Chương 54: Lật đổ bình giấm
*Giấm, ăn giấm: được chỉ để nói về cơn ghen, ghen tuông trong tình cảm nam nữ.
Nghiêm Kiều ôm Ninh Thư vào nhà: “Đã gần mười hai rưỡi rồi, mau lên lầu tắm rửa nghỉ ngơi đi.”
Ninh Thư thấy biểu hiện của Nghiêm Kiều có chút kỳ lạ, tưởng rằng anh đang tức giận vì cô không nói với anh một tiếng đã chạy ra ngoài tìm người.
Cô liền tuột xuống khỏi người anh, giữ chặt cánh tay anh làm nũng: “Anh còn chưa gọi hồn về cho em.”
Nghiêm Kiều: “Gọi thế nào?”
Ninh Thư suy nghĩ một chút: “Trước đây em đã nhìn mẹ gọi hồn cho Ninh Sương một lần, chỉ cần anh vỗ vỗ lên bả vai em, gọi một tiếng Ninh Ninh, tiểu Ninh Ninh mau về nhà đi, thì em sẽ về, vậy là xong rồi.”
Nghiêm Kiều vỗ lên bả vai Ninh Thư bắt đầu hô: “Ninh Ninh, tiểu Ninh Ninh đã về nhà chưa?”
Ninh Thư ngẩng đầu, cong môi lớn tiếng đáp: “Về rồi.”
Sau khi "lễ gọi hồn" kết thúc, Ninh Thư lên lầu về phòng mình, nhưng lại chần chừ đứng ngoài cửa không chịu vào phòng, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Kiều.
Nghiêm Kiều có chút thất thần: “Sao thế?”
Trong đầu anh chỉ suy nghĩ về bóng lưng mà anh thấy ngoài cổng vừa rồi, có hơi giống Phương Danh Nhã, lại không giống lắm, con đường quá tối nên không thể nhìn rõ.
Ninh Thư cúi đầu, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi mình, âm thanh nhẹ nhàng, ngại ngùng nói: “Anh còn chưa hôn em.”
Nghiêm Kiều cúi đầu hôn lên môi cô một cái như đang ở trong văn phòng làm việc: “Ngoan, ngủ sớm đi, ngày mai còn phải lên lớp.”
Anh định ngẩng dậy, nhưng lại bị cô ôm ghì lấy cổ không buông, nên chỉ đành cúi người nhìn cô: “Sao em lại bám người thế này?”
Ninh Thư buông Nghiêm Kiều ra, bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Anh không thích em bám dính lấy anh à?”
Lúc trước, cô không cho anh hôn, thì anh lại hôn thật mạnh mẽ, bây giờ cho anh hôn rồi, anh lại chẳng nhiệt tình chút nào, nên cô có chút không vui, muốn làm nũng một chút.
Nghiêm Kiều bế Ninh Thư lên, thuận chân mở cửa phòng, đặt cô lên giường: “Thích, thích em bám chặt lấy anh.”
Anh cong môi: “Hay là hôm nay anh ở lại đây, không về phòng nữa nhé?”
Ninh Thư ôm chặt lấy chăn bông, đứng đắn nói: “Không được, đợi khi nào kết hôn mới được ngủ cùng nhau.”
Nghiêm Kiều lôi Ninh Thư ra khỏi chăn, đè cô xuống giường, thấp giọng hỏi: “Vừa rồi là ai đưa em về nhà?”
Ninh Thư: “Em tự về mà.”
Nghiêm Kiều lại hỏi, giọng điệu có chút lạnh lùng: “Nói thật với anh.”
Ninh Thư cho rằng những gì mình vừa nói hoàn toàn là sự thật: “Anh không tin tưởng em?”
Cô càng nói càng ấm ức: “Học sinh trong lớp mất tích, em đâu có rảnh đến mức ra ngoài hẹn hò với người đàn ông khác.”
Nghiêm Kiều cúi đầu cắn cô một cái, giọng nói trầm mặc: “Không được phép nói mấy chữ hẹn hò cùng người đàn ông khác.”
Ninh Thư: “Em nói là không thể, cũng đâu có hẹn hò với người khác thật.”
