Chương 42: Tết đến rồi!
Nhoáng cái đã đến ba mươi Tết, mới sáng ra Bạch Chỉ đã giật mình tỉnh giấc vì tiếng pháo nổ.
“Ngủ nghê gì nữa, dậy lẹ lên.” Triệu Bắc Hành hớn hở bước vào phòng, quăng cho cậu một đôi tất màu đỏ.
“Cái này để làm gì thế anh?” Bạch Chỉ giở tất ra nhìn. Đây là loại tất bông dài từ thời xưa lắc xưa lơ, bên dưới có in thêm ba chữ “đạp kẻ xấu”.
*Đạp kẻ xấu là một phong tục dân gian khá thú vị ở Trung Quốc, người ta may hoặc dán “kẻ xấu” dưới đáy tất để tránh chuyện xui rủi vì mình đã “đạp” bẹp kẻ xấu dưới chân ấy.
“Này là vớ dành riêng cho vụ đạp kẻ xấu đó, xỏ vô là may mắn cả năm luôn.” Triệu Bắc Hành giơ chân kéo ống quần xuống, bản thân anh cũng mang một đôi y hệt Bạch Chỉ.
“Thay đồ mới đi, anh ra bắn pháo cái đã nha.” Nói rồi anh chạy vội đi.
“Dạ.” Bạch Chỉ ngoan ngoãn lấy áo len trong vali ra thay vào, đoạn soi gương rồi lặng lẽ ca thán: Đỏ rừng rực trông cứ y như là con hồng hạc ấy.
Vừa ra khỏi phòng cậu đã đụng mặt Triệu Bắc Lâm, cu cậu cười ngây ngô, vừa xoa lỗ tai vừa bảo: “Anh Bạch tỉnh rồi ha, cái áo len này đẹp ghê á.”
“Hơ… Thật hả?” Bạch Chỉ kéo tà áo, sao cậu lại không thấy thế nhỉ?
Mẹ Triệu đang bồng Hoan Hoan đặng cho ßú❤ sữa bột ở phòng phía đông, bé con nghịch ngợm, vừa uống vừa quơ chân đạp qua đạp lại.
“Tiểu Bạch dậy rồi à con.”
“Dạ, chúc cô năm mới vui vẻ ạ.”
“Vui chứ vui chứ, nhà mình vui hết.” Mẹ Triệu mỉm cười, bà càng nhìn càng thấy Bạch Chỉ dễ cưng, “Con bận cái áo len đỏ này dòm đẹp trai ghê á! Nói theo kiểu tụi nhỏ trên tivi là sao hén? À, nhìn ngầu như trái bầu!”
Bạch Chỉ đỏ bừng cả mặt, cậu ngượng đến mức co quắp cả ngón chân, thiếu điều chọc lủng cả giày: “Đẹp lắm hả cô?”
“Đẹp quá trời quá đất luôn! Con trắng trẻo nên bận cái màu này vô nhìn xinh lắm.” Mẹ Triệu cũng chẳng giỏi giang gì trong việc khen người, chỉ là Bạch Chỉ vừa hiền lành lại tri thức, không loi choi như đám khỉ nhà mình nên bà thích lắm.
“Nhờ con trông cháu tí, cô lại coi đậu cuốn hấp chín chưa đã.”
*Đậu cuốn là một món ăn đặc sản ở Đông Bắc, người ta trộn thịt băm với các loai rau củ và gia vị cho đều rồi trải miếng đậu hũ khô ra, quét thịt lên sau đó cuộn lại, đem đi hấp.
“Dạ.” Bạch Chỉ đón Hoan Hoan từ tay ẹ Triệu. Bé con không khóc tí nào, dường như Hoan Hoan rất thích chiếc áo len trên người cậu nên cứ vươn đôi bàn tay nhỏ bé ra níu áo lại. Bạch Chỉ gõ nhẹ đầu ngón tay lên mũi Hoan Hoan: “Gu thẩm mỹ của nhà nhóc ai cũng lạ kì y như nhau.”
Từ già tới trẻ ai cũng thích chiếc áo len màu đỏ của cậu hết.
Ngoài sân bỗng vang lên tiếng pháo nổ giòn giã, Bạch Chỉ hết cả hồn, bé con cậu đang bồng trong tay cũng giật thót một cái, Bạch Chỉ vội bịt tai Hoan Hoan lại. Triệu Bắc Hành lon ton chạy vào nhà, miệng cười tươi như hoa: “Vang không? Pháo ba anh mua năm nay nổ đã tai thiệt!”
