vốn dạy hôm nay xin nghỉ, buổi hôm nay do một giáo sư lớp khóa trên tới dạy, một tiết để mọi người luyện tập, một tiết làm mẫu và giảng giải.


Tạ Gia Nhiên vẽ tới vẽ lui liền không rảnh để ý tới Lương Túc Niên nữa, sợ hắn thấy chán, cũng đưa giấy vẽ cho hắn tự vẽ chơi.
Tuy là vô ý nhưng thật sự rất có cảm giác cậu đang dỗ trẻ con.
Lương Túc Niên vui vẻ nhận lấy.


Lúc tập trung hết sức làm một việc gì đó, thời gian trôi qua thật sự nhanh.


Không học cùng ngành, cảm thụ cũng hoàn toàn khác nhau, Lương Túc Niên cảm thấy hình như hắn đã không cẩn thận xông vào một cái thế giới mới, khác hẳn với những gì hắn biết, chỉ dùng màu sắc tạo nên, tràn đầy tưởng tượng, xán lạn lại rực rỡ.
Tất cả đều rất mới mẻ, thú vị.


Sau khi vẽ xong, hắn cảm thấy rất hài lòng với bản thân.
Sau đó, bức tranh hắn vẽ bị giáo sư của Tạ Gia Nhiên dùng ánh mắt chăm chú nhìn một lúc lâu, cuối cùng cũng thu cả bài vẽ của hắn.


Lương Túc Niên nghe thấy giáo sư nhìn bức tranh của Tạ Gia Nhiên tiến hành phân tích và khen ngợi còn thấy rất bất ngờ: "Anh đã vẽ đẹp đến mức có thể làm mẫu để phân tích rồi sao?"
Vừa nói xong, hắn liền thấy giáo sư đặt bức tranh của Tạ Gia Nhiên xuống, cầm lấy bức tranh của hắn lên...


"Các bạn học có thể nhìn đây, nếu như tác phẩm vừa rồi của bạn học Tạ là hình mẫu hội tụ những gì hoàn mỹ nhất thì tác phẩm này chính là tập hợp tất cả những lỗi sai khi vẽ tranh: bố cục hỗn loạn, màu sắc rối loạn, tỉ lệ rất mất cân đối..."
Lương Túc Niên: "..."
Ồ, hóa ra là vậy.


Người trong phòng cười nghiêng ngả, Tạ Gia Nhiên nể tình người bị treo lên phạt chính là bạn trai của mình, rất phúc hậu mà nhịn không cười thành tiếng.
Có lẽ ngày hôm nay không thích hợp để đi học ké, hai người liên tiếp bị hố.


Lâm Sam quay đầu nhìn hai người đều đang vui mừng thì không hiểu rõ: "Gia Nhiên được khen nên vui vẻ thì tôi có thể hiểu được, Lương ca, cậu có gì mà vui như vậy?"
Lương Túc Niên lười biếng nói: "Vợ tôi được khen mà."
"..."
Lâm Sam trầm mặc hai giây.


Lễ phép nở nụ cười, giơ ngón tay cái lên: "Công phu nịnh vợ, quả nhiên là danh bất hư truyền."
-
Vài ngày sau, trên diễn đàn lặng yên nổi lên một cái topic, viết vô cùng đơn giản đến trắng trợn, "Vài ba manh mối về quan hệ của giáo thảo và giáo hoa trường", vừa nhìn đã biết nội dung thế nào.


Mở topic ra, người đọc có thể đọc được những bình luận hàng đầu đã được những thiên tài phân tích tỉ mỉ tìm từ ngữ để viết ra:


Thanh thanh tử câm: 【 Đầu tiên là giáo hoa theo giáo thảo đi học, cái này thì không cần nói rõ rồi chứ? Dù sao cũng không phải một hai lần, có lẽ là cũng không có mấy người là không biết, quan trọng là... giáo thảo cũng theo giáo hoa đi học rồi! Cùng nhau đi học, cả một buổi chiều bốn tiết hai người đều tự nhiên mà cùng một chỗ, thử hỏi bạn cùng phòng nhà ai lạ dính nhau như thế? 】


Thanh thanh tử câm: 【 Lại nói tiếp, hôm đó khoa Chính trị và Luật có lễ đón tân sinh viên, giáo thảo nhất thời bị kéo lên sân khấu diễn thuyết, khi có người hỏi cậu ấy có bạn gái hay không, cậu ấy nói thế nào? Cậu ấy nói mình đang yêu, hơn nữa đối tượng cũng ở ngay bên dưới khán đài. 】


Thanh thanh tử câm: 【 chú ý đến trọng điểm, người ta hỏi là có bạn gái hay không, nhưng cậu ấy lại trả lời là đang yêu rồi! Tất cả mọi người đều không phải là trẻ con ba tuổi, sự khác biệt vi diệu trong câu trả lời đó có lẽ mọi người đều hiểu ra được đúng không? Mấu chốt nhất chính là, lúc đó giáo hoa Cũng! Đang! Ở! Dưới! Khán! Đài! 】


Thanh thanh tử câm: 【 Sau đó là việc giáo hoa tham gia cuộc thi triển lãm tranh toàn quốc giành giải nhất, mong mọi người hãy đi xem bức tranh đoạt giải kia ngay, thần thái đó, khí chất đó, nếu như người được vẽ trong tranh không phải là giáo thảo thì tôi lập tức trồng cây chuối ăn shit ngay! 】