Giọng Nghiêm Kiều như bị bóp nghẹt: “Như vậy cũng không được nói.”
Ninh Thư: “Không phải là anh hỏi nên em mới nói sao?” Cô nghi ngờ rằng người đang đến kỳ đèn đỏ không phải là cô mà là anh mới đúng, đàn ông ghen còn vô lý hơn cả phụ nữ.
Ninh Thư cố gắng đẩy Nghiêm Kiều ra, anh quá nặng, đè xuống khiến cô thở không nổi.
Ninh Thư kể lại cuộc gặp gỡ Phương Danh Nhã ở phố Thiên Đường: “Anh ta đề nghị đưa em về nhà, nhưng em không đồng ý.”
Cô nâng cằm, chờ đợi anh khen ngợi, nhưng môi đột nhiên cảm thấy đau nhói, là do bị người đàn ông hung hăng cắn một cái.
Ninh Thư đau đến mức hét toáng, đạp mạnh lên người Nghiêm Kiều: “Anh cầm tinh con chó đấy à, hở ra cái là cắn người.”
Cô nếm mùi máu tanh nồng trên môi mình, môi bị anh cắn đến xước cả da, nhưng anh vẫn không chịu buông tha, bắt đầu cắn lưỡi cô, rồi đến mũi, má và vành tai. Cô cảm nhận rõ ràng được răng và môi anh, ban đầu là gặm cắn, sau đó lại cẩn thận an ủi. Hàm răng chắc khỏe và đôi môi mềm mại.
Anh cắn lên tai cô, hỏi: “Có yêu anh không?”
Ninh Thư bị anh làm cho khó chịu, trái tim như bị điện giật, cô không dám nói mình không yêu, nếu không anh sẽ giết ch.ết cô mất.
“Yêu.”
Nhưng người đàn ông vẫn chưa chịu buông tha: “Yêu ai?”
Ninh Thư đỏ mặt ôm cổ anh: “Yêu anh.”
Nghiêm Kiều: “Ai yêu anh?”
Có vẻ như anh rất thích kiểu dẫn dắt này, thích ép cô nói những câu không biết xấu hổ là gì: “Nói, ai yêu anh?”
Ninh Thư nâng eo, ngẩng đầu, xấu hổ nhắm mắt lại, giọng nói khẽ run: “Ninh Ninh, Ninh Ninh yêu anh.”
Sau đó, Nghiêm Kiều mới hài lòng, anh nhẹ nhàng xoa môi cô, cảnh báo: “Sau này không được phép nói chuyện với Phương Danh Nhã, nghe chưa?”
Ninh Thư cho rằng Nghiêm Kiều quá độc đoán: “Một giáo viên trong trường, trên đường gặp nhau đương nhiên không thể giả bộ là không nhìn thấy, như vậy quá mất lịch sự.”
Nghiêm Kiều vùi đầu vào ngực cô, dùng chóp mũi khẽ xoa, nhưng giọng nói lại chẳng hề dịu dàng chút nào: “Em muốn nói chuyện với anh ta cũng không phải là không được, chỉ cần có thể chấp nhận hình phạt của anh là được.”
Nói đến hai từ hình phạt, anh liền thúc vào người cô một cái rất mạnh. Ninh Thư cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể anh, lại bị anh va chạm đầy ám chỉ, khiến cả người có chút cứng ngắc.
Cô dừng lại vài giây mới có thể nói: “Anh đứng dậy.”
Nghiêm Kiều: “Không dậy.”
Ninh Thư: “Em sắp ướt đẫm rồi.”
Nghiêm Kiều: “…”
Quả táo Adam của anh khẽ cuộn, hô hấp trở nên vô cùng gấp gáp, giọng nói trầm thấp, khàn khàn, súyt chút nữa không phát ra được âm thanh: “Muốn anh sao?”
Ninh Thư: “Em phải đi thay băng vệ sinh.”
Cái va chạm đó của anh, khiến cô ra rất nhiều.
Nghiêm Kiều đứng dậy khỏi người Ninh Thư: “Em đến kỳ từ khi nào thế?”
