Chương 20
Nửa tiếng trước.
Thẩm Tri Hành dựa vào xe nhìn tân sinh viên đi tới đi lui ở cổng trường, bỗng nhiên nhớ tới ngày đầu tiên mình đi nhập học vào năm nhất.
Hồi đó, một mình Thẩm Tri Hành đi máy bay tới thủ đô nhập học.
Anh không có nhiều túi lớn túi nhỏ như Tô Ý Tiện, chỉ xách một cái vali đựng mấy bộ quần áo và những thứ cần thiết như tài liệu, giấy chứng nhận, ngoài ra không mang thêm gì hết.
Sau khi tới trường, Thẩm Tri Hành nhận ra có rất nhiều sinh viên đều được phụ huynh đưa tới vào ngày khai giảng. Thậm chí còn có cả gia đình đều đi, cùng nhau sôi nổi đưa con đến trường đại học, nhân tiện ở thủ đô du lịch luôn.
Thấy người ta cả nhà vui vẻ hòa thuận, trong lòng Thẩm Tri Hành không khỏi có chút hâm mộ.
Bây giờ nhớ lại, Thẩm Tri Hành cảm thấy khi đó anh khá lập dị.
Nhưng đối với phiên bản Thẩm Tri Hành mười tám tuổi mà từ nhỏ đã thiếu tình thương của bố mẹ mà nói, đó là sự ấm áp mà anh không cảm nhận được từ khi lên tiểu học.
Thẩm Tri Hành làm thủ tục nhập học xong đi tới ký túc xá thì ba bạn cùng phòng của anh đều đã đến.
Trong phòng ký túc rất sôi động, ba gia đình chen chúc trong đó, mọi người khách sáo chia đặc sản cho nhau, nhiệt tình xin phương thức liên lạc của nhau.
Thấy anh một mình kéo vali đi vào, một dì đi tới giúp anh ngay lập tức.
“Ôi, cháu là thủ khoa năm nay của Giang Thành đúng không? Trước đó dì từng nhìn thấy cháu trên bản tin TV.”
“Đúng đúng, tôi cũng thấy, đứa nhỏ này đẹp trai quá, tôi ấn tượng sâu sắc luôn đấy.”
“Trường THPT số 1 Giang Thành đúng không? Đúng ngày thi đại học cậu nhóc này đã lên TV rồi, lúc phóng viên hỏi cậu ấy, cậu ấy bảo Toán không khó.”
...
Thẩm Tri Hành vừa vào phòng đã được mọi người vây quanh, các vị phụ huynh nhiệt tình cho anh đống đặc sản chất đầy một bàn, anh vội vàng nói cảm ơn, sau đó đẩy vali tới bên cạnh bàn của mình.
“Bố mẹ cháu đâu? Không dẫn họ tới xem phòng ký túc xá sao?”
Bố mẹ...
Đã rất lâu rồi Thẩm Tri Hành không nghe người khác hỏi về bố mẹ anh.
“Không có, cháu tự tới đây.” Thẩm Tri Hành lễ phép trả lời, giọng khàn hơn mọi hôm đôi phần.
Thật ra lúc mới nghe thấy từ bố mẹ, người anh nghĩ tới không phải bố mẹ ruột mà là Nhan Thúc và Thẩm Cẩm.
Từ tiểu học, gần như hai người họ thay thế hoàn toàn vai trò bố mẹ trong quá trình trưởng thành của Thẩm Tri Hành, thứ họ dạy dỗ Thẩm Tri Hành, điều họ ảnh hưởng tới Thẩm Tri Hành còn nhiều hơn bố mẹ ruột của anh.
Vốn dĩ bọn họ cũng định dẫn Nhan Nghiên tới thủ đô cùng anh nhưng một tuần trước Nhan Thúc qua đời, trong nhà cực kỳ rối loạn.
“Ôi chao, con xem thủ khoa người ta kìa, không những thành tích tốt, bản thân còn tự lập nữa.”
