Chương 55
Thẩm Tri Hành bế cô ngồi lên giường, lúc nghiêng người qua bên cạnh để lấy đồ trong ngăn kéo, lý trí đột nhiên phanh gấp lại.
“Sao thế?” Tô Ý Tiện thấy anh mãi không nhúc nhích thì dịch tới ngồi quỳ bên cạnh người anh, áp má vào cánh tay anh.
Áo vest xám nhạt đã bị anh cởi ra ở bên ngoài, lúc này trên người Thẩm Tri Hành chỉ còn cái áo len mỏng màu đen bó sát người. Vải cọ vào rất mềm mại, lúc Tô Ý Tiện áp má lên có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh cao hơn mình một chút.
“Vừa rồi nóng vội quá.” Thẩm Tri Hành trở tay xoa má cô, dịu giọng nói, “Xin lỗi em, nếu em tạm thời chưa sẵn sàng thì anh sẽ sang phòng khác ngủ.”
Thẩm Tri Hành cũng không biết mình bị làm sao vậy, từ cái ngày Tô Ý Tiện say rượu rồi hai người vượt giới hạn, mấy ngày nay trong đầu anh rất hay nổi lên suy nghĩ lung tung.
Bình thường anh không có ham muốn quá mãnh liệt, thỉnh thoảng sẽ giải quyết nhu cầu sinh lý bình thường vào giữa đêm nhưng không nhiều lần.
Nhưng mấy ngày nay, hễ nhìn thấy Tô Ý Tiện là anh lại không khống chế được mà muốn hôn môi ôm ấp…
“Lẽ ra anh không nên hỏi ý kiến của em vào lúc đó.” Thẩm Tri Hành nói.
Không nên hôn người ta đầu óc choáng váng rồi mới hỏi.
Tô Ý Tiện bị cú phanh xe này của anh làm cho ngây người, cô ngoắc ngón út của Thẩm Tri Hành, chọc phần eo kéo căng lên của Thẩm Tri Hành, nhỏ nhẹ nói: “Anh nóng ruột cũng bình thường thôi.”
Dù sao cũng hai mươi tám tuổi rồi, lại còn là lần đầu yêu đương.
Thẩm Tri Hành nghiêng đầu nhìn cô, một giây sau, Tô Ý Tiện vòng tay lên ôm cổ anh.
Anh duỗi tay ra đỡ người ngồi vào lòng mình, nhẹ nhàng đỡ tay bên eo cô, không dám làm gì.
Tô Ý Tiện cọ cổ anh: “Em đi tắm trước.”
“Được.” Thẩm Tri Hành bế cô đứng dậy, đưa cô vào buồng tắm.
Anh lấy đồ dùng tắm rửa cho Tô Ý Tiện, đóng cửa lại rồi bản thân anh cũng đến buồng tắm trong phòng khác để tắm.
Một tiếng sau, Tô Ý Tiện sấy tóc xong, đợi trong phòng một lúc lâu mà vẫn không thấy người đến, cô đi chân trần xuống giường nhẹ nhàng đẩy hờ cửa ra.
Cô nhìn thấy Thẩm Tri Hành ngồi trên chiếc ghế dài sau cửa sổ sát đất ngoài phòng khách, trong tay có một cốc nước đá.
Nói chính xác là một cái cốc toàn đá, trong cốc chẳng nhìn thấy tí nước nào.
Tô Ý Tiện chân trần chạy bước nhỏ qua đó, đẩy Thẩm Tri Hành dịch sang bên cạnh, tựa đầu lên vai trái của anh: “Lạ thật đấy, em cứ luôn muốn dán vào anh.”
Trước đây, trước khi xác nhận quan hệ, cô chỉ thấy những tiếp xúc thân mật này trong mơ thôi, khi gặp mặt ngoài cuộc sống hiện thực, cô chưa từng có suy nghĩ ấy.
Im lặng ôm nhau một lúc, Tô Ý Tiện có thể nghe thấy tiếng tim đập trong ngực anh càng ngày càng nhanh hơn.
Cô kéo cánh tay Thẩm Tri Hành, anh nghiêng đầu nhìn cô: “Sao thế?”
Tô Ý Tiện hơi ngẩng đầu lên, nũng nịu: “Hôn em đi.”
Ánh mắt Thẩm Tri Hành thoáng chuyển động, anh bế Tô Ý Tiện ngồi lên người mình, sau đó ấn gáy cô rồi hôn cô.
Hôn nhau một lúc, gần như trọng lượng cả người Tô Ý Tiện đều đè lên người Thẩm Tri Hành, chỉ có đầu gối khuỵu trên ghế dài chống đỡ được một chút.