Ninh Thư ngồi dậy: “Chiều nay, lúc đi tìm Phương Hãn Vũ.”
Anh cau mày, giọng điệu không vui: “Sao em không nói cho anh biết?”
“Ngồi xuống, đừng nhúc nhích.”
Anh xuống lầu rót một cốc nước nóng bưng lên, ngồi xổm trước mặt cô, ngẩng đầu nhìn cô: “Bụng có đau không?”
Lần trước khi nói chuyện với Tôn Hiểu Thiến, cô ấy nói rằng Ninh Thư tới phòng y tế trương khám bệnh là vì đau bụng kinh.
Ninh Thư nhận lấy cốc nước nóng hổi, uống một ngụm nhỏ: “Em uống thuốc giảm đau rồi, nên không đau lắm.”
Cô đang đến ngày đèn đỏ, anh không biết thương cô thì thôi, lại còn ức hiế͙p͙ cô, cắn cô đau điếng.
Nghiêm Kiều xưa nay chưa từng có người yêu, nên không biết cách chăm sóc con gái khi đến kỳ, nhìn cô nằm trên giường, sắc mặt tái mét, anh đi đi lại lại như người đàn ông đang chờ vợ trước phòng sinh, có cảm giác như không biết nên bắt đầu từ đâu. Anh vừa đi vừa search trên mạng, nhanh chóng bổ túc cho mình thêm nhiều kiến thức và cách chăm sóc phụ nữ khi đang trong kỳ kinh, cuối cùng anh bước đến bên cạnh giường, nói với cô: “Em đi tắm đi, anh xuống nấu cho em ít trà gừng đường nâu.”
Ninh Thư lấy trong tủ ra một bộ đồ ngủ, đang định vào phòng tắm tắm rửa, quay lại liền thấy Nghiêm Kiều đang nhìn chằm chằm vào cô: “Sao thế?”
Nghiêm Kiều bước tới đỡ eo Ninh Thư: “Anh sợ em trượt chân.”
Ninh Thư không khỏi bật cười: “Em đến kỳ chứ không phải mang thai.” Kể cả là đang mang thai đi chăng nữa, thì cũng không thể đi có hai bước đã trượt chân ngã ngay được.
Tuy rằng nói vậy, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy vô cùng ngọt ngào, đây là lần đầu tiên được chăm sóc cẩn thận khi đến đèn đỏ. Đây là trải nghiệm đầu tiên trong cuộc đời cô.
Trong khi Ninh Thư vào trong tắm rửa, Nghiêm Kiều vẫn đứng canh ở cửa phòng tắm, đến khi xác nhận cô đã ra ngoài an toàn anh liền trực tiếp ấn cô lên giường, thậm chí đến đắp chăn cùng làm giúp cô.
Ninh Thư nằm trên giường nhìn Nghiêm Kiều dùng mu bàn tay kiểm tr.a trán cô, cảm thấy có chút khó nói nên lời: “Em đến kỳ, thực sự không phải đang mang thai, cũng không có sốt.”
Nghiêm Kiều trầm mặc nhìn Ninh Thư, giống như một con búp bê bằng sứ, chỉ cần chạm vào sẽ có thể vỡ tan tành, đến nói chuyện cũng không dám lớn tiếng: “Nhiệt độ điều hòa đã được chưa?”
Anh hoàn toàn quên mất rằng bản thân mình chính là người vừa mới bắt nạt cô.
Ninh Thư thoải mái liếc nhìn anh một cái, đáp: “Được rồi.”
Gừng ở nhà không còn tươi nữa, nên Nghiêm Kiều đến nhà bếp ở Thanh Nịnh lấy một ít, sau đó nấu nước gừng đường nâu rồi vắt thêm ít nước chanh tươi, rồi bê lên lầu.
Ninh Thư nhận lấy, đang định uống lại thấy Nghiêm Kiều lấy ra một chiếc thìa, sau đó cẩn thận nâng cô dậy, để cô dựa vào lòng anh: “Anh đút cho em.”