Có lẽ vị phụ huynh này đã nhận ra anh không muốn nói về bố mẹ mình nên nhanh chóng chuyển đề tài: “Tiểu Thẩm à, lát nữa cháu ra ngoài ăn vịt quay với bọn dì nhé? Bốn năm tới mấy đứa sẽ phải chăm sóc lẫn nhau, giờ đúng dịp làm quen trước luôn.”
“Không được đâu dì, cả nhà dì cứ đi đi, cháu tới nhà ăn là được.” Thẩm Tri Hành lễ phép từ chối, anh không muốn nhắc thêm về chuyện nhà mình, bèn quay người lấy khăn cúi đầu lau bàn, không tham gia vào đề tài của bọn họ nữa.
Trời cũng muộn dần, bạn cùng phòng dẫn bố mẹ người thân ra ngoài tham quan trường học, ăn cơm, trong phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Tri Hành.
Anh bóc bừa mấy gói đặc sản mà bạn cùng phòng cho ra để lót bụng, sau đó gửi tin nhắn cho Thẩm Cẩm báo bình an.
Thẩm Tri Hành: [Chị, em đã nhập học xong, dọn vào ký túc xá xong xuôi rồi.]
Thẩm Tri Hành: [Điều kiện ở ký túc xá rất tốt, bạn cùng phòng đều không tệ, chị yên tâm.]
Mấy ngày gần đây Thẩm Cẩm luôn bận rộn vì tang lễ của Nhan Thúc, qua một lúc rất lâu cô ấy mới trả lời.
Thẩm Cẩm: [Được, vậy thì em ở bên ngoài phải chú ý nhiều hơn, nhớ ăn cơm đúng giờ, nếu không ở quen trong ký túc xá thì không cần gắng gượng, dọn ra ngoài ở cũng tiện.]
Thẩm Cẩm: [Chị giải quyết chuyện của anh rể em ở bên này cũng gần xong rồi, hôm nay cô gái mà anh ấy cứu và người nhà cô ấy tới nhà thăm chị, trước khi đi còn lén lút để một cái thẻ ngân hàng lại.]
Thẩm Cẩm: [Ngày mai chị phải đi trả lại người ta, nhà họ đều thuộc tầng lớp công nhân, cuộc sống không dễ dàng gì.]
Thẩm Tri Hành đọc xong thì gõ tin nhắn trong khung chat, anh xóa đi xóa lại nhiều lần, không biết an ủi Thẩm Cẩm thế nào.
Vào lúc này, nói nhiều hơn cũng đều có vẻ vô nghĩa, mà anh không phải người giỏi ăn nói...
Thẩm Cẩm biết tính anh, nhanh chóng gửi thêm tin nhắn nữa đến.
Thẩm Cẩm: [Chị chỉ thuận miệng nói mấy câu lảm nhảm với em thôi, em không cần nghĩ cách an ủi chị, cũng không cần lo lắng cho chị. Chăm sóc bản thân cho tốt là được, yên tâm học tập.]
Thẩm Cẩm: [Đừng lo lắng, chị không sao, chị còn có em và Nghiên Nghiên cơ mà.]
Thẩm Cẩm: [Chủ yếu là cảm thấy có lỗi với em, vốn dĩ đã hẹn một nhà bốn người chúng ta cùng nhau tới thủ đô, lần này đành phải để em đi một mình.]
Thẩm Cẩm hiểu rõ người em trai này, Thẩm Tri Hành được cô ấy chăm sóc từ nhỏ tới lớn.
Mặc dù tính anh trầm lặng nhưng tận sâu trong đáy lòng vẫn luôn khát khao tình thân.
Thẩm Tri Hành: [Không hề, mọi người chưa từng có lỗi với em, có việc gì thì báo cho em ngay lập tức, em có thể trở về bất cứ lúc nào, xin nghỉ ở trường được.]
