Chương 62
Ở nước ngoài hơn hai tháng, Thẩm Tri Hành sống cuộc sống chăm lo học hành cho ai kia y như lời Thẩm Cẩm nói.
Tối đó sau khi Tô Ý Tiện ngủ, anh ra phòng sách làm việc từ xa. Ban ngày trừ ngủ bù, thời gian rảnh đều dùng để lo nghĩ cho sinh hoạt hàng ngày của Tô Ý Tiện.
Đưa đón cô đi học, đưa đón cô ra ngoài đi chơi với bạn bè. Từ sáng cô mở mắt ra phải uống cà phê gì, tới tối đi ngủ phải mặc đồ ngủ kiểu dáng thế nào… Tất cả mọi chuyện đều được Thẩm Tri Hành xử lý rõ ràng trật tự.
Gần như Tô Ý Tiện không cần lo gì hết, chỉ cần học tập và vui chơi.
Ngoại trừ thỉnh thoảng buổi tối chơi hăng quá, tổng thể mà nói cuộc sống của cô khá là thư thái.
Cho nên khi Thẩm Tri Hành nói bạn cùng phòng đại học sắp kết hôn nên anh phải về nước, trong lòng Tô Ý Tiện có một vạn phần không nỡ, nhưng cô cảm thấy Thẩm Tri Hành đi lâu vậy rồi, quả thực nên về một chuyến.
“Anh tham gia hôn lễ xong thì về thăm ông Thẩm đi, ở đó thêm một thời gian.”
Bọn họ vẫn thường xuyên gọi video với ông cụ Thẩm, dạo này sức khỏe của ông cụ Thẩm không tệ lắm, lần nào gọi video cũng cười híp mắt bảo bọn họ sống tốt cuộc sống của mình, bảo rằng không cần lo lắng cho gia đình và công ty, có ông ấy trông coi sẽ không xảy ra chuyện gì được.
“Ừ, đúng lúc phải về xử lý công việc ở công ty, chắc anh sẽ phải ở Giang Thành hai đến ba tuần.” Mấy ngày nay Thẩm Tri Hành đối chiếu lịch trình với thư ký, hai tháng qua trong nước đã dồn lại một số công việc không quá khẩn cấp nhưng cần anh quyết định, anh phải về xử lý cho xong trong một lần.
Tới thành phố H tham gia hôn lễ thì trước sau cũng phải mất một tuần, ăn cưới xong lại về Giang Thành một chuyến…
Tô Ý Tiện tính toán thời gian, hỏi anh: “Thế chắc tầm đầu tháng bảy anh mới quay lại hả?”
Ngay sau đó, cô đề nghị: “Đầu tháng bảy em và bạn hẹn nhau đi du lịch tự túc, không thì anh cứ ở trong nước thêm mấy ngày đi, bầu bạn với ông Thẩm nhiều hơn, chờ em du lịch về thì anh hẵng quay lại.”
Thẩm Tri Hành ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính, giọng anh bĩnh tĩnh, không nghe ra cảm xúc gì: “Vậy anh đợi kỳ học hè của em kết thúc, tới tháng tám rồi quay lại nhé.”
“Được đó!” Tô Ý Tiện đáp lại ngay, còn trả lời cực kỳ thoải mái.
Ông cụ Thẩm lớn tuổi rồi, luôn mong có con cháu ở bên cạnh, cô và Thẩm Tri Hành còn có rất nhiều thời gian để ở bên nhau, không vội gì lúc này.
Thẩm Tri Hành đẩy kính mắt, lẳng lặng nhìn người nào đó cầm điện thoại bận bịu nhắn tin với bạn, nhíu mày lặng lẽ thể hiện sự không vui của mình.
Nhưng Tô Ý Tiện không ngẩng đầu nhìn anh, cũng không nhận ra anh đang không vui.
Thẩm Tri Hành bèn bỏ công việc trong tay xuống, đứng dậy đi tới trước mặt cô: “Sao anh cảm thấy em mong anh về nước từ lâu rồi nhỉ?”
