Chương 42: Đại Mạo Hiểm
Bởi vì sự kiên trì đến ương ngạnh của cô cháu gái, Lục Hoài Nhu không thể làm gì khác được cuối cùng vẫn phải ký tên vào tờ hợp đồng hợp tác tham gia show truyền hình kia.
Cũng vì thế mà tổ biên bịch phải xây dựng chủ đề tương đối khác biệt so với các show trước.
Các tập đầu tiên chủ yếu là dã ngoại bên ngoài.
Vừa hay đúng dịp Chúc Chúc nghỉ hè, nhân cơ hội này cô bé được cùng ông đi du lịch khắp các vùng miền trong nước, cảm thụ thiên nhiên tươi đẹp, muôn màu. Đây quả là cơ hội khó có được.
Trước khi lên đường, Lục Chúc Chúc hưng phấn đến mất ngủ, mới sáng sớm đã đánh thức Lục Hoài Nhu còn đang lơ mơ chưa tỉnh, dậy bắt đầu đóng gói hành lý.
Lục Hoài Nhu vừa ngáp vừa giúp cháu gái bỏ va ly nhỏ in hình anime ngộ nghĩnh vào trong xe.
Lục Tuyết Lăng mang đeo găng tay trong suốt, cùng một cây dù trong, chầm chậm đi xuống lầu.
Lục Hoài Nhu thấy bà chị mình cũng thu thập hàng lý đi theo, thì không khỏi kinh ngạc: “Hình như chỉ có em tham gia show truyền hình này với Chúc Chúc thì phải.”
Lục Tuyết Lăng: “À ừ. Chị đâu có tham gia đâu.”
“Không đi quay thì chị xem náo nhiệt làm chi?”
Lục Chúc Chúc thò đầu nhỏ ra khỏi cửa xe, phấn khởi nói: “Bà nói muốn đi theo làm trợ lý cho Chúc Chúc đó ông.”
“Trợ lý cho con”
“Vâng ạ! Bà là trợ lý vàng của con đó.”
Lục Hoài Nhu quay đầu về phía xe, nhìn kiểu đầu chải chuốt cầu kỳ bóng lộn hôm nay của Ellen.
Ellen đang vuốt kiểu tóc bóng lộ của mình, bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh giá đánh thẳng vào lưng, rùng mình quay đầu, phát hiện Lục Hoài Nhu đang nhìn mình, ánh mắt thâm trường, ý vị sâu xa, bên trong còn có sự ghét bỏ không hề che giấu.
Ellen: …
Tôi đã làm gì sai sao?"
Ngày đầu tiên cặp ông cháu nhà họ Lục tham gia show truyền hình, siêu sao Lục Tuyết Lăng trở thành trợ lý của cô nhóc Lục Chúc Chúc, chỉ riêng việc này cũng đủ khiến đám người xem hưng phấn đến phát điên.
[Có thể để chị Cherlyn tự nguyện làm trợ lý, cô bé Chúc Chúc này dù chưa xuất đạo nhưng đã đứng trên đỉnh cao vinh quang rồi.]
[Đã bắt được trọng điểm địa vị của oppa trong gia đình.]
[Cả nhà này đều vô cùng sủng ái cô cháu gái.]
[Ôi mẹ ơi chờ mong chuyến đi này ch.ết mất! AAAAA!]
…
Tổ tiết mục lái xe ra khỏi thành phố, xuống cao tốc liền chuyển lái đi vào một con đường quốc lộ nhỏ, tĩnh mịch, thanh u.
Trước đây ba mẹ bận rộn công việc, cơ hội được ra ngoài du lịch của Chúc Chúc vô cùng ít ỏi. Lần này khó có dịp được cả nhà đi chơi, cô nhóc cực kỳ phấn khích, vừa ngồi trên đùi Lục Hoài Nhu vừa ngâm nga hát, chút chút lại ngó đầu ra ngắm nhìn quang cảnh qua khung cửa kính, chiêm ngưỡng vách núi treo leo, hùng vĩ, và màu xanh thăm thẳm của rừng già.
Lục Hoài Nhu vốn định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, kết quả bị cháu gái rượu đạp cho một cái, anh khó chịu nói: “Con có thể yên tĩnh một chút được không?”
Lục Chúc Chúc dí mặt vào cửa kính ô tô, cầm điện thoại chụp ảnh, ghét bỏ đẩy gương mặt đang chắn tầm nhìn của Lục Hoài Nhu: “Ông che mất cảnh đẹp của con rồi.”