Thẩm Tri Hành: [Chị, không nói chuyện nữa, bạn cùng phòng gọi em ra ngoài đi ăn.]
Nhìn thấy tin nhắn cuối cùng của Thẩm Tri Hành, Thẩm Cẩm ở Giang Thành xa xôi thở phào nhẹ nhõm.
Anh có thể hòa nhập với bạn cùng phòng nhanh như thế là điều không thể tốt hơn, ở chung với bạn bè nhiều hơn, tránh cho anh ở một mình nghĩ lung tung.
Thẩm Cẩm liếc mắt nhìn Nhan Nghiên ngủ say vì khóc mệt ở bên cạnh, kéo cái chăn mỏng trên người mình đắp cho cô bé.
Thẩm Cẩm: [Em đi ăn cơm đi, chị và Nhan Nghiên cũng ra ngoài ăn cơm đây.]
Thẩm Tri Hành tắt màn hình điện thoại, với mức độ hiểu biết của anh đối với Thẩm Cẩm, bây giờ cô không có tâm trạng ra ngoài ăn cơm, tin nhắn vừa rồi chỉ để anh yên tâm thôi.
Một mình anh đứng bên cửa sổ, nhìn người dưới tầng đi đi lại lại, trong đám người bỗng xuất hiện một bóng người quen thuộc, hình như là bạn cùng phòng của anh.
Thẩm Tri Hành đóng cửa sổ lại, đi rửa mặt.
Không lâu sau, cửa phòng ký túc xá bị ai đó đẩy mở.
“Thủ khoa!” Bạn cùng phòng xách túi đồ về, gân cổ gọi anh.
Anh ấy hùng hồ đi vào phòng, bật đèn, kéo ghế, bật điều hòa rồi bỏ túi đồ trong tay xuống đi ra ban công kéo anh: “Tôi đoán chắc chắn cậu chưa ăn cơm, mau vào đây, tôi mang vịt nướng về cho cậu, cậu mau vào ăn đi, da vẫn còn giòn luôn đấy.”
Thẩm Tri Hành nhìn bàn cùng phòng, nhìn qua vịt nướng, trong lòng có chút cảm động.
“Cảm ơn...” Anh nhìn bạn cùng phòng cao to, chỉ nhớ trước đó anh ấy giới thiệu nói mình là người phương Bắc.
“Tôi là Khương Nghiêm Uy, củ gừng nghiêm túc dũng mãnh, tôi biết ngay cậu quên rồi mà.”
Khương Nghiêm Uy mở gói đồ ra cho anh, móc một lon bia trong túi quần ra đưa anh, toét miệng cười với anh: “Mau ăn đi, mỗi tội bia bị tôi ủ nóng rồi, cậu đợi lát nữa hẵng uống.”
Thẩm Tri Hành hơi cảm động nhưng lời cảm ơn còn chưa ra khỏi miệng, lòng bàn tay Khương Nghiêm Uy đã vỗ vào lưng anh, thúc giục: “Ăn đi! Đừng nói chuyện nữa, ăn đi.”
Thẩm Tri Hành gật đầu, anh vừa mới ăn được hai miếng thì cửa phòng ký túc lại mở ra.
Hai bạn cùng phòng còn lại cũng về, hai người đều xách túi đồ trong tay.
“Các cậu cũng mang cơm cho Thẩm Tri Hành à?” Một bạn cùng phòng cao gầy nhấc túi đồ trong tay lên, “Tôi mang canh tiết vịt cay và thịt xào về.”
Cậu bạn đến từ thành phố H còn lại thì hơi ngại ngùng: “Tôi mang hai cái bánh bao, thịt bò kho và món om.”
“Thế thì ba chúng ta cùng cậu ấy ăn luôn đi.” Khương Nghiêm Uy ghép bốn cái ghế lại, rủ mọi người cùng ăn bữa thứ hai với Thẩm Tri Hành.
...
“Xin chào, xin hỏi có thể kết bạn Wechat với anh không?”
