Chương 5: Thiên màu lục
CHƯƠNG 5: THIÊN MÀU LỤC
Mấy độ rày tôi bị thiếu ngủ trầm trọng, ngồi trước máy tính mà mắt cứ vẽ hoa loạn cả lên không sao chịu cho nổi.
Đồng nghiệp vẫn đang hồ hởi cực kỳ trên MSN[1] xanh lục, trên đó không ngừng kêu lên bíp bíp. Căn bản mấy tháng trước có thằng dám cả gan phát tán một loạt truyện đồi trụy lên hộp thư công ty mà bị đuổi việc, thành ra cái nhóm mấy con yêu râu xanh này liền biết điều đổi luôn sang chơi trực tuyến.
“Nghe nói Lý Gia Duy tự sát hả, có thật không?”
“Ơ, không phải nó là người tình nồng thắm của Giản Duy đấy à?”
“Nồng thắm thì nồng thắm, thấy bảo là bị bắp ép nồng thắm đó, nó là bị sếp rếp…”
“Sướng quá vậy ~~~ Ngày nào em cũng cố ăn mặc dư lày mà sao sếp chẳng chịu liếc em lấy một cái gì cả?”
“Cưỡng à? Là cưỡng ép mặt trước hay mặt sau?”
“Vấn đề này phải hỏi Phùng Đức Long ấy, thằng cha ấy tường tận nhất, Gia Duy chả phải thân với bố ấy nhất ư?”
Tiếp sau đó màn hình của tôi bíp bíp inh ỏi.
“Kể mau, Phùng Đức Long, có phải thiệt không?”
“Giản Duy rếp mặt trước hay mặt sau Lý Gia Duy hả?”
“Gia Duy có tiết lộ kích cỡ của sếp không?”
Tôi lần chần suốt nửa ngày mãi, mới từng chữ từng chữ một mà lên tiếng, “Đừng có tầm xào ba láp, họ là yêu nhau thật lòng, nước chảy thành sông[2]!”
Rồi mới lại tiếp râm ran tiếng bíp bíp.
“Rếp xong cũng có nước nước mà, cũng là nước chảy thành sông nhở.”
“Là dịch chảy thành sông!”
“Nói chung đều là nước còn gì.”
“Eo ôi, càng nghĩ càng hưng phấn, tui đã sớm bảo Lý Gia Duy sệch xì muốn ch.ết mà ~~~ sớm hay muộn gì cũng sẽ bị rếp thôi.”
“Sếp cũng đâu có kém phần, chỉ cần anh ý muốn, thích mê *** thì cứ mê *** tui đi, muốn cưỡng *** cũng cưỡng *** tui nốt.”
“Sặc sặc, *** ch.ết bà bà có còn muốn không?!” Tôi nhịn không được tức giận type một dòng, “Chẳng lẽ không thèm đếm xỉa người ta có nguyện ý hay không à, Gia Duy là người dị tính luyến.”
Dòng chữ màu đen của tôi vừa mới hiện vào, lập tức kế đó một loạt dòng chữ đủ loại màu cũng nhảy xổ theo.
“A… Quả nhiên là cưỡng ***!”
“Thẳng cũng có thể bẻ cong, cong cong càng thích.”
“Anh điêu quá đi anh Phùng, Giản Duy mà bẻ cong Lý Gia Duy rồi thì tiến lên đi, cơ hội của anh chẳng phải đến rồi đó sao?”
Một dòng chữ đỏ cứ thế đập thẳng vô mặt, lòng tôi cả kinh, chú ý nhìn thì thấy là Aug. viết tắt tiếng Anh của “tháng tám”, mà hiện tại tháng tám thì chả có ý nghĩa gì, đó là một cái ID hoàn toàn xa lạ. Tôi ngó lại lần nữa địa chỉ mail, thế mà lại JJ.
[3].
Đầu tôi đầy hắc tuyến[4], thật sự không nghĩ ra nổi là vị đồng nghiệp cao nhân nào. Thế là đành phải bình tĩnh gõ gõ, “Nhố nhăng, tôi thích ngực bự mông đầy.”
Dòng chữ đỏ y chang nhảy ra với vận tốc ánh sáng, “Anh đang tưởng tượng Lý Gia Duy đeo ngực giả trở về, loạng choạng cái mông với anh đấy à!”