Pháo nổ to quá Bạch Chỉ nghe không rõ nên bèn ôm Hoan Hoan bước tới cạnh anh, hỏi lại: “Anh nói sao cơ?”
“Không gì. Cậu mặc cái áo này đẹp ghê á!”
Thôi được rồi, đúng là gu thẩm mỹ nhà anh Hành y đúc nhau.
Pháo nổ hơn ba chục giây mới tắt, lỗ tai Bạch Chỉ cũng ù theo luôn. Triệu Bắc Bình và Triệu Bắc An bước vào phòng cười bảo: “Pháo xịn không anh hai? Trái nào trái nấy nổ ngon ơ, em đi lựa với ba đó.”
Tết đến rồi nên hôm nay bày hơn mười món, cái bàn nhỏ bình thường không thể chứa nổi nên ba Triệu bưng một cái bàn lớn vào. Mẹ Triệu trong bếp réo gọi các con phụ mang đồ ăn ra. Hai thằng út chạy ù vào, còn Triệu Bắc Hành kiễng chân lấy chai rượu trên nóc tủ xuống. Riêng Bạch Chỉ ôm bé Hoan Hoan ngồi trên giường lò, lặng lẽ nhìn cả nhà.
Đông vui quá à~ Đã bao lâu rồi cậu không được ăn Tết vui vẻ như vậy nhỉ?
Hồi nhỏ Bạch Chỉ cũng mong Tết đến lắm. Mỗi lần như thế cậu có thể mua rất nhiều đồ chơi, còn được bố mẹ lì xì cho nữa, nhưng dần dà lớn lên rồi cậu lại sợ ăn Tết. Bởi cứ đến những ngày này họ hàng sẽ luôn miệng hỏi cậu học hành ra sao. Sau đó Bạch Chỉ bỏ nhà đi, từ dạo ấy cậu chẳng biết mùi Tết đúng nghĩa là như thế nào.
Bạch Chỉ chợt nhớ lại lúc cậu và Trần Hạo cùng đón Tết năm ngoái. Thành Đô cấm bắn pháo hoa nên bốn bề vắng lặng như tờ, chẳng có cảm giác của ngày Tết. Bạch Chỉ đặt vài món ăn, cuối cùng hai người lại cãi nhau ngay đêm ba mươi chỉ vì chuyện ăn uống. Đơn giản là Bạch Chỉ không ăn được đồ quá cay, Trần Hạo lại càng cay càng tốt. Lúc đặt canh cá cay Tứ Xuyên, Bạch Chỉ cũng muốn nếm một chút nên dặn cay vừa đủ, ai ngờ Trần Hạo lại buông đũa, chê ăn không ngon rồi ôm điện thoại chui vào phòng ngủ.
Bạch Chỉ ăn bữa cơm đêm giao thừa một mình rồi ngủ thiếp đi trên sô pha lúc đang xem Gala cuối năm. Hôm sau cậu tỉnh dậy Trần Hạo đã ra ngoài, chỉ nhắn vỏn vẹn tin Wechat bảo hắn phải về quê thăm người thân.
“Ài… A…” Hoan Hoan vươn tay giật mạnh cổ áo khiến Bạch Chỉ bừng tỉnh.
“Sao đó bé cưng?” Bạch Chỉ véo nhẹ má Hoan Hoan một cái, thằng bé cười híp cả mắt lại, nước miếng chảy tèm lem.
Ban ngày ăn giản dị thế thôi, tối đến mới toàn món ngon!
Lúc chiều mẹ Triệu đã lọ mọ làm sủi cảo, nhân cần tây thịt heo tượng trưng cho sự cần cù chăm chỉ, nhân cải trắng thịt heo cầu chúc giàu có, bên trong còn có thêm một đồng tiền xu nữa. Ai mà may mắn cắn được miếng sủi cảo có nhân đồng xu tương đương với việc qua năm tài lôc đầy nhà.
*Chữ cần trong cần tây đồng âm với chữ cần trong cần cù, cải trắng () đọc là báicài, nghe na ná như()đọc là bǎicái với là hàng trăm, còn là tiền tài của cải, ngụ ý chúc giàu sang.
Đây là lần đầu tiên Bạch Chỉ nghe về những phong tục như thế này nên cậu hào hứng lắm. Đồ ăn đã chuẩn bị xong xuôi, bản tin thời sự trên tivi cũng vang lên lời chúc mừng năm mới và bắt đầu chiếu Gala mừng xuân. Bốn anh em nhà họ Triệu ngồi trên giường lò đánh bài, Bạch Chỉ ngồi sau lưng Triệu Bắc Hành ngó cả bọn cùng chơi.
