Chương 5

“Sếp Thẩm, kia là cô Tô đúng không?” Chú Trần chỉ vào cô gái đứng sau tấm kính thủy tinh sát đất ở đằng trước, hỏi Thẩm Tri Hành.
Chú ấy bị mù mặt nhẹ, cảm thấy các cô gái mười tám, mười chín tuổi đều trông giống nhau, vừa nãy đã nhận nhầm hai người rồi.


Thẩm Tri Hành ngẩng đầu lên nhìn: “Đúng.”
Tô Ý Tiện mặc cái váy vào ngày đầu tiên tới nhà họ Thẩm nhưng hôm nay cổ áo đã được ủi rồi.


“Ồ, ngoại hình cậu bé kia cũng được ghê.” Chú Trần cố ý dừng xe ở vị trí gần sát cửa kính sát đất hơn, “Vóc dáng cao, trông rất xứng đôi với cô Tô.”
Thẩm Tri Hành bỏ điện thoại di động xuống, nhìn theo tấm mắt chú Trần: “Xứng đôi sao?”


Ngoại trừ cao ra thì cái khác cũng chỉ tàm tạm.
“Con bé mới bao lớn, yêu đương gì chứ?”
Chú Trần buôn chuyện cười hai tiếng: “Anh hai và chị dâu cậu yêu nhau khi cả hai chưa thành niên đó thôi, hai mươi mấy rồi mà còn chưa có người yêu như cậu thì sao được?”


Chú Trần ở nhà họ Thẩm gần hai mươi năm rồi, chú ấy đưa đón Thẩm Tri Hành đi học từ nhỏ, hiểu anh rất rõ. Lúc Thẩm Tri Hành bằng tuổi Tô Ý Tiện, anh cũng được rất nhiều cô gái yêu thích, đáng tiếc anh không có sợi dây thần kinh đó.


Thẩm Tri Hành từ chối cho ý kiến, nhìn dáng vẻ hai người trong nhà.
“Cậu xem con trai thời nay biết bày trò ghê chưa, dây chuyền kia không rẻ đúng không? Chú thấy cái hộp kia giống với cái lần trước cậu mua đấy.”
Thẩm Tri Hành nheo mắt: “Không nhìn rõ.”


available on google playdownload on app store


Dây chuyền trông ra sao thì anh không nhìn rõ nhưng anh lại thấy Tô Ý Tiện lùi về sau một bước rất rõ ràng.
“Tôi không thể nhận, nó quá quý giá.”
Tô Ý Tiện kéo giãn khoảng cách với Tần Yến, tay người kia muốn đeo dây chuyền giúp cô khựng lại giữa không trung, hơi lúng túng.


Mặc dù nhà Tần Yến cũng là dân kinh doanh nhưng thực sự không phải gia đình giàu sang quyền quý gì, vừa ra tay phát đã mua dây chuyền mấy vạn tệ thực sự khiến Tô Ý Tiện bất ngờ.
“Tôi thích cậu, chắc cậu cũng nhận ra được.”
“Tôi...” Tô Ý Tiện đang định nói thì bị cậu ta ngắt lời.


“Thành tích của tôi không đỗ vào Đại học Giang Thành được nhưng sau khi lên đại học, tuần nào tôi cũng sẽ về, cậu cũng có thể tới thăm tôi bất cứ lúc nào. Chúng ta đều bận rộn với việc học hành của riêng mình, yêu xa chắc không thành vấn đề, sau này có thể thi nghiên cứu sinh ở cùng thành phố, hoặc là...”


Tô Ý Tiện nghe cậu ta nói mà ngây người, sao đã nói tới chuyện lên yêu xa sau khi lên đại học rồi?
Người này nói chuyện chẳng cho người khác thở gì cả, cô muốn xen vào để từ chối cũng không kịp.
“Cậu đợi một chút trước đã...”


“Cậu nói đi.” Cuối cùng Tần Yến cũng tạm thời thu hồi ham muốn biểu đạt dồi dào và trí tưởng tượng cao siêu của mình lại.
“Tôi không thích cậu.” Tô Ý Tiện rất thẳng thắn.
Tần Yến thờ ơ nhún vai: “Tôi biết, nhưng chúng ta rất hợp nhau.”


