Chương 41: Mời thần tiên
Có một đứa cháu đàng ngoại gọi bà là dì Tư nên sau đó mọi người dựa theo vai vế mà gọi thành bà Tư. Bà Tư năm nay đã hơn bảy mươi tuổi nhưng vẫn còn khỏe mạnh lắm, cứ thế một thân một mình sống sau núi. Thi thoảng cháu bà lại đến thăm rồi mua cho bà ít củi gạo dầu muối.Ban đầu Bạch Chỉ cũng có sợ gì mấy đâu, thế nhưng bị anh Hành dặn đi dặn lại như thế cậu lại thấy ren rén trong lòng.“Vì bà sắp ch.ết rồi.” Linh hồn của người sắp ch.ết có thể tách rời khỏi thể xác và cảm nhận được sự cách biệt âm dương.
Triệu Bắc Hành và Bạch Chỉ men theo con đường nhỏ, vừa lên núi đã trông thấy trên bãi đất phía trước có một căn nhà, bao bọc xung quanh là hàng rào bằng gỗ. Nhà không sáng đèn nên tối đen như hũ nút, Bạch Chỉ bỗng thấy sờ sợ, cậu vô thức rùng mình một phát.“Dạ… Thế tụi con về đây, nào rảnh tụi con qua chơi với bà sau ạ!” Nói đoạn Triệu Bắc Hành kéo Bạch Chỉ chạy như ma đuổi ra khỏi nhà.Tay chân bà Tư không mấy linh hoạt nên bà phải vịn tường nhích từng chút một xuống giường. Thấy bà khom lưng đi vào bếp rửa tay, Bạch Chỉ cứ nhìn lom lom sợ bà sẩy chân té ngã.
Triệu Bắc Hành nắn nắn tay Bạch Chỉ: “Lát đừng có sợ, bà Tư tốt lắm.”Buổi tối, Bạch Chỉ nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được. Dáng vẻ của bà Tư cứ in sâu trong tâm trí khiến hễ Bạch Chỉ nhắm mắt lại là thấy sợ hãi.
Ban đầu Bạch Chỉ cũng có sợ gì mấy đâu, thế nhưng bị anh Hành dặn đi dặn lại như thế cậu lại thấy ren rén trong lòng.Triệu Bắc Hành và Bạch Chỉ men theo con đường nhỏ, vừa lên núi đã trông thấy trên bãi đất phía trước có một căn nhà, bao bọc xung quanh là hàng rào bằng gỗ. Nhà không sáng đèn nên tối đen như hũ nút, Bạch Chỉ bỗng thấy sờ sợ, cậu vô thức rùng mình một phát.
“Bà Tư có nhà không ạ?” Triệu Bắc Hành đứng ngoài cổng hét to.Giờ cậu còn nói gì được nữa? Thôi nói chung thà tin là có còn hơn không ạ.Nhưng ban nãy bà Tư thật sự làm Bạch Chỉ sợ đấy, vì nhìn kiểu gì cũng không giống tâm thần phân liệt hay đóng kịch! Lúc bị nhập xong rõ ràng từ sức khỏe cho đến phong thái, cử chỉ hay giọng nói của bà Tư đều khác hẳn, khoa học không thể nào giải thích được chuyện này!
Có tiếng sột soạt vang lên từ trong nhà, nhoáng cái ngọn đèn 15W mờ mờ đã sáng lên. Đến lúc hai người vào nhà rồi Bạch Chỉ mới hiểu tại sao Triệu Bắc Hành lại dặn cậu đừng sợ.
Trong căn phòng mờ mờ tối trưng bày những món đồ cũ kỹ khiến không gian thoảng một mùi hương mục nát khó tả. Trên giường có một bà lão thân hình gầy guộc, tóc tai bạc phơ đang ngồi. Đến lúc lại gần Bạch Chỉ suýt đã hét toáng lên, hai mắt cụ bà hõm sâu không thấy tròng đâu, một nửa bên mặt có vết bớt màu xanh đen.Giọng nói khàn khàn nham nhám ban nãy đã biến mất hẳn, chỉ còn lại thanh âm nghe chát chúa như tiếng thú kêu.*Chữ “tỉnh” được nhắc đến ở đoạn này là họ Tỉnh – , nghĩa là cái giếng.