Ninh Thư dứt khoát cầm lấy chiếc cốc, uống vài ngụm hết sạch rồi nằm lại vào chăn bông: “Em đến kỳ, không phải mang thai, cũng không sốt, càng không phải nằm một chỗ dưỡng thai.”
Nghiêm Kiều tắt đèn, để lại đèn ngủ, rồi cúi người hôn lên môi Ninh Thư: “Nửa đêm nếu cảm thấy không thoải mái, đừng chịu đựng một mình, anh ở ngay bên cạnh.”
Ninh Thư gật đầu, rồi nhắm mắt lại.
Ngay khi Nghiêm Kiều đi ra ngoài, cô liền ngồi dậy, xuống giường, đi đến nằm trên sofa ôm đống quà mà anh tặng mình. Nếu không làm vậy thì cô ngủ không nổi.
Ngày hôm sau, Ninh Thư mở cửa phòng ra, cúi đầu liên nhìn thấy một tấm thảm trải trên sàn, từ cửa phòng cô, xuống cầu thang cho đến tận cửa phòng khách.
Nghiêm Kiều từ trong bếp đi ra, trên người mặc chiếc tạp dề màu xám, đang cầm ly sữa nóng: “Bám vào tay vịn cầu thang rồi hãy đi xuống.”
“Thôi bỏ đi.” anh đặt cốc sữa trên tay xuống bàn: “Em đứng yên đó, anh đón em.”
Ninh Thư tung tăng nhảy nhót xuống lầu: “Thảm ở đâu ra thế này?”
Nghiêm kiều: “Phòng chứa đồ, khi mẹ anh mang thai Lễ Lễ, ba anh đã tìm người đến làm, để đề phòng trơn trượt.”
Ninh Thư ngồi xuống, cầm lấy ly nước ấm mà Nghiêm Kiều đưa cho: “Em không mang thai, thực sự không có mang thai.”
“Nếu em mà có thai thật, chắc anh khóc hết nước mắt mất rồi.”
Sắc mặt người đàn ông nhất thời thay đổi, trầm giọng nói: “Em muốn mang thai với ai?”
Ninh Thư tự tát vào miệng mình: “Tại em, em nói bậy.”
Ăn sáng xong, Nghiêm Kiều đánh xe ra khỏi ga ra, sau đó giúp Ninh Thư mở cửa, đỡ cô lên xe, lại lấy chăn đắp lên bụng cô.
Cuối cùng là đưa túi làm ấm tay qua: “Nếu thấy chỗ nào không thoải mái thì nói cho anh biết, anh sẽ lái xe từ từ.”
Chiếc xe dần dần lăn bánh ra khỏi khu Vĩnh Ninh Lý như một chú rùa. Ninh Thư dựa lưng vào ghế, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy hôm nay mình không phải là một giáo viên cấp ba nữa, mà là hoàng hậu đang đi du xuân.
Triệu Vũ Kiệt thấy xe của Nghiêm Kiều từ xa chạy tới liền đi đến gõ lên kính cửa sổ: “Đi từ nhà ra đây có vài bước chân mà cũng phải lái xe à?”
Nghiêm Kiều: “Chị dâu của cậu không được khỏe.”
Ninh Thư sợ Nghiêm Kiều nói lăng lung tung, liền chủ động lên tiếng: “Ăn linh tinh nên đau bụng, đau bụng thôi.”
Triệu Vũ Kiệt: “Vậy để tôi dặn tiểu Chu trưa này làm đồ ăn thanh đạm một chút.”
Chiếc xe di chuyển vào bãi đỗ xe của trường, Ninh Thư không đợi Nghiêm Kiều mở cửa liền bước xuống xe, cô không mấy yên tâm về anh: “Ở trường anh đừng có làm quá.”
Nghiêm Kiều đỡ cánh tay Ninh Thư: “Anh biết.”
Ninh Thư tách khỏi tay Nghiêm Kiều: “Thế này mà gọi là biết rồi à?”
Nghiêm Kiều: “Anh sợ em ngã.”
Ninh Thư đuổi Nghiêm Kiều đi, sau đó đi về phía tòa nhà dạy học, chuẩn bị đến kiểm tr.a học sinh ôn bài buổi sáng.
