Chương 6: Thiên màu xanh

CHƯƠNG 6: THIÊN MÀU XANH
Áng chừng tại vấn đề nhân phẩm, tôi thường xuyên được nhận những đơn đặt từ giới quý tộc. Từ lâu lắc trước kia là vườn hoa ở Thu thị, còn giờ lại là một trường cao trung quý tộc. Nghe nói cái trường này giáo viên dạy toàn bằng tiếng Anh, trực tiếp liên kết quốc tế.


“Plumber? (thợ sửa ống nước)” Cái nàng đeo kính tiếp đón tôi nhìn lướt qua hỏi.


“Sóng vỗ[1]?” Vừa nhác thấy mặt đã đon đả, giáo viên trường quý tộc đúng là ngưu xoa[2], tôi tặc tặc lưỡi khen thầm, cơ mà chạm mắt đến bộ ngực phình phường của nàng ta, có mà sóng nữa cũng cuộn trào sóng lớn hết nổi đi! Tôi bèn thủng thẳng đi theo bà giáo sóng siếc kia đến nơi bị hỏng ống nước.


Té ra là phòng tắm nam bị trục trặc, cả dãy phòng tắm đơn sạch sẽ cứ lép nhép nước trên sàn. Bà giáo sóng mới chả siếc kia chỉ chỉ xuống sàn xong liền ngạo nghễ ngoắt mông bỏ đi, như kiểu không muốn tốn lấy dù chỉ một giây đồng hồ với tôi không bằng.


Như thường lệ, tôi châm một điếu thuốc trước đã, mồm ngậm vung vẩy điếu thuốc mở nắp cống thoát nước ra, chắc là bị tắc, hơn phân nửa là tóc tai lẫn lộn bít ở bên trong. Tôi móc mấy thứ lẫn lộn bên trong ra ngoài, thật mẹ kiếp cái quái gì cũng có, mà nhiều nhất chính là bao cao su đủ các thể loại, chưa kể một vài món đồ SM bi thép bi massage linh tinh lang tang gì gì đó.


Học sinh quý tộc chắc toàn tập luyện mấy cái thứ này trong phòng tắm ấy nhỉ, tôi cười lắc lắc đầu.


available on google playdownload on app store


Phòng tắm bên cạnh chợt truyền đến tiếng bước chân, tôi í một tiếng, trộm nghĩ chả lẽ không có thấy dòng chữ ‘Đang sửa chữa’ bên ngoài hay sao? Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bàn chân xinh đẹp trần trụi bước trên sàn nhà, da thịt trắng nõn ưng ửng sắc hồng phớt, lòng bàn chân hơi cong lên, tới độ nhìn đi nhìn lại kiểu gì cũng không ra là chân con trai.


Đầu óc tôi “Oành” cái to tướng, tứ chi trăm hài tựa thể bị gì đó nhen lửa. Tôi cố gắng cúi đầu xuống thấp hơn, như thế có thể nhìn ky kỹ được thêm nữa, buồn thay, tuy cái người bên vách bên kia có đang trần trùng trục, tôi cũng chỉ có thể nhìn được mắt cá chân nó lên lên ti tí mà thôi.


Nước tuôn rào rào, bắn cả vào mặt tôi, tôi ngượng ngập ngẩng đầu dậy, lau khô đám nước ướt trên mặt. Cách qua một lát, tiếng nước bên kia ngừng bặt, rồi tiếp mới là tiếng mặc quần áo. Đợi cho cửa phòng bên cạnh mở ra, tôi đã nhịn không được mà vờ vịt như đồng thời cũng mở cửa ra ngoài để xem mặt chủ nhân của đôi chân xinh đẹp ấy.


Nó ngoảnh đầu qua, đó là một gương mặt thanh thuần, tóc đen sũng nước, da thịt màu ngà, bờ môi hồng hồng, lại còn nước đọng trên mặt bởi vừa mới tắm xong. Này thật sự là khiêu khích người ta phạm tội quá á!


Thấy tôi, vẻ chừng bị kinh hãi, nó lẩm bẩm, “Không phải là cần sửa chữa sao, sao lại còn có người?” Tôi vỡ vạc, nó cho rằng phòng tắm trống không cho nên mới chui vào lén lút tắm táp. Trông cái điệu bộ nó, ắt là bị *** loạn cho thê thảm rồi, bình thường chả biết có bao nhiêu kẻ muốn rình rập nó đây.


Tôi thoáng chút thông cảm cho nó, thế là liền mở lời, “Tôi là thợ sửa ống nước, mấy ngày tới cậu cứ đến tắm đi, tôi trông cửa hộ cậu.”
Trên mặt nó tức thì lộ vẻ sung sướng, “Cám ơn chú nhiều lắm, chú thật tốt.”


“Chớ khách sáo!” Bụng dạ tôi ngấm ngầm nghĩ, cậu cứ cởi hết cho tôi xem là được.


Thằng nhóc thu dọn xong rồi rửa mặt, hớn hở rời đi. Tôi hừ một tiếng bé tí, hút một hơi thuốc, mần qua loa mấy mớ dưới cống nước, sau đó mới tới phòng quản lý báo cáo kết quả công việc, tôi chém gió bảo ống nước bị tắc dữ quá, phải làm hai ngày mới sửa xong xuôi.


