Chương 47: Người thuận thiên kiếm môn đến
Ăn sáng xong, Cổ Tước vào trong hoa viên ở khu vực trung tâm tổ viện Lam Hà tông, tìm một chỗ phong thủy tốt mà ngồi xuống. Hắn nhập định điều chỉnh trạng thái một chút rồi lấy ra Huyền Đan tam biến nuốt vào.
Cửu Thiên Quyết Tứ Thiên lập tức vận chuyển, phân giải viên Huyền Đan trong cơ thể hắn ra thành từng phần tử nhỏ nhất, giúp dược lực dễ vận chuyển trong kinh mạch hơn, mà thân thể của Cổ Tước cũng sẽ dễ tiêu hóa hơn.
Tỷ lệ thành đan của viên này là bát tinh, độ tinh thuần dược tính rất cao, nếu Cổ Tước không cẩn thận, tác dụng sẽ bị thất thoát, hoang phí mất công sức cả đêm luyện dược của hắn. Bên cạnh đó, còn phí luôn cả tâm ý của Lam Tú Nhi vào giúp hắn chèo chống.
Vì vậy mà Cổ Tước không thể có chút lơ là nào, phải tận lực nuốt sạch sẽ dược lực của Huyền Đan. Ngoài ra, còn nhân cơ hội này mà khai ra một cái Đan Điền Thiên Địa rộng lớn hơn tu sĩ bình thường gấp đôi, huyền khí bên trong thiên địa đó cũng phải nhiều hơn gấp đôi.
Cổ Tước bình tĩnh mà phân giải viên Huyền Đan trong bụng một cách thật tỉ mỉ, sau một giờ thì lớp bên ngoài cùng nhất đã bị bóc ra, tan vào trong kinh mạch của hắn.
Cổ Tước thở ra một hơi thật nhẹ, tay kết mấy cái thủ ấn, khiến cường độ của Cửu Thiên Quyết Tứ Thiên tăng lên một bậc, vì lớp dược tiếp theo sẽ cứng đầu hơn nhiều.
Quá trình này sẽ tiêu hao tương đối nhiều sức lực, nhưng vì Cổ Tước đang ngồi trong tổ địa của Lam Hà tông - nơi có thiên địa chi khí khá dày đặc - nên có thể nhờ Cửu Thiên Quyết giúp hắn liên tục cắn nuốt, liên tục bổ sung khí lực bị tiêu hao. Còn về tinh thần lực thì hắn không cần phải lo rồi.
Lại qua thêm một giờ, Cổ Tước rốt cuộc bóc ra được một lớp nữa của Huyền đan để tiêu hóa vào trong kinh mạch và nhục thể, tiến thêm một bước nữa tới gần thời điểm Khai Thiên Địa.
Trong khuôn viên của vườn hoa này, suốt hai giờ đồng hồ luôn có một bóng hồng lặng lẽ ngồi ở xa hộ pháp cho Cổ Tước - đó là Vân Kỳ. Ngoài ra, nàng còn dùng thực lực Huyền Tôn thúc dục không khí, khiến thiên địa chi khí tập trung vào chỗ của Cổ Tước nhiều hơn.
Đột nhiên, Vân Kỳ cảm nhận được khí tức người ngoài tiến đến. Nàng khẽ xoay người một cái liền biến mất khỏi vị trí đó, nhẹ nhàng bay ra ngoài, đáp xuống trước mặt vị khách kia.
- Tôn đại nhân, thiếu gia đang trong thời kỳ đột phá quan trọng, có chút không tiện tiếp khách.
Vân Kỳ nhã nhặn nói với Tôn Văn và sư muội của hắn.
- Ồ? Thì ra là hắn đang chuẩn bị Khai Thiên Địa.
Tôn Văn cảm nhận môi trường xung quanh một chút, gật đầu nói ra.
- Vậy chúng ta cùng đến hộ pháp cho hắn, sẵn tiện ta cũng muốn nhìn lại bản lĩnh tu luyện của Cổ dược sư một chút.
Phó các chủ dược các Ngọc Liên sơn - tên là Lệ Anh - chậm rãi nói ra.
- Làm phiền hai vị rồi. Xin mời.
Vân Kỳ đưa tay mời khách, sau đó dẫn đường đến khu vực Cổ Tước đang tu luyện.
Ba người đi trong im lặng, không phát ra tiếng động làm phiền hắn.
- Ồ... Hắn đang hấp thu dược lực của Huyền Đan sao?
Tôn Văn vuốt râu, đè thấp giọng tự hỏi.
- Dược lực thật cuồng bạo, nhìn vậy mà hắn chỉ mới luyện hóa được 1 phần 3.
Lệ Anh bình tĩnh đánh giá một chút, nhỏ giọng nói ra.
- Vân cô nương, không biết... Huyền Đan tam biến này là...
Tôn Văn không muốn nhiều chuyện, nhưng hắn vẫn là một người rất yêu dược đạo, không nhịn được tò mò mà ấp úng muốn hỏi Vân Kỳ lai lịch của viên Huyền Đan mà Cổ Tước đang luyện hóa trong cơ thể.
- Là thiếu gia khổ công luyện ra. Phẩm chất bát tinh.
Vân Kỳ cũng không ngại nói ra sự thật, vì chỉ có bát tinh thì nàng biết thiếu gia nàng không cần giấu. Cái hắn thật sự muốn giấu là phối phương 12 tinh do hắn và Bách Dược Tiên Vương đích thân viết kia kìa.
- Bát tinh!
Tôn Văn trợn mắt, suýt chút nữa kinh hô thành tiếng, may mắn dùng tu vi cao cường nhịn xuống được. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn tận mắt thấy có người ăn đan dược bát tinh a.
- Ừm, nhìn dược lực khổng lồ kia mà kết luận thì quả thật là Bát Tinh nghe rất có lý.
Lệ Anh một tay khẽ chống cằm, gật đầu nhận xét.
Lúc này thì Dạ Tuyết cũng đến, nàng còn dẫn theo Triệu Tôn, lão ta muốn đến đa tạ Cổ Tước một tiếng, ân cứu mạng không thể cứ như vậy mà nhận rồi phủi đít bỏ đi a. Nhưng mà hai người vừa đến thì thấy hắn đang ngồi đó tập trung tu luyện nên cũng không quấy rầy, chỉ đứng một bên chờ đợi.
- Tôn huynh, lâu ngày không gặp rồi.
Triệu Tôn bước đến gần Tôn Văn, nhỏ giọng nói.
- Triệu Tôn, thương thế ngươi tốt rồi a?
Tôn Văn vuốt râu, nhìn kỹ vết thương trên ngực Triệu Tôn một chút.
- Ta nhờ phúc phận ba đời, may mắn không có ch.ết.
Triệu tôn cười khà khà đáp.
- Vậy thì tốt rồi. Nhưng phải công nhận, Lam Hà tông các ngươi tìm được một đại yêu nghiệt nha...
Tôn Văn mỉm cười hòa nhã, dựng trò nói chuyện vui một chút.
- Hắc hắc, sắp tới hắn sẽ là người của Ngọc Liên sơn rồi. Chỉ mong Tôn huynh về sau còn nhớ đến chiếu cố Lam Hà tông, dù sao thì con gái tông chủ cũng thành người của hắn rồi a.
Triệu Tôn vuốt râu cười lôi kéo quan hệ. Hiện tại chuyện náo loạn đã qua, tông môn không có làm khó lão nữa thì lão cũng muốn bỏ chút sức giữ vững cơ nghiệp của cha ông để lại. Coi như lão không ưa đám trưởng lão đương nhiệm, thì cũng là vì tổ tiên mà giúp đỡ tông môn.
- Cái này phải đem thái độ của các ngươi đến chỗ Cổ Tước rồi. Ngọc Liên sơn sẽ không nhúng tay vào chuyện cá nhân của đệ tử, trừ khi đệ tử đó hướng tông môn cầu viện.
Tôn Văn không tỏ thái độ gì, đáp.
- Cái này Tôn huynh nói phải.
Triệu Tôn vuốt râu, gật đầu đồng ý. Trong lòng hắn nghĩ tới nghĩ lui một lúc, thấy làm thế nào cũng không ổn, cuối cùng kết luận rằng chỉ cần bản thân giữ vững lập trường, đứng về phía Dạ Tuyết thì không cần phải dùng lời lẽ hoa mỹ gì để xu nịnh nữa.
Vân Kỳ đang đứng nhìn Cổ Tước thì mày liễu khẽ nhíu lại một cái, không có ai thấy.
Chỉ vài giây sau đó, Tôn Văn cùng Lệ Anh bỗng quay đầu lại, nheo mắt nhìn về một phương hướng phía xa, trong lòng cả hai người hừ lạnh một tiếng. Hai sư huynh muội nhìn nhau, gật đầu một cái, nhún người bay về phía bên ngoài tổ viện Lam Hà tông. Triệu Tôn thấy vậy cũng nhanh chóng chạy theo. Dạ Tuyết thì biết bên ngoài có chuyện nên ở lại hộ pháp cho Cổ Tước. Đến nay nàng vẫn chưa biết Vân Kỳ là siêu cấp cường giả, mà Vân Kỳ cũng không định tiết lộ, vì thiếu gia muốn nàng trở thành một con bài tẩy bí mật của hắn.
Trong lúc Cổ Tước vã mồ hôi cắm đầu tu luyện, thì ở bên ngoài, một nhóm binh mã bao gồm trăm người cưỡi huyền thú phi hành đã tiếp cận vùng trời lân cận tổ địa Lam Hà tông. Khí thế của họ cực kỳ lăng lệ, nhưng lại không có tỏa ra sát khí mù mịt như một chi quân đội thật sự.
Đại trưởng lão Lam Hà tông đạp lên lưng một huyền thú phi hành, bay lên tiếp đón.
- Không biết Thuận Thiên Kiếm môn đường xá xa xôi đến Lam Hà tông chúng ta là có việc gì?
Thì ra là một nhóm đệ tử Thuận Thiên Kiếm môn. Tuy bọn họ đa phần chỉ là đệ tử nội môn thứ hạng thấp, nhưng mỗi cái đều là Huyền Sư trung kỳ, hơn hẳn đệ tử Lam Hà tông.
Từ trong đám người có một hán tử trung niên bước ra, theo sau hắn là một thiếu niên. Nhìn kỹ thì... oa, đây không phải Lương Hầu ngày trước bị Dạ Tuyết đánh chạy phất cờ thì còn ai khác nữa.
- Lam Hà tông, đừng cố chấp giả khờ nữa. Hôm nay bổn tọa đến đòi lại công đạo cho đệ tử bổn phái.
Vị hán tử kia nheo mắt nói với đại trưởng lão Lam Hà tông.
- Trương tổng quản, mong ngài đòi lại công bằng cho đệ tử.
Lương Hầu cúi đầu chắp tay, thành khẩn nói ra.
- Ừm, hôm nay ta nhất định phải nói chuyện cho ra lẽ với Lam Hà tông.
Trương chấp sự gật đầu, liếc đại trưởng lão.
Đại trưởng lão nhíu mày, nhưng cũng không có mất bình tĩnh, chậm rãi hỏi:
- Các vị nói là công bằng gì a? Lương công tử khiếu chiến đệ tử phái ta, đánh không lại bỏ chạy, chư trưởng lão chúng ta không có một người xen vào chuyện giữa hai người trẻ tuổi.
Lương Hầu nghiến răng, mặt hắn lúc xanh lúc đỏ, vô cùng khó chịu.
Lúc này, Trương tổng quản mới hừ một tiếng, nói ra:
- Lương Hầu vì thiếu chủ Lam Vương của các ngươi đến mà diệt trừ hai cái mầm mống tà đạo, vậy mà các ngươi lại để yên cho ɖâʍ nữ kia đánh đệ tử bổn phái bị thương. Tội này không thể tha. Ngày hôm nay, Lam Hà tông phải giao ra đôi tà nhân kia, không thì Thuận Thiên Kiếm môn sẽ không khách sáo!
Hắn vừa dứt câu thì nghe một tiếng nói ầm vang bầu trời:
- Kẻ nào dám gọi đồ nhi ta là ɖâʍ nữ, ta trảm đầu hắn.
Tiếp theo là một cỗ khí tức vương giả cực kỳ cuồng bạo phóng lên, một bóng người râu tóc bạc trắng xuất hiện, theo bên cạnh hắn còn có hai người khác, một nam một nữ. Cả ba tuy vẻ ngoài khác nhau, nhưng đều là những lão nhân đầu đã đầy tóc trắng.
Trương tổng quản con ngươi co rụt lại.
- Triệu Tôn, ngươi đột phá Huyền Hoàng!
Triệu nguyên lão cười phá lên.
- Ha ha ha, tất cả đều nhờ đồ nhi ta có một cái tình lang thật tốt, cứu ta một mạng mà ta mới có thể bước ra được một bước này!
Lúc Triệu Tôn bị Lam Vương dùng ma khí đánh thủng ngực, cả cuộc đời hắn trong thoáng chốc xoẹt qua trước mắt hắn, khiến hắn suy nghĩ thật nhiều, hồi tưởng thật nhiều, cùng cảm ngộ thật nhiều chuyện. Thần thức hắn bị kẹt ở ranh giới giữa sống và ch.ết, mãi không thoát được, nên Triệu Tôn cũng không có cách nào khác, ở lì chỗ đó suy ngẫm lại lẽ sống của mình.
Năm xưa hắn gây ra nhiều lỗi lầm, trong đó lớn nhất là cái ch.ết của con gái nuôi, khiến hắn nửa đời sống trong đau đớn dằn vặt. Nay hắn có cơ hội ngẫm lại thật kỹ, mới bắt đầu thấm nhuần nhân sinh, hiểu được ra nhiều lý lẽ mà trước nay hắn không nhìn thấy được.
Nhờ vậy mà cảm ngộ của hắn có chỗ tiến bộ, nhẹ nhàng bước vào cảnh giới Huyền Hoàng.
Trong lòng Trương tổng quản trầm xuống, chuyện đã bắt đầu khó hơn hắn tưởng tượng rồi.
Có điều, Trương tổng quản còn chưa nghĩ xong chuyện Triệu Tôn thì đã thấy hai người đứng kế bên hắn mà sợ run lên, xanh mặt chắp tay chào hỏi một tiếng:
- Tôn các chủ, Lệ phó các chủ. Thật là vinh hạnh cho Trương mỗ, được gặp hai vị ở đây.
Hắn tuy làm ra vẻ hòa nhã, nhưng trong lòng đã nhảy đanh đanh lên rồi. Tại sao hai khối thiết bản kinh khủng này lại ở Lam Hà tông a? Không lẽ Lam Hà tông đã câu kéo quan hệ với Ngọc Liên sơn rồi? Chuyện này thật sự đã vượt ra khỏi quyền quản lý của Trương tổng quản rồi.