Cậu ta có thể hiểu được ý của Tô Ý Tiện từ hành động tránh hiềm nghi của cô nhưng chuyện này không ảnh hưởng gì tới việc bọn họ đến với nhau.
Tô Ý Tiện nhíu mày, hợp cái quần ấy...


“Thành tích của hai chúng ta tương đương nhau, vẻ ngoài cũng xứng đôi, điều kiện gia đình, môi trường sống, tam quan đều rất phù hợp, tôi thấy chúng ta có thể thử.”


Tô Ý Tiện nhìn Tần Yến với vẻ chẳng hiểu kiểu gì, cô rất muốn hỏi rốt cuộc cậu ta lấy tự tin ở đâu ra thế nhưng cuối cùng cô vẫn giữ lịch sự.
“Không được, tôi tạm thời không có ý định yêu đương.”
Tần Yến định nói gì nữa nhưng điện thoại trong tay Tô Ý Tiện bỗng vang lên.


“Người nhà tôi giục tôi rồi, tôi phải đi trước đây.” Tô Ý Tiện quay người chưa đi được mấy bước thì đụng mặt một tốp bạn nam cùng lớp đi ra khỏi thang máy.
Bọn họ nhìn thấy Tần Yến đằng sau Tô Ý Tiện thì nhao nhao lên đùa giỡn, trưng ra vẻ trêu chọc.


Tô Ý Tiện không muốn giải thích, nhanh chân đi ra đại sảnh tìm Từ Niệm Niệm.
Ngay lúc cô kéo Từ Niệm Niệm đi ra khỏi cửa, Tần Yến bỗng đuổi theo, nhét hộp dây chuyền vừa rồi vào tay cô.
“Cậu quên cầm dây chuyền này.”
“Tôi đã bảo tôi...”


Tần Yến ngắt lời cô, nhỏ giọng nói: “Cho tôi chút mặt mũi, cầm trước đi.”
Các bạn cùng lớp đều lục tục đi ra đại sảnh, tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh Tần Yến đuổi theo đưa dây chuyền cho Tô Ý Tiện, ai nấy đều nhỏ giọng bàn tán.


Thi đại học xong tỏ tình không phải chuyện hiếm thấy, lớp bọn họ có hai cặp thành đôi rồi.
“Tần Yến, đừng làm chuyện vô nghĩa như vậy.” Tô Ý Tiện biết cậu ta luôn sĩ diện nhưng cô không định phối hợp với cậu ta trong chuyện này.


Nếu hôm nay cô phối hợp với Tần Yến diễn vở kịch này, không biết sau này bị các bạn sắp đặt thế nào nữa.
“Cậu cứ cầm trước đi.” Tần Yến cố chấp.


Cậu ta nhét cái hộp cho Tô Ý Tiện rồi quay đầu chào hỏi các bạn học đang đi ra ngoài: “Tôi gọi xe giúp mọi người rồi, mọi người qua phía bên phải đợi nhé.”
Một đoàn người nói cười ồn ào đi ra cửa.


Từ Niệm Niệm đứng bên cạnh nhìn mà khờ người luôn, cô ấy kéo ống tay áo Tô Ý Tiện: “Làm sao bây giờ?”
Tô Ý Tiện tức không chịu nổi, cô đưa túi trong tay và điện thoại cho Từ Niệm Niệm: “Cầm đồ giúp tớ một lát, tớ đi trả cho cậu ta.”


Cô bước nhanh ra khỏi cửa, gạt nhóm người sang hai bên đi tới trước mặt Tần Yến.
“Ôi vãi, vừa yêu nhau đã khó chia xa thế rồi cơ à? Sức hấp dẫn của lớp trưởng đúng đỉnh.”
“Dây chuyền mấy vạn đó, nếu là tôi, tôi cũng đồng ý.”
...


Có mấy cậu bạn nói năng khiếm nhã líu ríu đằng sau, còn có mấy bạn vốn đã ngồi lên taxi rồi, thấy thế lại bảo tài xế đừng chạy xe, muốn ở lại hóng chuyện xong rồi mới đi.
Tô Ý Tiện đưa dây chuyền qua, lẳng lặng nhìn Tần Yến không nói gì.
Tần Yến cũng nhìn cô, không vươn tay nhận.