Bà giáo sóng siếc đó cũng không gấp gáp gì, phẩy phẩy tay với tôi mà rằng, “Anh cứ sửa cho xong đi là được!”
Tôi ra ngoài cửa phải ngửa mặt lên trời thở dài ngao ngán, “Quý tộc đúng là quý tộc, quý tộc rất ít so đo với nhân công, vì căn bản trong mắt chúng nó làm gì có công nhân ~”


“Hi!” Chớm đi tới cửa thì lại gặp lại thằng nhóc vừa rồi, mái tóc đen nhánh của nó tản sáng rực rỡ dưới ánh nắng lóng lánh, bên ngoài bộ đồng phục màu đen là áo trắng tinh, giờ đang đạp xe chào hỏi với tôi.


“Tên cháu là Giản Thanh, còn chú?” Khi nó cười đúng là dễ thương thật, bên má còn có lúm đồng tiền mờ mờ.
“Giản… Thanh…” Tên nghe quen dễ sợ, tôi mang máng nhớ nhớ nhưng cũng không nhớ nổi ra, liền tùy miệng trưng lên một nụ cười, “Cậu cứ gọi tôi là thợ sửa ống.”


“Ông chú bí ẩn quá à nha!” Giản Thanh chỉ nhoẻn cười, chừng như cũng không để tâm quá.
“Hố hố, không đâu, toàn được gọi là thợ sửa ống thành ra gọi tên nghe chả quen tẹo nào.”


“Vậy được, chú thợ sửa ống à, ngày mai gặp lại chú!” Giản Thanh ấn bàn chân xuống, xe đạp vụt phát đi lướt qua tôi, khoảnh khắc ngang qua, tôi còn sờ sờ ngửi thấy trên người nó mùi hương sữa tắm thanh lành.


“Ngày mai gặp lại!” Tôi lại rút từ trong túi thêm điếu thuốc nữa, vừa châm thuốc vừa xoải chân bước đi. Đi được nửa chừng thì thuốc lá trên miệng đột nhiên rơi xuống, Giản Thanh Giản Thanh, không phải là em trai Giản Duy đó sao? Tôi từng được nghe Phùng Đức Long kể về ba anh em Giản thị, Giản Duy Giản Tâm Giản Thanh, tiên sư, tôi hằm hè nhủ, sao không có Giản Đơn luôn đi nhẩy ~


Nhớ lại cái điệu Phùng Đức Long gào khóc như chọc tiết lợn, tôi bị sinh ấn tượng Giản gia chả có cái tốt đẹp gì sất, đành rằng cái thằng cha hèn hạ kia cũng cóc phải hạng tốt đẹp.


Hôm sau gặp lại Giản Thanh, ánh mắt của tôi chẳng còn hảo ý như cũ được nữa, ừ thì dù tôi cũng nhớ không nổi là tôi đã từng có hảo ý hay chưa. Nó cầm theo đồ dùng tắm rửa, mỉm cười với tôi xong đi vào một gian phòng tắm, đóng cửa lại, tôi phát hiện cánh cửa nọ cũng không có khóa trái.


Đáy lòng ngấm ngầm cười khình khịch, tôi nghĩ thầm, món hàng tiện nghi đã dâng lên tận cửa như này rồi thì chớ nên lãng phí, đang tính roán phải làm sao để đi vào mở rộng tầm mắt cho được thì bất chợt nghe thấy bên trong dật ra một tiếng ôi chao.


Tôi chớp ngay lấy cơ hội vọt đến trước phòng tắm, miệng han hỏi, “Giản Thanh, có chuyện gì à?”
Nước bên trong ngừng bặt, chỉ nghe thấy Giản Thanh ấp úng, “Kính sát tròng của cháu bị rơi.” Lúc này mà còn không mở cửa thì tôi đúng là một thằng thiểu năng quá ấy chứ.


Thế là tôi mở cửa một cách rất tự nhiên, cảnh tượng bên trong lập tức làm dục vọng của tôi sôi lên ngùn ngụt. Giản Thanh cởi hết quần áo, da thịt được nước nóng tưới lên lộ ra một mảng ửng hồng, mà giờ nó đang cúi khom tìm tìm đồ của nó. Cái mông tròn lẳn nhênh nhếch, theo động tác tìm kiếm mà cứ nháng lại nháng qua.


“Tôi giúp cậu tìm nhé!” Tôi hợp tình hợp lý đi vào, cứ tưởng tượng đó là làn da trơn mềm của Giản Duy, lòng tức khắc nổi lên nhộn nhạo.
“Cảm ơn chú!” Giản Thanh quay đầu thoáng ngại ngùng nói với tôi.


Nguyên bản là muốn sờ trên sờ dưới mấy phát nữa cho bõ, cùng lắm mà tiện thì ép nó làm trong này luôn, cơ mà trông thấy nụ cười hồn nhiên thế của nó xong, lòng không khỏi mềm oặt. Đầu óc lại vần vũ nghĩ, Giản Duy là Giản Duy, Giản Thanh là Giản Thanh, làm sao lại coi thù Giản Duy quăng sang bên Giản Thanh được. Đâm ra tôi cũng nghiêm túc khom lưng tìm kính sát tròng cho nó, hiềm nỗi mò tới mò lui cũng cóc thấy cái gì cả.


“Đừng nói là bị lọt vào cống thoát nước rồi chớ?” Tôi nhíu mày lại.
“Chú… Chú ơi!”
“Giề?”
Tôi ngẩng lên, hơi nước trong phòng tắm cũng làm người tôi thành ẩm ẩm. Giản Thanh đỏ bừng mặt, “Cháu… Cháu…”


Theo đường nhìn của nó, tôi bắt gặp cái đó của nó đã bị biến thành vừa thô vừa lớn, không ngờ chỗ đó của nó tự dưng không hề nhỏ nhắn chút nào. Mà nhìn thế rồi, tôi cũng phát hiện ra vóc dáng Giản Thanh cũng không bé nhỏ, đứng cạnh tôi vừa vặn bằng.