Tô Ý Tiện ngẩng đầu lên, chớp mắt: “Đúng vậy, chồng đi công tác không có nhà, em mới có thể gọi hết Sugar, Sweets, Honey Bunny… của em về nhà chứ.”
Thẩm Tri Hành ngây ra mấy giây, hỏi: “Em vừa nói gì?”
Tô Ý Tiện tăng cao âm lượng, lặp lại: “Em nói em muốn gọi hết Sugar, Sweets, Honey Bunny… của em về nhà.”
“Câu trước.”
Thẩm Tri Hành quỳ một chân xuống bên cạnh băng ghế cô ngồi, cúi người dùng bụng ngón tay cọ môi cô.
Tô Ý Tiện mất mấy giây để phản ứng, bỗng nhiên tai đỏ ửng lên.
Cô liếc mắt đi, chột dạ nhìn qua chỗ khác, quanh co: “Gì chứ, không có câu trước nào hết, lấy câu trước ở đâu ra? Anh nghe nhầm rồi…”
Đều tại gần đây lướt nhiều bài viết sến sẩm quê mùa quá, gì mà “Tối nay chồng không có nhà, một mình cô đơn, chuyển khoản 50 tệ qua Wechat cho tôi để có thứ bảy điên cuồng”. Thứ này một khi đã chui vào đầu thì thỉnh thoảng sẽ vô thức buột miệng nói ra.
Thẩm Tri Hành gật đầu, không cố hỏi cô thêm về xưng hô khi lịu lưỡi nói nhầm nữa mà đứng dậy bế ngang Tô Ý Tiện đi vào phòng ngủ.
“Ối ối!” Tô Ý Tiện vũng vẫy vỗ lưng anh, giọng cao quãng tám, “Đêm qua anh đã nói rồi mà, bảo hôm nay không…”
“Lời anh nói không đáng tin.” Thẩm Tri Hành hùng hồn đáp.
Tô Ý Tiện trợn tròn mắt, cô chưa từng gặp ai chơi xấu mà làm như chuyện đương nhiên như thế.
“Cái đồ mặt dày nhà anh!”
Thẩm Tri Hành tiếp lời: “Anh còn không biết xấu hổ nữa cơ.”
Anh vừa họp online xong, chưa thay cả vest ra, lúc này anh dùng một tay ép Tô Ý Tiện vào đầu giường, tay kia nới lỏng cà vạt, cởi thêm hai cúc áo phía trên của sơ mi.
“Tối nay anh vẫn ở nhà.” Thẩm Tri Hành giữ cằm cô để cô ngẩng lên nhìn mình.
Anh dùng giọng điệu bàn bạc nói: “Trước tiên đừng đi tìm Sugar, Sweets và Honey Bunny của em nữa. Được không? Bé cưng.”
Tô Ý Tiện hơi ngây người, hai má vốn đã phớt hồng đỏ bừng lên ngay tức khắc.
Cô gấp gáp há cái miệng nhỏ ra hít thở, âm thanh vụn vặt khó kiềm chế tràn ra khỏi khóe miệng…
Trong thời khắc sống còn, Tô Ý Tiện dùng ngón tay kéo góc áo sơ mi của Thẩm Tri Hành, nhỏ giọng làm nũng: “Anh gọi một tiếng nữa đi.”
Thẩm Tri Hành vươn tay bế cô dậy, kê áo choàng tắm cô vừa mặc xuống dưới người, anh áp sát vào bên tai Tô Ý Tiện gọi: “Bé cưng.”
Thấy hai tay cô túm chặt drap trải giường run lên, Thẩm Tri Hành khẽ cười: “Hóa ra em thích nghe cái này à…”
…
Hai ngày sau, buổi sáng Tô Ý Tiện đưa Thẩm Tri Hành ra sân bay.
Quấn quýt với anh ở cổng sân bay một lúc lâu, cô quấn lấy Thẩm Tri Hành đòi anh gọi thêm mấy tiếng bé cưng nữa mới chịu thả anh đi.
“Không cần vội vàng xử lý công việc đâu, anh phải chú ý sức khỏe đấy.” Tô Ý Tiện nắm tay anh lưu luyến không muốn rời, “Anh không cần lo lắng cho em, nhớ gọi điện cho em mỗi ngày là được.”