“Ai tới đó?” Giọng bà lão khàn khàn nghe như giấy nhám bị chà xát khiến lông tóc Bạch Chỉ dựng ngược cả lên.Giọng đàn ông ngập ngừng rồi ừm một tiếng.Triệu Bắc Hành căng thẳng chẳng kém gì Bạch Chỉ, hai bàn tay đang nắm chặt của anh đổ cả mồ hôi hột. Hồi xưa Triệu Bắc Hành cũng nghe dân trong xóm đồn bà Tư có thể mời thần tiên nhập xác, nhưng anh cũng chỉ nghe đó rồi thôi. Đây là lần đầu tiên anh thấy bà Tư thế này đó!
“Con là Triệu Bắc Hành, cháu nội ông Triệu Hải Vinh nè. Bà Tư còn nhớ con không?”
Cụ bà ngẫm nghĩ một lúc rồi toét miệng cười để lộ mấy chiếc răng thưa: “Sao mà quên được, hồi nhỏ con đi trộm mận sau nhà bà rồi té rụng mất hai cái răng chứ đâu.”
Bạch Chỉ ngạc nhiên, anh Hành nhà mình mà cũng làm chuyện thế này sao?Đọc thông báo số 04 trước khi đọc chương này nhé các bạn.
Bị nhắc lại chiến tích lúc nhỏ, Triệu Bắc Hành xấu hổ gãi đầu: “Hồi đó con nhỏ nên không biết điều đó mà.”
Sau nhà bà Tư có một cây mận, hồi ấy đám trẻ hay lẻn qua hái trộm. Lúc đó Triệu Bắc Hành đang thay răng, chắc tầm sáu bảy tuổi gì thôi. Tay chân anh không vững nên leo cây bị ngã bịch xuống đất, rụng mất hai cái răng sữa. Triệu Bắc Hành sợ đến mức òa khóc, về tới nhà cũng không dám mở miệng ra ăn cơm.Nói đoạn “bà Tư” nhảy xuống giường, lững thững đi tới mở ngăn kéo tủ lấy ra một tờ giấy màu vàng, sau đó dùng mực đỏ vẽ một cái dấu trông như chữ “tỉnh” rồi gấp lại đưa cho Triệu Bắc Hành.
Bà Tư cười hiền hậu: “Nhoáng cái đã hai chục năm trôi qua, nay con lớn tướng dữ ta.”“Anh cũng đâu có biết, về nhà lẹ đi đã anh sợ muốn són ra quần rồi đây nè!”
Nghe cụ bà nói chuyện Bạch Chỉ mới thôi không thấy rét run nữa, ban nãy có lẽ do nhìn bà già nua lại mù hai mắt nên cậu mới thấy hơi sợ.Faye:Rửa tay xong bà Tư quay lại phòng, bảo Triệu Bắc Hành châm cho bà điếu thuốc. Sau đó chắc biết bà Tư lầm rầm những gì mà khi phà hơi thuốc ra chỉ thấy khói xanh bỗng bốc lên rồi xoay vòng vòng.
“Bà Tư xem giúp thằng cu Hoan Hoan nhà con với ạ, không biết nó bị sao mà mấy nay cứ khóc hoài.” Anh đặt trứng gà lên bàn, kéo Bạch Chỉ cùng ngồi xuống.“Ai tới đó?” Giọng bà lão khàn khàn nghe như giấy nhám bị chà xát khiến lông tóc Bạch Chỉ dựng ngược cả lên.“Dạ không, là con của thằng Ba em con á.”
Bà lão ngẩng đầu lên như đang nhìn Triệu Bắc Hành: “Bé nhà con sao?”Gió bấc ù ù bên tai, cành lá khô queo hai bên đường bay bay tạo nên những hình thù ma quái âm u. Bạch Chỉ nhắm tịt hai mắt, tiếp tục dựa vào tấm lưng vững chãi của Triệu Bắc Hành. Dường như có anh trên đời này khiến cậu chẳng hãi sợ chi nữa, dù có là thần tiên hay ma quỷ cũng thế mà thôi.Bạch Chỉ không muốn thừa nhận nhưng cậu đành phải gật đầu: “Dạ…”
“Dạ không, là con của thằng Ba em con á.”“Anh mệt không? Thôi cho em xuống đi.” Bạch Chỉ vươn tay xoa đầu anh.