Bên cạnh có một học sinh chạy tới, còn dùng cặp sách che mặt, Ninh Thư không cần nhìn cũng biết là ai: “Tạ Thành Thành!”
Tạ Thành Thành vừa nghe thấy lập tức chạy nhanh hơn, Ninh Thư dường như đã hình thành phản xạ có điều kiện với việc đuổi bắt Tạ Thành Thành, lập tức định đuổi theo cậu. Đột nhiên bên tai nghe thấy một tiếng "Vèo", sau đó là một bóng người lao vụt qua. Tạ Thành Thành sững sờ khi bị Nghiêm Kiều tóm lại, rõ ràng vừa rồi cậu còn thấy thầy Nghiêm đang đi bên sân vận động.
Nghiêm Kiều nắm lấy cổ áo Tạ Thành Thành, ném tới trước mặt Ninh Thư: “Ngoan ngoãn một chút đi, em mà chạy là cô Ninh sẽ phải chạy đuổi theo, mấy ngày này cô ấy không được phép chạy.”
Sau khi Nghiêm Kiều rời đi, Tạ Thành Thành liền đi theo Ninh Thư đến lớp học.
Ninh Thư nghiêm mặt nói: “Hôm nay sao em lại đến muộn?”
Tạ Thành Thành vác cặp sách trên vai, gãi đầu gãi tai nói: “Hôm qua em làm bài tập đến khuya, nên sáng nay ngủ quên mất ạ.”
Ninh Thư: “Diễn, diễn tiếp đi.”
Tạ Thành Thành: “Được rồi, thực ra là em chơi game cùng Phương Hãn Vũ ạ, tâm trạng bạn ấy không tốt.”
Ninh Thư không thể hiểu: “Cô biết tâm trạng bạn ấy không tốt, nhưng tâm trạng càng không tốt thì càng nên để bạn ấy nghỉ ngơi mới phải, sao lại chơi game.”
Tạ Thành Thành cúi đầu, nhận lỗi như thường lệ, cậu kéo dài giọng: “Cô Ninh, em xin lỗi, em sai rồi.”
Ninh Thư liếc cậu một cái: “Cầm sách đứng ngoài cửa lớp học.”
Vừa quay đầu thì thấy Lâm Đình cũng đang đi tới, cô gái trước giờ luôn rất ngoan ngoãn, rất hiếm khi đến muộn, lần đầu tiên bị bắt gặp suýt chút nữa thì bật khóc: “Cô Ninh.”
Ninh Thư: “Không sao, đi vào đi.”
Tạ Thành Thành nhìn chằm chằm Lâm Đình, người còn đến muộn hơn cả cậu, đang bước vào lớp: “Tại sao bạn ấy lại được vào ạ?”
Ninh Thư: “Em có đến kỳ đèn đỏ hay không, nếu có thì em cũng có thể đi vào.”
Tạ Thành Thành: “…”
“Vậy thì em không vào vẫn hơn ạ.”
Ninh Thư nhớ rất rõ, ngày này tháng trước, Lâm Đình đã xin nghỉ tiết Thể dục và nói với cô rằng em ấy đến kỳ, bụng rất đau. Kỳ kinh của hầu hết tất cả học sinh nữ trong lớp cô đều biết. Một mặt là vì có thể chăm sóc các em ấy nhiều hơn, mặt khác là vì để ngăn việc các em ấy lấy lý do này để xin nghỉ học bừa bãi.
Ninh Thư đứng ở cửa sau phòng học nhìn vào trong. Sau sự cố của Phương Hãn Vũ, mặc dù không còn camera giám sát nữa nhưng kỷ luật trong lớp cũng đã tốt hơn rất nhiều so với lúc cô chưa nghỉ phép. Ngoại trừ các nam sinh ở dãy bàn cuối ra, các học sinh khác đều đang rất chăm chỉ ôn bài.
Ninh Thư mở cửa phòng học đi vào, đi tới phía sau Phương Hãn Vũ, cầm quyển sách lên gõ nhẹ vào đầu cậu ấy: “Ngẩn ngơ cái gì thế, đọc sách đi.”