Bỗng nhiên một giọng nữ vang lên kéo dòng suy nghĩ của Thẩm Tri Hành về hiện thực.
Anh lấy lại tinh thần, nhìn thấy một cô gái tầm tuổi Tô Ý Tiện đứng trước mặt mình.
Cô gái này tới chào hàng? Hay là gì?
“Xin lỗi, vừa nãy tôi không nghe rõ.” Thẩm Tri Hành lịch sự nhìn cô gái hỏi, “Cô vừa nói gì?”
“Tôi có thể kết bạn Wechat với anh không?” Cô gái đỏ mặt lặp lại.
Thẩm Tri Hành hiểu ra ngay, muốn xin kết bạn Wechat, chắc là người bán hàng online.
Trước kia anh từng nghe Tiền Tiễn kể hồi đại học anh ấy cũng từng bán hàng online để kiếm tiền, bình thường hay đi tới nơi đông người, thấy ai có gương mặt hiền lành thì tiến tới nhờ người ta kết bạn Wechat, kéo khách hàng.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Tri Hành gặp phải người kinh doanh online.
Anh cảm thấy sinh viên đại học làm thêm không dễ dàng nên rút điện thoại ra định quét mã.
“Cô bán gì thế?” Thẩm Tri Hành nghĩ nếu thứ cô gái này bán không phải đồ quá vô dụng thì anh có thể mua thêm một ít về chia cho đồng nghiệp.
“Hả?” Cô gái sửng sốt mấy giây.
Nhìn thấy người đàn ông mở app thanh toán ra chuẩn bị quét mã trả tiền, cô ấy mới nhận ra anh chàng đẹp trai trước mặt hiểu lầm cô ấy bán đồ gì đó.
“Không không, tôi không bán gì hết...” Cô gái xua tay, mặt càng đỏ hơn.
Thẩm Tri Hành càng không hiểu: “Thế cô là?”
“Anh có bạn gái chưa?” Cô gái đánh bạo hỏi.
Thẩm Tri Hành hơi ngạc nhiên, anh thoáng ngây người, đúng lúc nhìn thấy Tô Ý Tiện bên đường đối diện.
Anh giơ tay chỉ về phía đối diện: “Tôi đưa con tới nhập học.”
...
“Cô ấy tin ạ?”
Tô Ý Tiện liếc nhìn Thẩm Tri Hành một lượt từ trên xuống dưới, cảm thấy đúng là hoang đường: “Chắc không đâu nhỉ?”
Hôm nay Thẩm Tri Hành mặc đồ bình thường, trông trẻ hơn lúc mặc đồ Âu ngày thường. Mặc dù không trẻ tới mức có thể giả dạng làm sinh viên đại học trà trộn vào Đại học Giang Thành nhưng đóng giả làm thạc sĩ để chuồn vào đây thì vẫn được.
“Chắc là tin đấy.” Thẩm Tri Hành không rõ lắm, “Dù sao thì chạy rất nhanh.”
“Có lẽ cô ấy cảm thấy ngài làm căng da.” Tô Ý Tiện nói rắn chắc, “Dù sao thì bây giờ các phương pháp thẩm mỹ rất phát triển.”
Thẩm Tri Hành nhíu mày: “Tôi chỉ lớn hơn cháu tám tuổi thôi.”
Cần dùng cả phương thức thẩm mỹ phức tạp như căng da sao?
“Cháu biết, cháu chỉ nói thế thôi, bây giờ ngài không cần làm căng da...” Tô Ý Tiện nói xong thì liếc anh, “Trông ngài vẫn, vẫn rất trẻ.”
“Bây giờ không cần”, “trông”, “vẫn rất”, thực sự làm khó cô rồi.
Thẩm Tri Hành thở dài bất đắc dĩ, quay lại chuyện chính: “Cần tôi đưa cháu vào ký túc xá không?”
“Không cần đâu ạ, không tiện lắm.”