Tôi lấy làm kinh hãi, trong đầu mập mờ tưởng tượng ra cái cảnh kia, phía dưới không khỏi “bừng tỉnh”, bèn cuồng quýt type chữ vào cửa sổ chat riêng, bảo với Aug., “Xin hãy chú ý đây là nơi công cộng, không thể đảm bảo rằng sẽ không có ai truyền nội dung cuộc nói chuyện này ra ngoài, mà chuyện đối với cả cậu và cả tôi đều không hề tốt.”
Dòng chữ đỏ vẫn chói mắt như cũ nhảy ra, “Lẽ nào cho đến giờ anh vẫn chưa từng tưởng tượng thử Lý Gia Duy vì sự đâm cắm của anh mà lớn tiếng kêu rên chắc?”
Nghĩ rồi chớ, tất nhiên tôi nghĩ cực kỳ nhiều lần rồi, mỗi một lần nhìn thấy biểu tình hưng phấn của Gia Duy trong tưởng tượng tôi cũng còn đạt tới cao trào được.
Tôi thật thận trọng trả lời, ” Xin chớ có suy đoán suy nghĩ của người khác, Lý Gia Duy chỉ đơn thuần là bạn tốt của tôi.”
“Bạn tốt… Ý chỉ là kiểu bạn tốt giúp sếp cưỡng *** anh ta đấy à?”
A, tôi kinh hoàng tí thì nhảy dựng lên từ ghế công ty.
Đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, e dè dáo dác đi dáo dác lại khắp bốn phía chung quanh, rốt cuộc là ai nhỉ, ai mà biết được bí mật giữa ba người chúng tôi thế này.
Tầm nghỉ trưa lão béo luôn luôn là bộ dáng buồn ngủ, trợ lý Tiểu Trầm vẫn còn đang uốn uốn lông mi, một trợ lý thiết kế khác mới tới giống như bị tuột bra, đang len lén đi vào chỗ khuất kéo lại dây nịt.
Tôi liếc mắt qua nàng ta, 34A chứ không phải 34C, kể cả có nhét thêm hai miếng xốp độn bên trong nữa thì dậy nịt tụt vẫn chuyện bình thường.
Hai cha thiết kế ánh sáng khác thì gí mặt vô màn hình máy tính, chằm chằm xem tranh ba chấm, dù sao năm nay trình diễn đồ lót cũng hẻo ch.ết đi được, thay vào đó lại thịnh hành vải trong suốt cơ, người mẫu này cứ như kiểu cởi ra bằng sạch để tùy cho người ta ngó nghía.
Rốt cuộc là ai?
“Không phải tìm, tôi đang ở chỗ anh không nhìn thấy đâu.”
Chữ đỏ lạnh nhạt nói. Trong nháy mắt tôi có cảm giác đang bị thằng nào theo dõi, lưng đều phát lạnh run lên đi được.
“Sao cậu lại có cái ý tưởng kỳ quái như thế hả?”
“Đương sự tự khai, tôi chả có trình độ tưởng tượng phong phú được đến thế đâu.”
Tôi hoảng sợ, lòng ngấm ngầm nghĩ đây là nhân vật bậc nào, biết được cả chuyện riêng tư nhất của Giản Duy và Lý Gia Duy.
“Cậu thuộc ngành nào?” Tôi nén không được buột miệng hỏi, dẫu tôi thừa biết hắn chắc chắn không nói tôi biết đâu.
“Tôi chẳng phải người của ngành nào cả, tôi đến thực tập, thấy anh là một người thú vị quá chừng. Dù sao giúp thủ trưởng cưỡng bức người trong lòng của chính mình, dũng khí này không phải ai cũng có được đâu! Anh là sợ Gia Duy sẽ sụp đổ thế nên rõ ràng đã quyết tâm giúp Giản Duy bẻ cong anh ta chứ gì, nói gì thì nói đó vẫn là việc mà anh muốn làm, có đúng không?”
Tôi im bặt một hồi, mới dè dặt trả lời, “Đối với việc này, tôi không muốn giải thích thêm gì cả.”
“Anh thật quá đúng là… giả dối, tôi chả đòi anh giải thích, tôi chỉ muốn biết lúc ấy bọn anh làm như nào?”