Bà Tư bỗng mỉm cười vẻ kì lạ rồi phán chắc như đinh đóng cột: “Con với thằng bé có duyên đấy, nó phải là con trai con mới đúng.”
Triệu Bắc Hành sửng sốt, vì đúng là anh từng nghĩ đến chuyện nhận Hoan Hoan làm con thừa tự. Triệu Bắc Lâm còn quá trẻ, mang theo con cái thì khó mà kết hôn lần nữa. Anh thì khác, anh đã tới chừng này tuổi rồi, có thêm một đứa con cũng chẳng sao, cùng lắm thì cứ ở vậy tiếp thôi. Nhưng vấn đề là anh chưa từng nói chuyện này với ai, làm sao mà bà Tư lại biết được?Sau nhà bà Tư có một cây mận, hồi ấy đám trẻ hay lẻn qua hái trộm. Lúc đó Triệu Bắc Hành đang thay răng, chắc tầm sáu bảy tuổi gì thôi. Tay chân anh không vững nên leo cây bị ngã bịch xuống đất, rụng mất hai cái răng sữa. Triệu Bắc Hành sợ đến mức òa khóc, về tới nhà cũng không dám mở miệng ra ăn cơm.“Cháu của con… À Hoan Hoan, hai bữa trước nó xém chút bị mẹ đẻ quăng xuống đất ch.ết tươi, may mà chụp lại kịp nên không bị thương ạ.”
“Để bà hỏi tiên gia giúp con.”Sau khi đưa lá bùa cho Triệu Bắc Hành, bà Tư quay trở lại giường. Một lát sau, bà cụ rùng mình rồi thở một hơi thật dài, giọng nói lại quay về như lúc ban đầu: “Con về nhà đi, nhớ làm theo lời ông ấy dặn.”*Hồ tiên là hồ ly tu thành tiên.
Tay chân bà Tư không mấy linh hoạt nên bà phải vịn tường nhích từng chút một xuống giường. Thấy bà khom lưng đi vào bếp rửa tay, Bạch Chỉ cứ nhìn lom lom sợ bà sẩy chân té ngã.“Chà ~ Tôi mà ch.ết là không còn ai cung phụng cho ông nữa đâu.”
Rửa tay xong bà Tư quay lại phòng, bảo Triệu Bắc Hành châm cho bà điếu thuốc. Sau đó chắc biết bà Tư lầm rầm những gì mà khi phà hơi thuốc ra chỉ thấy khói xanh bỗng bốc lên rồi xoay vòng vòng.
“Viu!” Dường như có cơn gió lạnh vừa bay từ ngoài cửa vào.Triệu Bắc Hành nắn nắn tay Bạch Chỉ: “Lát đừng có sợ, bà Tư tốt lắm.”Giờ cậu còn nói gì được nữa? Thôi nói chung thà tin là có còn hơn không ạ.“Con là Triệu Bắc Hành, cháu nội ông Triệu Hải Vinh nè. Bà Tư còn nhớ con không?”
Bạch Chỉ hồi hộp kéo tay Triệu Bắc Hành, ban nãy chắc là trùng hợp thôi nhỉ? Không lẽ trên đời này có thần tiên ma quỷ thật sao?Bạch Chỉ giật thót, Hoan Hoan suýt nữa là bị mẹ đẻ vứt xuống đất thì đúng là gặp tai vạ rồi còn gì?
Cậu vừa sợ hãi lại vừa tò mò về bà Tư, nhưng rồi những chuyện xảy ra tiếp theo khiến một người theo chủ nghĩa duy vật hơn hai mươi năm như Bạch Chỉ sụp đổ thật sự. Cậu thấy cụ bà chầm chậm đứng thẳng dậy, vẻ mặt hoàn toàn thay đổi. Bà ngẩng đầu “nhìn” hai người bằng đôi mắt không có con ngươi.Cụ bà ngẫm nghĩ một lúc rồi toét miệng cười để lộ mấy chiếc răng thưa: “Sao mà quên được, hồi nhỏ con đi trộm mận sau nhà bà rồi té rụng mất hai cái răng chứ đâu.”“Hai đứa nó đi xa rồi.” Giọng một người đàn ông lạnh tanh bỗng vang lên trong không khí.
