Chương 13

“Không cười nổi thì không cần cười.” Thẩm Tri Hành hơi nhíu mày, lúc này cô cười còn xấu hơn cả khóc.
“Tôi không thân thiết gì với anh cả và anh hai.”
Tô Ý Tiện ngẩng đầu lên, không hiểu ý anh.


“Nếu cháu muốn mắng mấy câu cho hả giận thì tôi không để ý đâu.” Thẩm Tri Hành đưa cô tới đây cũng vì nguyên nhân này.
Đây là nơi Thẩm Tri Hành sống khi còn bé, sau khi anh dọn qua tòa nhà nhỏ ở giữa hồ, hiếm khi có ai đến sân bên này nữa.


Tô Ý Tiện lắc đầu: “Cháu hiểu được.”
Đứng ở góc độ của một người bố, tìm kiếm đối tượng kết hôn phù hợp cho con trai mình là chuyện thường tình.
Thẩm Tri Hành im lặng một lúc, hơi thương xót cô: “Ý Ý, cháu không cần hiểu tất cả mọi thứ.”


“Cháu hiểu cho họ nhưng chưa chắc họ đã hiểu cho cháu.”
Tô Ý Tiện nghe vậy thì khẽ cười, lần này là nụ cười từ tận đáy lòng.
“Ngài hiểu cháu đó.” Cô nhìn Thẩm Tri Hành với gương mặt tươi tắn.


“Không phải cháu trách bọn họ, chẳng qua cháu cảm thấy mình ở đây hơi kỳ quái, cháu không biết dùng thân phận gì để ở lại đây.”
Trước kia Tô Ý Tiện nghĩ rất đơn giản, hai nhà Thẩm, Tô qua lại thân thiết, cô dùng thân phận khách ở lại nhà họ Thẩm cũng không có gì không phù hợp.


Nhưng ông cụ Thẩm quá tốt với cô, từ ngọc bội bình an tới phần thưởng thi đỗ đại học, cả chi tiêu ăn mặc thường ngày nữa... Ông ấy đối xử với Tô Ý Tiện như cháu gái ruột.


available on google playdownload on app store


Nhưng suy cho cùng cô không phải người nhà họ Thẩm, trong tình huống này, anh cả, anh hai nhà họ Thẩm muốn thân càng thêm thân với cô là suy nghĩ quá đỗi bình thường.
Cô cụp mắt nhìn cánh hoa trắng muốt không biết tên trên đất, nhà họ Thẩm không trồng loại hoa này, không biết đống cánh hoa này bay từ đâu tới.


“Chú ơi, thật ra cháu có thể về nhà mình sống.” Tô Ý Tiện không biết sau này phải đối mặt với Thẩm Tùng thế nào, còn cả Thẩm Chiêu sắp về nữa.
So với sự khó xử sau này, chi bằng quay về nhà họ Tô còn hơn.
Nhưng nếu cô về đó, cô sẽ rất khó gặp được Thẩm Tri Hành...


“Tạm thời cháu không thể về nhà họ Tô, dạo này Tô Minh Đạt và con trai ông ta vẫn còn ở Giang Thành, cháu về đó có khi lại bị gây rắc rối.”
Thẩm Tri Hành vẫn cử người theo dõi động tĩnh của Tô Minh Đạt ở bên kia, đề phòng bọn họ chó cùng rứt giậu.


Khi lòng tham của con người đạt đến mức độ nhất định, họ có thể làm ra những chuyện ở bất cứ phạm vi đạo đức, pháp luật nào.
“Nếu cháu muốn dọn đi thì tôi có thể nhờ người tìm nhà giúp cháu.”
Tô Ý Tiện gật đầu: “Tốt nhất là ở gần Đại học Giang Thành ạ...”


Mặc dù sau khi khai giảng cô sẽ ở ký túc xá nhưng thỉnh thoảng vẫn cần không gian riêng của mình, vì thế cô vẫn luôn muốn tìm nhà.
“Ừ, để tôi bảo trợ lý.”
Thẩm Tri Hành đưa cô về phòng rồi đi thẳng tới chỗ ông cụ Thẩm.
Lúc anh qua đó, ông cụ Thẩm đang đo huyết áp.


