Chương 21: Hiểu rõ hương vị của tình yêu
Hai nữ giáo viên từ ngoài trở lại văn phòng, vừa đi vừa thảo luận sôi nổi.
“Dựa theo kinh nghiệm hóng kịch của tôi, thì xe hoa đó phải đến chín trăm chín mươi chín bông.”
“Dám gửi hoa tới trường, chắc chắn không phải gửi cho học sinh, vậy chỉ có thể là giáo viên hoặc những nhân viên ở vị trí làm việc nào khác.”
“Người đẹp nhất và khí chất nhất trường chúng ta là cô giáo Linda Lâm, liệu có phải là anh chàng phú nhị đại hay tổng tài bá đạo nào đó gửi tặng cô ấy không?”
Cô giáo Linda Lâm của lớp A6 trên tay ôm cuốn sách tiếng anh, bước trên đôi giày cao gót, mặc cây đồ hiệu Chanel đi tới: “Đừng vu oan cho tôi, tôi độc thân, hiện tại cũng chẳng có ai theo đuổi cả.”
Hai nữ giáo viên lại bắt đầu suy đoán: “Vậy chẳng lẽ là cô giáo Tưởng dạy Mỹ thuật?”
“Hình như hôm nay là sinh nhật của cô giáo Tưởng, chắc chắn là cô ấy rồi.”
Cô giáo Quách chấm xong bài thi buông bút xuống, đứng dậy pha một ấm trà, nhàn rỗi tham gia và cuộc thảo luận, nhưng vẫn không quên nói đùa Ninh Thư: “Không chừng là gửi tặng cô giáo Ninh cũng nên.”
Ninh Thư vén tóc ra sau tai cười: “Sao có thể được chứ, em chẳng quen biết ai giàu có như vậy cả.”
Cô giáo Quách tính nhẩm một chút: “Thực ra chín trăm chín mươi chín bông hoa cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, nên ai cũng có thể mua, quan trọng là phải xem người đàn ông đó có được hay không.”
Ninh Thư: “Như vậy cũng không thể là của em.”
Tần Nguyệt Hương dựa vào lưng ghế cười: “Được rồi, không phải của mấy người chẳng lẽ là của tôi?”
Đàm Duyệt Nhiên đại diện cho lớp A1 vào lấy bài, cô nhóc to gan, dám trêu cả giáo viên: “Cô Tần của chúng em xinh đẹp như vậy, biết đâu lại đúng là của cô đó ạ.”
Ninh Thư nhìn Đàm Duyệt Nhiên một cái, sau đó lại nghĩ tới Trịnh Nam, cô định mở miệng nói gì đó thì bị Tần Nguyệt Hương chặn họng: “Cô giáo Ninh, sao cứ nhìn chằm chằm vào hoa khôi của lớp tôi thế?”
Ninh Thư lo lắng, cô không lo Trịnh Nam bởi vì giữa Trịnh Nam và Đàm Duyệt Nhiên không có gì cả, nhưng Nghiêm Lễ thì khác, một cô gái vừa bạo dạn lại vừa xinh đẹp thế này mà thích Nghiêm Lễ, xem ra vẫn chưa có ý định từ bỏ. Hơn nữa, lần trước mọi chuyện vẫn chưa được giải quyết triệt để, học sinh lớp A1 đổ lỗi cho Trịnh Nam vì đã lợi dụng Đàm Duyệt Nhiên, còn học sinh lớp A6 lại đổ lỗi cho Đàm Duyệt Nhiên vì đã lợi dụng Trịnh Nam, còn cố móc nối lôi kéo Nghiêm Lễ của lớp mình. Học sinh của lớp A1 lại cho rằng Nghiêm Lễ vốn là bạn học của lớp bọn họ, ngoại trừ số đông các nữ sinh ra thì những học sinh còn lại đều ủng hộ việc ghép đôi giữa Nghiêm Lễ và Đàm Duyệt Nhiên. Trịnh Nam và Đàm Duyệt Nhiên cũng không xin lỗi nhau, không ai cho rằng bản thân mình làm sai, người sai là đối phương. Nghe nói còn có một số đông bạn học đem việc này ra cá cược, xem cuối cùng chiến thắng sẽ thuộc về lớp A1 hay lớp A6. Sự tình tạm thời đang lâm vào bế tắc.