Ký túc xá có thang máy, chuyển hành lý không quá mệt.
Trong lúc nói chuyện, hai người đi tới dưới tòa ký túc xá nữ.
Thẩm Tri Hành mang một cái vali và một cái túi xách to đùng vào thang máy giúp cô, dặn dò: “Cháu xách lên phòng trước đi, tôi ở dưới tầng chờ cháu.”
“Vâng, thế ngài qua khu vực nghỉ ngơi bên kia ngồi đi ạ, cháu lên đó còn phải tìm xem phòng ở đâu, chắc sẽ không xuống nhanh được đâu.”
Lúc cửa thang máy khép lại, Tô Ý Tiện vẫy tay với Thẩm Tri Hành ở ngoài cửa.
Rất nhanh sau đó, thang máy dừng ở tầng sáu.
Tô Ý Tiện kéo vali đi ra, đi dọc về phía trước theo số phòng, cuối cùng cũng tìm thấy phòng 616.
Đẩy cửa phòng ký túc xá ra, Tô Ý Tiện nhìn thấy một cô gái có hai má đỏ ửng đang ngồi ở thang gác bên cạnh giường gọi điện thoại.
Thấy cô đi vào, cô gái đó vội vàng cúp máy.
“Chào cậu, tớ là Giản Đan.” Giản Đan bước xuống khỏi thang, “Tớ ở khu bên cạnh.”
“Chào cậu, tớ là Tô Ý Tiện, tớ là người bản địa.”
Giản Đan đẩy một cái vali giúp cô, thấy cô đi một mình thì hỏi: “Người nhà cậu không đưa cậu lên sao? Dì quản lý ký túc nói dịp khai giảng nhập học thì nam giới cũng có thể lên tầng.”
“Không, tớ cảm thấy không tiện lắm nên bảo chú ở dưới tầng chờ tớ rồi.” Tô Ý Tiện bỏ balo trên vai xuống, “Tớ vẫn còn đồ dưới tầng, tớ xuống lấy trước đã.”
“Tớ đi cùng cậu nhé!” Giản Đan uống hai ngụm nước, sau đó nhanh chân theo Tô Ý Tiện ra ngoài, “Một mình tớ ở đấy cũng chán, bố mẹ tớ đều phải đi làm vào buổi sáng nên chưa tới bảy giờ đã đưa tớ tới đây rồi.”
“Tớ ở khu nhập học đợi người hướng dẫn tới, sau đó cất đồ đạc xong ra ngoài ăn sáng, còn đi dạo một vòng to luôn rồi... Tớ cứ tưởng lúc quay lại chắc chắn bạn cùng phòng đều đến hết rồi, không ngờ một mình tớ ở đây rất lâu mới nhìn thấy cậu.”
Giản Đan rất thoải mái dễ thân, cô ấy khoác cánh tay Tô Ý Tiện đi vào thang máy, dọc đường đi nói luôn miệng không ngừng nghỉ.
“Chiều cậu có đi ăn với người nhà không? Nếu chỉ có mình cậu thì chúng ta ra quán lẩu ở cổng trường cùng ăn đi, tớ vừa đi dò đường rồi, quán lẩu này thơm lắm luôn, thơm tới mức tớ suýt ngất ấy.”
“Đúng rồi, tớ nói cho cậu biết nhé, vừa nãy tớ gặp một chuyện cực kỳ cực kỳ xấu hổ! Tớ nhìn thấy một người đàn ông siêu đẹp trai ở cổng trường, thật đấy, kiểu đẹp trai tới mức nghẹt thở ấy...” Giản Đan ôm ngực, biểu cảm khoa trương.
“Mặc dù trông anh ấy rất nghiêm túc, cài khuy áo sơ mi tới tận cúc trên cùng, có phần bảo thủ nhưng thực sự rất đẹp trai! Là anh đẹp trai chín chắn.”