“Họ… ban nãy lừa cháu uống hết một ly…” Giản Thanh lắp ba lắp bắp.
Họ là ai tôi chẳng cần hỏi, hơn phân nửa khả năng là chủ của cái đống bi thép với bao cao su nơi đây rồi. Ai ngờ Giản Duy cưỡng bức Lý Gia Duy, trong khi em trai hắn thì lại bị người ta quấy rối *** ở trường, thật đúng là ác giả ác báo.


Tôi nghe thấy tiếng gõ thùm thụp bên ngoài cửa.
“Giản Thanh! Đừng trốn trong ấy nữa, ra đây đi!”
“Đúng rồi Giản Thanh, không có bọn này thì cái đấy của cưng làm sao thu binh được hả!”
“Ra đây nào, Giản Thanh, để bọn này hầu hạ cưng đi!”


Sắc mặt Giản Thanh hoảng sợ thập phần, tôi an ủi nó, “Đừng sợ, tôi khóa cửa rồi.” Còn lý do làm sao mà khóa cửa, giờ tôi cũng không nghĩ phải nhắc lại.


Tay chân Giản Thanh líu quýu hết cả lên, cái kia của nó vểnh lên đầy xấu hổ, nó vẻ chừng muốn tự giải quyết song không có kinh nghiệm. Tôi bèn khẽ ho, “Tôi đi ra ngoài trước!” Nếu không ra ngoài, tôi chỉ sợ mình sẽ đè nó ra tại chỗ mất thôi.


“Đừng…” Giản Thanh vội vã la toáng, “Cháu không biết phải làm như nào cả?” Tôi đảo mắt qua cơ thể không mảnh vải che thân của nó, nuốt nuốt nước bọt, thầm nhủ đây là cậu muốn tranh thủ với tôi đấy nhá, tôi không khách khí đâu.


Vươn tay hơi ôm nó vào lòng, vừa ngả vào ngực tôi nó đã có vẻ đứng không vững, mềm nhũn dựa vào tôi. Tôi đưa tay sờ vào cái chỗ đó nong nóng của nó giúp nó nắn nắn xoa xoa. Không dè Giản Thanh ấy thế mà phản ứng lại rất dữ, hai tay ôm chụp lấy cổ tôi, lớn tiếng rên rỉ.


Bất ngờ là Giản Thanh cứng cỏi phết, tôi mần hộ nó cũng phải xấp xỉ hai mươi phút mà nó vẫn còn chưa ra, chỉ lởn quởn những tiếng rên vuột ra từ đầu mũi nghe phiêu ch.ết đi được. Bởi khoái cảm, cái mông trần truồng của nó cách một lớp vải như là vô thức cọ xát hoài vào hung khí của tôi.


Tôi thở hồng hộc, từ vành tai nó ɭϊếʍƈ xuống vai, xuống lưng, xuống dần dần hơn nữa. Giản Thanh vẫn chưa chịu bắn mà tôi đã sắp bắn tới nơi, dục niệm trong lòng như cỏ dại mọc điên cuồng tập trung hết vào cái đó của nó. Tôi giật dây sợi cravat của Giản Thanh lại, trói chặt hai tay nó.


“Đây là… làm gì vậy?” Giản Thanh nhìn phớt qua, hơi giật mình.
“Chơi đèn treo bao giờ chưa? Thích lắm đó!” Tôi thở hổn hển buộc Giản Thanh vào vòi nước, mở hai chân nó đặt trên rào chắn giữa các gian tắm. (đọc đi đọc lại hoài mà vẫn chưa tưởng tượng ra được đoạn này là sao ~_~)


Nó cũng rất ngoan ngoãn nghe theo, cặp chân giạng rộng khiến tôi có thể trông thấy rõ ràng động sau không đang không ngừng co rút, những nếp nhăn hồng hào tựa như đóa hoa nở rộ, trưng ra tư thế mời gọi với ong mật, và tôi chính là con ong mật.


“Đằng sau… của cháu, chưa có ai đi vào cả.” Giản Thanh nói với vẻ kỳ quái.
“Ồ?” Tôi khá là ngạc nhiên, lũ kia chưa từng chạm vào nó cơ à? Trông đến cái cửa động chật chội nọ, không khỏi sướng thầm, vận may của mình cũng to quá đi mất.


“Chú sẽ để cháu sướng tới bến.” Tôi vừa nói vừa cởi thắt lưng quần, phân thân rắn đanh tức thì nảy ra.
“Lớn quá!” Giản Thanh lẩm bẩm.


“Cháu sẽ quen với nó ngay thôi ấy mà.” Tôi quệt quệt chút ít dịch thể đã hơi ri rỉ, đẩy ngón tay vào đằng sau Giản Thanh. Ngón tay vừa xuyên vào, Giản Thanh đã như thể bị kích thích mà run lẩy bẩy lên rên. Ai ngờ nổi em trai của Giản Duy lại là một O trời sinh nào, tôi cười thầm, chú đây sẽ không khách khí đâu á.


Cẩn thận mở rộng lỗ nhỏ cho Giản Thanh, từ một ngón tăng thành hai, rồi ba ngón, cố gắng giúp nó thích ứng, không bị thương do khó chịu. Cơ mà hên thay Giản Thanh cũng rất thả lỏng, tôi làm công việc chuẩn bị xong rồi liền nhấc ngay phân thân từ từ đưa vào trong lỗ nhỏ của nó.