Tai cậu ta dần đỏ ửng lên, bàn tay buông bên người cũng siết chặt lại.
Hai người giằng co một lúc, Tô Ý Tiện nói rõ luôn: “Tôi sẽ không nhận đồ, tôi cũng không muốn yêu đương, sau này mọi người vẫn là bạn bè, chuyện này đừng nhắc đến nữa.”


Nhất thời bầu không khí đông cứng, cả lớp không ai nói gì, ngầm hiểu dùng ánh mắt trao đổi với nhau.


Có rất nhiều bạn nam trong lớp biết hôm nay Tần Yến muốn tỏ tình, thậm chí còn đặt cược với nhau. Vốn dĩ hầu hết đều cược Tô Ý Tiện không đồng ý, hôm nay nhìn thấy món quà mà Tần Yến chuẩn bị thì một nhóm nhỏ đã đổi ý ngay lúc đó.


Tô Ý Tiện nhét dây chuyền trả lại cậu ta rồi quay lại cười với các bạn: “Tôi đi trước, mấy ngày nữa gặp mọi người ở trường.”
“À, được... Hẹn gặp ở trường.”
“Bai bai, tôi cũng về đây.”
“Đi thôi, đi thôi, lúc này mà còn có người đi chạy đêm, chơi game à?”
...


Các bạn học dồn dập phản ứng lại, lần lượt chào tạm biệt đi về.
Một cậu bạn trong xe taxi đập ghế của tài xế bồm bộp, bảo tài xế mau lái xe.
Tô Ý Tiện định quay lại tìm Từ Niệm Niệm, ai ngờ vừa quay người qua, cô lại nhìn thấy Thẩm Tri Hành đứng cách đó không xa.


Anh đứng dưới đèn đường, chiếc áo sơ mi màu đen mang vẻ lạnh lùng nghiêm nghị được bao phủ bởi ánh đèn vàng ấm áp một cách nhẹ nhàng, khiến anh bỗng nhiên có đôi phần hòa dịu.
Tô Ý Tiện đứng sững tại chỗ với đôi chân như đổ chì.
Sao anh lại đến đây?


Còn dùng chiếc xe phô trương như thế nữa.
“Vãi chưởng, mấy cậu nhìn biển số xe kìa! Giang A năm số tám.”
“Xe đó hãng gì thế, sao tôi chưa thấy bao giờ?”
“Không biết, mau, chụp lại rồi tìm thử.”
...
Thẩm Tri Hành thấy cô vẫn đứng ngây ra đó thì giơ tay ra hiệu gọi cô tới.


Tô Ý Tiện chậm rãi đi qua đó, Từ Niệm Niệm đứng ở cửa thấy thế cũng chạy qua.
“Cháu chào chú ạ!” Giọng Từ Niệm Niệm rất to, to tới mức các bạn xung quanh đều nghe thấy cô ấy gọi người đàn ông trẻ tuổi này là chú.


“Chú, cháu là bạn của Ý Ý, chú có tiện cho cháu đi ké một đoạn không ạ?”
Thẩm Tri Hành nhìn cô gái có cái giọng to oang oác ấy, giọng điệu rất nhẹ nhàng: “Lên xe đi.”
“Cháu cảm ơn chú!” Từ Niệm Niệm vui cười hớn hở chạy xuống hàng ghế sau.


Thẩm Tri Hành nhìn Tô Ý Tiện: “Cháu cũng lên xe đi.”
Tô Ý Tiện vừa đi tới gần xe đã nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm lớp và thầy phụ trách khối cùng nhau đi ra ngoài.


Người đàn ông bên cạnh giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy Thẩm Tri Hành thì mắt sáng bừng lên, vội vàng chạy qua: “Tổng giám đốc Thẩm!”
Thẩm Tri Hành dừng bước quay đầu nhìn sang: “Anh là?”


“Chào tổng giám đốc Thẩm, tôi là Tần Bằng, có một dự án hợp tác với công ty Thiên Bác.” Tần Bằng gọi con trai mình tới, “Tiểu Yến, nào, mau qua đây.”
Tần Yến nắm chặt hộp dây chuyền, bất đắc dĩ đi tới bên cạnh bố mình: “Bố.”