“Huyết áp lại tăng sao?” Thẩm Tri Hành nhìn máy đo huyết áp, sau đó ngồi xuống chỗ bàn trà.
Anh cúi người lấy một cái hộp tinh xảo ở tận góc trong cùng của hộc tủ ra.
Trà càng ngon thì bị giấu càng sâu, đây là thói quen từ trước tới giờ của ông cụ Thẩm.


Thẩm Tri Hành mở hộp trà ra ngửi thử, hơi nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng lắm với trà ngày hôm nay.
Sau đó anh cong ngón tay gõ tấm gỗ sau hộc tủ, nửa đùa nửa thật nói: “Trong tủ kép còn không thế?”


“Không còn!” Ông cụ Thẩm thổi râu mép trừng mắt, tức giận nói, “Trong nhà chỉ có thằng nhóc con đòi bố trà ngon thôi.”
Thẩm Tri Hành thu bớt ý cười, ngửa người ra sau dựa vào thế, thong thả nói: “Bọn họ không vừa ý trà ngon...”


Ông cụ Thẩm biết anh ám chỉ điều gì, ngửa đầu nuốt một viên thuốc hạ huyết áp, giơ tay bảo trợ lý ra ngoài.
“Thằng cả quá kém, Tiểu Tùng cũng không giỏi chuyện làm ăn, không thể trách nó sốt ruột.”


Thẩm Hưng Trung là con cả, từ nhỏ ông cụ Thẩm đã để tâm tới anh nhất, tập trung tâm huyết vào anh ta nhất.
Nhưng anh ta đầu óc đơn giản, suy nghĩ cứng ngắc, không biết cách quản lý doanh nghiệp, EQ lại thấp, không làm ăn nổi.


Trung niên rồi mà thất bại chán nản, vợ cũng mặc kệ anh ta, con trai chỉ giỏi ăn chơi. Thẩm Hưng Trung thấy em trai nhỏ hơn mình hơn hai mươi tuổi mà lại nắm giữ quyền lực cao trong tập đoàn, khó tránh khỏi sốt ruột thành con ruồi không đầu.


Anh chị em trong nhà họ Thẩm tình cảm lạnh nhạt, nếu mấy năm sau ông cụ Thẩm mà mất, chắc chắn nhà họ Thẩm sẽ tan đàn xẻ nghé.


Đến lúc đó Thẩm Hưng Trung không có sức cạnh tranh trong tập đoàn, bị đá ra khỏi tầng quản lý là chuyện chắc như đinh đóng cột, chắn chắn anh ta sẽ không chấp nhận nổi việc hằng năm dựa vào chút tiền hoa hồng để sống, bây giờ mới nổi lên ý định khác.


Thẩm Tri Hành thong dong pha trà, không đáp lời ông cụ Thẩm.
“Nhưng nó thật sự không biết nghĩ, Tiểu Tùng và Ý Ý kém nhau sáu tuổi, nhìn kiểu gì cũng thấy không xứng đôi...” Ông cụ Thẩm nhận chén trà Thẩm Tri Hành đưa tới, uống một hớp.


Ông ấy liếc nhìn biểu cảm của con trai út, thử dò xét: “Nhưng Tiểu Chiêu lại xấp xỉ tuổi con bé.”
“Ngay từ đầu bố đã nghĩ thế rồi à?”
Ông cụ Thẩm xua tay: “Lúc đó đâu nghĩ được nhiều đến thế chứ? Vừa nãy nghe Hưng Trung nói xong, bố mới nhớ ra.”


Trước đó ông ấy chưa từng nghĩ tới chuyện này, nhưng được Thẩm Hưng Trung nhắc nhở, ông ấy bỗng cảm thấy có vẻ thân càng thêm thân cũng rất tốt.
“Bố rất thích đứa nhỏ Ý Ý, nhưng bố chỉ có hai thằng cháu trai đó thôi, Tiểu Chiêu hợp hơn.”