Lúc nghe thấy tiếng hít thở kìm nén của Thẩm Tri Hành, Tô Ý Tiện vịn vai anh hơi nhổm lên, muốn ngồi thẳng người dậy để anh hít thở thông thuận hơn. Nhưng không nhổm lên thì thôi, cô vừa mới cử động một chút xíu, tiếng hít thở của Thẩm Tri Hành càng rối loạn hơn.
“Em…” Thẩm Tri Hành bỗng nắm chặt cổ tay cô.
Tô Ý Tiện vừa làm hành động giống như đêm say rượu.
Cô nói: “Anh đừng nói với em là anh lại buồn ngủ rồi nhé…”
“Em nhớ sao?” Thẩm Tri Hành tưởng rằng hôm đó cô say rượu quên thật.
“Ừm…” Tô Ý Tiện gật đầu, “Em vẫn nhớ.”
Nhớ giọng nói dịu dàng của anh, nhớ động tác vừa chậm rãi vừa gấp gáp của anh, nhớ xúc cảm của lòng bàn tay anh và nhiệt độ giữa răng môi…
Những ngày gần đây, không phải chỉ có mỗi mình anh muốn ôm ấp hôn môi mỗi giây mỗi phút mà cô cũng vậy.
Khoảnh khắc cô nói dứt câu, hơi thở nóng rực và mùi hoắc hương ùn ùn kéo đến bao trùm lấy cô.
Thẩm Tri Hành cầm dụng cụ điều khiển từ xa ở bên cạnh lên cho rèm the mỏng manh của cửa sổ sát đất chậm rãi kéo vào, cùng lúc đó, một nơi được che phủ bởi vải voan mỏng khác lộ ra dưới ánh trăng.
Mặt trăng bên ngoài rèm the treo cao giữa bầu trời, đám mây vốn che trước mặt trăng bị gió thổi tan, để lộ toàn bộ vầng trăng.
Hôm nay trăng khuyết, sáng cực kỳ.
Có lẽ vì trong mắt có nước, Tô Ý Tiện thấy trăng treo trên không trung lắc lư liên tục, lắc đến mức khiến cô hoa cả mắt, lại như triệu chứng thiếu oxy vậy.
Lưng rịn mồ hôi dính vào sô pha da, không thoải mái.
Tô Ý Tiện đẩy anh: “Về phòng đi.”
Thẩm Tri Hành đáp được nhưng có vẻ người này quá lười, bọn họ ôm nhau trên sô pha thế nào, lúc bế Tô Ý Tiện đứng dậy anh vẫn giữ nguyên tư thế đó.
Anh rất cao, đứng thẳng dậy khiến Tô Ý Tiện sợ kêu ra tiếng, hai tay cuống quýt ôm lấy cổ anh, chỉ sợ bị ngã.
Đứng im tại chỗ chờ Tô Ý Tiện ôm chặt xong, Thẩm Tri Hành mới bế cô đi vào trong phòng.
Anh đi rất chậm, chỉ sợ nhóc đáng thương lẩm bẩm “sợ quá đi”, “sợ độ cao” bị dọa sợ, vì thế anh đành đi một bước, bế cô nghỉ một lúc, chờ cô không còn sợ đến mức ôm chặt anh hét to nữa anh mới bước thêm một bước.
Đoạn đường ngắn ngủi mười mấy bước chân thôi nhưng phải đi một lúc lâu, Thẩm Tri Hành ngồi xuống bên giường, dựa vào đầu giường ôm cô vào lòng mà dỗ dành.
Hôm nay cô còn nhiều nước mắt hơn cả hôm say rượu, ấm ức nhoài trên vai anh nức nở. Lúc mãnh liệt cuối cùng, cô không nhịn được véo Thẩm Tri Hành, véo xong lấy lại tinh thần thì sợ mình véo anh đau nên vội vàng dùng tay xoa.
Thẩm Tri Hành vỗ lưng cô nhiều lần, mãi đến tận khi người trong lòng bình tĩnh lại sau trận run rẩy, hơi thở cũng ổn định lại, anh mới hôn lên má Tô Ý Tiện rồi xuống giường.
“Làm gì thế?” Tô Ý Tiện túm lấy tay anh.
Thẩm Tri Hành: “Đi tắm.”
“Anh đi trước đi…” Cô thực sự không muốn cử động, nhắm mắt lại, “Em nghỉ một lát.”
“Ừ.” Thẩm Tri Hành vén sợi tóc ươn ướt rủ trên trán cô ra sau tai, muốn đắp chăn cho cô nhưng cô lại lắc đầu kêu nóng.
“Nóng cũng không thể thế này được.” Anh che áo choàng ngủ lên người cô, “Anh cho nhiệt độ điều hòa xuống thấp một chút.”
Thẩm Tri Hành ra bên ngoài tìm dép lê bị hai người đá lung tung, lúc quay lại thì cúi người dọn dẹp thùng rác, sau đó đi vào buồng tắm nhanh chóng tắm rửa.