“Tớ đoán tuổi tác tưởng anh ấy là đàn anh trong trường chúng ta, tớ bèn cắn răng chạy tới xin kết bạn Wechat với anh ấy...”
Tô Ý Tiện nghe vậy bỗng giật mình.
Cô nghiêng đầu quan sát Giản Đan, cô ấy mặc quần bò, áo T-shirt trắng, hình như cô gái xin Wechat của Thẩm Tri Hành vừa nãy cũng mặc bộ đồ này...
“Cậu đoán xem sau đó thế nào!” Giản Đan tăng cao âm lượng.
Tô Ý Tiện đoán ra rồi nhưng cô vẫn mong mình đoán sai, dẫu sao trong trường cũng có rất nhiều người mặc quần bò và áo T-shirt trắng.
“Sao, thế nào?” Cô phối hợp hỏi lại.
“Anh ấy tưởng tớ là dân kinh doanh online!”
“A, ha, ha ha...” Tô Ý Tiện nhìn thang máy chậm rãi đi xuống, bắt đầu lúng túng thay hai người lát nữa gặp mặt.
“Nhưng đó không phải điều quan trọng nhất, tớ hỏi anh ấy có bạn gái chưa, cậu có đoán được anh ấy trả lời thế nào không?” Giản Đan dùng hai tay ôm hai bên đầu, cực kỳ cạn lời, “Anh ấy nói anh ấy đưa con đi học!”
“Không, không đến mức ấy chứ? Có phải anh ấy tưởng tớ bị ngu không? Trông anh ấy cũng chỉ tầm hơn hai mươi thôi, nói thế nào cũng không thể có con lên đại học được!”
“Tớ cạn lời thật sự, bây giờ người đời đều miệng lưỡi không xương thế à? Nhưng mà kể ra cũng bình thường, mấy ngày trước tớ thuê xe còn nói với tài xế tớ tái hôn nuôi hai đứa con rồi cơ, dù sao nói dối cũng không phạm... pháp.”
Giản Đan bỗng im bặt, kéo ống tay áo Tô Ý Tiện, nhỏ giọng nói: “Cậu nhìn thấy người cầm vali màu xanh lá kia không? Chính là anh ấy.”
“Không đúng, sao anh ấy lại ở đây? Không phải là đưa con đi học thật đấy chứ? Nhưng có lẽ là đưa em gái...”
“Ớ, người nhà cậu ở đâu?” Giản Đan hỏi Tô Ý Tiện.
Tô Ý Tiện lúng túng đến mức ngón chân quặp lại: “Chú ấy đó.”
“Hả? Ai?”
“Thì...” Tô Ý Tiện gắng gượng vẫy tay với Thẩm Tri Hành, anh nhìn thấy cô thì kéo vali đi tới.
Giản Đan trưng vẻ mặt như bị sét đánh nhìn Thẩm Tri Hành rồi lại nhìn sang Tô Ý Tiện: “Đây, đây là...”
“Chú tớ.”
“À...”
Giản Đan nuốt một ngụm nước bọt, lúc Thẩm Tri Hành đi tới trước mặt hai người, cô ấy bỗng cúi người nói thật to: “Cháu chào chú ạ!”
Thẩm Tri Hành liếc cái đã nhận ra cô ấy, nhếch khóe miệng lên: “Chào cháu.”
“Đây là Giản Đan, bạn cùng phòng của cháu...” Tô Ý Tiện đón lấy vali từ tay anh, hỏi, “Chú về luôn ạ? Hay là, hay là đi ăn trưa với bọn cháu?”
“Về, trưa tôi có một bữa tiệc.” Thẩm Tri Hành trả lời ngay.
Anh chỉ vali và chăn mà Tô Ý Tiện mang tới: “Hai đứa có xách lên được không?”
“Được ạ.”
“Tôi đi đây.” Thẩm Tri Hành gật đầu với Giản Đan rồi dặn Tô Ý Tiện, “Rảnh thì gọi điện cho tôi, lúc nào về thì báo trước cho tôi biết.”