“Làm như thế nào… Giản Duy cưỡng Gia Duy?”
“Không, tôi không hứng thú với bọn họ. Tôi chỉ muốn biết làm sao anh chỉ cần há mồm là đã bẻ cong được Gia Duy thôi.”
“…”
“Ừm, là tại anh là có cuống họng sâu trong truyền thuyết đó sao?”
“Cuống họng sâu?”
“Nghĩa là có thể ngậm trọn vẹn cái đó của đàn ông được ấy, làm cho đàn ông sướng cực kỳ ấy.”
Tôi câm nín suốt nửa ngày song lại không dám mạo muội đắc tội với cái người không hay tên này, đành tiếp tục kiên nhẫn trả lời, “Đâu có đâu, tôi không ngậm hết.”
Thế rồi được thấy một dòng chữ đen cỡ nhỏ lõm vào giữa cả loạt chữ đỏ đốt cháy người.
(Aug. 2009-8-10 12:45) Vậy ngậm vào bao nhiêu, được 10cm không?
(loser 2009-8-20 12:45) Không… đo.
(Aug. 2009-8-10 12:46) Chắc là có rồi, anh ngậm vào xong rồi làm gì nữa, đại khái là cọ xát đầu đỉnh anh ta đúng không?
(loser 2009-8-20 12:46) Lúc ấy rối hết lên rồi…
(Aug. 2009-8-10 12:46) Cưỡng ép có thể khiến người ta cực độ hưng phấn, sướng hơn rất nhiều đấy nhỉ?
Tôi rất nghiêm túc trả lời vấn đề này, “Bạo ngược là lối mập hợp sơ sài nhất, chỉ có dừng lại ở giai đoạn của súc vật.”
Màn hình im lìm độ chừng hai phút, chữ đỏ lại hỏi.
“Vậy thì anh làm như nào? Đầu tiên là ɭϊếʍƈ ư? Sau đó Lý Gia Duy cứng lên xong thì anh ngậm vào?”
Tôi khó khăn gõ một dòng chữ, “Tôi quả tình không nhớ rõ gì đâu, thực chất tôi thấy kỹ thuật của nhiều diễn viên phim A còn sành sỏi hơn tôi nhiều, cậu có thể tự tham khảo thử.”
“Xì… Biểu cảm chúng nó giả tạo đến nổi da gà, trên giường thì rống rít như kiểu mổ lợn! Nhưng anh và Lý Gia Duy thì khác, anh yêu Lý Gia Duy mà không phải sao? Mà Lý Gia Duy lúc ấy chắc chắn là sợ sững người rồi, một cái đuôi suốt ngày lẽo đẽo đeo bám tự dưng đè anh ta ra, tuy chỉ có dùng miệng cũng đủ làm anh ta hết hồn là cái chắc, không phải sao? Tưởng tượng đi, anh dùng miệng thôi là đã đủ biến Lý Gia Duy từ tuýp yêu đàn bà trở nên kêu ca dưới mông đàn ông… Nghiện ch.ết đi được mất, sao lúc ấy các anh không chụp ảnh lại nhỉ?”
Tôi đơ mặt đọc cả một cục chữ đỏ rừng rực trên phông màn hình lục ngắt.
“Lúc ấy… Không có suy nghĩ chu toàn được như thế…”
“Phí của giời quá đi, anh có muốn tái diễn tình cảnh thêm lần nữa không.”
Tái diễn lần nữa, tôi cười khổ, tôi đương nhiên tình nguyện, nhưng chỉ e hai Duy không đồng ý thôi, họ đại để là xóa béng tôi đi khỏi não từ lâu lắm rồi.
“Chắc không được.”
“Cái cảnh kinh điển thế mà không chụp ảnh lại, quá là lãng phí!”
Tôi ậm ừ, vừa vặn lão béo đang ngủ say cũng đã thức dậy, tôi cuống quýt gõ, “Có người tỉnh, có dịp nói chuyện tiếp sau.”
