- Chương 1: Xin chào, cô giáo Ninh
- Chương 2: Ngốc
- Chương 3: Giờ học Thể dục đều nhường cho cô giáo Ninh
- Chương 4: Từ trước tới giờ chưa từng yêu đương
- Chương 5: Thư tố cáo
- Chương 6: Xin chút thời gian nói chuyện
- Chương 7: Từ chối khéo
- Chương 8: Phụ huynh học sinh cũng thích cô giáo Ninh
- Chương 9: Một bó hoa hồng
- Chương 10: Cô giáo Ninh muốn đi xem mắt
- Chương 11: Rất đẹp
- Chương 12: Thế này mới gọi là đàn ông, hiểu chưa?
- Chương 13: Dỗ dành cô ấy
- Chương 14
- Chương 15: Tiểu nhân giả tạo
- Chương 16: Bức thư tình
- Chương 17: Bóp nghẹt dấu hiệu yêu sớm khi còn ở trong nôi!
- Chương 18: Mặc áo nịt ngực quá nhiều
- Chương 19: Hẹn hò
- Chương 20: Trăm phương ngàn kế
- Chương 21: Hiểu rõ hương vị của tình yêu
- Chương 22: Có nhà mới cưới được cô ấy
- Chương 23: Phát tiết
- Chương 24: Mê hoặc nhân tâm
- Chương 25: Lòng tham không đáy
- Chương 26: Cẩu lương
- Chương 27: Chăm sóc và nuông chiều
- Chương 28: Tình yêu được ghi vào sử sách
- Chương 29: Suy nghĩ biến thái
- Chương 30: Muốn làm cô ấy đau
- Chương 31: Mất kiểm soát
- Chương 32: Hôn
- Chương 33: Cảm ơn em đã có mặt trên thế giới này
- Chương 34: Vun đắp tình cảm
- Chương 35: “Bảo bối lớn” của em
- Chương 36: Muốn ở cạnh người mình thích trong trận tuyết đầu mùa
- Chương 37: Chỉ vì muốn gặp mặt cô ấy
- Chương 38: Sự thật
- Chương 39: Động lòng
- Chương 40: Ninh Ninh, ở bên anh đi
- Chương 41: Cầm thú
- Chương 42: Mặt đỏ, tim đập
- Chương 43: Anh đến là để cướp người
- Chương 44: Nghiêm Kiều liếc nhìn thời gian, còn bốn mươi phút nữa là tới mười giờ: "Em vào nhà trước đi, anh ra ngoài xử lý ch�
- Chương 45: Em chỉ có thể thuộc về anh
- Chương 46: Nghiêm Kiều liếc nhìn thời gian, còn bốn mươi phút nữa là tới mười giờ: "Em vào nhà trước đi, anh ra ngoài xử lý ch�
- Chương 47: Dịu dàng và mạnh mẽ
- Chương 48: Chăn của em ấm hơn
- Chương 49: Chúng ta chỉ cần gặp mặt là yêu
- Chương 50: Số phận đã định
- Chương 51: Em Gái, Đừng Vội
- Chương 52: Thích được anh hôn
- Chương 53: Anh là cầm thú, anh là lưu manh
- Chương 54: Lật đổ bình giấm
- Chương 55: Trong văn phòng không có người
Edit: XiaoLiang
Văn án:
[Cô giáo ngữ văn và Thầy giáo thể dục.】
Tại cổng ra vào của trường học, Ninh Thư nhìn thấy học sinh của mình đang bị một tên lưu manh chặn lại.
Người đàn ông đó mặc một chiếc áo sơ mi hoa hoét lòe loẹt, đeo kính râm, cánh tay có xăm hình một con rồng, lúc này đang dựa người vào chiếc mô tô, trên môi còn ngậm điếu thuốc.
Ninh Thư vội vàng chạy tới tóm ngay lấy cậu học sinh, vừa lôi đi vừa mắng: “Tại sao em lại giao du với loại không ra gì đó hả?”
Học sinh: “Không phải đâu, cô ơi…”
Ninh Thư ngắt lời cậu: “Cái gì mà không phải, vừa nhìn đã biết anh ta không phải loại tử tế gì rồi.”
Học sinh: “Không phải đâu, cô ơi…”
Ninh Thư: “Cái gì mà không phải? Bài về nhà đã làm xong chưa, bài giảng đã học thuộc chưa?”
Học sinh: “Không phải thật mà, cô ơi…”
Ninh Thư: “Chạy mấy vòng quanh sân cho tôi ngay!”
Cứ thế cho đến buổi chiều, Ninh Thư gặp giáo viên thể dục mới chuyển đến ở sân vận động.
Áo sơ mi trắng bó sát cánh tay, đôi lông mày tuấn tú dưới cặp kính cận gọng vàng, giọng nói nhẹ nhàng như ngọc, đang đứng dưới ánh nắng khẽ gọi cô một tiếng: “Xin chào, cô giáo Ninh.”
Ninh Thư trầm mặc một hồi, cuối cùng đành phải nhắc nhở: “Hình xăm… Lộ ra ngoài rồi.”
Nghiêm Kiều: “…”
Một lúc sau, anh tháo cặp kính xuống: “Xem ra muốn giống một người tốt thật con mẹ nó khó.”
Văn án:
[Cô giáo ngữ văn và Thầy giáo thể dục.】
Tại cổng ra vào của trường học, Ninh Thư nhìn thấy học sinh của mình đang bị một tên lưu manh chặn lại.
Người đàn ông đó mặc một chiếc áo sơ mi hoa hoét lòe loẹt, đeo kính râm, cánh tay có xăm hình một con rồng, lúc này đang dựa người vào chiếc mô tô, trên môi còn ngậm điếu thuốc.
Ninh Thư vội vàng chạy tới tóm ngay lấy cậu học sinh, vừa lôi đi vừa mắng: “Tại sao em lại giao du với loại không ra gì đó hả?”
Học sinh: “Không phải đâu, cô ơi…”
Ninh Thư ngắt lời cậu: “Cái gì mà không phải, vừa nhìn đã biết anh ta không phải loại tử tế gì rồi.”
Học sinh: “Không phải đâu, cô ơi…”
Ninh Thư: “Cái gì mà không phải? Bài về nhà đã làm xong chưa, bài giảng đã học thuộc chưa?”
Học sinh: “Không phải thật mà, cô ơi…”
Ninh Thư: “Chạy mấy vòng quanh sân cho tôi ngay!”
Cứ thế cho đến buổi chiều, Ninh Thư gặp giáo viên thể dục mới chuyển đến ở sân vận động.
Áo sơ mi trắng bó sát cánh tay, đôi lông mày tuấn tú dưới cặp kính cận gọng vàng, giọng nói nhẹ nhàng như ngọc, đang đứng dưới ánh nắng khẽ gọi cô một tiếng: “Xin chào, cô giáo Ninh.”
Ninh Thư trầm mặc một hồi, cuối cùng đành phải nhắc nhở: “Hình xăm… Lộ ra ngoài rồi.”
Nghiêm Kiều: “…”
Một lúc sau, anh tháo cặp kính xuống: “Xem ra muốn giống một người tốt thật con mẹ nó khó.”