Mới đầu là nhè nhẹ ra vào ở bên ngoài, dần sau đó mới từng bước xâm nhập, cuối cùng là phát khùng lên vọt tới tấp vào Giản Thanh đang bị treo, bên tai ngoại trừ tiếng ứ á của Giản Thanh ra thì chả còn âm thanh gì lọt nổi vào tai cho được nữa.
“A… Cứu cháu… A a a!”


“Đây là do tự cậu đòi hỏi mà!”
“Tha cho cháu… A!”
“Cậu mở chân rộng như này, không phải là kêu tôi tha cậu, là mời gọi thì đúng hơn đó!”
“A a… Đúng là… Thích quá…”


Lương tâm lên tiếng, lúc đây đây tôi quả thực phê cực kỳ. Một là bởi Giản Thanh siêu đẹp, cực phẩm như nó vốn dĩ có thể gặp mà không thể tìm, hai là bởi lần đầu tiên được bóc tem cho người khác quả thực khoái cảm vô cùng tận, nhất là khi đối phương lại còn là một O trời sinh, hai bên phối hợp ăn ý với nhau, phải nói là mê hồn tới cực điểm.


Tư thế đèn treo cuối cùng cũng làm Giản Thanh bắn ra, nhìn ánh mắt rã rời của nó, biểu tình tột độ thỏa mãn của nó, tôi quả thật rất có cảm giác thành tựu. Tôi bỏ Giản Thanh xuống, mông nó vừa đụng vào mặt tường đằng sau liền bị đau đến ưm một tiếng. Xem ra dẫu tôi có làm bao nhiêu thủ thuật rồi nhưng ban nãy phát rồ hết cả lên, nó lại là lần đầu tiên, thành ra vẫn bị thương nhẹ.


“Chú làm đau cháu.” Giản Thanh lại nói với vẻ mặt kỳ dị.
.
“Cậu thích mà?” Tôi nhơn nhơn cái vẻ rất chi là đểu giả.
.
Hàng lông mày thanh tú của Giản Thanh khẽ nhíu, kiểu như đang đăm chiêu, đoạn nó hỏi, “Ngày mai chú sẽ lại đến chứ?”


Tôi giật nảy mình, không nghĩ rằng Giản Thanh chẳng những không giận mà lại còn tích cực mời mọc. Quả nhiên Giản gia là gia truyền dị bẩm mà, đứa nào cũng *** đãng ăn vào máu, ngay cả Giản Thanh hồn nhiên như cô tiên cũng không ngoại lệ.
.


“Vậy… Mai lại đến!” Tôi ngắm nghía khuôn mặt đẹp của Giản Thanh, tà ác ưng thuận. Giản Thanh sang một phòng tắm khác tắm lại, vừa rồi máu quá, tôi bắn vào bên trong nó, thế là tôi kêu nó nhấc mông lên để tôi lấy thứ bên trong đó ra ngoài.


Ngón tay vừa vào được, Giản Thanh lại ừ hử một tiếng, tôi ôm nó bảo, “Cưng à, thả lỏng chút đi, không là tiêu chảy như chơi đó!”


Giản Thanh mặc quần áo, hôm nay nó vận đồ thể thao, bộ quần áo lùng thùng mặc trên cơ thể mảnh khảnh của nó rất ư phong cách, thoạt nhìn làm người ta không khỏi bị sinh ra dục vọng chinh phục.


“Ngày mai mặc bộ này đến nữa nhé!” Tôi sờ mó mông nó, cười bảo. Giản Thanh ngoảnh lại, nhẹ nhàng cười, má lúm đồng tiền thoáng qua, nụ cười ấy tràn trề vẻ hấp dẫn không tả nổi bằng lời. Chờ đến khi tôi phục hồi tinh thần lại, nó đã mở cửa đi mất tiêu.


Tôi móc điếu thuốc lá, bắt tay vào dọn dẹp. Dục niệm sau khi rút lui thì đột nhiên bất an lương tâm lại trỗi dậy, Giản Thanh dường như quá nhỏ, kiểu tôi trâu già gặm cỏ non thế liệu có phải hơi bị vô đạo đức rồi không. Nghĩ thế, cuộc hẹn ngày mai còn chưa tới mà tôi đã có vẻ ngập ngừng.


Ngày hôm sau, lưỡng lự suốt, sau cùng tôi vẫn đến trường học. Một là bởi tiền công còn chưa nhận, hai là đầu óc cứ lảng vảng khuôn mặt của Giản Thanh, lẫn tiếng rên lớn và biểu cảm đê mê của nó mãi thôi, chúng như thể một bàn tay nhỏ bé vô hình, một tí hai tí kéo tuột tôi đến trường luôn.


Giản Thanh tới đúng hẹn, nhưng nó không vận đồ thể thao mà là đồng phục đen của trường.
“Cháu có một buổi thuyết trình hôm nay!” Giản Thanh giải thích.


“Tôi sẽ tận lực không làm bẩn quần áo cậu.” Tôi nhìn chằm chặp Giản Thanh, dục vọng gào thét ập vào. Tôi bước qua ôm lấy Giản Thanh, mùi trên người nó bất kể khi nào cũng thơm hết sức, không chỉ là mùi sữa tắm nó dùng mà còn là cả một mùi hương non nớt. Tay tôi rất đỗi tự nhiên cởi khóa quần nó, liền được nghe ngay tiếng hít vào rất nhỏ.


“Mới thế thôi mà đã không nhịn được rồi?” Tay tôi rờ rẫm xuống, khiêu khích cái thứ đã có xu hướng ngong ngóc, đầu ngón tay gãi nhẹ lên đỉnh. Hai bọn tôi đứng đối diện với tấm gương trong phòng tắm, từ góc độ này mà nhìn, vừa vặn có thể chứng kiến hết mọi nét mặt của cả hai.


