Chương 48: Dẫn ra dị tượng
Trương tổng quản, đã lâu không gặp.
Tôn Văn giữ thái độ trung lập nói.
- Tôn các chủ, chẳng hay hôm nay Tôn các chủ đến Lam Hà tông là có đại sự gì?
Trương tổng quản cẩn thận hỏi.
- Ta đến xem bệnh cho nữ nhi của tông chủ.
- Thì ra là vậy. Trùng hợp hôm nay Trương mỗ cũng có việc ở Lam Hà tông, nếu có điều quấy rầy Tôn các chủ làm việc, tại hạ trước hết tạ lỗi với các chủ.
- Ừm, không biết các vị có xích mích gì với Lam Hà tông. Lão phu là bên thứ ba có thể công bình giảng hòa một chút. Ý mọi người thế nào?
Thông qua lời kể của Cổ Tước, Tôn Văn biết được Thuận Thiên Kiếm môn để một đệ tử nội môn đến gây sự với tỷ đệ hắn, nhưng bị Dạ Tuyết đánh cho bỏ chạy, thế là hôm nay dẫn người tới cửa trả thù.
Nếu là đệ tử bình thường thì sẽ không như thế này, nhưng Lương Hầu lại là cháu trong số bà con dòng họ của Trương tổng quản, nên hắn cũng không thể cứ để như vậy mà bỏ qua được.
Hôm nay Trương tổng quản đến vốn chỉ muốn mang hai tỷ đệ kia đi liền để cho êm chuyện, nhưng mà không ngờ vừa vào lại gặp ngay hai đại nhân vật đến từ Ngọc Liên sơn, khiến hắn thầm than thở đi không coi ngày.
- Tôn các chủ, thật ra chuyện không lớn tới mức cần ngài phải ra mặt đâu. Trương mỗ đến chỉ muốn bắt hai kẻ sống trái đạo đức mà còn đánh bị thương đệ tử bổn phái.
- Ừm, không biết là ai mà lại có thể làm ra chuyện như vậy?
Tôn Văn vuốt râu hỏi.
- Là một đệ tử Lam Hà tông tên Cổ Tước, hắn còn có một ả tỷ tỷ ɖâʍ loạn tên Cổ Dạ Tuyết.
Trương tổng quản đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn đại trưởng lão Lam Hà tông, nói ra.
- Ừm, cả hai cái tên này ta đều biết.
Tôn Văn gật đầu, nhàn nhã đáp.
- Vậy thì tốt quá, không biết Tôn các chủ có thể khuyên hai kẻ loạn luân này biết quay đầu là bờ, tự thúc thủ chịu trói, theo tại hạ về Thuận Thiên Kiếm môn chịu tội được không?
Trương tổng quản mừng rỡ nhờ vả, thầm thở phào nhẹ nhõm, chuyện này sẽ kết thúc nhanh gọn lẹ rồi.
- Chuyện Trương tổng quản nhờ, ta làm không được.
Có điều, Tôn Văn lại hờ hững từ chối, khiến Trương tổng quản ngớ ra.
Tôn các chủ mỉm cười nói tiếp:
- Người tên Cổ Tước này là một dược sư được Ngọc Liên sơn coi trọng, bọn ta dự định sẽ mang hắn đi chứng thực thân phận trước, nếu hắn đúng là có thực lực thì sẽ trở thành một trưởng lão trong dược các Ngọc Liên sơn. Còn tỷ tỷ của hắn Cổ Dạ Tuyết có thiên phú kiệt xuất, nên sẽ được Ngọc Liên sơn thu nhận làm đệ tử nội môn. Vì vậy mà ta không thể giao người ra.
Trương tổng quản hoàn toàn cứng họng, không nói được gì nữa. Chà, trưởng lão dược các Ngọc Liên sơn nha, đây là cái chức vị không phải ai muốn nhận cũng được trao, mà một khi đã ngồi lên rồi thì không cứ ai tới nói muốn bắt thì cũng được tùy tiện bắt.
Trong một cái chớp mắt, vị trí của Trương tổng quản trở nên khó khăn gấp vạn phần. Hắn trợn mắt trừng thằng cháu bà con xa bên cạnh một cái, khiến Lương Hầu cụp đuôi cúi đầu xuống.