“Con trai con bao nhiêu tuổi rồi? Sinh đẻ ngày tháng năm nào?”
Giọng nói khàn khàn nham nhám ban nãy đã biến mất hẳn, chỉ còn lại thanh âm nghe chát chúa như tiếng thú kêu.
Triệu Bắc Hành nhớ rõ sinh nhật Hoan Hoan nên đáp: “Mùng sáu tháng bảy ạ, sinh lúc tám giờ sáng.”Nghe cụ bà nói chuyện Bạch Chỉ mới thôi không thấy rét run nữa, ban nãy có lẽ do nhìn bà già nua lại mù hai mắt nên cậu mới thấy hơi sợ.
“Bà Tư” nheo mắt bấm đốt ngón tay: “Mấy ngày trước mới gặp tai vạ đúng không?”“Anh cũng không biết. Nay là lần đầu anh thấy bà Tư như thế á. Nghe đồn nhà bà Tư có cung phụng hồ tiên, ban nãy chắc là hồ tiên(*) nhập bà rồi.”
Bạch Chỉ giật thót, Hoan Hoan suýt nữa là bị mẹ đẻ vứt xuống đất thì đúng là gặp tai vạ rồi còn gì?“Bà Tư xem giúp thằng cu Hoan Hoan nhà con với ạ, không biết nó bị sao mà mấy nay cứ khóc hoài.” Anh đặt trứng gà lên bàn, kéo Bạch Chỉ cùng ngồi xuống.Triệu Bắc Hành ngáp một cái: “Làm sao, sợ hả?”
“Cháu của con… À Hoan Hoan, hai bữa trước nó xém chút bị mẹ đẻ quăng xuống đất ch.ết tươi, may mà chụp lại kịp nên không bị thương ạ.”
Triệu Bắc Hành căng thẳng chẳng kém gì Bạch Chỉ, hai bàn tay đang nắm chặt của anh đổ cả mồ hôi hột. Hồi xưa Triệu Bắc Hành cũng nghe dân trong xóm đồn bà Tư có thể mời thần tiên nhập xác, nhưng anh cũng chỉ nghe đó rồi thôi. Đây là lần đầu tiên anh thấy bà Tư thế này đó!Triệu Bắc Hành sửng sốt, vì đúng là anh từng nghĩ đến chuyện nhận Hoan Hoan làm con thừa tự. Triệu Bắc Lâm còn quá trẻ, mang theo con cái thì khó mà kết hôn lần nữa. Anh thì khác, anh đã tới chừng này tuổi rồi, có thêm một đứa con cũng chẳng sao, cùng lắm thì cứ ở vậy tiếp thôi. Nhưng vấn đề là anh chưa từng nói chuyện này với ai, làm sao mà bà Tư lại biết được?“Em không ngủ được.” Bạch Chỉ ngồi dậy quây chăn quanh người, lưng cậu cứ thấy ớn lạnh mãi.
Cụ bà cong môi mỉm cười: “Chuyện nhỏ thôi, nhà con cúng tổ tiên nên hôm đó ông cố ở cạnh thằng cu rồi đưa tay phụ đón ấy mà. Do nó còn nhỏ đã đụng trúng người âm nên khó chịu tí thôi. Ta viết cho con một lá bùa, đem về đốt thành tro rồi hòa với sữa cho nó uống là hết ngay.”
Nói đoạn “bà Tư” nhảy xuống giường, lững thững đi tới mở ngăn kéo tủ lấy ra một tờ giấy màu vàng, sau đó dùng mực đỏ vẽ một cái dấu trông như chữ “tỉnh” rồi gấp lại đưa cho Triệu Bắc Hành.“Anh Hành ~” Ai đó lại bắt đầu uốn éo.
*Hồ tiên là hồ ly tu thành tiên.*Chữ “tỉnh” được nhắc đến ở đoạn này là họ Tỉnh – , nghĩa là cái giếng.