Biểu tình của Giản Thanh có vẻ rất mê muội, môi hồng nhênh nhếch, cần cổ thon thon, đang hơi ngả vào lòng tôi, điệu bộ vô lực. Mà tôi phía sau nó thì dung tục hết nói nổi, cứ như kiểu đang mê *** một hoàng tử nhỏ xuất thân quý tộc.


Láng máng đôi phần cảm giác tội ác, nhưng mà bất bình còn nhiều hơn. Tôi đẩy Giản Thanh đi đến trước mặt tấm gương, cầm hai tay nó chống lên mặt gương cho nó tự nhìn rõ ràng mặt mày nó, thế rồi mới xoạt một tiếng tụt quần nó xuống tận mắt cá chân.


Tôi ôm eo nó, giúp nó xoa nắn, mồ hôi trên chóp mũi Giản Thanh rịn rịn, ngón tay thuôn thả bám chặt mặt gương, nhưng mà nó vẫn khó bắn ra y hệt hôm qua vậy.


Cứng cỏi thật, tôi thở dài, móc hung khí chính mình ra, chầm chậm đẩy vảo đằng sau nó. Sau buổi tập luyện của ngày hôm qua, hôm nay áng chừng đã trót lọt hơn nhiều, chả mấy chốc tôi đã được hưởng thụ sự thít chặt của Giản Thanh, cái loại khoái cảm này cứ nhỏ giọt nhỏ giọt, tích lũy dần dần, đến tận khi không còn chỗ để trút bỏ.


Tôi thở gấp, ra sức đâm vào, Giản Thanh lung lay người theo tôi, mặt gương chân thật phản chiếu lại sờ sờ bộ mặt tràn ngập nhục dục của cả hai đứa tôi. Cuối cùng, Giản Thanh kêu to phun loang lổ thứ dịch thể trăng trắng lên mặt gương, nó nửa tựa lên người tôi, thì thào, “Quả là thích thật!” Trong khi tôi lại lần nữa không khống chế được, tiếp tục để lại dịch thể trong cơ thể Giản Thanh.


Làm với Giản Thanh, chả hiểu sao tôi có một dạng khoái cảm điên cuồng nhiều hơn so với làʍ ȶìиɦ với người khác. Có lẽ do chút ít cảm giác tội ác trong lòng có thể thêm phần kích thích ***, hoặc giả Giản Thanh non nớt quá đáng, bức người sinh ra ác ý được chinh phục, được giày vò.


Chung quy, trước khi tình hình bị chuyển biến xấu, tôi nên chấm dứt nhanh đi thôi.
“Mai cháu lại chờ chú nhé.” Giản Thanh nói nhỏ. Tôi ừ ừ cho có, nhưng lòng thì quyết sẽ không bao giờ đến nữa.


Trên thực tế, tôi rất hiếm khi làʍ ȶìиɦ với ai đó lần thứ hai, như Giản Thanh đã có thể coi không giống bình thường rồi. Giản Thanh mặc đồng phục rời đi, tôi lia lịa hoàn thành công việc nguyên bản một ngày là đủ làm xong xuôi, sau rồi mới nhanh chóng thanh toán tiền bạc và bốc hơi khỏi thế giới quý tộc.


Khoảng tầm được nửa tháng, tôi mở tủ lạnh phát hiện bia đã hết sạch sành sanh, dạo gần đây bia cứ hết vèo vèo như vậy, chắc tên Phùng Đức Long đó đêm đến lại lên cơn rồi? Tôi mò mò túi quần, thậm chí thuốc lá cũng hết mới đau, thế là đành thở dài sườn sượt đi ra ngoài.


Bà chủ cửa hàng tiện lợi bên đường đã quen với tôi tới không thể quen hơn được nữa, hai điếu thuốc với mấy lon bia trực tiếp xách luôn ra cho tôi giảm 10%, tôi tiện thể mua thêm cả vài gói mỳ ăn liền, định bụng hôm nay phải sống sót nhờ vào đống này thôi.


Xách cả túi to đùng vừa mới dợm bước ra cửa cửa hàng tiện lợi, tự dưng một con Limo sượt qua cái vút, tôi đểnh đoảng tí thì cũng bị nó dọa ngã, song chân chiếc loạng chà loạng choạng một phát cũng ngã ườn ra đất, đồ đạc trong tay văng tứ lung tung.


“Mẹ! Mù à!” Tôi rối bòng bong đi nhặt nhạnh hết bia về.
Một đôi giày da bóng loáng đập vào mắt tôi, tôi nhìn lên theo bộ quần Tây đó… Bố tổ sư, nam sinh đẹp thật! Có điều nhìn kỹ hơn nữa, tôi thốt lên, “Giản… Giản Thanh?”


Giản Thanh mỉm cười, vẫn hồn nhiên như cũ, “Ra chú vẫn còn nhận ra cháu.”
Tôi thoáng xấu hổ, dù gì kẻ cho leo cây cũng là tôi, tôi bèn phân trần, “Ngại quá… Độ này tôi… hơi bận, chưa kịp báo cho cậu.”


Dòm dòm cặp mắt trong veo của Giản Thanh, tôi cố gắng kiểu rất chân thành, “Thật sự thì, thực ra tôi nhớ cậu lắm.”
“Cháu cũng thế.” Lúm đồng tiền bên khóe miệng Giản Thanh lại như ẩn như hiện.