Cứ như thế thần nhan không thể xâm phạm của Lục Ảnh Đế bị tiểu quỷ thẳng tay ấn vào thành ghế tựa. Anh thở phì phò tức giận nhưng không thể phản kháng, chỉ đành đè nén cục tức, nhẫn nhịn chờ tiểu quỷ nhà mình chụp xong.
Trên mạng, các anh hùng bàn phím bắt đầu điên cuồng bão bình luận.
[Cả địa cầu này chỉ sợ chỉ có cô nhóc Chúc Chúc là dám trực tiếp đẩy khuôn mặt với giá trị nhan sắc kim cương kia đi không thương tiếc như vậy.]
[Thế mà cũng không tức giận? Chị đây chắc cần thay đổi nhận thức về Lục Hoài Nhu rồi!]
[Đây gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mọi ngừi iêuuu ưi!!!!! Nhìn ánh mắt kia là hiểu mấy năm này vị ông nội trẻ của chúng ta phải trải qua bao nhiêu uất ức rồi.]
[Lục Chúc Chúc, chị đây yêu em ch.ết mất.]
…
Xe dừng lại tại chân núi, khách sạn nằm giữa sườn núi. Bởi thế đoạn đường tiếp theo phải đi bộ.
Lục Hoài Nhu nhìn cầu thang đá dài tít tắp, dốc đứng, quay đầu nhìn cameraman: “Thật sự phải leo núi sao? Đùa à?”
Cameraman lắc lắc đầu: “Tổ biên kịch chưa từng nói đùa, Lục lão sư, mời anh.”
Lục Chúc Chúc đeo một chiếc balo nhỏ màu vàng nhạt trên lưng, xoay cổ chân, cổ tay, làm vài động tác khởi động giãn cơ, xem ra đã không kìm nổi được hưng phấn muốn bắt đầu tiết mục đại mạo hiểm.
Lục Tuyết Lăng cũng đổi giày leo núi, dắt tay Chúc Chúc chuẩn bị xuất phát.
“Đi thôi.”
“Ông nội nhanh lên.”
Lục Hoài Nhu nhìn cầu thang dốc đứng, như thể không có điểm dừng, ánh mắt đầy uy hϊế͙p͙ liếc camera man, thể hiện tâm trạng vô cùng khó chịu.
Cộng đồng mạng lại được phen nhốn nháo.
[Lão hổ xù lông cuối cùng lại bị tổ sản xuất phũ ngược hahahahaha. Cười ch.ết tôi rồi.]
[Tổ tiết mục cũng quá ác rồi.]
[Tổ tiết mục xin hãy bảo toàn tính mạng nhé.]
[Anh trai quay phim đủ cứng.]
“Ông nội, sao ông vẫn ở dưới đó thế!” Lục Chúc Chúc cả người tràn đầy tinh lực, đã thoăn thoắt leo được nửa đường, đứng chống nạnh, hét to: “Mau lên đây đi.”
Lục Hoài Nhu chẳng thể làm gì khác, chỉ đành kiên trì leo lên.
Tất cả hành lý đã được vận chuyển bằng cáp treo đến khách sạn, nhưng mà các đồ vật tùy thân và nước vẫn để trong balo đeo theo người.
Lục Chúc Chúc ban đầu còn sức lực tràn trề, nhưng chẳng bao lâu đã mệt mỏi thở hồng hộc, mặt mũi xám ngoét, ỉu xìu.
Trái lại Lục Hoài Nhu mặc dù cực kỳ ghét leo núi, nhưng thể lực của anh quả thực tốt không còn gì để bàn cãi, leo liên tiếp hơn trăm bậc thang hơi thở vẫn đều đặn, ổn định.
“Ông nội…. Chúc…. Chúc Chúc không leo được nữa!” Lục Chúc Chúc kéo bàn tay Lục Hoài Nhu, thở hổn hển nói: “Không đi được nữa á!”
Lục Hoài Nhu tóm lấy bím tóc nho nhỏ của nhóc cháu, trêu ngươi: “Vừa rồi không phải còn có tinh thần lắm cơ mà?”
“Người ta còn bé nha.”
Lục Hoài Nhu: “Còn bé thì sao, ông còn…”
“Là người già đó.” Bốn chữ này chuẩn bị bay ra khỏi miệng, lại bị anh dùng sức nuốt xuống.
Bão bình luận lại bắt đầu rôm rả ---
[Nói đi, anh là cái gì?]
[Không phải là 3 chữ tiểu nữ đang nghĩ đó chứ? Ha ha ha ha.]
[Không thể nào, không thể nha. Lục ba tuổi của chúng ta sao có thể thừa nhận 3 chữ kia.]
