Chương 47
Hắc Hàn Phong nhanh chống rời khỏi phòng bệnh, nhanh chân đuổi theo bóng dáng cô gái đang giận dữ kia. Nhưng khi đến cổng thì không thấy chiếc xe chở cô và anh đến đâu cả. Ánh mắt anh lộ rõ thâm trầm, nhưng lúc này một chiếc xe việt dã đừng lại trước mặt anh. Một người áo đen bước xuống, cũng kính mở cửa cho anh, anh lạnh nhạt bước vào. Lạnh giọng hỏi:
- “ Cô ấy đang ở đâu? ”
- “ Dạ. Chị dâu cho xe rời đi trước rồi ạ. Hướng đi là biệt thư “ Thiên Thanh”... Chị ấy còn nói từ giờ anh không còn là vệ sĩ của chị ấy nữa. Anh từ đến từ đâu thì về đó đi” Giọng cậu có chút rung rẩy đáp, không khí xung quanh cậu lúc này như muốn đông cứng. Khiến cậu không dám thở mạnh.
- “ Đi biệt thư ‘ Thiên Thanh’...” Anh lạnh lùng ra lệnh ‘ Hừ’
“ Không làm vệ sĩ nữa”, “ Đến từ đâu thì về từ đó ư ” thật nực cười, cô cho là anh là người cô kêu đến là đến đuổi thì đi sao? Được không làm vệ sĩ thì anh sẽ trực tiếp làm người đàn ông của cô, cô không còn lý do nào từ chối được anh...
- “ Dạ” tiếng nói của cậu vàng lên cậu cố gắng chạy thật nhanh để thoát khỏi người đàn ông đáng sợ kia, âm thầm cầu phúc cho chị dâu..
##########################
Tại biệt thư ‘ Thiên Thanh ’, lúc này Bạch Du Nhiên cô đã về đến nhà một thời gian. Cô đã yêu cầu tất cả người hầu người giúp việc về hết trong nhà chỉ còn lại mình cô.
Cô đến phòng bếp lấy rượu ra uống, bây giờ cô rất bối rối cô không hiểu bản thân mình đang bị gì? Tại sao, khi anh đối xử tốt với người con gái khác cô lại cảm thấy khó chịu và đau lòng? Thật sự, cô gặp Hắc Hàn Phong chỉ được vài lần không lẽ chỉ vì hai người có mối quan hệ xác thịt, nên cô mới có cảm giác bị phản bội. Cô không muốn anh ấy tốt với bất kỳ ai ngoài cô... cô đây là đang ‘ ghen’ sao. Không cô không thừa nhận....
Xong cô nở nụ cười nhưng nước mả tứ lại trào ra... Khóc ư? Tại sao lại khóc? Cô đã không khóc từ khi bà mất bây giờ lại khóc vì anh... Cô cười nhưng nụ cười có chút thê lương...
Hắc Hàn Phong bước vào vừa lúc nhìn thấy cô như vậy, thì rất đau lòng. Bao nhiêu tức giận? Bao nhiêu khó chịu muốn chừng phạt cô gái đáng giận này đều bị dập tắt. Anh không muốn nhìn thấy cô khóc, thật sự anh rất muốn cô khóc vì anh cười vì anh. Nhưng khi nhìn thấy giọt nước mắt cô rơi anh lại muốn thay cô gánh chịu mọi tổn thương và đau xót, chỉ muốn cô luôn vui vẻ và hạnh phúc..
Anh từ từ bước lại, nhẹ nhàng lao đi giọt nước mắt trên má cô và ôm cô vào lòng, dịu dàng nói:
- “ Sao em lại khóc, không phải người nên khóc là tôi sao? ” Giọng nói của anh có chút trêu chọc
Nhưng cô gái này thì lại tức giận một lần nữa đẩy anh ra, thấy anh không buông một lần nữa cắn mạnh vào vai anh. Dù cô cắn mạnh đến bao nhiêu cánh tay ôm cô vẫn không thay đổi, đến khi cô nếm thấy vị mặn của máu, thì khẽ rùng buông anh ra, rung rẩy nói:
- “ Anh điên rồi. Mau buông tôi ra”
- “ Anh điên. Phải anh điên lên vì em đấy! Bạch Du Nhiên em làm tôi phát điên” Anh giận dữ đáp lời, dứt lời anh hôn lên môi cô, cô phản kháng cắn mạnh vào môi anh. Anh như không hề biết đau điên cuồng hôn cô máu tươi hoà lẫn với nước bọt, lưỡi anh thì cuống lấy lưỡi cô cùng nhau dây dưa không dứt, nụ hôn của anh cuồng nhiệt lúc đầu cô còn phản kháng nhưng sau đó cùng anh dây dưa. Nụ hôn kết thúc khi cô không sức lực hơi thở như muốn cạn kiệt anh mới bằng lòng buông cô. Chờ khi cô ổn định hơi thở anh mới mở miệng nói:
- “ Em đây là đang ghen sao?”