Anh đi ra khỏi buồng tắm, đến bên giường vỗ người buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được: “Tắm rồi ngủ tiếp.”
Tô Ý Tiện ôm gối tựa nằm nghiêng, hơi thở chưa đều đặn hẳn, sắc đỏ hai bên má cũng chưa tan hết.
“Không muốn đi.” Mệt quá trời, còn buồn ngủ nữa, cô không muốn nhích dù chỉ nửa bước.
Thẩm Tri Hành khom lưng hôn má cô, lấy dây buộc tóc cô để bên cạnh cột mái tóc dài lên cho cô, bế cô vào buồng tắm. Tắm rửa xong, anh lại bế cô vào phòng khác để ngủ.
Thấy anh vẫn tinh thần phấn chấn, Tô Ý Tiện hỏi: “Lần này anh cố tình theo em tới đây đúng không?”
Thẩm Tri Hành xoa đỉnh đầu cô, thành thật nói: “Ban đầu chỉ muốn đi theo để nói chuyện rõ ràng với em thôi.”
Nhưng hôm đó hôn cô ở trong phòng khách sạn xong, có một số việc không thể khống chế được nữa.
Lúc ở một mình anh đều nhớ tới đêm Tô Ý Tiện say rượu, dáng vẻ cô sung sướng cực độ, giọng cô gọi tên anh lúc mất khống chế… Không một cái nào không khiến anh chìm đắm say mê.
Sau đó Tô Ý Tiện nhanh chóng nằm trong lòng anh chìm vào giấc ngủ, Thẩm Tri Hành lại cực kỳ tỉnh táo, cụp mắt nhìn cô một lúc lâu.
Thỉnh thoảng không nhịn được anh lại cúi đầu hôn lên môi Tô Ý Tiện, cô không có phản ứng chút nào, yên tâm gối lên cánh tay anh nhắm mắt ngủ.
Lúc Thẩm Tri Hành ngủ thì trời đã tờ mờ sáng, anh ngủ mấy tiếng rồi mở mắt ra, người trong lòng vẫn chưa tỉnh.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Tri Hành nghe thấy tiếng điện thoại di động vang lên không ngừng ở bên ngoài, anh rón rén vén chăn xuống giường, đi ra ngoài nhìn màn hình hiển thị có cuộc gọi đến.
“Alo? Sao thế?” Giọng Thẩm Tri Hành hơi khàn.
Anh che loa điện thoại, đưa điện thoại ra xa rồi hắng giọng một cái.
“Alo? Cậu ạ, cậu vẫn chưa ngủ dậy sao? Không phải bên đó đã mười hai giờ trưa rồi hả?” Nhan Nghiên nghe thấy giọng anh không bình thường lắm, khá quan tâm, “Hay cậu bị cảm rồi? Bên đó có lạnh như Giang Thành không ạ?”
“Cậu không sao.” Thẩm Tri Hành liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, nhỏ giọng hỏi cô bé, “Có chuyện gì không thể gửi tin nhắn được à?”
“Cậu tưởng cháu muốn gọi cho cậu chắc?”
Nhan Nghiên giận không chỗ xả: “Cậu tự xem lại đi, từ hôm qua tới giờ, cháu gửi cho cậu bao nhiêu cái tin nhắn rồi? Cả chị nữa, sao chị ấy cũng không trả lời cháu? Không phải hai người giấu cháu lén lút ra ngoài chơi đó chứ?”
Thẩm Tri Hành nghẹn lời, nghiêm túc nói: “Không, chuyện nghiêm chỉnh.”
“À…” Nghe anh bảo chuyện nghiêm chỉnh, khí thế của Nhan Nghiên tụt mất một nửa.
Không biết cô bé lẩm bẩm câu gì ở đầu dây bên kia, sau đó hỏi: “Bao giờ cậu về thế ạ? Thứ bảy cháu lại phải họp phụ huynh rồi.”
Thẩm Tri Hành: “Chuyến bay ngày kia, mẹ cháu đâu? Chị ấy không rảnh sao?”
Nhắc tới Thẩm Cẩm, Nhan Nghiên càng thêm phiền muộn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ cháu qua Bắc Âu ngắm cực quang rồi.”
Thẩm Tri Hành: “Được, cậu biết rồi.”
“Biết rồi tức là cậu chắc chắn có thời gian rảnh đúng không?”
Lần này họp phụ huynh về vấn đề chia ban xã hội và tự nhiên, giáo viên chủ nhiệm nói rằng rất quan trọng, tốt nhất không để ông bà đi.
“Chưa chắc.” Thẩm Tri Hành nhìn thấy cửa phòng ngủ mở ra thì bảo Nhan Nghiên chờ một lát.