Thẩm Tri Hành xì một tiếng, lạnh nhạt nói: “Cũng chỉ có tuổi tác hợp thôi.”
“Các cái khác, vóc dáng, tướng mạo, trí thông minh, tính cách... Có cái nào hợp nhau?”


Ông cụ Thẩm bị anh hỏi nghẹn họng nhưng lại không thể phản bác anh, chỉ đành hừ một tiếng: “Con quan tâm con bé còn hơn cả cháu ruột mình.”
“Lúc đó chính bố nói với con phải đối xử với con bé như Nghiên Nghiên.”


Một ngày trước khi đón Tô Ý Tiện về sống cùng, ông cụ Thẩm và Thẩm Tri Hành đã nói chuyện rất lâu. Ông ấy sợ một ngày nào đó mình đột ngột buông tay thế gian, sợ phụ lòng lời nhờ vả của ông cụ Tô nên không thể không suy tính trước.


Ngay cả con trai mình mà Thẩm Hưng Trung còn chẳng nuôi dạy được, ông cụ Thẩm không hi vọng anh ta chăm sóc một cô gái. Thẩm Hưng Nam lại không lo cho gia đình, Thẩm Cẩm thì đến con gái mình còn không quan tâm mấy.
Ông ấy có bốn đứa con, nhìn tới nhìn lui chỉ có Thẩm Tri Hành đáng để giao phó nhất.


Ông ấy muốn Thẩm Tri Hành đối xử với Tô Ý Tiện như đối xử với cháu ngoại của mình, phải lo nghĩ cho cô trong mọi chuyện, phải trải đường cho tương lai của cô, phải lo cho hôn nhân sau này của cô thật chu đáo...


Trước kia Thẩm Tri Hành không muốn quan tâm chuyện này, nhưng ông cụ Thẩm nói chăm một mình Nhan Nghiên cũng là chăm, thêm một cô bé nữa cũng là chăm, cứ thế mà ép anh nhận lời.
Nếu lúc trước đã đồng ý rồi thì đương nhiên bây giờ Thẩm Tri Hành phải có trách nhiệm với Tô Ý Tiện.


“Thẩm Tùng và Thẩm Chiêu, con chẳng vừa ý đứa nào, bố cũng bỏ cái suy nghĩ ấy đi, con bé còn nhỏ, không nên chú ý vào loại chuyện này.”
Ông cụ Thẩm nghe vậy thì thở dài: “Thôi vậy, bố già rồi, không lo được nữa. Chuyện của đám trẻ thì cứ để đám trẻ tự giày vò đi...”


“Con sẽ tìm nhà cho con bé, tìm xong sẽ cho con bé dọn đi.”
Phản ứng đầu tiên của ông cụ Thẩm là không đồng ý: “Không phải ở đây cũng rất tốt sao?”


“Ông nội con bé vừa mới mất, con gái ở tuổi này vốn đã không có cảm giác an toàn, Thẩm Tùng và Thẩm Chiêu lại sắp về, bố muốn nhốt con bé trong phòng hai mươi tư tiếng không ra ngoài sao?”


“Ở đây ra ngoài không phải núi cũng là rừng, chẳng có nơi để dạo phố, một cô gái đang yên đang lành cũng bị nuôi thành đứa ngốc.”


Nhà chính của nhà họ Thẩm cách xa khu phố xá sầm uất, muốn tới trung tâm thành phố thì phải đi rất xa, bình thường đám Thẩm Cẩm cũng không muốn về đây ở, càng khỏi nói là một cô gái vừa mới thành niên.


“Tùy con vậy...” Ông cụ Thẩm không muốn nói về đề tài này nữa, đứng dậy đi tới cái ghế bên cửa sổ rồi nằm xuống, nhắm mắt lại chợp mắt.
“Giao đứa nhỏ cho con rồi, để con quyết định, con biết dạy dỗ trẻ con hơn bố.”
...
Tô Ý Tiện ngồi ở sân, nhìn hoa sen nở khắp hồ thẫn thờ.