“Hiểu không?” Triệu Bắc Hành nặn bài cho Bạch Chỉ nhìn thử.
“Hơi hơi ạ, nhưng em không hiểu làm sao mà biết con Ách với quân 4 đứa nào lớn hơn.”
Triệu Bắc Hành và mấy đứa em đang chơi “bào yêu”, một dạng bài chỉ có ở vùng Đông Bắc. Cứ hai người một cặp đấu với nhau, có thể đánh lẻ, đánh đôi hoặc đánh sáp như bài bình thường, chỉ khác là khi con Ách và quân 4 gặp nhau, một con Ách cộng với hai quân 4 có thể tạo thành một tổ hợp có sức công phá mạnh mẽ, điều khiển được cả 4 lá Ách.
*Bào yêu là một dạng bài chỉ có ở Đông Bắc, quy tắc đánh nó lạ lắm nên thôi next qua nha quý vị. Còn đánh sáp là đánh ra 3 quân bài giống nhau cùng lúc.
“Vô đi, anh chơi phụ cậu.” Triệu Bắc Hành đưa bài cho Bạch Chỉ, còn mình ngồi sau làm quân sư.
Triệu Bắc Bình và Triệu Bắc An một nhóm, Bạch Chỉ và Triệu Bắc Lâm cùng phe. Hai thằng út dường như có thần giao cách cảm của cặp song sinh nên chỉ cần liếc mắt một phát đã biết đứa kia muốn gì. Thêm nữa Bạch Chỉ lại là tay mơ, thành ra chỉ ngồi một chốc mà cậu đã khiến Triệu Bắc Hành bay sạch số tiền lẻ vừa thắng được ban nãy.
“Anh Hành… Hay anh vào chơi đi ạ, em sợ chơi nữa là anh nhẵn túi luôn.”
Triệu Bắc Bình bật cười: “Thôi anh Bạch chơi thêm hai ván nữa đi, em muốn làm giàu từ tiền của anh hai thôi à.”
Triệu Bắc Hành sút cho nó một phát: “Thằng mất nết, không nhường anh Bạch mày tí nào hết.”
Triệu Bắc An chen vào dỗ ngọt: “Nhường mà nhường mà, hai đứa em nhường ảnh ván này.”
Ván tiếp theo Bạch Chỉ vẫn thua, đống tiền lẻ trên bàn cứ thế mà vỗ cánh bay đi. Mẹ Triệu đặt dĩa trái cây lên bài, trong có táo được cắt sẵn, lê và hồng đông lạnh đã tan đá. Hai đứa Bình An sợ ngồi một mình với anh hai nên đã âm thầm chuồn về phòng nghịch điện thoại. Triệu Bắc Lâm ban sáng dậy sớm nên giờ có hơi buồn ngủ, nó chào một tiếng rồi chui về phòng chợp mắt để lát tới giờ cơm giao thừa còn dậy.
Mẹ Triệu và ba Triệu mải hầm móng heo trong bếp, quên luôn bé con đang nằm ngủ say. Trong phòng chỉ còn lại mỗi Bạch Chỉ và Triệu Bắc Hành. Cậu móc điện thoại ra gửi lời chúc mừng năm mới cho đám bạn, chốc lát sau điện thoại ting ting liên tục, mọi người thi nhau chúc lại Bạch Chỉ. Mẹ Bạch gửi cho cậu một bao lì xì 666 tệ, Bạch Chỉ mỉm cười nhận quà.
Bỗng dưng Tống Nhiên cũng gửi lì xì cho cậu: Chúc mừng năm mới nha Tiểu Bạch.
Bạch Chỉ lười đáp lại, chỉ tắt đi rồi tiếp tục lướt xem tin tức những người bạn khác. Ai ngờ Tống Nhiên mặt dày mày dặn lại gửi tin nhắn tới: Mở lì xì đi Tiểu Bạch, xem tớ cho cậu bao nhiêu nè!
Bạch Chỉ thuận tay bấm vào, 0,01 tệ…
Tống Tiểu Nhiên: Hahahahaha, bị lừa rồi kìa.
Một củ bạch chỉ: Rảnh ghê.
Tống Tiểu Nhiên: Tiểu Bạch đang ở đâu vậy nè?
Một củ bạch chỉ: Rồi liên quan gì tới cậu không?
Tống Tiểu Nhiên: Đừng thế mà, nói sao thì tụi mình cũng từng ngủ chung giường nha. Hồi xưa cậu với Trần Hạo thuê nhà không có tiền ăn, là tớ cứu giúp chứ ai.