Anh che loa điện thoại đi tới, chưa kịp nói gì, Tô Ý Tiện đã vừa hừ kêu mệt vừa treo lên cổ anh.
“Trưa chúng ta ăn gì đây?” Tô Ý Tiện hỏi anh.
Thẩm Tri Hành ra dấu giữ im lặng, sau đó chỉ vào điện thoại, nói nhỏ: “Nhan Nghiên.”
Tô Ý Tiện giật mình, tụt xuống khỏi người Thẩm Tri Hành ngay lập tức, quy củ đứng bên cạnh.
“Cậu ơi, vừa nãy là giọng của chị sao ạ?” Nhan Nghiên nghe thấy bên phía anh loáng thoáng có giọng của con gái, mặc dù giọng nói không chân thực cho lắm nhưng người có thể xuất hiện trong phạm vi một kilomet bên cạnh Thẩm Tri Hành thì chắc chỉ có Tô Ý Tiện thôi.
“Ừ.” Thẩm Tri Hành đưa điện thoại tới bên tai Tô Ý Tiện, để cô nói chuyện với Nhan Nghiên.
“Alo? Chị ơi, hoạt động của trường chị kết thúc rồi ạ?”
“Ừ, hôm qua vừa mới kết thúc.” Tô Ý Tiện vừa mở miệng thì thấy giọng mình khàn khàn, cô vội vàng đẩy điện thoại ra, từ chối nói chuyện với Nhan Nghiên.
Nhan Nghiên lo lắng nói: “Hai người mặc dày vào nhé, bên đó lạnh lắm đúng không? Sao giọng người này còn khàn hơn giọng người kia thế?”
Tô Ý Tiện lười biếng dựa vào lưng ghế sô pha, cong tay chống eo.
Thẩm Tri Hành đi tới ôm lấy eo cô, bàn tay xoa ấn sau eo cô: “Thứ bảy con bé phải họp phụ huynh, nếu anh không có thời gian thì em đi được không?”
“Được chứ.” Tô Ý Tiện gật đầu.
Thẩm Tri Hành cầm điện thoại lên lại: “Alo, nếu cậu không rảnh thì sẽ để mợ cháu đi.”
Tô Ý Tiện giật nảy mình, trợn tròn mắt nhìn anh.
Anh cứ thế mà nói cho Nhan Nghiên à?
Không cần đợi về nước rồi hơi hơi chính thức thông báo sao?
Chắc chắn sẽ không dọa đứa trẻ sợ đấy chứ?
Đầu dây bên kia ngây ra hai giây, Nhan Nghiên phản ứng lại rất nhanh: “Cháu tốt nghiệp cấp hai rồi, bây giờ chị đi họp phụ huynh cho cháu thì cứ nói là chị cháu là được, bây giờ ở trong lớp không ai biết chị ấy nói dối ở cấp hai đâu…”
“Cậu này, sau này cậu đừng đùa kiểu đấy, bên ngoài chị sợ sự chuyên chế của cậu nên không nói thôi, chứ chắc chắn trong lòng sẽ ngại lắm…”
“Cậu ơi, trước đây cậu không thế này.”
Nhan Nghiên cảm thấy Thẩm Tri Hành hơi kỳ lạ, trước kia anh chưa từng nói đùa kiểu này.
Đối xử với bạn bè, người thân luôn giữ một chừng mực xã giao nhất định, không nói những lời trêu đùa không phù hợp, khiến người khác thấy không thoải mái… Mấy cái này đều do Thẩm Tri Hành dạy cô bé hồi trước.
Thẩm Tri Hành vừa mừng vừa bất đắc dĩ: “Biết rồi, về nước rồi tính.”
“Vâng, về nước rồi tính tiếp, cháu cúp máy nhé, bai bai cậu.” Nhan Nghiên hít sâu một hơi, đột nhiên tăng cao âm lượng, “Bai bai chị!”
Cô bé sợ Thẩm Tri Hành và Tô Ý Tiện đứng cách xa nhau nên dùng hết toàn bộ sức lực của mình để hét câu “Bai bai chị”.
Kết quả là hai người dán sát vào nhau đều bị tiếng chào của cô cháu ngoại làm cho giật mình.
Thẩm Tri Hành cúp máy, thấy Tô Ý Tiện đứng đó xoa lỗ tai thì cười bất đắc dĩ: “Nhóc ngốc này vẫn chưa nhận ra quan hệ của chúng ta.”
“Bình thường thôi, cháu ngoại giống cậu, bản thân anh xoắn xuýt lâu như thế mới vượt qua rào cản được, huống chi là Nghiên Nghiên.”
Thẩm Tri Hành đang định gật đầu đồng tình thì đột nhiên thấy có gì đó không đúng: “Em nói anh là thằng ngốc to xác đấy à?”