“Báo cáo.” Trịnh Nam người đại diện cho môn Ngữ văn của lớp A6 bước vào với tập bài vừa thu được trên tay: “Cô Ninh, còn năm bạn chưa nộp ạ.”
“Ba bạn chưa làm xong, nói trước khi tan học sẽ tự nộp cho cô, còn Tạ Thành Thành và Bạch Việt nói bài tập để ở nhà quên không mang ạ.”
Ninh Thư thầm cười lạnh một tiếng trong lòng, chưa làm xong thì nói là chưa làm xong, lại còn quên mang, mấy đứa này nghĩ giáo viên ngốc cả rồi hay sao?
Trịnh Nam và Đàm Duyệt Nhiên tình cờ gặp nhau trong văn phòng, nhưng cả hai đều coi như không thấy nhau, cứ thế phớt lờ đối phương.
Ninh Thư lôi Trịnh Nam đến một nơi không có ai ở ngoài hành lang: “Chín nghìn tệ lần trước mượn thầy Nghiêm để thanh toán tiền bữa ăn, các em định trả lại thế nào?”
Ninh Thư nghĩ thầm, ba mẹ thầy Nghiêm mất sớm, một mình vất vả nuôi em trai ăn học, thực sự chẳng dễ dàng gì, phải trả tiền cho người ta càng sớm càng tốt.
Trịnh Nam: “Em nói lớp trưởng không cần thu tiền của các bạn, vốn dĩ là em mời mà.”
Ninh Thư liếc mắt nhìn Trịnh Nam: “Sau này đừng làm vậy, mời các bạn đi ăn cũng cần có mức độ, không được xa hoa lãng phí, nếu muốn bày tỏ tình cảm với bạn bè thì chỉ cần mời các bạn uống nước ngọt là được rồi.”
“Trong lớp em là người hòa đồng nhất, lần này bầu chọn người làm đại diện cho môn Ngữ văn tất cả đều bình bầu cho em, việc đó cho thấy điều gì, chứng tỏ rằng các bạn đều tín nhiệm em, quý mến em.” Ninh Thư theo phản xạ muốn đẩy gọng kính trên sống mũi lên, nhưng sau đó mới sực nhớ ra mấy ngày nay mình đã không đeo kính rồi.
Chế độ cằn nhằn của cô không phải dùng kính làm công tắc, mà cứ hễ gặp học sinh là nó sẽ tự động được bật lên, như thể đây là một kiểu tài năng vậy, Ninh Thư nhìn Trịnh Nam: “Vậy nên, em không cần dùng tiền để duy trì tình bạn.”
Trịnh Nam tỏ vẻ phản đối: “Cái gì mà hòa đồng nhất ạ, đều là giả dối, bọn họ chọn em cũng là vì em nói sẽ mời bọn họ đi ăn.”
Ninh Thư nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc: “Trịnh Nam, em không thể đánh giá tình bạn một cách phiến diện như vậy được.”
Trịnh Nam nhìn ánh mắt Ninh Thư không chút sợ hãi, nhưng giọng nói hơi trầm xuống một chút: “Em cũng đâu có nói sai, lớp chúng ta vốn dĩ là kết bè kết phái ạ.”
Ninh Thư phản bác nói: “Hôm đó ở nhà hàng chẳng phải các em rất đoàn kết sao, chẳng có ai dám chỉ ra người hút thuốc.”
Trịnh Nam không nói thêm gì nữa, khi mà “Phạm tội” thì đúng là rất đoàn kết.
“À đúng rồi cô Ninh, hôm sinh nhật ba em, rất cảm ơn cô ạ, em còn tưởng ông ấy sẽ đánh em một trận cơ.”