Đúng là hỗn trướng mà, gây sự với ai không gây, lại đi kiếm chuyện với người của Ngọc Liên sơn. Tuy Thuận Thiên Kiếm môn cũng là tông môn thượng phẩm, nhưng chỉ mới quật khởi cách đây không lâu, còn Ngọc Liên sơn là loại đái quái vật thâm căn cố đế, có lịch duyệt vô cùng dọa người. Đem hai cái ra so sánh ngang ngửa thì Thuận Thiên Kiếm môn liền mờ nhạt rồi.
Đúng lúc Trương tổng quản đang bế tắc thì bên trong tổ địa Lam Hà tông phát ra động tĩnh. Một cột huyền khí phóng lên cao, gây ra dị tượng sấm sét trên trời. Sau đó khí tức kia dần dần bình tĩnh trở lại. Cuối cùng hoàn toàn bị thu liễm, không phát ra nửa điểm xung động nữa.
- Có người Khai Thiên Địa!
Trong lòng Trương tổng quản thầm cảm thấy thật bất ngờ. Một cái Huyền Sư nho nhỏ lúc Khai Thiên Địa lại có thể dẫn động dị tượng trên bầu trời. Dù dị tượng chỉ hiện ra trong khoảnh khắc rồi lập tức biến mất, nhưng như vậy cũng đã là quá dọa người rồi. Xưa nay hắn chỉ biết Huyền Hoàng trở lên lúc đột phá tiểu cảnh giới mới dẫn tới dị tượng, nhưng giờ lại xuất hiện một cái Huyền Sư như thế này ở Lam Hà tông.
Trong lúc hắn đang ngơ ngác nhìn về phía khởi nguồn của dị tượng thì nghe Tôn Văn nói:
- Xem ra Cổ dược sư bình an đột phá rồi a.
Tôn Văn cười ha ha, vuốt râu gật đầu, vẻ mặt rất thưởng thức.
Trong lòng Trương tổng quản nhảy lên một cái. Cổ dược sư? Không phải là tên Cổ Tước sắp trở thành trưởng lão dược các Ngọc Liên sơn kia sao? Bây giờ hắn lại còn có loại bản lĩnh này nữa? Xem ra tiểu tử kia trong tương lai sẽ trở thành một nhân vật trọng tâm của Ngọc Liên sơn. Như vậy thì hắn càng không thể lỗ mãng mà bắt người được. Có khi còn phải phạt thằng cháu này rồi hướng người ta chuộc tội nữa!
Vừa nghĩ tới đây, Trương tổng quản liền cực kỳ khó xử, không biết bây giờ phải rút lui như thế nào. Thể diện của tông môn không thể ném, mà Ngọc Liên sơn thì càng nhất định phải không được đắc tội.
Tôn Văn nhìn vẻ mặt khó coi của Trương tổng quản, cười nhạt nói ra:
- Ngươi trở về đi, trừ khi là chuyện chém giết nghiêm trọng, còn không thì những chuyện vặt vãnh luận bàn giữa tiểu bối không cần đám tiền bối chúng ta xen vào hẹp hòi làm gì.
Trương tổng quản mừng rỡ chắp tay nói ra:
- Vậy Trương mỗ xin phép trở về trước, nhất định sẽ không quấy rầy Tôn các chủ nữa.
Trương tổng quản lập tức dẫn người cưỡi huyền thú phi hành bay đi, không quên trừng mắt liếc Lương Hầu một cái. Lương Hầu tuy rất oan ức nhưng hoàn toàn không dám chống đối.
Đùa gì thế? Hắn đắc tội chính là tỷ tỷ của một trưởng lão Ngọc Liên sơn a. Bây giờ có cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám quay lại kiếm chuyện nữa. Hắn cho dù có đủ dũng cảm quay lại gây hấn thì dù không bị người Ngọc Liên sơn giáo huấn cũng bị gia đình hắn phế đi. Lấy tên Thuận Thiên Kiếm môn ra đi chọc phá Ngọc Liên sơn chính là hành động sợ thiên hạ không loạn a.
- Ngươi nói ta nghe về tên Cổ Tước kia một chút.
Đang đi thì Trương tổng quản đột nhiên hỏi Lương Hầu.