Hoảng hốt đóng cửa sổ chat riêng lại, phát giác tim đang đập điên cuồng. Từ sau hồi xảy ra sự kiện kia, tôi vẫn lo lắng Giản Duy sẽ làm gì đó. Đành rằng sau đó cũng không có động tĩnh gì, tựa hồ Giản đại thiếu gia cũng không bụng dạ nhỏ nhen như tôi tưởng, nhưng nếu Giản Duy phát hiện bí mật giữa ba bọn tôi mà bị công khai, có hào phóng đến mấy cũng không để yên cho tôi ở lại nữa đâu. Cuộc sống biết bao vất vả, thật sự là gian không được, mà không gian cũng chẳng xong[5].
Cả buổi chiều tôi cứ lo âu thơ thẩn, vài ngày sau cũng không dám lên mạng. Anna bên Bộ kế toán còn đặc biệt chạy hẳn tới, vỗ cái độp lên vai tôi.
“Anh Phùng, gì mà không lên cả MSN thế hả, hành kinh à?”
Mặt tôi đỏ lừng lựng, sao giờ phụ nữ toàn giống sói thế nhỉ.
“Dĩ nhiên, dĩ nhiên không… Tôi đâu phải phụ nữ, có chuyện đó sao được?” Tôi nén giọng liếc nhanh bốn phía, “Nhanh lên mạng đi, mọi người còn muốn nghe chuyện kia mà.”
Anna ngấm ngầm hiểu. Thời điểm nghỉ trưa, tôi đành phải “kiên cường” vô MSN lục ngắt, vừa mới đăng nhập đã nhận được invite, chóng vánh bị lôi vào phòng chat. Tiếp theo là cả lố tiếng chào hỏi ầm ầm.
“Anh Phùng, hôm ý sao tự nhiên mất tích thế?”
“Là Aug. đã nêu đúng nỗi lòng của anh chứ gì!”
“Mà có khi bố ấy với Lý Gia Duy chả phải ở mức tầm thường đâu à nha, dễ là muốn cưỡng cậu ta từ lâu rồi chớ chả chơi.”
“Mấy người đừng xen ngang nữa có được không, hiện tại đang hỏi chuyện sếp với Gia Duy cơ mà!”
“Tôi thấy hứng với chuyện của anh Phùng hơn đấy!”
“Chỉ cần là gian tình tui đều hứng hết!”
Tôi mau lẹ kéo xem danh sách phòng chat, phát hiện không có Aug., tâm trạng cũng hồ hởi không ít. Thế là, tôi gõ một dòng.
“Kẻ có gian tình trong lòng thì nhìn đâu cũng ra gian tình, kể cả nhìn thấy chỗ đi tiểu của cẩu cái cũng có thể thấy nó gian tình.”
“Bingo! Tôi thừa hiểu Anna thấy nó mời gọi lắm mà!”
“Xí, lầm to, tôi là đàn bà mà, nó đang mời gọi ông thì có!”
MSN màu lục lại rình rang tranh cãi một trận xem cẩu cái rốt cuộc là mời gọi ai, tôi bèn thảnh thơi đi pha một tách café. Café là Blue Moutain[6] hảo hạng, bình sinh tôi cũng đâu có uống, chẳng qua là chuẩn bị cho Gia Duy, giờ thì tự mình uống cho đỡ phí phạm thôi mà. Trở về từ phòng pha trà, bước đến máy tính, một ngụm café xém nữa lại phun tóe loe. Aug. với những dòng chữ màu đỏ lại xuất hiện.
“Anh ngoài việc dùng miệng thì không còn kỹ thuật xxx cao siêu nào nữa sao?”
Thùng thùng thình thình bùm bụp, mồ hôi lạnh túa đầm đìa, đây là ở văn phòng đó, ngộ nhỡ có đồng nghiệp nào đi qua chẳng may đọc được, mặt mũi tôi lại chả còn bị vứt đi đến tận Siberia ý chớ. Tôi đắn đo mãi, đành phải làm bộ như không nhận được tin nhắn riêng này của hắn.
Đám sắc quỷ bên phòng chat công cộng đã vội vã kêu than rầm trời, liên tiếp dồn vào hỏi.
“Anh Phùng, Gia Duy có kể cậu ta bị sếp cưỡng *** bằng tư thế nào không? Thế chạm lưng? Thế ngửa bụng?”
“Liệu có phải thế bò? Tui thích xem tư thế này nhất đó!”