Phương Hãn Vũ ngẩng đầu nhìn Ninh Thư, định mở miệng lại thôi, dường như có điều gì đó muốn nói.
Ninh Thư: “Nhìn cô làm gì, trên mặt cô có chữ à?”
Phương Hãn Vũ chỉ đành cúi đầu đọc sách.
Ninh Thư đi quanh lớp vài vòng, sắp hết giờ ôn bài thì gọi Phương Hãn Vũ ra ngoài: “Chiều và tối qua em đã đi đâu?”
Phương Hãn Vũ cúi đầu, tầm mắt rơi vào bên ngoài tòa nhà dạy học, giọng nói như bị bóp nghẹt: “Em không đi đâu cả, cứ tùy hứng đi dạo thôi, đến công viên Tân Hồ rồi về nhà ạ.”
Ninh Thư liếc cậu ấy một cái: “Bản kiểm điểm dài hai nghìn chữ phải gửi cho chủ Nhiệm Đào trước trưa nay, thái độ nhận sai thành khẩn một chút.”
Phương Hãn Vũ: “Hai nghìn chữ dài quá, em không muốn viết, cũng viết không nổi.”
Ninh Thư thấy cậu ấy như vậy, tức giận tới mức suýt chút nữa thì "sảy thai", à không phải, sút chút nữa thì đánh người: “Nếu em không viết, sẽ bị ghi vào học bạ.”
Phương Hãn Vũ thấp giọng nói: “Có ghi nhiều hay ghi ít cũng không khác gì nhau, đối với em mà nói cũng thế cả thôi ạ.”
Tạ Thành Thành đứng phạt một bên, có chút nhìn không nổi, chen vào một câu: “Bản kiểm điểm phải viết, nếu không chủ nhiệm Đào sẽ không bỏ qua cho cậu đâu, lúc đó cậu sẽ ch.ết thảm cho coi.”
Cậu nháy mắt với Phương Hãn Vũ, ý muốn nói mình có thể cho cậu ấy mượn bản kiểm điểm trước đây đã từng viết. Quả nhiên là Phương Hãn Vũ đã hiểu, liền nháy mắt lại với Tạ Thành Thành, nghĩa là tan học sẽ mời cậu ăn mì bò đậu hà lan ở cổng trường.
Ninh Thư không hiểu hai nam thanh niên đang nhấm nháy với nhau cái gì, liền quay đầu nhìn Tạ Thành Thành.
Tạ Thành Thành cầm quyển sách lên che mặt: “Cô Ninh đừng hiểu lầm, em không có quan hệ gì với lão Phương cả, em là người của Nghiêm Lễ.”
Ninh Thư: “Em im ngay.”
Phương Hãn Vũ hứa với Ninh Thư sẽ viết bản kiểm điểm và thừa nhận lỗi lầm của mình, lúc đó Ninh Thư mới tha cho cậu vào lớp.
Phương Hãn Vũ trở lại chỗ ngồi, bạn cùng bạn Nhậm Tử Ngang huých cậu ấy một cái: “Cô Ninh mắng cậu à?”
Phương Hãn Vũ: “Không, chỉ cằn nhằn vài câu thôi, không phải là cậu không hiểu cô ấy, cằn nhằn suốt ngày.”
Nhâm Tử Ngang ngẩng đầu nhìn về vị trí ngồi của Đinh Hạo Sơ và nói với Phương Hãn Vũ: “Chính là cái thằng nhãi kia tố cáo, con mẹ nó tôi đã sớm không vừa mắt nó rồi, ỷ vào thành tích của mình mà vênh váo.”
Phương Hãn Vũ liếc nhìn Đinh Hạo Sơ, sau đó nhếch miệng cười khinh bỉ, rồi lấy từ trong ngăn bàn ra một tờ giấy, chuẩn bị viết bản kiểm điểm.
Nhậm Tử Ngang khoác vai Phương Hãn Vũ, thấp giọng nói: “Có nên cho nó một bài học để trút giận cho cậu không?”
Phương Hãn Vũ viết vài chữ lên mặt giấy, đột nhiên ngẩng đầu nói: “Chiều nay tan học đến hiệu sách với tôi đi, tôi cần mua vài cuốn sách tham khảo.”