“Sau này giữ liên lạc nhé!” Tôi bỏ lại cái câu sáo rỗng này rồi định bụng chuồn đi, dĩ nhiên tôi thừa nhận là giọng điệu tạm biệt của tôi có phần giả tạo, nhưng hãy nhớ tôi dù đã lên giường với cả đống người rồi nhưng phần đông trong số đó sau khi xuống giường chỉ hận không thể từ nay về sau quên béng luôn tôi đi, nói lời bái bai như kiểu Giản Thanh này đã là hiếm hoi lắm rồi.


Tôi vừa bước được dăm bước, tay đã bị túm lại, hai gã ôn thần đồ đen mặt đen mỗi thằng một bên giữ chặt tay tôi.
“Chuyện này… nghĩa là sao vậy?” Tôi đơ ra hỏi.


Giản Thanh vẫn một mực mỉm cười thuần khiết, “Không có gì đâu, chú làm cháu nhớ chú quá nên muốn mời chú đến nhà cháu chơi ý mà.”
“Để… hôm khác đi.”


Dáng vẻ Giản Thanh có thuần khiết đến mấy, tôi cũng chả ngu mà không nhìn ra nó cười đến quái dị. Coi lời nói của tôi như không khí, hai thằng đồ đen lôi tôi lên xe không khác gì lôi chó, ấn gí tôi ngồi vào.


Giản Thanh ngồi đối diện tôi, nó còn rót một ly rượu, đầu lưỡi chuyển đảo trong rượu rồi mới tủm tỉm đưa qua cho tôi, “Uống chứ?”
Tôi nhộn nhạo, song tiếng còi báo động đã rú ầm ĩ lên trong lòng, chỉ có thể lắc đầu cười xòa, “Không, thật ra tôi còn có việc gấp, chi bằng…”


Không nỡ đợi tôi nói cho hết đã, Giản Thanh đã đưa cốc cho vệ sĩ bên cạnh. Thằng vệ sĩ tóm hàm tôi, thô bạo đổ hết rượu vào mồm.
“Tốt nhất chú đừng có sặc ra, bằng không tôi sẽ bắt chú ɭϊếʍƈ sạch xe đấy.” Thời điểm Giản Thanh nhắc đến từ ‘ɭϊếʍƈ’, mặt chừng chừng đo đỏ.


Tôi buộc lòng nuốt số rượu đó xuống, thằng vệ sĩ mới bỏ tôi ra.
“Giản Thanh, đừng vậy mà!” Tôi cười khổ, “Cậu dễ giận thế ư? Tất cả mọi người đều là chơi đùa thôi.”
“Tôi lớn ngần này rồi, chưa có ai dám chơi đùa tôi.” Giản Thanh bật cười.


Tôi nuốt nước bọt, “Chuyện kia cũng đâu thể tính tôi chơi đùa cậu, cậu tự nguyện cơ mà.”
Giản Thanh ngả lưng vào đệm da ôtô, nghiêng đầu quan sát tôi, không nói lấy một lời. Tôi còn chưa kịp phản ứng, quần đã bị thằng vệ sĩ lột ra, chúng nó còn rất chu đáo kéo chân tôi ra nữa.


Mẹ nó nữa, vệ sĩ Giản gia chuyện gì cũng tuân lệnh à, lại còn làm rất ư là có tinh thần nguyên tắc, tôi ngấm ngầm chửi.


Chân Giản Thanh động đậy, rút ra khỏi giày da, nó không hề đi tất. Tôi ngó lom lom năm ngón chân xinh đẹp kia áp tới gần, hai ngón kẹp lấy phân thân tôi, “Giống như chú cũng tự nguyện sao?”


Toi đời rồi, dù cho tôi có tự ban mười bảy mười tám lệnh cấm cho chính bản thân, phân thân vẫn bị động tác Giản Thanh kích thích mà ngóc dậy.
Tôi mặt dày cười, “Tôi nói cả hai chúng ta đều tự nguyện.”


Giản Thanh không lộ xúc cảm thu chân lại, vệ sĩ vẫn không buông đùi tôi ra, để mặc cái đó của tôi bị người ta ngó nghía.


Kể cả da mặt tôi có dày hơn tí tẹo so với ống nước đi chăng nữa, cơ mà thế này cũng tránh sao khỏi xấu hổ, “Để tôi mặc quần vào đi!” Tôi ho khù khụ, “Hai ngày nay thời tiết xấu, tôi bị cảm.”


Thần sắc Giản Thanh lại trở nên quái đản, nó ôn tồn nói, “Thế à, chú thật đúng là khổ quá.”


Tôi bị kéo vào một căn biệt thự, chả rõ đây là cái biệt thự bao nhiêu của Giản gia, tình hình thấy nó ở tít vùng ngoại thành hoang vu là đủ hiểu cái chỗ này chuyên để làm mấy chuyện không được hay ho cho lắm. Tôi bị lũ vệ sĩ kéo vào một phòng treo toàn dụng cụ lập dị, gắng gượng mở mắt ra, chỉ thấy xung quanh rặt những roi đủ loại kiểu dáng, dây thừng kích cỡ khác biệt nhau, mấy cây nến trên mặt bàn, sàn nhà lại còn lông lốc bi thép to to nhỏ nhỏ, tôi nhìn kỹ hơn, cảm thấy quen mắt vô cùng.


Giản Thanh thay một bộ đồ thể thao, chân trần rê trên sàn nhà, nhắc nó che chân lại thật đúng là lãng phí.
“Chú thích nhân vật gì nào, hở? Chú thợ sửa ống!”


Tôi vô liêm sỉ trả lời, “Đương nhiên là yêu nhân vật của cậu.” Đoạn khe khẽ mân mê đầu ngón chân nó, tôi cũng không định để nó có cơ hội xài đống dụng cụ SM không lành mạnh nào roi, nào bi thép kia trên người tôi đâu.


