Chương 7: Thanh mai trúc mã 1
Bàn tay nhỏ bé của Hàn Mộ run run móc điện thoại di động từ trong túi ra, ấn một phím quen thuộc, một cái dãy số hiện ra, màn hình hiện chữ "đang gọi".
"Tút, tút. . ."
"Tiểu Mộ!" Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam dịu dàng.
"Anh Bằng ." Hàn Mộ nghẹn ngào một tiếng, "Anh ở nơi nào? Em rất sợ hãi, rất sợ hãi. . ."
"Tiểu Mộ!" Đầu dây bên kia có vẻ hơi sốt ruột, "Em làm sao vậy, Tiểu Mộ? Đừng khóc, đừng khóc, bây giờ em ở nơi nào?"
"Em cũng không biết em đang ở nơi nào! Em vừa đi từ nhà ra." Hàn Mộ lau đi những giọt nước mắt rơi loạn xạ trên mặt, "Anh Bằng , làm sao bây giờ? Không thấy Tiểu Phong đâu nữa!"
"Cái gì? Tiểu Mộ, anh nói em nghe, em ở yên tại chỗ đừng đi đâu, anh lập tức đến ngay!"
"Anh Bằng . . ." Điện thoại di động truyền đến tiếng tút dài khiến Hàn Mộ hơi hoảng hốt. Cô ngồi chồm hổm xuống, hai tay dùng sức ôm chặt lấy mình, cô đơn như một chú chim nhỏ bị chặt đứt cánh.
Nước mắt lạnh lẽo dọc theo gò má rơi xuống đất.
Hàn Mộ cúi thấp đầu, mãi cho đến khi có tiếng thắng xe vang lên bên tai cô.
"Tiểu Mộ!"
Hàn Mộ nâng khuôn mặt đầy nước mắt lên, ánh mắt trống rỗng vô hồn, giống như một con rối gỗ mất đi linh hồn.
"Tiểu Mộ!" Chu Tiêu Bằng cực kì đau xót. Hàn Mộ ở trước mắt anh tiều tụy đến nỗi không có ngôn từ nào có thể diễn tả được.
"Anh Bằng ?" Giọng nói của Hàn Mộ run run, ẩn nhẫn không để mình rơi nước mắt.
"Tiểu Mộ!" Chu Tiêu Bằng chạy tới, nhẹ nhàng ôm Hàn Mộ vào lòng. Không dám dùng lực quá mạnh, sợ chỉ dùng một chút sức, Hàn Mộ sẽ giống như một con búp bê sứ bị nghiền nát.
"Hu hu. . ." Thanh âm quen thuộc, hương vị quen thuộc, cái ôm quen thuộc. Hàn Mộ được ôm vào lòng khóc rống lên.
"Tiểu Mộ ngoan, đừng khóc." Chu Tiêu Bằng nhẹ nhàng vỗ lưng Hàn Mộ, trấn an cô.
"Anh Bằng , thật tốt, anh còn ở đây!" Hàn Mộ nghẹn ngào, trong giọng nói tràn ngập cảm giác vô lực, "Mẹ không thấy nữa, ba ba cũng không ở bên cạnh em. Hiện tại ngay cả Tiểu Phong cũng không thấy nữa, Anh Bằng , anh nói, em phải làm gì đây?"
"Tiểu Mộ, ngoan. Anh Bằngsẽ luôn luôn ở bên cạnh em." Chu Tiêu Bằng nhẹ nhàng xoa đầu Hàn Mộ, giọng kiên định, "Nhất định anh Bằng sẽ không để Tiểu Mộ phải cô đơn!"
"Anh Bằng, Tiểu Phong bị bán đi rồi. Em không tìm thấy nó, chỗ nào cũng không thấy!" Nước mắt Hàn Mộ đã thấm ướt chiếc áo màu trắng của Chu Tiêu Bằng.
"Tiểu Mộ, em đừng khóc!" Chu Tiêu Bằng nâng mặt Hàn Mộ lên, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, dịu dàng, nâng niu, trân trọng cô như bảo bối.
"Là bà ta, là bà bán Tiểu Phong!" Hàn Mộ kích động bắt lấy bàn tay to lớn của Chu Tiêu Bằng,lắc đầu liên tục.
"Bà ta?" Chu Tiêu Bằng hơi ngừng lại, giống như không phản ứng kịp.
"Đúng! Là bà ta!" Hàn Mộ kích động, nước mắt càng chảy càng nhiều, "Vì sao? Vì sao. . . Bà ta không buông tha cho em? Vì sao ngay cả Tiểu Phong bà ta cũng không buông tha, vì sao. . ."
"Tiểu Mộ, em bình tĩnh một chút." Chu Tiêu Bằng ôm lấy Hàn Mộ, trên mặt lộ ra nỗi đau đớn kịch liệt.
"Bình tĩnh?" Trong miệng Hàn Mộ tràn ra nụ cười khổ, "Anh nói em phải bình tĩnh kiểu gì đây? Em không thể, em. . ." Còn chưa nói xong, cả người Hàn Mộ đã xụi lơ vô lực.
Chu Tiêu Bằng ôm lấy Hàn Mộ, hai tròng mắt đau xót, "Tiểu Mộ, em nghỉ ngơi một chút. Chuyện còn lại để Anh Bằng giải quyết!"