Chương 29: Vô tình
Sam Y thì hối hận muộn màng, bên này Phong Thần cũng bắt đầu nhăn mặt. Chỉ có hai người còn lại là mặt mày hớn hở ham vui như trẻ con. Bình thường với tính cách bá đạo của Phong Thần thì anh sẽ lập tức đứng dậy bỏ đi, nhưng hôm nay anh lại không làm thế, anh muốn xem rốt cuộc Sam Y và Quân Hàn muốn làm gì.
"Chơi chưa chơi chưa? Sao cứ ngồi nhìn nhau mãi thế này, bắt đầu đi chứ!" Quân Hàn buồn bực lên tiếng.
Cô nhân viên hiểu ý định bắt đầu nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Sam Y và Phong Thần như sát thủ thì lại không dám. Cô làm sao có thể không nhận ra đó là hai nhân vật truyền kì nổi tiếng chứ, người ta có cả một tập đoàn lớn, đâu có như cô chỉ là một cô gái bé nhỏ đi làm thuê.
Sam Y miễn cưỡng gật đầu đồng ý cô nhân viên mới bắt đầu cuộc chơi.
"Một, hai, ba, bắt đầu!"
Sam Y cảm thấy cơ mặt giật giật, xấu hổ ch.ết đi được. Biết bao nhiêu người tò mò nhìn người nổi tiếng mà bình thường chẳng có cơ hội được gặp nên chẳng mấy chốc, xung quanh chỗ Sam Y ngồi đã bị vây kín.
Một cái, hai cái, Sam Y ngồi đếm thầm từng cái bánh bị mình xử lý. Quân Hàn cứ chuẩn bị đến gần hơn một chút là cô lại lập tức cắn gẫy chiếc bánh khiến Quân Hàn vô cùng bức bối.
Vì Sam Y toàn cắn gãy bánh cho nên tốc độ ăn rất nhanh, cô cũng chẳng buồn chú ý động tĩnh của cặp đối diện. Nhưng mà cũng phải bánh này ngon thật, hình như là vị vani hay sao ý!
Phong Thần thong thả ăn từng chút một khiến Dương Chi cũng vô cùng bực bội. Đã không chạm môi được người ta lại còn thua nữa chứ. Nhìn Sam Y và Quân Hàn tốc chiến tốc thắng khiến cô ả nóng ruột không thôi.
"Hết thời gian rồi ạ!" Cô nhân viên giơ chiếc đồng hồ tính giờ lên nói.
Sam Y cùng lúc nhìn thấy hộp bánh đã hết vô cùng thoả mãn. Trải qua một phen khiếp sợ cuối cùng cũng thu được thành quả. Để nhìn bên kia nào! Sam Y liếc mắt nhìn về phía đối diện thấy vẻ mặt bất mãn của Dương Chi thì rất vui vẻ, lại nhìn trong hộp vẫn chưa hết bánh. Cô thắng rồi! Sam Y thích nhất là chiến thắng, khi đó cô có thể khinh thường đối thủ một cách công khai và hoàn toàn vinh quang!
"Anh biết chúng ta là một đôi ăn ý nhất mà, xem giải thưởng là gì nào?"
Vẻ mặt Quân Hàn hí ha hí hửng như bắt được vàng, cầm tờ giấy trên bàn đọc to rõ ràng:" Một chuyến du lịch hai ngày một đêm đến đảo Z, haha, được đi du lịch miễn phí kìa!"
Sam Y có vẻ không hứng thú lắm chỉ hờ hững đáp:
"Anh có thể mời người yêu anh cùng đi, tôi không đi."
"Ấy thế sao được, chiến thắng là phải cùng nhau hưởng thụ chứ, vượt qua bao chông gai đến đích mà còn không giật giải à?"
Phong Thần bên kia không hề chú ý đến bên này, chỉ một mực ngồi nghịch điện thoại. Dương Chi không thể nuốt nổi cục tức này liền nhân cơ hội châm chọc vài câu:
"Đã là vợ người ta mà còn định đi du lịch với người đàn ông khác, chưa từng thấy loại người nào không biết xấu hổ đến như vậy."
Quân Hàn trợn mắt nhìn Dương Chi như nhìn thấy người ngoài hành tinh, Sam Y coi như không nghe thấy, Phong Thần lại càng không để tâm.
"Bà chị của tôi ư, tôi cảm giác như chị đang tự vả vào mặt mình vậy". Sau đó Quân Hàn còn giả bộ buồn nôn.
"Xong việc rồi, tôi cũng không muốn ăn nữa, tôi về trước." Dứt lời Sam Y liền đứng dậy xách túi rời khỏi.
Quân Hàn vội túm lấy tay cô:
"Dù sao đồ ăn cũng gọi rồi, không thể lãng phí như vậy."
"Anh ở lại mà ăn." Rồi Sam Y kéo tay lại đi thẳng.
Quân Hàn vội vàng đứng dậy đuổi theo. Dương Chi thấy cô ta đi khỏi liền vui vẻ ôm lấy cánh tay Phong Thần, anh cũng từ từ đứng dậy rồi bước ra khỏi nhà hàng. Dương Chi ngơ ngác rồi cũng phải đi theo, vừa chạy vừa:"Đợi em với!"
Sam Y hít vào một hơi thật sâu, ở trong đấy quả thật cô không thở được. Định đi lấy xe thì Quân Hàn hớt hải chạy theo phía sau cũng đuổi kịp liền gọi cô.
"Sao anh không biết khả năng của em là chạy marathon nhỉ? Lần nào cũng phải chạy theo mệt quá."
"Anh đi theo tôi làm gì? Anh rảnh rỗi quá nhỉ? Có cần tôi nghĩ ra việc cho anh làm không?"