Anh run run nhận lá bùa, lòng kinh hãi khi thấy chân tay bà Tư bỗng trở nên nhanh nhẹn. Rõ là ban nãy bà ấy đi lại khó khăn vô cùng, thế mà giờ đã nhảy được luôn! Trông không sợ mới là lạ đó!
Sau khi đưa lá bùa cho Triệu Bắc Hành, bà Tư quay trở lại giường. Một lát sau, bà cụ rùng mình rồi thở một hơi thật dài, giọng nói lại quay về như lúc ban đầu: “Con về nhà đi, nhớ làm theo lời ông ấy dặn.”“Hình như em trẹo chân rồi…” Bạch Chỉ thử nắn cổ chân, cậu đau đến mức phải hít một hơi thật sâu.“Anh Hành…”
“Dạ… Thế tụi con về đây, nào rảnh tụi con qua chơi với bà sau ạ!” Nói đoạn Triệu Bắc Hành kéo Bạch Chỉ chạy như ma đuổi ra khỏi nhà.
Cụ bà ngồi trên giường lò, đưa mắt “ngó nhìn” hai người rời đi qua khung cửa sổ mờ mờ.thông báo số 04Bà Tư cười hiền hậu: “Nhoáng cái đã hai chục năm trôi qua, nay con lớn tướng dữ ta.”
“Hai đứa nó đi xa rồi.” Giọng một người đàn ông lạnh tanh bỗng vang lên trong không khí.Triệu Bắc Hành xốc mông cậu lên lắc lư hai phát: “Người cậu có nhiêu kí lô đâu mà anh mệt?”
Bà Tư mỉm cười để lộ hàm răng khấp khểnh: “Ông Hồ Tam à, ban nãy tôi nhìn thấy ông đấy.”Trong căn phòng mờ mờ tối trưng bày những món đồ cũ kỹ khiến không gian thoảng một mùi hương mục nát khó tả. Trên giường có một bà lão thân hình gầy guộc, tóc tai bạc phơ đang ngồi. Đến lúc lại gần Bạch Chỉ suýt đã hét toáng lên, hai mắt cụ bà hõm sâu không thấy tròng đâu, một nửa bên mặt có vết bớt màu xanh đen.
“Vì bà sắp ch.ết rồi.” Linh hồn của người sắp ch.ết có thể tách rời khỏi thể xác và cảm nhận được sự cách biệt âm dương.Bạch Chỉ đi theo Triệu Bắc Hành đến tạp hóa mua một ký trứng gà rồi đi vào trong xóm. Ở đây có ba con đường chính, người Đông Bắc gọi là cai, nhưng nhà bà Tư không nằm trên ba con đường này mà ở tít ngọn núi sau xóm. Đường xá bình thường đã khó đi, tuyết rơi rồi lại càng thêm trơn trượt, hai người dìu nhau đi lên núi.
“Chà ~ Tôi mà ch.ết là không còn ai cung phụng cho ông nữa đâu.”
Giọng đàn ông ngập ngừng rồi ừm một tiếng.“Viu!” Dường như có cơn gió lạnh vừa bay từ ngoài cửa vào.
“Thằng cháu trai nhà tôi nó không tin chuyện tâm linh. Tôi từng bảo nó đón tiên về mà nó không chịu.” Cụ bà bất lực đáp.
“Không sao, cứ bảo nó đưa linh vị của tôi xuống núi rồi để đâu đó trong nghĩa trang là được, tôi tự biết tìm người hữu duyên.”
Bà Tư im lặng một lúc mới lên tiếng: “Ông Hồ Tam nè, mấy năm nay người ta chuộng hỏa táng hơn nên hình như không có nghĩa trang đâu à nghen.”“Thằng cháu trai nhà tôi nó không tin chuyện tâm linh. Tôi từng bảo nó đón tiên về mà nó không chịu.” Cụ bà bất lực đáp.
Ông Hồ Tam: “…”
***
Bạch Chỉ vừa đi vừa hỏi: “Anh Hành… Chuyện ban nãy là sao đó?”“Để bà hỏi tiên gia giúp con.”