Bạch Chỉ nhăn mày: Tự nhiên nhắc lại chi vậy, bộ hồi đó tớ chưa từng giúp cậu chắc?
Tống Tiểu Nhiên: Ừa ha, tụi mình từng thân thiết biết bao, giờ lại thành ra thế này.
Bạch Chỉ cười khẩy: Tại ai vậy ta?
Tống Tiểu Nhiên: Tớ chứ ai, tại tớ ti tiện *đáng yêu*
Bạch Chỉ lười tiếp lời. Người như Tống Nhiên vốn không biết xấu hổ, cậu cũng chẳng hơi đâu mà giận cho mệt người.
Tống Tiểu Nhiên: Tiểu Bạch, cậu ăn sủi cảo chưa?
Tống Tiểu Nhiên: Đông Bắc lạnh ghê, tớ muốn về nhà…
Triệu Bắc Hành lơ đãng xem tivi, thi thoảng lại ngó nhìn Bạch Chỉ rồi thầm than: Đang nói chuyện với đứa nào mà hăng hái vậy cà?
Cuối cùng anh không kiềm được phải ngồi nhích lại gần cậu. Chúc Tết bạn bè xong, Bạch Chỉ bắt đầu lướt bảng tin, sau đó đăng ảnh chụp cảnh tuyết rơi mà mấy hôm nay cậu chụp lên, không quên kèm thêm dòng trạng thái ra vẻ tâm trạng: Thời gian chẳng chờ một ai, nhoáng cái đã nửa đời người trôi qua.
Rất nhiều người nhấn nút like, Bạch Chỉ cười rồi cất điện thoại đi. Cậu vừa ngẩng đầu lên thì suýt đập vào cằm Triệu Bắc Hành.
“Khụ… Đang nói chuyện với ai đó? Thấy cậu đực cả mặt ra.”
Triệu Bắc Hành tức lắm, anh mù chữ nên không biết Bạch Chỉ đang nói gì, lòng dạ rối bời.
Chẳng lẽ đang trò chuyện với bạn gái cũ? Hay mẹ Bạch Chỉ mai mối người khác cho cậu ấy?
“Không ai hết, toàn bạn đại học với đồng nghiệp cũ của em thôi à.”
Bạch Chỉ nhìn anh: Quái lạ thật! Sao cậu cứ có cảm giác như đang bị chồng tr.a khảo ấy nhỉ? Chắc chắn là mình bị lú rồi!
“Ồ.” Triệu Bắc Hành khấp khởi trong lòng, bèn đưa điện thoại cho Bạch Chỉ. Cuối cùng anh cũng có thể danh chính ngôn thuận dựa sát lại gần cậu, nửa thân người bao bọc lấy Bạch Chỉ, lồ ng ngực áp vào lưng cậu. Nhịp tim đôi bên dường như đều đang tăng tốc.
“Anh kéo cả đám vô nhóm rồi gửi lì xì nha.”
Triệu Bắc Hành có hơn 30 người bạn trên Wechat, đại đa số đều là bạn làm ăn. Anh thêm Bạch Chỉ, Nhị Lương Tử, Thịnh Tử, Đại Hoa, Tôn Châu và Phác Tân Long vào nhóm Wechat có tên “Công ty TNHH buôn bán trái cây của anh Hành”.
“Úi? Anh Hành không biết chữ sao mà biết được ai là ai ạ?”
“Anh nhớ số điện thoại thôi.” Triệu Bắc Hành bấm bừa vào một tấm ảnh đại diện, ID Wechat trên đó chính là số điện thoại của họ.
Bảo sao mà…
“Anh muốn lì xì bao nhiêu đó ạ?”
“Sao cũng được, anh còn không biết máy anh có bao nhiêu nữa nè.” Bình thường mấy siêu thị nhỏ sẽ chuyển tiền qua Wechat cho Triệu Bắc Hành, anh không nhắc thôi chứ bên trong cũng phải mấy chục nghìn tệ.
Bạch Chỉ mở ra xem thử: Giỏi chưa, tài khoản Wechat có hơn 68 nghìn tệ cơ đấy!
“Đại gia, làm bạn với em đi!”
Triệu Bắc Hành thổi tóc cậu: “Học ba cái thứ này từ đâu đó? Mau dạy anh cách phát lì xì nào.”
Bạch Chỉ nắm tay anh, dẫn dắt anh ấn từng bước như thế nào, hai người cứ dính lấy nhau. Sau đó điện thoại của Nhị Lương Tử và những người còn lại bỗng nhận được cả đống bao lì xì. Mười tệ, năm mươi tệ, một trăm tệ, hàng loạt bao lì xì cứ thế nhảy ra ào ào.