Ninh Thư hẩy tay: “Không cần cảm ơn, cô cũng đâu có làm gì.”
Sau khi Trịnh Nam rời đi, Ninh Thư dựa vào lan can trầm mặc hồi lâu, tính đoàn kết của lớp A6 thực sự không được tốt lắm. Cô vừa ngẩng đầu lên liền thấy Nghiêm Kiều mặc bộ thể thao màu đen đang đi đến đây, anh đeo cặp kính gọng vàng, đang cúi đầu nhìn tài liệu, không hề phát hiện ra Ninh Thư.
Ninh Thư gọi anh lại: “Thầy Nghiêm, Nghiêm Kiều.”
Nghiêm Kiều ngẩng đầu nhìn Ninh Thư, hai mắt sáng ngời, anh tháo kính xuống, nhẹ nhàng cười: “Cô giáo Ninh.”
Ninh Thư đã nhìn thấy rất nhiều bộ dạng không tử tế của người đàn ông này khi ở riêng cùng anh, nó hoàn toàn mâu thuẫn với sự lịch lãm và tao nhã trước mặt lúc này. Cô luôn đoán rằng anh là một công tử nhà quý tộc bị lưu lạc, quan điểm này trước giờ vẫn không thay đổi.
Ninh Thư liếc nhìn tài liệu trên tay Nghiêm Kiều, bên trên là một bản danh sách: “Có phải sắp đến đại hội thể thao rồi không?”
Nghiêm Kiều gật đầu: “Học sinh đã bắt đầu đăng ký rồi, khối mười hai không tham gia.”
Điều này Ninh Thư biết, các lớp chuẩn bị tốt nghiệp, hàng năm đều bị loại khỏi đại hội thể thao, cô hỏi anh: “Lần này là chủ nhiệm Đào hay là hiệu trưởng không cho tham gia?”
Nghiêm Kiều nhìn Ninh Thư có chút kinh ngạc: “Cô muốn cho học sinh lớp mình tham gia à?” Dựa trên sự hiểu biết của anh về cô thì nếu có thời gian chạy vài vòng trên sân vận động thì không bằng ở lại lớp làm thêm vài bài tập còn hơn.
“Cả chủ nhiệm Đào lẫn hiệu trưởng đều không cho.”
Ninh Thư suy nghĩ một chút: “Được, tôi biết rồi.”
Nghiêm Kiều ừm một tiếng: “Nếu cần giúp đỡ thì cứ đến tìm tôi.”
Ninh Thư nói cảm ơn, nghĩ đến cuộc nói chuyện lần trước với chủ nhiệm Đào, vào buổi tối đi bắt mấy tên nhóc yêu đương sớm, Nghiêm Kiều đã biết hôm đó không phải ca trực ban của anh và Tần Nguyệt Hương, nhưng vẫn quyết định đi. Cô liền nhớ tới câu nói nổi tiếng của chủ nhiệm Đào: Tình yêu, càng hướng lòng thì càng muốn nỗ lực, càng cảm động lòng người.
Nghiêm Kiều thấy Ninh Thư có điều muốn nói nhưng lại do dự, nên liền đưa hai tay giữ lấy vai cô, nhìn chằm chằm cô nói: “Bất cứ chuyện gì cũng có thể nói với tôi.”
Ninh Thư: “Tôi không muốn cố ý tọc mạch vào chuyện riêng tư của anh.”
Nghiêm Kiều cau mày: “Bỏ cái giọng điệu khách sao đó của cô đi, tôi không thích.”
Ninh Thư: “Được, vậy tôi hỏi nhé.”
“Có phải anh thích Tần Nguyệt Hương không?”
Nghiêm Kiều nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt, không bỏ sót chút biểu cảm nào của cô: “Cô giận rồi à?”