Nhìn ý cười giảo hoạt trên mặt Lục Chúc Chúc, Lục Hoài Nhu biết, tiểu quỷ nhà mình vừa xài skill gài bẫy ông nội. Trong hai năm qua, mỗi ngày anh đều phải vắt óc đấu trí, đấu dũng với tiểu quỷ này, sớm đã thuộc lòng các loại chiêu thức của nhóc con nhà mình, không thể nào mắc lừa một cách lộ liễu như vậy.
Lục Hoài Nhu sửa lời nói: “Con đường mình tự chọn, có bò cũng phải tự bản thân đi đến đích.”
Lục Chúc Chúc thấy ông nội uyển chuyển né chiêu, thế là bắt đầu chuyển qua chiến thuật nũng nịu, ôm chặt cánh tay ông: “Ông nội! Con mỏi đến độ muốn rụng chân rồi ấy.”
“Mấy năm nay, bình quân ba ngày con rụng chân một lần, mỗi lần đến lúc rửa bát thì rụng tay. Tiểu quỷ này, hay con thay đổi cú pháp khổ nhục kế đi cho mới mẻ, ví dụ như rụng mất óc chẳng hạn.”
“...”
Cô nhóc chơi chiêu xấu không thành, lớn lối chống nạnh, lật bài nói: “Lục Hoài Nhu, ông nhất định không chịu cõng con hả?”
Lục Hoài Nhu trầm mặt: “Nói lại, vừa gọi ông nội con là gì?”
Hai ông cháu giằng co giữa sườn núi hơn 20 giây, cuối cùng vẫn là Lục Chúc Chúc mềm mỏng, hiểu chuyện, xuống nước làm hòa trước, tung tuyệt chiêu cuối cùng, thút thít xoa xoa ống tay áo ông nội: “Là người ông nội tốt nhất thế gian này ạ.”
Cư dân mạng:
[Lục Chúc Chúc, con có cốt khí chút được không!!]
[Dừa lắm.]
[Ha ha ha ha Cool không quá 3 giây.]
Lửa giận nhất thời của Lục Ảnh Đế cứ thể bị câu “người ông nội tốt nhất thế gian” hoàn toàn dập tắt. Rốt cục anh ngồi xổm xuống, để Lục Chúc Chúc leo lên lưng, cõng cô nhóc lên đến khách sạn.
Cõng một người, dù là một cô bé, rõ ràng cũng khiến anh mất sức rất nhiều, hô hấp bắt đầu gấp rút. Anh quay đầu, nhìn cameraman: “Thật đúng là, các cậu nhẫn tâm để chúng tôi leo núi đó hả?”
Cameraman lập tức thẳng thắn gật đầu: “Chẳng lẽ là đùa anh?”
“Không thể làm dáng một chút, sau đó biên tập lại không phải được rồi sao? Tổ hậu kỳ chẳng phải có thể cắt ghép mọi thứ không hề giả trân à?”
Cameraman: “Lục lão sư, xin hãy cẩn trọng lời nói, hành động, chúng ta đang quay trực tiếp đó.”
“...”
Tức ch.ết mất.
Đây là cái loại show truyền hình gì vậy? Chắc chắn không phải có thù với Lục gia nhà anh nên lấy công báo thù tư đấy chứ.
Lục Chúc Chúc ghé đầu trên vai ông nội nằm nghỉ một lúc, giờ đã khôi phục thể lực, tinh thần lại phơi phới, cầm điện thoại phấn khởi quay chụp cảnh núi rừng.
“Ông nội, công việc bình thường của ông đều thế này sao? Ra ngoài du lịch, ngắm sơn thủy hữu tình.”
Lục Hoài Nhu: “Nghĩ gì thế? Thiên hạ lấy đâu ra công việc tốt như vậy.”
“Thế nhưng chương trình [MẠO HIỂM CÙNG ÔNG NỘI] này là thế nha, được ra ngoài du lịch, còn free, bao ăn ở, không tốn tiền nữa, cũng chẳng cần làm việc vất vả.”
Lục Hoài Nhu: …
Nhóc đương nhiên là nhẹ nhàng rồi, cũng không nhìn hoàn cảnh hiện tại một chút, xem mình đang ngồi lên lưng ai.
Hai ông cháu một lớn một nhỏ chậm rì rì đi lên núi, vừa nói mấy thứ chuyện vụn vặt đời thường, đến lúc hoàng hôn mới lên đến giữa lưng chừng núi.
Lục Tuyết Lăng không quấy rầy hai ông cháu Lục Hoài Nhu quay chương trình, một mình một người bước như bay lên núi, thảnh thơi ngồi trong hoa viên biệt thự uống trà, chờ bọn họ ---
“Hai người đi chậm quá, chị chờ ở đây hơn một tiếng rồi đó.”