“Đây là tổng giám đốc Thẩm, dự án kinh doanh lớn nhất năm nay của nhà ta hợp tác với công ty con của Thẩm thị đấy.”
Tần Bằng thấy cậu ta đứng đần ra như khúc gỗ thì giơ tay đánh cậu ta một cái, không vui nói: “Cái thằng này, chào hỏi đi chứ.”


“Tổng giám đốc Thẩm.” Lúc này mặt Tần Yến đã đỏ ửng cả lên, lan xuống tận cổ.


“Đây là bạn Tiểu Tô đúng không? Vừa nãy ăn cơm còn nghe chủ nhiệm lớp của mấy đứa nó nói thành tích học tập của cô bé ấy rất tốt, tính cách hiền lành phóng khoáng, lại xinh đẹp dịu dàng, không ngờ chúng ta có duyên với nhau như thế.”


Tần Bằng cười xoa tay, hơi giảm tông giọng xuống: “Anh là... Chú con bé hả?”
Anh ta không nhớ nhầm thì thế hệ này của nhà họ Thẩm không có con gái.
“Ừ.” Thẩm Tri Hành không định nói nhiều với anh ta.


Tần Bằng làm ăn biết bao nhiêu năm rồi, vô cùng khôn khéo, thấy thái độ của anh như thế thì vội nói: “À... Trời cũng tối rồi, cho mấy đứa nhỏ về nghỉ thôi, tổng giám đốc Thẩm đi thong thả nhé.”


Thẩm Tri Hành gật đầu, trước khi đi còn liếc mắt nhìn Tần Yến mặt đỏ như cua bên cạnh anh ta, giọng điệu lạnh nhạt: “Cậu nhà can đảm lắm đấy.”
Tần Bằng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ đành cười gật đầu với Thẩm Tri Hành.


Tiễn Thẩm Tri Hành lên xe, Tần Bằng nhìn thằng con trai mình đang tức như con gà mắt đen, nổi cáu nói: “Bị cô bé họ Tô kia từ chối rồi hả?”
Tần Yến không nói gì, Tần Bằng nhìn điệu bộ của cậu ta cũng đoán được đại khái.


“Nếu con không có khả năng rước cô bé đó về được thì sau này bớt lượn lờ trước mặt người ta đi.”
“Tại sao?” Tần Yến bỗng ngẩng phắt đầu lên, không phục nhìn Tần Bằng.
“Cô bé đó gọi Thẩm Tri Hành là chú, còn mang họ Tô, con xem tin tức tài chính kinh tế xem cho có à?”


Tần Bằng hơi đau đầu, anh ta khôn khéo cả đời, sao lại sinh ra đứa con trì độn tự phụ thế này cơ chứ? Cả ngày chỉ thấy mình tốt, hệt như một kẻ lỗ mãng.
Chẳng trách Thẩm Tri Hành hành nói cậu ta can đảm, can đảm mà không có đầu óc thì có ích gì?
Họ Tô...


Tần Yến nghĩ ra, không thể tin nổi nói: “Sao có thể chứ? Sao cậu ấy lại có quan hệ với nhà họ Tô được?”
Bình thường Tô Ý Tiện ăn mặc trang điểm không tệ lắm nhưng Tần Yến từng thấy xe đưa đón cô đi học rồi, nó chỉ ở cùng cấp bậc với nhà cậu ta thôi.


“Con mẹ nó con cho rằng người ta giống con à? Trong nhà có bao nhiêu là hận không thể vác cái loa to lên đỉnh núi mà hét, con không ngại mất mặt nhưng ông đây thấy ngại.”


Tần Bằng tức giận quay đầu đi mất, đi được mấy bước thì quay lại cảnh cáo cậu ta: “Con tránh xa cô bé đó ra, chọc người ta cáu thì dự án năm nay của nhà chúng ta coi như đi tong.”
...
Trong xe, Tô Ý Tiện và Từ Niệm Niệm ngồi với nhau ở ghế sau.


Phong thái của Thẩm Tri Hành quá mạnh mẽ, Từ Niệm Niệm bị anh dọa không dám nói gì, cúi đầu gõ chữ trên điện thoại.
Từ Niệm Niệm: [Người chú không có máu mủ này của cậu đẹp trai quá đi, đẹp muốn khóc luôn hu hu hu...]