“Anh cũng đâu có biết, về nhà lẹ đi đã anh sợ muốn són ra quần rồi đây nè!”
Trời tối đen như mực, hai người vừa lon ton chạy vừa mở đèn pin trên điện thoại di động rọi đường. Lúc xuống dốc Bạch Chỉ trượt chân té ngồi xuống đất: “Ui da.”Có tiếng sột soạt vang lên từ trong nhà, nhoáng cái ngọn đèn 15W mờ mờ đã sáng lên. Đến lúc hai người vào nhà rồi Bạch Chỉ mới hiểu tại sao Triệu Bắc Hành lại dặn cậu đừng sợ.
Triệu Bắc Hành giật thót, vội kéo cậu đứng lên: “Có sao không?”Triệu Bắc Hành nhớ rõ sinh nhật Hoan Hoan nên đáp: “Mùng sáu tháng bảy ạ, sinh lúc tám giờ sáng.”“Qua đây, ngủ chung với anh.” Triệu Bắc Hành nhấc chăn lên rồi ôm cả người lẫn chăn vào lòng.
“Hình như em trẹo chân rồi…” Bạch Chỉ thử nắn cổ chân, cậu đau đến mức phải hít một hơi thật sâu.Bạch Chỉ ngạc nhiên, anh Hành nhà mình mà cũng làm chuyện thế này sao?Chương 41: Mời thần tiên
Triệu Bắc Hành ngồi thụp xuống bảo: “Leo lên anh cõng cậu về!”Bạch Chỉ hồi hộp kéo tay Triệu Bắc Hành, ban nãy chắc là trùng hợp thôi nhỉ? Không lẽ trên đời này có thần tiên ma quỷ thật sao?
Bạch Chỉ chẳng còn hơi sức đâu mà ngại ngùng. Cậu nhanh chóng choàng tay ôm cổ Triệu Bắc Hành rồi nằm nhoài lên người anh. Triệu Bắc Hành cắp đùi cậu lên, sau đó đứng dậy chạy như bay xuống núi.
Gió bấc ù ù bên tai, cành lá khô queo hai bên đường bay bay tạo nên những hình thù ma quái âm u. Bạch Chỉ nhắm tịt hai mắt, tiếp tục dựa vào tấm lưng vững chãi của Triệu Bắc Hành. Dường như có anh trên đời này khiến cậu chẳng hãi sợ chi nữa, dù có là thần tiên hay ma quỷ cũng thế mà thôi.
Lúc chạy về tới xóm và trông thấy ánh đèn, Triệu Bắc Hành bình tâm trở lại, anh vừa thở hồng hộc vừa thả chậm bước đi.“Bà Tư” nheo mắt bấm đốt ngón tay: “Mấy ngày trước mới gặp tai vạ đúng không?”
“Anh mệt không? Thôi cho em xuống đi.” Bạch Chỉ vươn tay xoa đầu anh.***
Triệu Bắc Hành xốc mông cậu lên lắc lư hai phát: “Người cậu có nhiêu kí lô đâu mà anh mệt?”“Hửm?” Triệu Bắc Hành sắp chìm vào giấc ngủ nên giọng điệu có hơi đặc âm mũi.
“Á…” Bạch Chỉ sợ ngã nên ghì chặt cổ anh, “Anh Hành ơi, ban nãy bà cụ bị nhập hả?”
Bạch Chỉ sợ thì có sợ thật đấy nhưng cậu tò mò lắm.
“Anh cũng không biết. Nay là lần đầu anh thấy bà Tư như thế á. Nghe đồn nhà bà Tư có cung phụng hồ tiên, ban nãy chắc là hồ tiên(*) nhập bà rồi.”
Anh run run nhận lá bùa, lòng kinh hãi khi thấy chân tay bà Tư bỗng trở nên nhanh nhẹn. Rõ là ban nãy bà ấy đi lại khó khăn vô cùng, thế mà giờ đã nhảy được luôn! Trông không sợ mới là lạ đó!Bà lão ngẩng đầu lên như đang nhìn Triệu Bắc Hành: “Bé nhà con sao?”*Hồ tiên là hồ ly tu thành tiên.“Bà Tư có nhà không ạ?” Triệu Bắc Hành đứng ngoài cổng hét to.