"No, no, phục vụ người đẹp chính là việc quan trọng nhất của Quân Hàn anh đây rồi."
Sam Y giả như không nghe thấy.
"Em định đi đâu có cần anh hộ tống em không?"
"Ting, ting". Là tiếng báo tin nhắn điện thoại. Sam Y lục lọi trong túi xách một hồi mới lấy điện thoại ra đọc tin nhắn. Người gửi là Phong Thần. Nội dung là "Tối nay về nhà bố cùng với tôi." Chỉ vọn vẹn có mấy chữ như vậy.
Sam Y cất điện thoại đi, vẻ mặt cũng không có gì thay đổi.
"Không cần, tôi có xe. Giờ tôi có việc rồi, về trước."
Quân Hàn không đuổi theo.
Đến tối quả nhiên Phong Thần về nhà đón Sam Y đi. Ngồi trong xe vẫn là một bầu không khí trầm lặng.
Đến trước cửa nhà, Phong Thần quay sang hỏi Sam Y:
"Cô biết phải thế nào rồi chứ?"
Sam Y không đáp.
Vừa bước chân vào nhà đang định vui vẻ chào hỏi bố chồng thì Sam Y nhìn thấy Dương Chi. Cô chỉ hơi sững người một chút rồi lại bình thường như không có chuyện gì.
Nam Phong Kiên đang ngồi chơi đánh cờ với một ông bạn khác, xem ra có vẻ rất thân nhau. Sam Y cất tiếng chào, ông bạn đó ngẩng đầu lên lập tức đánh rơi vỡ chén trà vừa định đưa lên miệng.
"Già rồi nên chân tay lóng ngóng, làm vỡ chén trà quý báu của ông rồi."
"Không sao không sao, đây là bác Quốc Việt, bạn thân của cha, đây là Sam Y, con dâu của tôi."
Nam Phong Kiên lên tiếng giới thiệu hai bên với nhau. Dạ Quốc Việt vẫn chưa hết sửng sốt, nhìn xoáy vào Sam Y một cách chăm chú, Sam Y cũng cảm thấy không ổn liền nhìn lại, quên cả chào hỏi.
Sau khi Sam Y tĩnh tâm lại liền quan sát ông. Bây giờ mới để ý, tuy mái tóc của ông đã bạc, nhưng vẫn còn những sợi ánh lên màu tím. Sam Y lại giật mình lần nữa. Mái tóc cô màu tím, nhưng mẹ cô lại không có màu tóc đó, không thể nào...
"Thôi thôi đừng ngồi đây nữa, chúng ta đi dùng bữa nào, mọi thứ đã được sắp xếp ổn thoả rồi."
Nam Phong Kiên cũng hơi bất ngờ khi nhìn thấy bạn mình và Sam Y khá là giống nhau. Đến lúc này Sam Y mới tỉnh lại rồi xin lỗi vì đã thất lễ.
Mọi người ngồi vào bàn ăn chuyện trò vui vẻ. Dương Chi một câu bác, hai câu bác ngọt ngào khiến Nam Phong Kiên vô cùng vui vẻ khen ngợi liên tục. Cô ta muốn lấy lòng bố chồng tương lai để sau này còn dễ dàng ứng phó với mọi chuyện. Sam Y thì ngồi ăn bình thản, không nói nửa lời. Phong Thần thi thoảng lên tiếng thảo luận chuyện làm ăn với bố mình.
"Ôi ôi xin lỗi cháu đến muộn!"
Quân Hàn chạy đến thở không ra hơi liên tục xin lỗi.
"Thằng nhóc này, mãi không lớn được." Nam Phong Kiên bật cười ha hả khiến mọi người cũng cười theo.
"Mọi người quên còn có cháu à?" Phương Huyền lững tha lững thững bước theo sau Quân Hàn vào bàn ngồi.
"Hai đứa nhóc này."
"Cha, bác cứ trêu con kìa, cha phải bảo vệ con chứ."
Quân Hàn ra vẻ nhõng nhẽo nhìn ông Quốc Việt. Thấy Phong Thần và Sam Y liền chào hỏi không ngừng.
Quân Hàn là người sinh ra để khiến người khác cười, từ lúc anh đến mà cả bàn ăn không ngớt tiếng cười đùa huyên náo, không khí cũng ấm áp vô cùng.
Ăn xong hai ông già lại ngồi uống trà với nhau, Phong Thần ở lại tiếp chuyện, Quân Hàn vốn tinh nghịch đã chạy lung tung khắp nơi khám phá, Dương Chi và Phương Huyền tỉ muội tình thâm không biết tâm tình chốn nào rồi. Sam Y đi dạo khắp cả khuôn viên nhà Nam Phong, chậm rãi hồi tưởng quá khứ tươi đẹp ngày xưa.
Từng khung cảnh, nơi đâu cũng thấy dấu vết của cô để lại, có gốc cây cổ thụ, có vườn hoa xinh đẹp, có con đường quen thuộc. Bất giác nhìn lại cô đã đến trước bể bơi từ lúc nào.
Phương Huyền ngã xuống, Phong Thần lạnh lùng, tất cả những chi tiết đó đã dần mờ nhạt xếp vào quá khứ rồi.
Bỗng cả người Sam Y nhẹ bẫng, cô bị đẩy xuống bể bơi. Trước khi ngã xuống cô còn thấy lờ mờ hai bóng dáng đứng trên bờ cùng với câu nói:
"Tôi cũng cho chị thử cảm giác xuống bể bơi nhé!"
Sam Y không vùng vẫy, cô cứ để mặc mình chìm xuống, với những suy nghĩ hỗn độn tràn ngập trong đầu cô. Sống hay ch.ết, rốt cuộc có gì khác biệt? Rồi từ từ cô không còn ý thức nữa.