Bàn trong phòng có bánh ngọt và trà sữa mà Thẩm Chiêu nhờ người mang đến và quả dương mai mà Thẩm Hưng Trung đưa tới.
Tô Ý Tiện nhìn đống đồ đầy bàn mà đau đầu không thôi, gửi hai tin nhắn cực kỳ lễ phép cảm ơn họ xong thì không muốn ăn gì cả.


Thẩm Tri Hành vừa về thấy cô chống cằm ngây người nhìn mặt hồ.
Anh đứng trên cây cầu giữa hồ, vẫy tay với Tô Ý Tiện.
Tô Ý Tiện đứng dậy ngay lập tức, chạy bước nhỏ qua đó: “Sao thế chú?”
“Muốn ăn đài sen không?” Thẩm Tri Hành chỉ vào hoa sen trong hồ.
“Muốn ạ.”


Lần cuối cùng Tô Ý Tiện ăn đài sen là hồi còn bé, bà nội bóc một chậu hạt sen đầy tràn, cái nào non tươi thì ăn luôn, còn lại làm canh ngân nhĩ hạt sen.


Lan can của cây cầu nối rất thấp, chừng ba mươi, bốn mươi centimet, chỉ cần hơi khom người, nhoài ra tí xíu là có thể hái được đài sen ở gần.
Thẩm Tri Hành xắn tay áo lên, hái một cái lá sen ở gần cho Tô Ý Tiện che nắng trước.


Tô Ý Tiện che lá sen lên đỉnh đầu, nhìn thấy anh cúi người xuống lần nữa thì lên tiếng nhắc nhở: “Cẩn thận...”
Thẩm Tri Hành bước lên trước một bước, khom người xuống thấp hơn, vươn tay ra xa hơn.
Tô Ý Tiện rất căng thẳng, dịch tới gần tay phải anh, siết chặt cuống sen trong tay.


Cô tính toán vóc dáng và trọng lượng của hai người, nghĩ rằng nếu anh đứng không vững thì mức độ khả thi để cô kéo anh lại là bao nhiêu.
Chắc là bằng không, cô nhanh chóng đưa ra kết quả.
Nếu Thẩm Tri Hành ngã xuống thật, dù cô vươn tay ra kéo cũng sẽ bị anh kéo xuống cùng.


Đột nhiên, thân thể Thẩm Tri Hành hơi nghiêng về phía trước...
Trong đầu Tô Ý Tiện oành một tiếng, vứt lá sen đi, duỗi tay ra kéo anh.


Sau khi cô nắm lấy được cổ tay Thẩm Tri Hành thì lùi về sau một bước, muốn kéo anh cách xa khỏi rìa cầu. Nhưng dù Tô Ý Tiện dùng rất nhiều sức lực rồi vẫn không thể kéo anh dịch chuyển được, trái lại còn để cổ tay Thẩm Tri Hành tuột khỏi tay cô.


Sau đó, Tô Ý Tiện nắm chặt lấy bàn tay anh, kéo tiếp, vẫn đứng im.
Thẩm Tri Hành vẫn giữ nguyên tư thế vươn người về phía trước, vững vàng đứng bên rìa cầu, không bị lắc chút nào.
Chắc hẳn sức mạnh cốt lõi của anh rất tốt, Tô Ý Tiện nhìn eo anh, cách lớp quần áo nên không nhìn thấy gì cả.


Rất nhanh sau đó, Thẩm Tri Hành đứng thẳng dậy.
Anh đưa đài sen trong tay tới trước mặt Tô Ý Tiện, kèm theo cả một bông sen đã hé nở.
Tô Ý Tiện ngây ngốc nhận lấy: “Cháu cảm ơn chú.”
“Không cần cảm ơn.” Sắc mặt Thẩm Tri Hành chẳng thay đổi gì.


Một giây sau, anh cụp mắt nhìn tay phải mình: “Nhưng cháu có thể buông chú ra trước không?”






Truyện liên quan