Trước đây Bạch Chỉ cũng từng nghe những câu chuyện ma quái kiểu này, thế nhưng đại đa số đều là chuyện bịa mà thôi. Cậu từng thấy người ta dùng khoa học để giải mã những chuyện đó rồi. Ví như trên tivi cũng có kẻ bảo mình mời được thần tiên nhập xác, còn biểu diễn cho mọi người xem nữa cơ. Sau kẻ đó được đưa đến bệnh viện kiểm tr.a thì mới hay là có bệnh tâm thần phân liệt trong người.Trời tối đen như mực, hai người vừa lon ton chạy vừa mở đèn pin trên điện thoại di động rọi đường. Lúc xuống dốc Bạch Chỉ trượt chân té ngồi xuống đất: “Ui da.”
Nhưng ban nãy bà Tư thật sự làm Bạch Chỉ sợ đấy, vì nhìn kiểu gì cũng không giống tâm thần phân liệt hay đóng kịch! Lúc bị nhập xong rõ ràng từ sức khỏe cho đến phong thái, cử chỉ hay giọng nói của bà Tư đều khác hẳn, khoa học không thể nào giải thích được chuyện này!
Gần đến cửa nhà Bạch Chỉ uốn éo đòi đi xuống. Triệu Bắc Hành biết đối phương ngại nên đành thả cậu xuống rồi dìu vào trong nhà.
Anh đưa lá bùa bà Tư viết cho mẹ, đoạn giải thích nguyên do Hoan Hoan cứ khóc suốt. Mẹ Triệu nghe xong thở dài, sau đó mang bùa đi đốt rồi pha tro chung với sữa bột, tối đến cho tHoan Hoan uống. Cu cậu uống xong chưa được bao lâu đã nằm trên giường đánh rắm, sau đó ị ra một đống phân đen thùi lui rồi hết khóc luôn.
Bạch Chỉ sốc! Bạch Chỉ sợ thì có sợ thật đấy nhưng cậu tò mò lắm.
Triệu Bắc Hành ngồi thụp xuống bảo: “Leo lên anh cõng cậu về!”Giờ cậu còn nói gì được nữa? Thôi nói chung thà tin là có còn hơn không ạ.
Buổi tối, Bạch Chỉ nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được. Dáng vẻ của bà Tư cứ in sâu trong tâm trí khiến hễ Bạch Chỉ nhắm mắt lại là thấy sợ hãi.
“Anh Hành…”
“Hửm?” Triệu Bắc Hành sắp chìm vào giấc ngủ nên giọng điệu có hơi đặc âm mũi.Cụ bà cong môi mỉm cười: “Chuyện nhỏ thôi, nhà con cúng tổ tiên nên hôm đó ông cố ở cạnh thằng cu rồi đưa tay phụ đón ấy mà. Do nó còn nhỏ đã đụng trúng người âm nên khó chịu tí thôi. Ta viết cho con một lá bùa, đem về đốt thành tro rồi hòa với sữa cho nó uống là hết ngay.”
“Em không ngủ được.” Bạch Chỉ ngồi dậy quây chăn quanh người, lưng cậu cứ thấy ớn lạnh mãi.
Triệu Bắc Hành ngáp một cái: “Làm sao, sợ hả?”
Bạch Chỉ không muốn thừa nhận nhưng cậu đành phải gật đầu: “Dạ…”“Không được phát ra tiếng động lạ, nhanh ngủ đi!”
“Qua đây, ngủ chung với anh.” Triệu Bắc Hành nhấc chăn lên rồi ôm cả người lẫn chăn vào lòng.Thôn Hậu Bối Câu có hơn trăm hộ gia đình, đại đa số đều là di dân tới, còn dân bản địa chỉ có tầm mười mấy hộ, nhà bà Tư là một trong số đó. Không ai biết bà Tư tên thật là gì, người ta chỉ biết bà mù lòa cả hai mắt, không con không cái, chồng mất từ sớm.
“Anh Hành ~” Ai đó lại bắt đầu uốn éo.
“Không được phát ra tiếng động lạ, nhanh ngủ đi!”