“Ừ.” Thẩm Tri Hành gật đầu đáp lại.
“Có bất cứ chuyện gì đều có thể tìm Frankie, mặc dù cậu ấy không nghiêm túc đứng đắn cho lắm nhưng tính cách không tệ.”
“Vâng… Bao giờ về anh nói số hiệu chuyến bay cho em, em đến đón anh.” Tô Ý Tiện bĩu môi, nước mắt rưng rưng, cô chỉ bảng hướng dẫn bên cạnh, “Sân bay đông quá, thị lực của em không tốt, anh đến thì đến chỗ cái biển này tìm em nhé.”
“Anh biết rồi.” Thẩm Tri Hành hôn trán cô, “Về đi, chiều còn phải đi học đấy.”
“Hu…” Tô Ý Tiện bỗng òa khóc, tủi thân dùng mu bàn tay lau nước mắt, miệng lẩm bẩm, “Thê thảm quá đi…”
Thấy cô không nỡ như thế, vành mắt Thẩm Tri Hành ửng hồng, giọng nói càng dịu dàng hơn: “Không thê thảm, anh sẽ nhanh chóng quay lại được không?”
“Không phải, hức hức…” Tô Ý Tiện thút thít, “Ý, ý em là chiều em còn phải đi học, em thê thảm quá mà.”
Cô nói hết câu, vừa ngẩng đầu lên thì thấy vành mắt Thẩm Tri Hành hồng hồng.
Tô Ý Tiện hãi đến mức ngừng khóc, nhón chân lên nhìn anh, “Anh, anh sao thế?”
“Anh không sao.”
Thẩm Tri Hành với gương mặt không cảm xúc: “Cát bay vào mắt anh thôi.”
…
Máy bay hạ cánh ở sân bay Bắc Kinh, Thẩm Tri Hành tụ họp với nhóm Khương Nghiêm Uy ở đây, sau đó cùng nhau bay tới thành phố H.
Để phối hợp với thời gian tan làm của Khương Nghiêm Uy, hai người đành bay chuyến nửa đêm, lúc tới thành phố H thì đã là rạng sáng.
Chú rể Điền Hồng Triết lái xe tới sân bay đón bọn họ, Điền Hồng Triết nhìn thấy họ từ xa thì chạy bước nhỏ tới, sau đó vòng qua Khương Nghiêm Uy đang dang rộng hai tay với mình, ôm chầm lấy Thẩm Tri Hành.
“Lâu rồi không gặp.”
Thành phố H cách Giang Thành quá xa, nhà họ Thẩm lại không có mối làm ăn nào bên này, vì thế từ khi tốt nghiệp đại học đến nay, Điền Hồng Triết và Thẩm Tri Hành chưa gặp nhau lần nào.
Điền Hồng Triết chỉ áo T-shirt cặp đôi trên người anh, cười nói: “Cái áo này của cậu trông non quá đấy, nghe nói cậu đi cùng bạn gái ra nước ngoài học hả?”
Chuyện Thẩm Tri Hành đuổi theo bạn gái ra nước ngoài đã truyền khắp trong giới, nhưng bạn học thời đại học không tin đó là hành vi mà Thẩm Tri Hành có thể làm.
“Hôm qua thằng Lục còn bảo tôi là hôm nay nhìn thấy cậu thì phải ngắm cho kỹ, xem có phải đầu cậu bị cạy ra cải tạo rồi không đấy.”
“Không có mà.” Khương Nghiêm Uy ra vẻ nhìn quanh đầu Thẩm Tri Hành, sau đó vươn tay sờ cằm anh, “Hồi xuân đấy à?”
“Cút!” Thẩm Tri Hành gặt tay anh ấy ra, bước nhanh về phía trước.
“Ơ kìa, cậu chạy gì chứ? Thẩm Tri Hành mà tôi quen đâu biết xấu hổ là gì đâu! Hay là cậu bị gì đó ám vào người rồi?” Khương Nghiêm Uy chạy bước nhỏ đuổi theo, “Ha! Yêu quái không được đi, trả Tri Hành lại cho ta!”