“Vâng, tạm biệt chú.”
Giản Đan cũng gượng cười: “Tạm biệt chú.”
Sau khi đi ra khỏi khu ký túc xá của sinh viên, Thẩm Tri Hành gọi điện cho Tiền Tiễn: “Bữa cơm vào buổi trưa với tổng giám đốc Tôn đã lùi lịch rồi sao?”
“Lùi ngày rồi ạ.”
Vốn dĩ Thẩm Tri Hành đã dặn Tiền Tiễn không sắp xếp công việc gì trước hai giờ ngày hôm nay, Tiền Tiễn muốn mọi chuyện ổn thỏa nên đã điều chỉnh lịch trình sang hết sau hai rưỡi.
“Đổi sang ngày nào?”
“Vẫn chưa xếp cụ thể, gần đây con trai út nhà họ Tôn mới từ nước ngoài về, nghe nói vừa mới vào công ty, có lẽ người phụ trách dự án này sẽ được đổi.”
Tiền Tiễn thử dò hỏi: “Sếp Thẩm, đột nhiên trưa nay anh có thời gian rảnh sao?”
“Ừ.”
“Vậy thì anh có thể tới trường Nhan Nghiên một chuyến không? Vừa nãy chị anh gọi cho tôi hỏi lịch trình của anh, nói giáo viên chủ nhiệm của Nhan Nghiên mời phụ huynh tới trường, cô ấy không muốn bị mắng nên muốn anh đi...”
“Ờ.” Thẩm Tri Hành bỏ điện thoại xuống khỏi tai, định cúp máy.
Tiền Tiễn không chắc chắn “Ờ” của anh có ý gì, bèn hỏi lại: “Thế anh có đi không?”
“Không đi.” Thẩm Tri Hành lập tức cúp máy.
...
Trong ký túc xá, Giản Đan vẫn giữ dáng vẻ như bị sét đánh, mãi không bình thường lại được.
“Không, không phải chú ruột đâu nhỉ?”
“Không phải.” Tô Ý Tiện đặt quà mà mình chuẩn bị lên từng bàn của các bạn cùng phòng, giải thích với cô ấy: “Bố chú ấy và ông nội tớ là bạn của nhau, chú ấy có vai vế lớn nhưng vẫn còn trẻ.”
Cô nói xong câu đó thì dừng mấy giây mới nói tiếp: “Nhưng cũng không trẻ lắm... Chú ấy lớn hơn tớ tám tuổi.”
“Hai nhà các cậu sẽ không có kiểu liên hôn gì đó chứ?” Giản Đan có thể nhìn ra điều kiện gia đình Tô Ý Tiện không tệ.
Gia đình có điều kiện đều thích liên hôn, hứa hôn từ trong bụng mẹ gì đó, ít nhất là cô ấy đọc tiểu thuyết đều thấy thế.
“Không, nhà bọn tớ... Nhà bọn tớ không có cô gái nào tuổi tác xấp xỉ chú ấy.”
“Sao lại không có?” Giản Đan đi tới cạnh cô, nâng cằm nhìn cô, “Không phải có cậu đây sao?”
Ánh mắt Tô Ý Tiện có chút lơ đãng: “Bọn tớ chênh tuổi hơi nhiều, hơn nữa chú ấy, chú ấy chỉ coi tớ là, là cháu gái thôi.”
“Cức chó, cậu chưa thành niên thì anh ấy coi cậu là cháu gái là điều nên làm, nhưng cậu đã là sinh viên năm nhất rồi, cậu đã là người trưởng thành rồi.”
Giản Đan lắc đầu, thở dài nói: “Đẹp trai thế mà... Gọi anh ấy là chú thì phí quá!”
“Phí?” Tô Ý Tiện không hiểu, cái này có gì mà phí hay không phí.
“Thế phải là gọi gì mới không phí?”
“Đương nhiên là gọi chồng rồi!”