Ninh Thư: “Không có, chỉ cảm thấy kỳ lạ, hôm đó rõ ràng anh đã xem bản danh sách phân công trực ban, nhưng lại nói với tôi rằng anh không biết. Có phải vì lo Tần Nguyệt Hương sẽ đến sân vận động một mình nên mới giả vờ chưa thấy bảng phân công đúng không?”
Nghiêm Kiều: “…”
Tại sao lại khác với những gì anh lên kế hoạch thế này?
Anh đưa tay lên vò mạnh mái tóc cô, khiến nó rối tung: “Cô thực sự không hiểu hay giả vờ không hiểu vậy?”
“Đừng có làm rối tóc tôi.” Ninh Thư hẩy hẩy tay Nghiêm Kiều: “Cả trường đều đang đồn thổi chuyện của anh và Tần Nguyệt Hương kìa.”
Nghiêm Kiều nhướng mày, ôm lấy ngực mình.
Ninh Thư lo lắng hỏi: “Sao thế? Chỗ nào không khỏe à?”
Nghiêm Kiều: “Tôi bị tức ngực, khó thở, hô hấp không nổi, có thể là do bị cô gái nào đó chọc giận, nên cơ quan hô hấp mới xảy ra vấn đề, có phải tôi sắp ch.ết rồi không?”
Ninh Thư có chút hối hận, tại sao khi nãy ra ngoài lại không mang theo thước kẻ, để lúc này có thể dùng nó đánh anh, đánh bằng tay chỉ tổ đau thêm, nhưng hiện tại cô lại cảm thấy có chút ngứa răng.
“Tôi có thể cắn anh một cái không?”
Nghiêm Kiều sờ sờ môi: “Cái, cái gì cơ?”
Ninh Thư: “Không, không có gì.”
Nghiêm Kiều nhìn Ninh Thư một cách nghiêm túc, rồi nói với cô: “Buổi tối hôm cô và chủ nhiệm Đào đi bắt tụi nhóc yêu đương sớm, tôi có đọc lịch trực ban, nhưng trăm phương nghìn kế, tương kế tựu kế không phải là vì Tần Nguyệt Hương, đã hiểu chưa?”
Ninh Thư suy nghĩ một chút liền nhận ra mọi chuyện không hề đơn giản: “Kiều muội, tỉnh táo lại đi, chủ nhiệm Đào đã kết hôn rồi.”
Nghiêm Kiều bẻ khớp ngón tay, gằn giọng nói từng chữ một: “Tôi cho phép cô nói lại lần nữa.”
Đương nhiên vừa rồi là Ninh Thư nói đùa, hôm đó khi cô bị tức ngực khó thở, anh đã hỏi cô có phải vì giận anh không.
Lại nhớ tới tâm tư con gái của Đàm Duyệt Nhiên, cố ý hẹn hò với Trịnh Nam để kích thích Nghiêm Lễ, Ninh Thư có lẽ cũng đại khái hiểu ra vấn đề, cô há hốc miệng: “Anh…Anh……”
Nghiêm Kiều nhìn xuống Ninh Thư, trong lòng cũng đoán được, có đến tám phần là cô sẽ từ chối anh, chỉ không biết cô từ chối là vì lý do gì.
Ninh Thư ngâm nửa ngày mới ra một câu: “Anh không có nhà!”
Trước đây, cô đã từng nói tiêu chuẩn chọn bạn đời của mình, hiền lành chất phác, có nhà có xe, anh biết điều đó.
Nghiêm Kiều bật cười khi nghe xong câu đó: “Được.”Anh cười rất tươi, không phải nhếch mép cũng không cười gượng gạo, nụ cười này vừa hiền lành vừa nhân hậu, giống như ánh mặt trời chiếu xuống sau khi mây đen tan biến.
Ninh Thư an ủi ngược lại Nghiêm Kiều: “Không phải tôi tôn thờ tiền bạc, mà là người nhà yêu cầu như vậy, chứ con người tôi không hề ngại việc hai người cùng nhau phấn đấu vun vén.”