- Thưa bá bá, hắn hình như là một tu sĩ thuộc tính Lôi.
Lương Hầu khép nép trả lời.
- Lôi hệ!
Trương tổng quản nhíu mày. Đã bao nhiêu năm rồi hắn chưa thấy huyền căn Lôi hệ xuất hiện. Ở Thuận Thiên Kiếm môn chỉ có hai đệ tử là có huyền căn Dị Ngũ Hành, một là Phong, một là Quang. Hiện nay lại lòi ra một tên hệ Lôi, hơn nữa hắn còn đang đầu nhập vào Ngọc Liên sơn.
- Việc này cần phải bẩm báo kỹ lưỡng với tông môn!
Trong lòng Trương tổng quản thầm quyết định.
Không cần phải nói, tông môn càng cổ lão thì càng có nhiều thế lực đối nghịch thèm thuồng muốn soái ngôi, cả vì tài phú lẫn tiếng tăm. Ngọc Liên sơn hoàn toàn không phải là ngoại lệ.
Bên trong tổ viện Lam Hà tông, Cổ Tước thở hắt ra một hơi, tập trung thần thức nội thị đan điền. Hắn vừa nhìn vào liền thấy được một vùng thiên địa rộng bao la bát ngát, tuy còn rất hoang sơ, trên mặt đất chỉ có mỗi cỏ xanh, nhưng huyền khí đã rất dày đặc rồi.
Cổ Tước lại hít vào một hơi thật sâu, lúc này hắn bắt đầu cảm nhận được bản thân dung hòa với trời đất bên ngoài, nảy sinh một mối liên kết rất đặc biệt. Hắn có thể cảm ứng được dòng chảy của thiên địa chi khí, có thể “nghe” được những dòng nước ngầm hoặc long mạch chạy dài trong lòng đất.
Bấy giờ, ở giữa trời đất, Cổ Tước như hoàn toàn tan vào thương thiên đại địa.
Điều đầu tiên hắn làm là dùng ý niệm chuyển Thiên Ngọc Tiên Vương vào trong Đan Điền Thiên Địa, để nàng được hưởng huyền khí của hắn uẩn dưỡng, sớm đến ngày hồi phục.
Sau đó hắn không khỏi thầm cảm khái một chút. Năm xưa Khai Thế Tiên Vương lúc Khai Thiên Địa không có cảm nhận được thiên nhiên kỳ diệu như vậy a. Hiện tại Cổ Tước tạo ra một vùng thiên địa trong đan điền kích cỡ cự đại, khiến hắn đồng thời sinh ra cảm ứng với trời đất bên ngoài.
- Có lẽ, đây mới chính là cảm giác Khai Thiên Địa chân chính! Theo như ta dự đoán thì... lúc Dựng Sơn Hà ta sẽ bắt đầu đọc được long mạch cùng khí lưu mà không cần dùng tinh thần lực!
Cổ Tước thầm phán đoán một chút, nở nụ cười mong chờ.
Sau khi ổn định căn cơ, Cổ Tước mở mắt đứng dậy, Dạ Tuyết là người đầu tiên chạy tới ôm hắn một cái, cười hì hì nói ra:
- Chúc mừng đệ Khai Thiên Địa thật mỹ mãn.
Cổ Tước nhìn nụ cười ngây thơ của nàng mà phì cười:
- Chỉ mới là Khai Thiên Địa thôi a, tỷ cũng không cần phải kích động như vậy.
- Kích động chứ! So với ngày xưa, thì đệ bây giờ huy hoàng biết bao nhiêu!
- Ha ha, được rồi, ta còn chặng đường phía trước dài lắm, tạm thời đừng ca ngợi ta quá nhiều.
Cổ Tước yêu thương vuốt gò má trắng hồng của tỷ tỷ, ngắm khuôn mặt hiền lành tuyệt mỹ mãi không chán.
- Khụ khụ, nếu không có việc gì nữa thì chúng ta nên lên đường đi Bảo Long thành a.
Tôn Văn cười khổ xen vào.
- Chúng ta đúng là nên đi.
Cổ Tước nghiêm túc gật đầu với Tôn Văn.
(Tác Giả: Chỗ này chắc là hết Quyển 1 Ta cũng k chắc ha ha ha)