Lục Chúc Chúc nói: “Là tại ông nội đi chậm đó bà.”
Lục Hoài Nhu bỏ mũ lưỡi trai xuống, xoa xoa mồ hôi trên mặt: “Ai nha lương tâm của ai đó có lẽ bị chó tha rồi.”
Cõng tiểu quỷ này cả đường đi, giờ thì hay rồi thấy đồng bọn lập tức quay ra chê bai ông nội đi chậm.
Lục Chúc Chúc nhảy xuống khỏi lưng Lục Hoài Nhu, chạy như một cơn gió đến hoa viên căn biệt thự, vừa ngắm nhìn khung cảnh xung quanh vừa kinh ngạc thốt lên: “Thật là đẹp nha! Chúng ta thực sự được ở đây sao ạ?”
Lục Tuyết Lăng cười: “Đúng thế. Mấy ngày nay chúng ta sẽ ở đây đó.”
“Quá tuyệt vời ạ!”
Căn biệt thự này được bao bọc bằng tường trắng, lợp ngói xám, hàng rào trắng nhỏ bao quanh, dây bìm bìm cùng lục la uốn lượn trên tường. Suối nước nhỏ thanh u, lịch sự uốn lượn giữa sân chảy đến giàn hoa lan quý hiếm sát cạnh tường.
Các gian phòng được bày trí cực kỳ đơn giản, những vẫn giữa được nét trang nhã, hiện đại và thời thượng.
Lục Chúc Chúc hưng phấn nói: “Đẹp quá ông ơi, Chúc Chúc có ở đây 100 năm cũng được.”
Lục Hoài nhu quay đầu, thỏa mãn nói với cameraman: “Xem ra các cậu kéo được không ít nhà tài trợ hào phóng nhỉ?”
Cameraman muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn quyết định giữ im lặng.
Đúng lúc này, Dương Duệ một thân quần áo xám trắng đơn giản, tiêu sái bước đến từ hành lang phủ kín hoa leo bên cạnh, vui vẻ nói: “Hoan nghênh mọi người, cả đường đã vất vả rồi, xin mời vào.”
Lục Hoài Nhu theo phản xạ bảo hộ Lục Chúc Chúc phía sau, chỉ vào mặt Dương Duệ nghênh ngang nói: “Sao cậu lại ở chỗ này?”
Dương Duệ mỉm cười: “Căn nhà này là biệt thự tôi dùng để nghỉ ngơi, bởi vì phòng ốc rất tốt, hơn nữa tôi cũng ít sử dụng nên cho tổ sản xuất mượn để quay chương trình.”
Đạo diễn thấp thỏm nói: “Dương lão sư là khách mời đặc biệt của chương trình. Dương lão sư nghe nói bé Chúc Chúc muốn ghi hình cùng anh ấy, cho nên đã từ chối tất cả các kế hoạch khác để tham gia, còn cho tổ sản xuất mượn biệt thự. Lục lão sư, anh ấy rất có thành ý.”
Lục Hoài Nhu lúc này nào còn để ý đến những lời giải thích kia, khoảnh khắc nhìn thấy Dương Duệ, đầu anh đã bắt đầu nổ đom đóm.
Lục Chúc Chúc vừa nhìn thấy thần tượng, hai mắt sớm đã sáng như đèn pha. Khổ nỗi Lục Hoài nhu lại ngăn trước mặt cô nhóc, nắm chặt tay cháu gái không buông, không cho bé đến gần anh Dương Duệ, vì vậy Chúc Chúc chỉ có thể dùng ánh mắt truyền đạt tình cảm yêu thích, sùng bái của mình đến thần tiên ca ca của cô nhóc.
“Chúc Chúc, hoan nghênh bé đến nhà anh chơi.”
“Anh Dương Duệ, đây là nhà anh thật sao? Em cảm thấy như đang nằm mơ vậy!”
Lục Hoài Nhu cảm thấy mình như đang gặp ác mộng, hai mắt tối sầm. Ông trời đúng là biết thách thức sức chịu đựng của anh. Anh cảm thấy rõ ràng tương lai chẳng mấy tốt đẹp sắp tới.
Thậm chí anh có thể tưởng tượng được trên mạng hiện tại chắc chắn đầy rẫy các bình luận như ---
[Chúc mừng! Chúc mừng! Ngạc nhiên chưa? Ngạc nhiên chưa?]
_________________________
“Bạo” (爆) là "bùng phát". Từ này hiện nay được giới trẻ Trung Quốc sử dụng với hàm ý chỉ ai/ chương trình nào đó "đạt được thành công”.