Từ Niệm Niệm: [Vừa nãy tớ thấy đã quá trời, chắc tối nay Tần Yến sẽ phải hoài nghi cuộc đời đấy.]
Từ Niệm Niệm: [Ngồi xe này thoải mái thật! Con cún cỏ tớ đây rớt nước mắt ngưỡng mộ.]


Từ Niệm Niệm: [Trước kia cậu khiêm tốn quá, nếu không sao Tần Yến và Tôn Dao có thể khoe giàu trước mặt cậu được.]
Tô Ý Tiện dựa vào ghế, giơ nhóm lớp không ngừng nhảy ra tin nhắn mới tới trước mặt Từ Niệm Niệm.


Lúc này trong nhóm lớp cũng đang nói về Tô Ý Tiện, còn có người điên cuồng tag cô.
Còn có bạn gia đình kinh doanh nhưng không thân với cô lắm nhắn riêng với cô, hỏi cô có thể giúp đỡ dắt mối với nhà họ Thẩm không.


Ban đầu Tô Ý Tiện không muốn cho người trong lớp biết tình hình nhà mình cũng vì sợ rước phải những chuyện này, vì chuyện này mà ông nội còn mua một chiếc xe bình thường tặng cho tài xế coi như quà cuối năm, để chú ấy đưa đón Tô Ý Tiện đi học hằng ngày.


Từ Niệm Niệm: [Không sao đâu, dù sao cũng thi xong rồi, sau này mọi người trời nam biển bắc ít khi liên lạc lắm.]
Tô Ý Tiện gật đầu, đang định mở miệng nói gì đó thì thấy Thẩm Tri Hành đằng trước quay lại nhìn mình.


“Có muốn dựng vách ngăn cách âm lên không?” Thẩm Tri Hành thấy hai cô gái dùng điện thoại nói chuyện quá mệt mỏi.
Từ Niệm Niệm vẫy tay: “Không cần, không cần ạ, cháu xuống xe ngay đoạn phía trước rồi chú.”
Thẩm Tri Hành nhìn cô ấy, hỏi: “Cháu họ Từ à?”


Từ Niệm Niệm gật đầu như giã tỏi, vẻ mặt phấn khích: “Đúng vậy, đúng vậy ạ! Ý Ý từng nhắc tới cháu lúc ở nhà sao ạ?”
“Không, cháu rất giống mẹ cháu.”


Năm ngoái Thẩm Tri Hành bàn chuyện làm ăn với nhà họ Từ từng gặp mẹ cô ấy một lần, vẻ ngoài của hai mẹ con họ hệt như từ một khuôn đúc ra.
Sau khi Từ Niệm Niệm xuống xe, chú Trần muốn đưa Thẩm Tri Hành về nhà trước rồi mới đưa Tô Ý Tiện về nhà chính.


Chú ấy thấy bầu không khí trong xe hơi gượng gạo, chủ động lên tiếng: “Đột nhiên tối này tài xế của sếp Thẩm không khỏe, chú tới đón cháu nên tiện đường đón cậu ấy luôn, chú quên mất cháu dặn chú chờ ở giao lộ, lớn tuổi rồi trí nhớ không tốt.”
“Không sao đâu chú Trần.”


“Sợ người khác biết chuyện nhà cháu à?” Thẩm Tri Hành nhìn Tô Ý Tiện qua gương chiếu hậu.
“Không đâu ạ, cháu chỉ sợ phiền phức thôi.”
“Sau này có phiền phức gì thì nói với tôi.” Thẩm Tri Hành dừng một lát rồi nói tiếp, “Đặc biệt là cái cậu vừa rồi...”


Anh quên mất hai bố con vừa nãy họ gì.
“Tần Yến ạ? Không sao đâu, cháu tự giải quyết được ạ.” Tô Ý Tiện mười tám rồi, cô cũng không thể để con trai tỏ tình xong lại về nhà tìm phụ huynh giúp đỡ được.


“Nếu cháu thấy không tiện nói với tôi thì cháu có thể tìm Thẩm Cẩm.” Dù sao Thẩm Tri Hành cũng là đàn ông, con gái ở độ tuổi như Tô Ý Tiện có một số lời, một vài chuyện không tiện nói với anh.
“Tuổi cháu còn nhỏ, yêu đương phải cẩn thận.”






Truyện liên quan