Thanh thanh tử câm: 【 Cuối cùng, rất nhiều chi tiết nhỏ tôi không nói nữa, tôi chỉ nói một tin lớn, hình như giáo hoa và giáo thảo đã chuyển ra khỏi ký túc xá để ở chung rồi, nhưng mà bạn cùng phòng của bọn họ kín miệng quá không để lọt ra tin tức gì, nhưng suy ra từ hành động mỗi ngày của bọn họ thì tôi cảm thấy chắc đến tám chín phần mười! 】


Thanh thanh tử câm: 【 Hỡi đồng bào, nếu đây là sự thật, nghĩ kĩ thì thật quá kích thích rồi! Là thái độ hoàn toàn không sợ bị phát hiện của hai người bọn họ, lại nghĩ đến những lời người anh em XZ nói trước kia, tôi có linh cảm chúng ta sắp nổ tung rồi! 】


Một cuộn giấy: 【wow... Chủ thớt là Holmes tái thế à. 】
Bánh crepe cực kỳ đáng yêu: 【 a a a a a a a a a a a a! 】
Bánh crepe cực kỳ đáng yêu: 【 Tôi mặc kệ, tôi mặc kệ! Đây chính là thật sự! 】
Chim bay trên Thiên sơn: 【 Tuyệt, đọc xong lời phân tích của chủ thớt, tôi cảm thấy bọn họ là thật rồi! 】


Câu cá một mình trên sông tuyết: 【 Tôi cũng vậy! Nếu đây còn không phải là tình yêu, thì cho hỏi cái gì mới phải! 】
Gió đêm: 【 Đây không phải là tình yêu, đây là tình yêu tuyệt mĩ của thần tiên ~ 】
...


Hai người trong cuộc đều không quan tâm đến diễn đàn, lúc biết được chuyện này đã là một tuần sau.
Lúc đó hai người đang vùi trên ghế sô pha giết thời gian.


Tạ Gia Nhiên ngồi trong lòng Lương Túc Niên, dùng bút màu mới mua tô tranh, Lương Túc Niên đang bàn bạc với bọn Tiêu Trì về chuyện cuối tuần đánh trận giao hữu với trường hàng xóm, bỗng nhiên bị gửi cho mấy đường link liên tiếp, liền mở ra xem ——
"Nhiên Nhiên, hình như chúng ta bị phát hiện rồi."
"Hả?"


Lương Túc Niên đưa điện thoại đến trước mặt cậu: "Có người mở topic ở trên diễn đàn, bí mật của chúng ta bị phát hiện rồi."
Tạ Gia Nhiên nhận lấy điện thoại xem, chậm rì rì lướt hết bình luận, không khỏi cảm thán bạn học này thật sự rất lợi hại.
"Có giận không?"


Lương Túc Niên hỏi cậu: "Có muốn anh liên hệ với bọn họ để xóa bài không?"
Tạ Gia Nhiên: "Tại sao em phải giận?"
Lương Túc Niên có chút bất ngờ: "Nhiên Nhiên, em không ngại chuyện quan hệ của chúng ta bị lộ ra sao?"
Tạ Gia Nhiên lắc đầu: "Không."


Bọn họ là quan hệ yêu đương bình thường, không có gì mà không thể cho người khác biết, tại sao lại không thể công khai.
Câu trả lời của cậu như chuyện quá hiển nhiên khiến Lương Túc Niên ngẩn ra, không khỏi rũ mắt cười rộ lên: "Hai phút trước anh còn đang hối hận sao hôm đó lại dùng nick ảo nói lung tung."


"Đó là nói thật, không phải là nói lung tung."
Tạ Gia Nhiên tô xong nét vẽ cuối cùng, ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Anh, em đã nói từ lâu rồi, là bạn trai của em, anh muốn làm gì cũng được."


Không chờ cho Lương Túc Niên mở miệng, tầm mắt của cậu đã rời đi, rơi vào nửa đoạn xương quai xanh lộ ra sau cổ áo sơ mi của Lương Túc Niên.
"Đương nhiên, để cho công bằng, em định làm gì với anh, hẳn là cũng được."


Trong ánh mắt dò hỏi của Lương Túc Niên, cậu dùng một tay chống trước ngực hắn, đầu ngón tay kéo cổ áo rộng ra thêm một chút, bầu bút màu lướt qua da dẻ có chút ngứa, lưu lại một con bướm đen như đang muốn bay lên.
Cậu đã muốn làm như vậy từ rất lâu rồi.


Giống như bức tranh cho đến nay vẫn được lưu trong album ảnh trên điện thoại của cậu.
Đẹp hệt như trong tưởng tượng của cậu, không đúng, là càng đẹp hơn.


Tạ Gia Nhiên thoả mãn ngắm nhìn một lượt, không nhịn được tới gần hôn lên con bướm một chút, trước mắt loáng một cái, bỗng nhiên bị ôm đứng lên.
Tư thế như ôm một đứa bé trước ngực, Tạ Gia Nhiên sợ ngã xuống, theo bản năng ôm cổ của hắn, chân kẹp chặt eo hắn.


Bút màu yên lặng rơi trên thảm trải sàn.
Tạ Gia Nhiên đối diện với tầm mắt của Lương Túc Niên.
Cổ áo người này đã hỗn loạn, con bướm đen trên xương quai xanh như muốn bay, hình ảnh phản chiếu trong mắt hắn hình như cũng đã tối đi mấy phần.
"Nhiên Nhiên, em nói, làm cái gì cũng được"


"Bây giờ đến lượt anh rồi nhỉ?"1






Truyện liên quan