Giản Thanh cúi đầu nhìn tôi đang bị vệ sĩ đè chặt, mắt nó trong ngần, lông mi dài, mới nhìn quả tình là một hoàng tử nhỏ đơn thuần vô tội.
“Lôi hắn đến đây!” Giản Thanh bình thản ra lệnh.


Ngay sau đó, tôi bị lũ vệ sĩ trung thành đảm đương công việc của Giản gia móc vào vòng treo trong căn phòng đặc biệt. Giản Thanh lựa lựa mấy sợi roi, cuối cùng chọn một sợi roi mây vừa tay, tôi trợn trừng nhìn cây roi đó chuẩn xác quất lên phân thân tôi, hết đùa nổi, tôi đau tới độ suýt nữa kêu toáng, ngay cả nước mắt cũng ầng ậng.


Mợ nó, hoàng tử sao có thể chơi cái trò này được nhỉ. Phải nói là Giản Thanh là một đứa máu S gớm phết, nó quất roi không nhanh không chậm, quất rất chi có tiết tấu, đều đều chừng mực, cơ mà bất đắc dĩ tôi cũng cóc phải thằng máu M, có mơ cũng không nghĩ mình làm nô lệ, bị chủ nhân trừng phạt trong chuồng ngựa, tiếp theo là cưỡng hϊế͙p͙, rồi mới thông ***, chót cùng là khoái cảm.


Đầu tôi tứa đầm đìa mồ hôi, phân thân thụt lủn hết cả về, tôi không có khoái cảm, tất nhiên mặt mày Giản Thanh cũng trầm đi. Nó thu roi lại, ánh mắt liếc sang đống nến, không đùa đâu, công cụ trong phòng ngủ nó lắm bỏ mẹ, giả dụ nó dùng mỗi thứ thử tí trên người tôi, dễ khi mai tôi bị khiêng luôn ra vườn hoa biệt thự chôn làm phân bón mất.


Y thế, lũ vệ sĩ thả tôi ra, kế tiếp trói lên giường, tôi đi đời nhà ma rồi, nhìn xem cái đống dụng cụ SM chỗ này của Giản Thanh thiệt là la la liệt liệt. Giản Thanh cầm một cây nến, ngó lơ tôi kêu la rầm rĩ, ngón tay thon dài nghiêng cái, sáp nến chảy xuống đùi trong của tôi, kể cả nhiệt độ thấp cũng đủ làm tôi nóng đến tóc tai cháy phừng phừng.


Giản Thanh cứ như đang nướng bánh, lật qua lật lại người tôi vô số kể, buồn tội morphin trong não tôi vẫn chưa chịu tiết ra, không thể chịu nổi.
“Đừng, đừng! Đừng dùng thêm cái gì nữa.” Nhác thấy ánh mắt nó hình như lướt tiếp qua món đồ gì đó, tôi nhịn không được cầu xin.


Giản Thanh cầm nến, giống hệt thành viên dàn hợp xướng Thánh ca của tu viện, nó thủng thẳng bảo, “Tự chú chọn một món đi, nếu chú có thể làm tôi có hứng thú chơi chú, chú sẽ được sống sót ra ngoài.”
Tôi bất lực bò dậy khỏi giường, cảm giác cả người râm rẩm đau.


“Phòng bếp ở đâu?” Tôi hỏi.
Giản Thanh phẩy tay, vệ sĩ liền dẫn tôi tới nhà bếp biệt thự, còn nó chầm chậm đi đằng sau tôi. Tôi ngờ ngợ tầm mắt nó vẫn dán chằm chặp vào sau não tôi, đâm ra toàn thân lại rét run kinh dị.


Biệt thự có nguyên bộ đồ làm bếp nhập khẩu từ Ý, cái nào cái nấy sáng loáng cả lên, có hai nữ đầu bếp thấy tôi trần truồng thân dưới mò vào phòng bếp thế mà cũng không mảy may kích động, quả nhiên người giúp việc của quý tộc đều toàn người không sợ gặp biến.


Tôi mở hai cánh tủ lạnh, lôi một lon bia uống cho bớt sợ đã, Giản Thanh tựa mình vào cạnh cửa bếp, lạnh nhạt nhìn tôi, nó trông thế mà cũng kiên nhẫn ra phết. Tôi uống xong lon bia, bèn chọn một quả dưa chuột xanh xanh trên bệ bếp, quay qua Giản Thanh mở lời, “Nhân vật công nhân vệ sinh, cậu có thích không?”


Nói xong, tôi tỳ xuống bàn thận trọng đút quả dưa chuột vào đằng sau, đành rằng tôi cũng nào phải một thằng 0, cơ mà gờ ráp của dưa chuột kích thích tuyến tiền liệt của tôi nên là vẫn có cảm giác tê dại.


Cả lũ chúng nó đều như hóa đá, tôi chọn một tấm giẻ sạch sẽ, quỳ trên đất mang theo quả dưa chuột lật đật lê trên sàn nhà mà lau. Tầm đi ngang qua Giản Thanh, tôi sờ sờ nghe được tiếng nó hít thở.


Tôi đương nhiên chả đần đến mức nghĩ cứ lau nhà như thế mà chạy ra khỏi được biệt thự, cho nên đến cửa rồi tôi lại lau vòng trở về. Đương lúc tôi miệt mài lau lau từng bậc cầu thang, lưng tôi đột ngột bị đạp một phát.