“Đã cưỡng thì làm gì có thế bò chứ hả? Anna cô đừng nói loạn ngôn nữa đi!”
“Phim A có mà… Hai người thay nhau cưỡng không phải là một trước một sau đó ư!”
“Đúng là không nên thảo luận vấn đề thực tế với đàn bà mà! Đời thực móc đâu ra tiểu thụ nào cong mông lên cho người ta cưỡng chứ!”
“Đầu óc đàn bà phụ nữ toàn là keo dán mà!”
“Anna chính là tiêu biểu!”
“Này, đừng có vơ đũa cả nắm, tầm quan trọng tồn tại của phụ nữ chúng tôi là hơi bị rành rành đó nhé!”
“Ôhô, đầu cô không phải keo dán nữa rồi mà là nước sôi…”
Họ lại tiếp tục một màn cãi lộn. Tôi ngáp dài, cuộc sống ôi sao mà nhàm chán.
Chữ đỏ lại ngoan cố nhảy ra.
“Tôi biết gian tình trọng đại giữa anh Phùng và hai Duy đấy!”
Đủ mọi chữ các loại màu cũng đồng thời tới tấp hiện.
“Là gì!”
“Nói mau! Nói mau!”
“Trời ơi, tôi phấn khích đến ngất được mất, đừng nói đến cả ông chú như anh Phùng mà sếp cũng không buông tha đấy nhá!”
Tôi sợ tới nỗi líu quýu hết cả tay chân mở cửa sổ chat riêng với Aug.
“Ê, chớ có nói bậy!”
“Ai bảo anh lơ tôi!”
“Tôi mới về mà!”
“Mồm miệng anh chả thật thà gì cả, Phùng Đức Long…”
Hắn cứ dăm ba lần lại nhắc tới miệng tôi, chả hiểu sao khiến tôi rùng mình mấy bận.
“Vậy rốt cuộc cậu muốn biết chuyện gì?” Tôi ỉu xìu hỏi.
“Nhiều lắm!” Chữ đỏ lại vèo vèo hiện lên, “Chẳng hạn như anh rành những tư thế xxx nào?”
“Cũng được!”
“Cũng được nghĩa là sao, nghĩa là am hiểu tất tần tật sao?”
“Thì… ừ…”
“Wa, Phùng Đức Long anh quả đúng không phải chym bình thường!” Chữ đỏ lại chêm thêm một câu nữa, “Có muốn thảo luận một chút không?” (từ “chym” này nếu khó hiểu mời xem lại T/N trong thiên màu đỏ -_-~)
“Ý cậu là…” Đầu tôi chíu chíu chuyển đảo, diễm phúc dâng lên tận mồm như này nào ai cự tuyệt nổi chứ, chí ít cũng có thể biết được Aug. là ai.
“Bình thường anh có thể chiến bao lâu, ừm, một đêm bao lần?”
Mắt tôi giật giật, chả lẽ hắn định “thảo luận” như này à. Thế thì có phần hơi dễ dàng quá rồi nhỉ, tôi liền bốc phét, “Một tối khoảng bảy, tám lần!” Đáy lòng thì trộm nghĩ, bảy tám lần chắc tinh tẫn nhân vong mất thôi.
Chữ đỏ kiêu ngạo bảo, “Xem chừng sức anh cũng phình phường thôi! Nếu tôi lên hứng, bình thường có thể làm được cả đêm!”
Cả đêm, thổi phồng quá rồi!
“Cậu lợi hại thật, bội phục!” Tôi giả lả khen.
“Dù sao làʍ ȶìиɦ cần chất lượng chớ không cần số lượng, nói vậy thì anh Phùng chất lượng thượng thừa rồi!” Chữ đỏ có vẻ như tâm trạng đang tươi tắn, ấy thế mà cũng buông lời khen ngợi tôi.
Tôi chăm chú tiếp tục ba hoa chích chòe, “Tất nhiên, thông thường một lần của tôi có thể làm cho đối phương cao trào mấy lần!”
“Ôi, thế thì một đêm dễ phải hơn chục lần cao trào ấy nhỉ!”
Tôi đọc xong suýt chút nữa lại phun café vào máy tính, quả nhiên có điêu thì cũng phải điêu nháp trước đã mà.
“Anh Phùng…”
“Ơi?”
Ngay thời khắc tôi với Aug. trò chuyện hứng ngút trời lên rồi, hắn tự nhiên lại do do dự dự hỏi, “Lúc mà anh giúp Giản Duy cưỡng Lý Gia Duy, bên dưới cũng có thể cứng lên được ư?”
Tôi nhìn phông màn hình lục ngắt, chữ đỏ, chậm rãi type hai chữ, “Đúng vậy.”
“Và… xót xa lắm thay!” Type thêm một dòng nữa, xong lập tức sign out.
Giờ nghỉ trưa hôm sau, ma xui quỷ khiến lại mò lên mạng, dẫu sao dạo này lão béo đột ngột lên cơn, không ngày nào là không ngó chằm chằm tôi đi làm, đối với thằng quen làm việc buổi tối như tôi rồi, thì đi làm ban ngày quá ư là lãng phí thời gian. Thế nên mở MSN giết thời gian cũng tốt.
Anna lẳng lặng bật cửa sổ chat riêng với tôi.
“Anh Phùng, Gia Duy kiện sếp rồi anh biết chưa?”
Tôi hoảng sợ, chả lẽ Gia Duy điên rồi, cậu ta đã ở cùng Giản Duy bao nhiêu năm, giờ đi kiện Giản Duy cưỡng hϊế͙p͙ còn không phải là tự dồn mình vào đường cùng à.
Ngón tay tôi run lẩy bẩy, “Anna, tin này chính xác không đấy?”
“Chính xác mà, sáng nay tôi gửi một khoản chi phí sang cho luật sư Kim bên công ty cố vấn, ông ta không ở đó nên tôi gửi cho thư ký, được bà thư ký đó kể lại.”
“Là Kim Tắc Minh ư?”
“Chuẩn đó!”
Trước mắt tôi tối sầm. Kim Tắc Minh là một luật sư danh tiếng thuộc hàng nhất nhì, chuyên nhận các vụ kiện tụng kinh tế, xâm phạm *** nổi tiếng. Đợt trước ông ta làm luật sư cố vấn cho công ty, chúng tôi hân hoan hết sức, căn bản bởi những kiện tụng về kinh tế lẫn những vụ scandal tình ái mập mờ của Giản gia quá ư là nhiều. Chưa kể ông luật sư này nổi tiếng tâm ngoan thủ lạt, chẳng những muốn thắng kiện mà còn kiện vặn lại tội vu khống, do đó nếu thua ông ta, không chỉ có thua kiện thôi đâu mà còn mất cả một khoản bồi thường tổn hại danh dự nữa.
“Ý cô… là Giản Duy dùng Kim Tắc Minh để đối phó Gia Duy sao?”
“Chắc là vậy thật, thật không ngờ kết cục của hai Duy lại là như vậy!”
“Giản Duy cưỡng hϊế͙p͙ Gia Duy cơ mà, tôi có thể làm chứng!” Tôi kích động.
“Anh nói Giản Duy cưỡng hϊế͙p͙ Gia Duy, anh nhìn thấy à!”
Máu trong tôi sôi trào, run rẩy hồi lâu mới uể oải đáp, “Không, sau đó tôi mới biết được.”
“A, vậy thì đâu có ích gì!”
“Không phải! Không phải!”
Tôi kích động lặp đi lặp lại. Lẽ nào Giản Duy và Gia Duy không thể có một sự chia tay hòa bình sau ngần ấy năm sao, Giản Duy không phải trước giờ vẫn là một người tình cũ tốt sao? Chia tay nhau, một khoản phí dụng chia tay, sắp xếp ổn thỏa tương lai cho Gia Duy, không phải thế sao? Cớ sao hiện giờ lại biến thành như vậy!
Tôi bỗng nhiên hận Giản Duy sâu sắc. Mãi sau mới trông thấy Aug. đã gọi trên khung chat riêng, tôi u mê mở.
“Nếu hôm nay tôi không nói chuyện Lý Gia Duy nữa, anh có thể hứa là đừng có out được không?”
Tôi run bảo, “Không, hôm nay tôi muốn tâm sự về cậu ấy!”
“Chà…”
“Cậu có biết tôi và Gia Duy là bạn cùng ký túc xá, cái hồi đấy tôi năm ba, cậu ấy năm nhất.”
“Biết rồi.”
“Tính tình cậu ta khó ưa nhưng tình nghĩa lắm, cậu ta từng bảo chỉ cần có cậu ấy không ai có thể bắt nạt tôi, tôi đã từng thề thầm rằng, tôi sẽ mãi mãi săn sóc cho cậu ấy.”
“Bất kỳ ai cũng không thể hứa đến mãi mãi được.”
“Nhưng mà tôi lại không ngờ, tôi đã làm cậu ấy tổn thương! Là tôi, Phùng Đức Long, đã hại Gia Duy tới nông nỗi này, tôi đã quay lưng với lời thề, tôi đã từng thề, sẽ mãi mãi bảo vệ cậu ấy, tôi đã từng thề!”
Màn hình im lặng hồi lâu, chữ đỏ mới lại hiện, “Anh không cần tự trách mình như thế, Giản Duy đã nhắm Gia Duy, anh ta sớm muộn gì cũng sẽ ra tay mà. Gia Duy rất mạnh mẽ, anh ta chưa chắc đã để Giản Duy như nguyện, muốn chỉnh đốn Giản Duy, anh ta có thừa cách hơn cả đống người lận, tin tôi đi! Gia Duy chưa bao giờ thảm hại như anh tưởng tượng đâu, nếu không anh đã chả đặt nặng chuyện đám cưới của anh ta với Tú Lệ rồi!”
Tôi không nói gì cả. Cách trong chốc lát, chữ đỏ lại type tiếp.
“Anh khóc đấy à, Phùng Đức Long?”
Tôi… lại đành phải sign out. Sau đó tôi lại khôi phục chu kỳ cuộc sống, ban ngày thì ngủ, tối lại mò ra làm việc, MSN bỏ không.
Hơn nửa tháng sau, có một hôm đi làm ban ngày, tầm nghỉ trưa lại mở MSN. Ngoài ý muốn nhảy ra cả đống mess off của Aug.
“Này, ông hấp, chạy rồi à?”
“Này, trời chưa mưa, đừng có rụt đầu vào mai rùa sớm thế chớ!”
“Tôi nhớ ông anh thật đấy, cứ nghĩ cảnh cưỡi lên một ông chú hèn mọn như anh là tôi lại khoái cảm!”
“Chi bằng chúng ta tìm một khách sạn thảo luận đi!”
“Thế nhé, tôi chờ anh ở Horizon[7]!”
“Tôi đặt phòng rồi, là phòng 1014, tối nay tám giờ!!”
“Ê, sao anh không tới vậy? Tôi vẫn đang chờ anh này, phòng 1014!”
Tôi trợn tròn mắt, cái hẹn phòng 1014 đã qua mười ngày xừ rồi, có điều sau tin nhắn đấy Aug. không còn nhắn thêm tin nào nữa. Chắc là kỳ thực tập đã xong, nhìn đến dấu ấn còn sót lại trên màn hình, chợt dấy lên mất mát.
MSN vẫn đang rộn rã kể truyện cười abcxyz. Đống chữ vàng khè của Anna bay nhanh nhất hội.
“Gần đây chả có gian tình gì, Anna cô có chuyện gian tình gì chia sẻ đi?”
“Có một truyện hết sức kinh điển, tên là “Câu chuyện về bảy gã đàn ông và một cô gái”, cụ tỷ là bảy gã này kéo tuột một cô gái như hoa như ngọc vô rừng rậm!”
“Dữ dội thế, phim A mới ra à? Một nữ bảy nam, mãnh liệt quá đi! Đã down chưa thế hả, Anna!”
Đám đồng nghiệp nam đã chán chường trên MSN bất thỉnh lình bừng tỉnh.
“Muốn tôi gửi cho không?”
“Gửi đê, gửi đê!” Cả một đám sói chìa tay xin xỏ. Anne liền gửi cho một file, tôi cũng luống cuống download. Chớm mở ra đã đập vào mắt ngay là một cô nàng CJ[8] cực độ đang lảo đảo đi trong tuyết lớn, title lại còn là “Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn”. Kế đó MSN tràn ngập toàn lời chửi đổng.
“Shit!” Tôi nhịn không được cũng rủa một câu.
“Á, không đúng chắc? Chưa hết đâu, tôi còn một câu chuyện về một cô gái với bảy gã đàn ông cực kỳ mê hồn nhá, có muốn không!”
“Muốn! Cô phải lấy công chuộc tội đó!”
Anna nhanh nhẹn gửi một file khác, đành rằng tôi đầy ăm ắp hoài nghi nhưng vẫn kiềm không được đi download nó. Quả nhiên… lúc này đây là một câu chuyện mới lạ hoàn toàn, khỏi phải nói MSN lại râm ran hết lên cả. Tôi xem danh sách phía bên cạnh, đúng là không gặp lại ID Aug. nữa, có một khắc tôi dường như đã ảo tưởng liệu có thể một ngày nào đó, đột ngột có một cái ID tên Sep. nhảy vào. Hắn sẽ bảo, “Tôi là Aug. đây!”
. /.
Chú thích:
1. MSN là một tập hợp các dịch vụ Internet cung cấp bởi Microsoft, ra đời cùng lúc với phiên bản Windows 95. Số lượng dịch vụ được cung cấp thay đổi rất nhiều so với khi mới được phát hành. Dịch vụ email trên nền web Hotmail là một trong những sản phẩm đầu tiên (được thay thế bởi Windows Live Hotmail), tiếp theo là dịch vụ nhắn tin nhanh MSN Messenger, mới đây được thay thế bởi Windows Live Messenger. Theo trang Alexa.com, MSN.com hiện xếp thứ hai về các trang web được truy cập nhiều nhất.
hiểu đơn giản thì nó y như cái Y!M thôi = =”
các chatroom bên TQ hay xài cái này và QQ ~ khi mình chat vs bên TQ cũng toàn xài QQ, nhưng QQ có vài chỗ bất tiện hơn Y!M và MSN = =”
2. Nước chảy thành sông
có nghĩa khi thời cơ chín muồi thì mọi sự sẽ như ý, cái gì phải đến sẽ đến.
3. JJ là là viết tắt của từ jījī – kê kê, tức cái 凸 đó mà =))
còn cc chịu =))
4. Hắc tuyến
mặt kiểu này đây này >> = =|||
còn sinh động hơn thì đây này =))
5. Gian không được, mà không gian cũng chẳng xong
chữ “gian” trong này vừa mang nghĩa gian dối vừa mang nghĩa xxx -_-~
6. Café Blue Mountain là một trong những loại hạt cà phê arabica có giá thành cao và được ưa chuộng nhất trên thế giới, được sản xuất rất ít. Nó có nguồn gốc ở vùng núi Blue Mountains thuộc Jamaica. Người ta gọi loại hạt cà phê này là Jamaican Blue Mountain để phân biệt với những loại hạt cà phê khác.
Theo những người sành cà phê thì loại cà phê này đượm mùi, ít chua, có chút xíu vị ngọt, đậm đà. Giá một kg cà phê loại này hiện nay khoảng 100 USD. Nhật Bản là nước nhập khẩu cà phê Blue Mountain nhiều nhất (90% tổng sản lượng).
7. Khách sạn Horizon ở Trung Quốc thì có rất là nhiều -_-~ khi tớ tìm hiểu thử nó bằng từ khóa “Đích bình tuyến đại tửu ***” rồi thì “Đích bình tuyến tửu *** công ngụ” thì hầu như nó chỉ toàn ra một cái khách sạn ở tít tận Hoàng Sơn = = (ờ thì nôm na dễ hiểu là cái chỗ này nó hơi (hơi thôi:))) heo hút, nói chung là không thuộc dạng sầm uất cho lắm…) nên tớ nghĩ chắc không phải cái khách sạn này.
may mắn thay tìm thêm một hồi nữa thì phát hiện ở Thượng Hải cũng có một khách sạn có tên Horizon. Mình nghĩ tỷ lệ cao và lớn nhất chính là Thượng Hải:”D bởi lẽ Thượng Hải là thành phố, mà cũng là “đô thành” của bà Hương nữa:))))))
và đây là hình hài cái khách sạn Horizon Thượng Hải này:
8. CJ là viết tắt của chúnjié – thuần khiết (và là từ trái nghĩa của BT luôn đó =)))))