Nghiêm Kiều dựa người vào lan can, nhướng mày: “Có phải cô lo lắng nếu tôi không mua được nhà sẽ không cưới nổi cô?”
Ninh Thư: “Ý tôi không phải vậy!”
“Cái gì mà cưới với không cưới chứ, vấn đề là anh tay không bắt giặc, cái gì cũng không phải bỏ, mà muốn có được một cô vợ, trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng vậy chứ!”
Nghiêm Kiều thấy giọng Ninh Thư càng lúc càng lớn, đến cả bị từ chối cũng thấy êm tai, đã lâu lắm rồi anh mới thấy vui vẻ như vậy.
Anh nói với cô: “Tôi sẽ khiến cô cam tâm tình nguyện gả cho tôi.”
Ninh Thư: “Không!”
Cô cẩn thận quan sát sắc mặt anh, cân nhắc lời nói, cố tỏ ra tử tế và không làm anh tổn thương: “Chúng ta vẫn nên làm bạn bè thì hơn.”
Anh nhìn cô: “Được.”
Anh biết hiện tại cô không thích anh, đối với việc anh “Hẹn hò” với Tần Nguyệt Hương, cô cũng chẳng thể hiện chút ghen tuông nào, ít nhất vẻ bề ngoài là như vậy. Nhưng ngày tháng còn dài, anh cũng chẳng cần vội vàng, hiện tại mối quan hệ vừa mới tốt đẹp, vừa giống như những người bạn, lại có chút mơ hồ hơn.
Dưới lầu đột nhiên có tiếng huyên náo, một chiếc xe hơi mui trần chở đầy hoa hồng đi vào. Ninh Thư quay sang tám chuyện với Nghiêm Kiều: “Đây có lẽ chính là những gì mọi người vừa bàn tán trong văn phòng, không biết là anh chàng phó nhị đại hay là một tổng tài bá đạo nào đó đang có ý định theo đuổi cô giáo Lâm hay là cô giáo Tường thì phải.”
“Dù sao thì cũng không phải là Tần Nguyệt Hương, cô ta đâu có hấp dẫn đến vậy.”
Nghiêm Kiều nhìn thẳng vào Ninh Thư.
Ánh mắt của anh giống như một người chồng lương thiện nhìn người vợ lung linh như hoa trước gió của mình, Ninh Thư bị nhìn chằm chằm đến mực toàn thân tê dại: “Sao anh lại nhìn tôi như thế? Cũng chẳng phải là tặng tôi đâu.”
Hơn nữa, nếu cô là người được tặng hoa thì cũng đâu có liên quan gì tới anh, vừa rồi cô đã nói rõ với anh rằng hai người chỉ nên làm bạn rồi mà.
Ánh mắt hai người va vào nhau, ánh mắt của anh sâu thẳm, có chút khác biệt so với trước đây.
Ninh Thư chỉ xuống lầu: “Chúng ta vẫn nên hóng chuyện vui thì hơn, xem ai xui xẻo bị anh chàng tổng tài bá đạo, ma xui quỷ khiến nào đó lại đi bày trò theo đuổi trước mặt toàn thể thầy cô và học sinh trong trường rồi bị ép vào tình tiết ngôn tình cẩu huyết thế này.”
“Cô giáo Ninh?”
Có ai đó ở dưới lầu đang gọi tên cô, lúc đầu chỉ là một người, sau đó trở thành một nhóm. Ngày càng nhiều học sinh và giáo viên tới xem, thậm chí đến hiệu trưởng cũng phải bước ra khỏi văn phòng với túi hạt hướng dương trên tay trái cùng lon Cocacola bên tay phải.
Cuộc sống trong khuôn viên nhà trường thật tẻ nhạt, một chút việc cỏn con màu hường cũng có thể được lên men thành đại sự.
Tiếng hò hét vẫn đang tiếp tục, thậm chí có thể so sánh với tiếng hò reo trong cuộc thi kéo co, vang dội cả khoảng trời: “Cô giáo Ninh, cô giáo Ninh.”