Tôi ngoái lại, biết ngay đã mở màn một đêm kích tình rồi. Giản Thanh ôm tôi từ phía sau, vuốt ve ngực tôi, một tay chen vào trong đũng quần cật lực xoa nắn khiến tôi đau âm ỉ. Tôi chuyển mình lại, kéo Giản Thanh lên lầu. Thực tế, mợ nó chứ, Giản Thanh là một đứa M mà cứ cố tình muốn làm S.


Tôi đặt Giản Thanh xuống giường, cởi bộ đồ thể thao của nó, ɭϊếʍƈ lên ngực nó, bắt đầu giúp nó giãn mở lỗ sau. Nội một việc làm chuẩn bị như vậy mà dục vọng trong tôi đã sôi trào, khó lòng nén nổi mà muốn làm Giản Thanh ngay thôi.


Vừa toan nhào tới, chân Giản Thanh đã chặn trên ngực tôi, nó rành rọt bảo, “Tôi nói rồi, hôm nay là tôi chơi chú!”
“Chớ… có đùa! Tôi trời sinh là I.”


Tôi ôm Giản Thanh, thuận thế mở đùi nó, cơ mà còn chưa ra tay đã bị hai cái tay đằng sau ấn dúi xuống. Chả nhẽ phải nói vệ sĩ Giản gia thực sự tâm linh tương thông với chủ nhân chúng nó à? Tôi hậm hực chửi rủa.


Chúng nó để tôi trên giường vẫn giữ nguyên tình trạng úp sấp, Giản Thanh chỉnh chỉnh lại quần áo, xoay người rời giường, vòng ra đằng sau tôi, nó kéo quả dưa chuột, dùng nó đâm vào tôi.


Cái gờ ráp này quả tình rất kích thích mà, huống hồ bộ dạng tôi lại ê chề *** dật, ngẫm kiểu gì cũng kích thích hơn phim A khối ấy chứ.
“Chú nói chú là I trời sinh, tôi thấy cũng chưa đến mức ấy đâu!” Giản Thanh hừ.


Mày cứ cho lũ vệ sĩ của mày buông đi đã rồi mày sẽ biết ngay tao I trời sinh hay không, tôi ngấm ngầm nghĩ. Giản Thanh rút quả dưa chuột ra, thay thế bằng phân thân không tính là nhỏ của nó, bất thình lình thúc vào, tôi phải nói là Giản Thanh làm 1 kém xa nó làm 0. Khoái cảm đâu chả thấy, tôi chỉ thấy đau muốn xỉu, mặt sau hoàn toàn bị xé rách.


Hai tay Giản Thanh túm chặt thắt lưng tôi, cố gắng khai phá mặt sau của tôi. Tay lũ vệ sĩ giống hệt đúc từ sắt, tôi vô pháp nhúc nhích nổi lấy một tẹo, Giản Thanh không kiêng nể gì tìm kiếm khoái cảm trên người tôi.


Tôi bóc tem nó, nó cũng coi như đã khai quật lần đầu tiên mặt sau của tôi, coi như bọn tôi hòa nhau rồi. Giản Thanh như thể uống thuốc kích dục, lật tôi qua làm tiếp lần nữa. Eo nó mềm mại thanh mảnh mà chiến lâu dã man, tần suất vẫn dai dẳng như cũ, nửa điểm cũng không thấy nó bị mệt.


Lũ vệ sĩ không còn đè tôi lại nữa, căn bản tôi bị Giản Thanh mần cho tới u u mê mê, quả thực chả phải vì khoái cảm quá, mà là do đau lẫn tâm lý khó chịu đã cùng lúc tấn công tôi.


Tôi chuyên môn làm 1, giờ tự nhiên nghĩ sang Lý Gia Duy mà tên Phùng Đức Long đó tương tư khi bị kẻ khác cưỡng bức phải chăng cũng thế này. Như này chả phải làʍ ȶìиɦ mà là quay AV thì đúng hơn, có thể cứng đấy nhưng cũng chỉ dừng lại ở phản ứng sinh lý mà thôi, thế nên chỉ có thể tính là *** chứ không phải làʍ ȶìиɦ.


Thời điểm tôi choáng váng, bỗng nhiên cảm giác đầu bị chân Giản Thanh giẫm lên, nó nói, “Chú cho rằng tôi sẽ không trưởng thành chắc?” Lời này làm tôi rất lấy làm lạ, bộ nó chưa đủ lớn nữa sao, tôi thấy kích cỡ của nó đã chẳng còn nhỏ tẹo nào rồi.[3]
. /.
Chú thích:


1. Sóng vỗ: Bà kia đọc tiếng Anh chữ Plumber, bố sửa ống nghe thành phác lãng ba (trong tiếng trung đọc lên na ná plumber) là sóng vỗ, còn có nghĩa là buông thả, phóng túng, nên sau đó bố ấy mới ỉ ôi “sóng nữa cũng cuộn trào sóng lớn hết nổi” ấy =))


2. Ngưu xoa: một từ chửi đểu tiếng Trung, bên ngoài tưởng chừng như đang khen, thực tế là đang chửi đểu, mỉa mai, hiểu nôm na là f*cking awesome đi =))


3. Giản Thanh ý hỏi, “Chả lẽ ông thấy tôi non nớt lắm à, ông cho rằng tôi không trưởng thành nữa hay sao?” Từ trưởng thành nó dùng là “trường đại”, mang nghĩa trưởng thành, lớn lên, to dài, to cao, blah blah…


Nhưng vào tai thằng cha sửa ống thì cha ý tưởng cậu Thanh đang hỏi đến cái ấy ấy ấy: “Chú cho rằng của tôi bé lắm à?” =)))) nên ng" ta hỏi 1 đằng cha ý nghĩ quằng 1 nẻo như thế đấy =))))






Truyện liên quan