Điền Hồng Triết giương giọng gọi bọn họ: “Nhị sư huynh ơi, huynh đi chậm thôi, đi nhầm đường rồi, vật cưỡi ở bên này cơ mà.”
Ba người gộp tuổi lại gần trăm rồi mà xô đẩy nhau suốt cả một đường xuống bãi đậu xe, Điền Hồng Triết đưa đồ ở ghế lái phụ cho hàng ghế sau.
“Dọc đường hai cậu ăn lót dạ đi, tới khách sạn thì nghỉ ngơi cho sớm, trưa mai dẫn hai người đi ăn cơm.”
“Cậu thích ăn ba món này đến mức nào cơ chứ?” Thẩm Tri Hành nhìn thấy đồ ăn trong hộp thì dở khóc dở cười.
Một hộp thịt bò ngâm tương, một hộp đồ kho, ba cái bánh bao trắng to đùng.
Lần đầu tiên anh và Điền Hồng Triết gặp nhau, Điền Hồng Triết cũng dẫn anh anh đi ăn mấy món y đúc ngày hôm nay.
“Chẳng phải vì muốn nhớ lại thời thanh xuân của chúng ta sao?” Điền Hồng Triết cười đùa giỡn với anh, “Để sếp Thẩm nhớ lại thời đại học tôi đã tốt với cậu thế nào, sau này biết đâu Thẩm thị tới thành phố H phát triển, có thể cân nhắc cho tôi cái chức CEO.”
“Tạm thời cậu chưa làm CEO được đâu.” Thẩm Tri Hành ăn một miếng thịt bò ngâm tương, “Sáng mai cậu tới đại lý ô tô 4s một chuyến, lát nữa tôi gửi địa chỉ cho cậu.”
“Đi đâu? Tự dưng tới đại lý 4s làm gì? Mấy ngày trước tôi vừa cho xe đi bảo dưỡng rồi.”
Xe của Điền Hồng Triết là xe cũ mua vào năm vừa mới đi làm, dùng năm, sáu năm rồi, trừ hơi cũ ra, còn có hai vết lõm, thỉnh thoảng có tiếng kêu lạ ra thì không có vấn đề gì lớn.
Lần này để đi đón Thẩm Tri Hành và Khương Nghiêm Uy, hôm qua anh ấy còn đi rửa xe.
Thẩm Tri Hành liếc anh ấy, cúi đầu gửi địa chỉ cho anh ấy.
Thoắt cái Khương Nghiêm Uy đã ăn hết một cái bánh bao, duỗi tay lấy cái thứ hai, “Thẩm tặng cậu chiếc mới, dạo trước cậu ấy còn hỏi tôi cậu thiếu gì, tôi thấy cậu chẳng thiếu gì cả nên nói với cậu ấy là cậu không nỡ đổi xe.”
Điền Hồng Triết thoáng khựng lại, đạp phanh dừng xe ở ven đường.
Anh ấy quay đầu lại, nhìn Thẩm Tri Hành với vẻ mặt phức tạp, ấp úng một lúc lâu vẫn không nói ra được.
Thẩm Tri Hành không muốn nghe anh ấy nói mấy lời xúc động sến sẩm.
Anh liếc mắt nhìn điện thoại, giục Điền Hồng Triết: “Mau lái xe đi, tôi vội về gọi video với bạn gái.”
Trên đường bị chậm mất một lúc nên lúc mấy người họ vừa tới cửa khách sạn thì Tô Ý Tiện gọi video tới.
Thẩm Tri Hành ấn nghe luôn, trước khi Tô Ý Tiện nói, anh giành hỏi trước: “Có muốn chào bạn anh không?”
“Có!” Tô Ý Tiện đang đi trên con đường nhỏ rợp bóng cây ở trường, cô giơ cao điện thoại lên một chút, vẫy tay với màn hình, “Xin chào mọi người, em là Tô Ý Tiện.”
“Chào em!” Khương Nghiêm Uy phấn khích khua tay.
Điền Hồng Triết hơi hướng nội, gật đầu với màn hình, “Chào em.”
“Ai là chú rể thế ạ?”
Chào hỏi xong, Tô Ý Tiện sáp tới gần màn hình nhìn một lúc: “Anh đeo kính bên trái đúng không?”
“Đúng rồi.” Thẩm Tri Hành hỏi cô, “Sao em biết?”
Tô Ý Tiện cười: “Vì em thấy anh bên phải đã hạnh phúc từ rất lâu rồi.”
Khương Nghiêm Uy cầm thẻ phòng cười khì khì, anh ấy dùng vai đụng Điền Hồng Triết bên cạnh: “Bạn gái thằng Thẩm giỏi ăn nói hơn cậu ấy nhiều.”
Điền Hồng Triết đẩy kính mắt, phân tích một cách lý trí: “Ý của em dâu là có lẽ cậu hạnh phúc mập lên thấy rõ.”
“Cậu bớt nói tôi đi, cậu đợi sang năm… Không, cuối năm, cuối năm cậu sẽ mập lên thôi.”
“Tôi sẽ không mập lên đâu, tôi tập thể hình.”
“Có tác dụng cứt ấy, kết hôn rồi chỉ mong về nhà sớm thôi, làm gì có thời gian rảnh mà tập thể hình.”
…
Hai người bọn họ cãi nhau đi đằng trước, Thẩm Tri Hành tụt xuống cuối, giơ điện thoại nhìn chằm chằm Tô Ý Tiện cũng đang chậm rãi bước đi.
“Em thấy lúc anh ở cạnh bạn bè rất khác.” Tô Ý Tiện nói.
“Dường như em có thể tưởng tượng được ra anh ở thời đại học từ ánh mắt và trạng thái hiện giờ của anh.”
Thẩm Tri Hành ở thời đại học sẽ không chín chắn điềm tĩnh như thế, anh là người chậm nhiệt, mặc dù hơi lạnh lùng nhưng vẫn sẽ có sự nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Khương Nghiêm Uy nghe thấy Tô Ý Tiện nói vậy thì quay đầu ngó vào: “Cậu ấy thời đại học á? Lúc đầu cậu ấy tôn trọng xa cách với bọn anh lắm, y như tảng băng ấy, còn là một tảng băng khách sáo lịch sự nữa chứ.”
“Sau này các anh thân quen với nhau thế nào?” Tô Ý Tiện hỏi.
Khương Nghiêm Uy suy nghĩ một lúc: “Dựa vào mặt trời nhỏ của anh chiếu rọi hòa tan cậu ấy.”
Bầu không khí bỗng đông cứng lại.
Bên kia video, Tô Ý Tiện nhất thời không biết nên thể hiện biểu cảm gì.
Trước kia cô chỉ biết Thẩm Tri Hành có một bạn cùng phòng thời đại học rất hoạt bát nhưng cô không biết bạn cùng phòng hoạt bát ấy còn tự luyến như vậy.
Sao lại có người tự gọi mình là mặt trời nhỏ cơ chứ?
Nhìn thấy vẻ mặt cứng đờ của Tô Ý Tiện, Thẩm Tri Hành đoán có lẽ cô hiểu sai rồi.
Anh lên tiếng giải thích: “Máy sưởi mặt trời nhỏ, năm đó anh bị ốm nên cả người lạnh toát, cậu ấy xuống quầy hàng ở cổng trường mượn máy sưởi lên phòng ký túc xá sưởi ấm cho anh.”
Tô Ý Tiện ngạc nhiên: “Không phải máy sưởi là thiết bị điện không được phép dùng ở Đại học Bắc Kinh sao?”
Thẩm Tri Hành: “Đúng vậy, hôm sau bị quản lý ký túc xá phát hiện rồi thu mất, cậu ấy còn phải đền cho bà ở quầy hàng ba trăm tệ.”
Khương Nghiêm Uy ngó vào khung hình lần nữa, giọng điệu có chút tự hào: “Một mình anh chịu kỷ luật, một mình anh bỏ ra ba trăm tệ, nếu không sao người người đều biết anh là bạn cùng phòng mà thằng Thẩm yêu nhất được?”