Chương 6: Bàn tay quỹ dữ hắc ám
Hàn Mộ run run đẩy cửa ra. Vừa bước đến cửa, toàn thân cô vô lực, muốn té ngã trên mặt đất.
"Về nhà , về nhà rồi..." Hàn Mộ thì thào tự nói, "Không có việc gì rồi..."
Không biết qua bao lâu, cô đã bình ổn sự dao động ở trong lòng mình, Hàn Mộ hít một hơi thật sâu, vỗ vỗ mặt mình. Lúc gặp em trai, nhất định không thể để nó nhìn thấy bộ dáng khổ sở của mình. Nếu để lộ ra chuyện gì, nói không chừng nó sẽ làm những chuyện mà không ai đoán trước được!
"Tiểu Phong, Tiểu Phong." Hàn Mộ khẽ gọihai tiếng. Cô bị mẹ kế đem đêm đầu tiên của mình đi bán, thì Hàn Phong sẽbị mang về nhà, Hướng Ngôn Vũ sẽ không làm gì nó chứ?
"Tiểu Phong!" Hàn Mộ lại gọi một tiếng.
Vẫn như trước, không có người đáp lại cô.
Sao thế này, Hàn Mộ sốt ruột rồi.
Tại sao nó lại không ở nhà? Tuy rằng Hàn Phong mới mười một tuổi, nhưng nó rất hiểu chuyện, là một đứa bé ngoan, nhất là lúc trong nhà xảy ra biến cố, nó lại càng hiểu thêm về cái gọi là đối nhân xử thế rồi.dღđ☆L☆qღđ
"Sẽ không!" Hàn Mộ lắc lắc đầu.dღđ☆L☆qღđ Hướng Ngôn Vũ sẽ không làm gì Hàn Phong chứ!
Hàn Mộ không ngừng an ủi bản thân, "Sẽ không!" Nhất định Hàn Phong sẽ không việc gì.
Hàn Mộ bước tập tễnh, sờ soạng đi lên lầu.
"Ưm... A..." Từng bước chân đến gần hơn, ở nơi nào đó có tiếng rên rỉ của phụ nữ, cùng tiếng thở dốc của đàn ông dần dần truyền vào lỗ tai của Hàn Mộ.
Hàn Mộ run lên. Âm thanh này rất quen thuộc... Tối hôm qua, âm thanh giống âm thanh của người con trai tối hôm qua đã chơi đùa vỗ về cô, còn âm thanh của người phụ nữ lại giống âm thanh được phát ra từ trong miệng cô lúc tối qua. Nghĩ đến đây, mặt Hàn Mộ đỏ lên, tối hôm qua có đau đớn một chút, nhưng vẫn tồn tại khoái cảm không thể che lấp.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
Nhưng mà vào giờ khắc này, sao lại phát ra âm thanh này, là Hàn Phong?
Không đúng! Hàn Phong vẫn đang còn là một đứa trẻ mà thôi! Như vậy, sẽ là ai...
Hàn Mộ bước thêm vài bước, nhưng cô không có dũng khí bước tiếp. Cô có dự cảm, hơn nữa là dự cảm không tốt, nhất định sẽ phát sinh ra chuyện gì đó!
Âm thanh ɖâʍ đãng không ngừng truyền đến.
Hàn Mộ quyết tâm, cô nhất định phải biết đã xảy ra chuyện gì!
Chậm rãi đi đến gần cửa phòng. Trong phòng tràn ngập hơi thở ái muội, còn có tiếng kêu la vang bên tai Hàn Mộ.
"Nhanh chút, mau một chút!" Người đàn bà không biết thỏa mãn la lên.
Là Hướng Ngôn Vũ!
Hàn Mộ che miệng mình, không dám phát ra một chút âm thanh nào. Hàn Mộ có thể xác định người đàn ông trong phòng không phải cha mình.
Làm sao có thể như vậy? Trong nháy mắt, Hàn Mộ cảm thấy tâm của mình đều bị bể nát. Bà ta có thể không đối xử tốt với mình, nhưng tại sao bà ta có thể phản bội ba chứ?
"A......" Người đàn ông gầm nhẹ một tiếng kết thúc động tác của mình, "Thế nào, có vừa lòng không?"
"Đáng ghét!" Truyện được Miu edit và đăng tại dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Thanh âm hờn dỗi của Hướng Ngôn Vũ truyền vào lỗ tai Hàn Mộ, " Thằng nhỏ kia có thể bán được ba bốn mươi vạn, như vậy, chúng ta có tiền rồi !"
"Bảo bối, về sau chúng ta có thể ăn thịt, uống rượu rồi ! Đây thực sự là công của em." Người đàn ông hài lòng nở nụ cười, "Đến, anh thưởng cho em!"
"Chán ghét..."
Ầm......
Hàn Mộ như bị sét đánh, bỗng chốc không hề có phản ứng.
"Tiểu Phong!" Nước mắt rơi trên khoé miệng của Hàn Mộ. Tại sao có thể như vậy? Ngay cả Tiểu Phong bà ta cũng không buông tha!
"Không được, mình nhất định phải tìm được Tiểu Phong, sao nó có thể bị bán đi được chứ?" Tâm của Hàn Mộ vỡ nát, máu chảy không ngừng.
Làm sao bây giờ? Nên làm gì đây?
Lúc này Hàn Mộ giống như nai con lạc đường, rối rắm, "Làm sao bây giờ... Làm sao bây giờ? Rời khỏi nơi này. Đúng, mình phải rời khỏi nơi này..." Tìm đường đi loạn, Hàn Mộ hướng về phía dưới lầu tập tễnh bước đi.