——
Dạy xong tiết học buổi sáng, Ninh Thư quay lại văn phòng. Trên bàn của cô xuất hiện chút đồ ăn nhẹ, quả óc chó, chà là, hạnh nhân, hạt điều… Bên cạnh còn có một cốc nước kỷ tử ngâm mật ong, độ ấm vừa phải. Ninh Thư chia đồ ăn vặt cho các giáo viên xung quanh.
Cô giáo Quách mở gói hạnh nhân ra, tủm tỉm cười: “Thầy Nghiêm đối xử với em thật tốt, vừa nãy chị xin cậu ấy còn không cho.”
Ninh Thư ăn một miếng mứt chà là, ngọt đến mức suýt thì rụng cả răng, híp mắt cười, hai má lúm đồng tiền hiện rõ.
“Cô Ninh?” Ninh Thư nghe thấy có người đang gọi mình, ngẩng đầu lên thì thấy Phương Danh Nhã, nên đứng dậy bước tới.
Hai người đi ra khỏi văn phòng, Phương Danh Nhã mở cuốn sách đang cầm trên tay, lấy ra một chiếc phong bì màu vàng nhạt, cười nói: “Có chút không nỡ trả thì phải làm sao?”
Ninh Thư cầm lấy, vội vàng bỏ vào túi: “Anh đợi một chút.”
Nói xong, liền quay vào văn phòng, lấy ra bài thơ viết cho Phương Danh Nhã, đưa cho anh ta: “Bài "Niệm nô kiều" mà anh muốn đây.”
Tờ giấy được cô cuộn trong một chiếc bìa cứng, bảo vệ rất cẩn thận, Phương Danh Nhã mỉm cười: “Cảm ơn, về nhà tôi sẽ đóng khung rồi treo nó vào thư phòng.”
Ninh Thư có chút ngượng ngùng: “Đừng, ba anh là một nhà thư pháp nổi tiếng, treo chữ của tôi chắc chắn sẽ bị chê cười.”
“Thật kỳ lạ, trong nhà chúng tôi người viết chữ toàn là đàn ông, phái nữ hình như không có tài trong lĩnh vực này, mẹ tôi và cả hai cô đều viết không được đẹp.” Phương Danh Nhã nâng niu cuộn giấy, sau đó mở ra xem, rồi chân thành thốt lên: “Mỹ nữ trâm hoa.”
Từ nhỏ Ninh Thư đã luôn tự hào về thành tích học tập cũng như chữ viết của mình, cô cũng rất thích được người khác khen ngợi, đây chính là một loại công nhận sự tồn tại của cô trên thế giới này.
Cô mỉm cười, ánh mắt sáng ngời nhìn Phương Danh Nhã, nói: “Cảm ơn anh.”
Mỹ nữ trâm hoa là một câu thành ngữ mô tả sự duyên dáng và tươi mới đầy màu sắc của thư pháp. Ninh Thư là giáo viên dạy Ngữ văn, nên cô có thể hiểu ngay được rằng Phương Danh Nhã đang khen chữ viết của mình. Nhưng cũng có một số người nghe không hiểu, ví dụ như người họ Nghiêm nào đó vừa mới đi lên cầu thang chẳng hạn. Mỹ nữ trâm hoa, nghe như đang khen một người con gái rằng bạn đẹp như một bông hoa. Là lời tán tỉnh con trai dành cho con gái.
Anh liếc nhìn cuộn giấy trên tay Phương Danh Nhã, hai chữ "Tiểu kiều" đập ngay vào mắt. Lần cuối cùng anh nhìn thấy nó là ở trong phòng làm việc ở nhà, rõ ràng cô nói là viết cho anh, vừa mới đó đã tặng cho người đàn ông khác rồi, còn cười với người ta nữa.
Vẻ mặt anh mang theo vẻ lạnh lùng sâu sắc, đứng nơi khuất bóng nắng, nhìn cô, nhìn bọn họ. Tại sao cô có thể nói dối anh, còn tươi cười với người đàn ông khác vậy chứ? Việc này chẳng ngoan chút nào.