Nhị Lương Tử hoảng hồn gửi tin nhắn thoại qua: Anh mất điện thoại rồi hả lão đại?
Triệu Bắc Hành nhếch miệng cười, đáp: Mừng tuổi tụi bây đó.
Đại Hoa: Cảm ơn ông chủ, anh hào phóng ghê!
Thịnh Tử: Anh mình chi tiền mạnh tay quá, xin cảm ơn!
Tôn Châu: Cảm ơn anh Hành ạ!
Phác Tân Long: Anh là đỉnh vãi! Em yêu anh áu áu áu áu áu!
Bạch Chỉ nghe thế bèn bật dậy, giật điện thoại đáp trả: “Yêu anh đây là tim bấy nhầy, dẹp mộng đi. Chừng nào lì xì của cậu nhiều hơn tôi thì may ra có cửa ha!”
***
Nhoáng cái đã đến nửa đêm, ai cũng đi thay đồ chuẩn bị cho bữa cơm đêm giao thừa. Tiếng pháo đầu tiên vang lên như tín hiệu lan truyền đi, nhà nào nhà nấy tuần tự đốt pháo. Triệu Bắc Hành châm điếu thuốc, sẵn sàng vào trận. Trong sân chất đầy mấy chồng pháo cuộn 30 nghìn viên, ngoài ra còn có pháo bông và pháo giấy. Mấy năm nay nhà họ Triệu phất lên nên mua toàn loại pháo sang xịn nhất, một hộp thôi cũng trăm tệ.
*Bên Trung có loại pháo gồm hàng trăm, hàng ngàn viên pháo xâu lại rồi cuộn thành cái bánh to tròn, ngoài bọc giấy đỏ. Đường kính vòng tròn càng lớn, pháo bên trong càng nhiều, người ta sẽ đặt tên theo số lượng viên pháo bên trong. Pháo 30 nghìn trong truyện là cục pháo to có 30 viên nhỏ bên trong, có loại lên tới cả triệu viên.
Triệu Bắc Hành nhón điếu thuốc châm pháo hoa trước. Ánh sáng màu đỏ bay vụt lên trời rồi bung ra, hóa thành một bông hoa rực sáng cả bầu trời đêm.
Bạch Chỉ ngẩng đầu khen ngợi: “Đẹp quá đi mất!”
Triệu Bắc Bình lập tức khoe: “Chứ còn sao nữa, pháo này là em với thằng An chọn đó.”
Triệu Bắc Lâm đứng bên kia đang đốt pháo giấy, viu rồi bùm một tiếng, âm thanh ầm ầm vang dội khiến Bạch Chỉ hoảng hốt bịt tai lai.
Mẹ Triệu vừa nấu sủi cảo xong, vội hét to: “Mở cửa đón thần tài!”
Triệu Bắc An lạch bạch chạy ra mở cổng, Triệu Bắc Hành đốt đống pháo xong bèn chạy tới bịt tai giúp Bạch Chỉ. Nhà họ Triệu đón chào năm mới trong tiếng pháo giòn giã như thế.
“Anh Hành ơi!”
“Hả?” Pháo nổ to đến mức không ai nghe được người khác đang nói gì.
“Em thích anh!” Bạch Chỉ mượn tiếng pháo nổ khỏa lấp lời tỏ tình của mình.
“Cậu nói sao?” Triệu Bắc Hành nghe không rõ nên ghé tai sát lại.
Bạch Chỉ thò lại gần tai anh, cười bảo: “Em bảo là chúc anh năm mới vui vẻ!”
Triệu Bắc Hành xoa tóc cậu, đáp lại bằng ánh mắt đong đầy dịu dàng: “Cậu cũng năm mới vui vẻ.”
998: Anh hai và chị dâu năm mới vui vẻ ha.
Faye: Xin chào mọi người, một tháng rồi không gặp. Tớ hơi bận nên giờ mới quay lại, cảm ơn vì đã chờ tớ. Cả nhà thấy giao diện mới của blog xinh hem, anh phó blog aka ông xã tớ làm đó haha XD
Đây là vớ đạp kẻ xấu nè:
Còn đây là món đậu cuốn:
Mình cuộn thịt với các loại rau, gia vị trong miếng đậu.
Sau đó mang đi hấp nha~
Bạn nào thắc mắc cục pháo cuộn mấy chục nghìn viên trông như nào thì có đây luôn: