Chương 43: Đề Thi Đẫm Máu

Bên trong toàn nhà nội thất được bày trí vô cùng tao nhã, phần nhiều vì chất liệu chủ yếu là gỗ sưa, cùng cách thiết kế cách điệu, giản lược, trang nhã nhưng không mất vẻ phóng khoáng, hiện đại. Phía sau bình phong được chạm khắc tỉ mỉ, là chiếc bàn gỗ kiểu trung quốc cổ, trên bàn đặt một khối trầm cảnh mùi thơm nhẹ nhàng, ngọt lại vô cùng dễ chịu. 


Dương Duệ xưa nay được biết đến là một người có lối sống cực kỳ có phẩm vị, đặc biệt khi đến tuổi này anh càng ưa thích sự giản lược và phong cách phục cổ.
“Lục tiền bối, tôi để lại căn phòng lớn nhất cho anh, anh có muốn lên xem không?” Dương Duệ lịch sự nói. 


“Không cần.” Lục Hoài Nhu thẳng thắn cự tuyệt: “Tôi ở phòng sát vách Tiểu Chúc Chúc là được rồi.”
Đừng tưởng rằng anh không biết trong lòng Dương Trà Xanh này đang toan tính điều gì, đây là đang tính thay thế vị trí của anh, còn âm mưu cướp đi cháu gái anh. 
Nằm mơ đi!


Dương Duệ cũng không kiên trì đôi co với Lục Hoài Nhu mà chủ động dẫn Lục Chúc Chúc đi đến phòng ngủ lầu hai, giới thiệu sơ qua cho cô bé: “Đây chính là phòng thiếu nhi anh đặc biệt chuẩn bị cho Chúc Chúc.”


Gian phòng này được bày trí khác biệt hoàn toàn với phong cách nội thất thống nhất của tòa biệt thự. Tường được dán giấy trang trí hình vô vàn những thanh kẹo nhiều màu sắc, chính giữa căn phòng là một chiếc giường công chúa hình tròn, màu hồng phấn, viền đăng ten phức tạp, kết hợp với một chiếc màn bằng lụa mỏng từ trên trần rủ xuống đất. Trên giường đặt vô vàn những con thú nhồi bông dễ thương. 


Đẩy cửa sổ ra là lập tức có thể nhìn thấy rừng núi bạt ngàn xanh thăm thẳm cũng những dải mây mù êm đềm lưu luyến quấn quanh đỉnh núi. Tất cả khung cảnh hùng vĩ, xinh đẹp thu vào tầm mắt, đúng là một căn phòng lý tưởng.
Lục Chúc Chúc ngây người cảm thán: “Gian phòng đẹp quá đi!”


available on google playdownload on app store


“Nếu như Chúc Chúc sợ ngủ một mình, chị Lục cũng có thể ở cùng phòng với bé.”
Lục Chúc Chúc nép sau lưng Lục Tuyết Lăng, có chút bộ dạng thẹn thùng, bối rối của fan hâm mộ khi được gặp thần tượng, thậm chí còn không dám nhìn thẳng Dương Duệ.


Lục Hoài Nhu hận không thể tự chọc mù hai mắt mình.
Anh vất vả nuôi nhóc con này hai năm, mà còn chưa được loại đãi ngộ thắm thiết, ngưỡng mộ như thế này lần nào đâu.
Tức á!
Bão bình luận lại tiếp tục ập đến…


[Bộ dạng ngượng ngùng của Chúc Chúc cực kỳ giống tui khi gặp được oppa nhà mình ý. Cưng gì đâu.]
[Mặt Lục Hoài Nhu tái mét rồi. Ha ha ha ha.]
[Ủ ôi, màn ăn bánh GATO huyền thoại! Ha ha ha ha.]
[Vất vả nuôi lớn fan hâm mộ của đối thủ truyền kiếp! Giận bay màu mà. Cười ch.ết tôi.]


Vào lúc nước sôi lửa đạn này, tổ đạo diễn lại như thể sợ thiên hạ không loạn tương thêm một câu: “Chúc Chúc, con cảm thấy thích căn phòng anh Dương Duệ chuẩn bị cho con hay phòng ngủ ở nhà ông nội?”
Dương Duệ và Lục Hoài Nhu đều đồng thời quét mắt về phía cô nhóc. 


Lục Chúc Chúc hết nhìn nam thần lòng mình, lại nhìn ông nội, một người mỉm cười như gió xuân ấm áp thổi qua, một người bẻ ngón tay răng rắc, hầm hè hăm dọa. 
Lục Chúc Chúc sâu sắc cảm nhận được, đây tuyệt đối là một “đề thi đẫm máu”. 


Cộng đồng mạng lại được một phen râm ran bình luận. Đám khán giả nhìn khuôn mặt đầy khó xử của Chúc Chúc, cười nghiêng ngả ---
[Chúc Chúc, con cân nhắc kỹ càng rồi hãy trả lời.]
[Ông nội và thần tượng, ai cũng không phải là người có thể đắc tội nha.]


[Hoa nhà hay hoa dại đều thơm, Chúc Chúc nghĩ kỹ rồi hãy chọn đó. Nước đi này đi sai không đi lại được đâu.]


Lục Tuyết Lăng biết tổ sản xuất cố ý giở chiêu trò câu view, lập tức lao vào giải vây: “Hay lắm, một đám người lớn mà xúm lại khó xử một cô bé, đồ bên ngoài thì có gì tốt, có câu ta về ta tắm ao ta, dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn, nên đương nhiên cây nhà lá vườn bao giờ cũng là thứ tốt nhất rồi.”


Lục Chúc Chúc vội vàng tán thành: “Bà họ của Chúc Chúc có khác! Nói gì cũng đúng hết á.”
Lục Hoài Nhu vỗ vỗ đầu nhóc con nhà mình: “Ngoại trừ nói bà con nói đúng ra, con không còn nói được câu nào à.”


Lục Chúc Chúc bĩu môi đáp: “Lời của bà họ cũng chính là lời của Chúc Chúc. Bà cháu con tâm linh tương thông.”

Buổi tối, Dương Duệ đích thân xuống bếp, làm một bữa tối thịnh soạn đãi khách.


Tay nghề của anh ta, chỉ cần nhìn mắt thường cũng thấy tốt hơn Lục Hoài Nhu gấp bội. Lục Chúc Chúc vô cùng thỏa mãn ăn một tô cơm đầy còn muốn xin thêm bát thứ hai.


Lúc này, chị biên kịch lại như có như không lơ đãng hỏi một câu: “Chúc Chúc này, anh Dương Duệ nấu ăn ngon hơn, hay ông nội con nấu ngon hơn?”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Lục Hoài Nhu và Dương Duệ lại lần nữa chiếu thẳng lên tấm thân nhỏ bé, đáng thương của Chúc Chúc.


Lục Chúc Chúc mặt mũi biến sắc, yên lặng thả đũa xuống bàn, không dám nhúc nhích.
Mấy anh chị tổ sản xuất thật là đáng sợ quá đi, sao vẫn chưa chịu dừng lại chủ đề này vậy, đúng là ma quỷ mà.
Cư dân mạng lại được một trận cười ná thở ---


[Ha ha ha ha tổ sản xuất lại cố tình gây sự đây mà.]
[Hóng đánh nhau.]
[Bà đây dự mấy ngày sắp tới cô nhóc Chúc Chúc của chúng ta chắc chắn sống không dễ chịu cho xem.]
[Cái show này nên đổi tên đi thôi, gọi là “Cuộc đua tranh giành tình cảm của Song Ảnh Đế”.]


Sau bữa tối, tổ sản xuất còn đặc biệt vì Chúc Chúc mà chuẩn bị cho cô nhóc một cuộc nói chuyện riêng với thần tượng của mình - Dương Duệ. Hai người một lớn, một nhỏ ngồi dưới giàn nho xanh ngắt, vui vẻ trò chuyện.


Lục Chúc Chúc đã chuẩn bị rất nhiều câu hỏi mà hầu hết là phúc lợi dành cho các bạn học của cô nhóc, bởi vì các bạn đã cực kỳ tha thiết nhờ Chúc Chúc nhất định phải hỏi Dương Duệ oppa hộ. 
Lục Chúc Chúc cầm tờ giấy nhỏ, hỏi từng câu lần lượt theo thứ tự từ trên xuống dưới.


“Anh Dương Duệ đã xem từng ‘Heo Peppa’ chưa?”
“Dương Duệ anh thích ăn quả thanh mai ( ) ạ?”
“Dương Duệ, Lục Hoài Nhu đem danh hiệu Ảnh Đế “để lại” cho anh, anh nhận xong chẳng lẽ không cảm thấy ngại ư?”


Lục Chúc Chúc đọc đến dòng này, bỗng dưng ngừng lại, cười trừ nói: “Câu này bỏ qua, bỏ qua.”
Cái câu hỏi kia tám, chín phần là anti fan cứng Tưởng Thanh Lâm xảo quyệt nhét vào lúc cô bé không để ý rồi. Lục Chúc Chúc đương nhiên sẽ không giúp cô bạn hỏi vấn đề nhạy cảm này!


Phía xa xa, Lục Hoài Nhu ôm cánh tay, tựa cột nhà, hằn học nhìn Dương Duệ và Chúc Chúc nói nói cười cười.
Hai chữ BẤT MÃN viết đầy trên mặt.
Lục Tuyết Lăng đi đến cạnh cậu em, chun chun mũi, vô cùng nhập vai nói; “Bình dấm nhà ai đổ mà chua thế nhỉ? Chua kinh lên được!”


Lục Hoài Nhu lườm nguýt bà chị, nói: “Ăn dấm, đời này của em không biết 2 chữ đó viết thế nào đâu nhé.”
“Vậy cậu đứng đây làm gì?”
“Hóng gió, không được sao?”


Lục Tuyết Lăng bật cười: “Một đêm đẹp trời thế này, chị đột nhiên thấy có một ca khúc vô cùng thích hợp tặng cậu.”
“Là gì?”
“Tôi nên ở gầm dưới xe. Không nên ở trong xe. ( )”
Lục Hoài Nhu: …
Làm ơn ngậm miệng giùm em, gia đình xin chân thành cảm ơn!


Đối với cuộc nói chuyện thân mật giữa fan và thần tượng hôm nay, Lục Hoài Nhu không cố tình phản đối, cản trở, cũng nhờ vậy mà Lục Chúc Chúc thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. 
Nhưng mà rất nhanh, Chúc Chúc nhận ra, bé đã quá ngây thơ.


Lục Hoài Nhu mặc dù không cản trở cuộc nói chuyện, nhưng thi thoảng ông nội nhất định phải vô tình đi qua một chút, hoặc làm một vài hành động không thể lộ liễu hơn để thể hiện sự tồn tại của bản thân như lấy thêm nước ấm vào chén cho Chúc Chúc, gọt táo cho Chúc Chúc ăn, cuối cùng trực tiếp, thẳng thắn và khó đỡ hơn, chính là cầm hẳn bộ kim chỉ chạy đến đòi khâu lại vết rách trên tất chân của cô nhóc. 


“Hai người cứ nói chuyện tiếp đi, cứ coi như không thấy tôi là được.”
Chúc Chúc sắp bị ông nội chọc tức ch.ết rồi.


Dương Duệ nhìn thứ khí lạnh mãnh liệt phát ra từ người vị ông nội nào đó, thì bật cười: “Tiểu Chúc Chúc, hôm nay đã muộn rồi, để chị Tuyết Lăng dẫn con đi ngủ nhé, ngày mai chúng ta lại nói chuyện tiếp, chịu không?”


“Không nhọc cậu quan tâm, con bé nhà tôi mỗi đêm trước khi đi ngủ đều phải nghe tôi đọc truyện mới vào giấc được.” Lục Hoài Nhu cẩn thận chỉnh lại cổ áo cho cháu gái, sau đó bế cô bé rời đi.
Anh em dân mạng lại được dịp dậy sóng.


[Trò chuyện thôi mà, có phải bắt cóc đâu ÔNG NỘI ƠI!]
[Nhu Nhu, không ngờ nha, không tin oppa nhà chúng ta lại là người thiếu cảm giác an toàn đến thế.]
[Bảo hộ chặt như thế, tương lai Chúc Chúc của chúng ta làm sao lấy chồng đây]
[Đau lòng thay cháu rể tương lai.]


[Lầu trên không cần dụng tâm với tôi thế đâu, tôi chịu đựng được.]
[]
[Tôi cũng chịu đựng được.]
[Tôi…]
[Đủ rồi đó.]


Đêm đó, Lục Hoài Nhu kể một mạch 5 câu truyện cổ tích, so với ngày thường nhiều hơn hẳn hai câu truyện, Lục Chúc Chúc nghe xong, hài lòng nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
Lục Hoài Nhu ngồi bên cạnh giường cô cháu gái nhỏ thật lâu mới đứng dậy nhẹ nhàng tắt điện, đi về phòng. 


Lục Tuyết Lăng đứng tựa ở hành lang, đảm mắt đọc đống bình luận của khán giả xem chương trình.
Lúc này chương trình trực tiếp đã kết thúc, cho nên bọn họ nói chuyện chẳng cần cố kỵ điều gì.
“Ngay cả cộng đồng mạng cũng nhìn ra cậu thiếu cảm giác an toàn.”


“Em không có cảm giác an toàn? Chị đùa à?”
“Đúng là thằng nhóc mạnh miệng.” Lục Tuyết Lăng đi vào phòng được một nửa, quay đầu lại nói: “Chị đã sớm nói rồi, không phải cậu chăm sóc Chúc Chúc mà chính con bé là người ở bên bầu bạn, giúp đỡ cậu.”


Lục Hoài Nhu im lặng không nói.
“Cho nên, cậu phải tin tưởng con bé, tin tưởng trên thế giới này không ai có thể thay thế được vị trí của cậu trong lòng nó cả, bởi vì, Hoài Nhu, cậu là ông nội của Chúc Chúc.”
“Có thể đừng nói mấy câu buồn nôn thế không? Cảm ơn.”


Ngày tiếp theo, Dương Duệ đưa mọi người đi du ngoạn cảnh núi non ở khu vực xung quanh biệt thự. 


Hai bên hẻm núi là một màu xanh bí hiểm ngút ngàn của rừng già, từng thân gỗ sần sùi, vững chắn san sát nhau chạy dọc bờ suối. Cảnh đẹp như tranh, thanh thúy, an tĩnh, bên tai róc rách tiếng suối hát ngâm nga. Bài ca của nước, của rừng, của thiên nhiên đan xen thành thứ giai điệu kỳ diệu, mê hoặc. 


Lục Chúc Chúc vẫn còn sung sức, hưng phấn đi sát theo sau Dương Duệ như một cái đuôi nhỏ. 


Dương Duệ có một khối kiến thức vô cùng phong phú về động, thực vật, cho nên trên đường đi anh đều ân cần giảng giải cho cô bé những điều thú vị của thảm thực vật, địa lý… như vì sao những khối đá vôi có thể tạo ra được các hình thù kỳ dị, vui mắt, đủ hình thù con voi, rặng núi, khủng long…


Lục Chúc Chúc thuận theo phương hướng anh chỉ, thi thoảng lại tròn mắt thán phục sự tài hoa trác tuyệt của tạo hóa, rồi khanh khách cười trước những dẫn giải hài hước mà khoa học của Dương Duệ. 


Lục Hoài Nhu đi cuối cùng, trên mặt viết rõ bốn chữ: CỰC KỲ KHÔNG VUI, vì thế ngay cả anh chàng quay phim cũng không dám động chạm đến quả bom nổ chậm này. 


Lục Tuyết Lăng sớm đã “tiêm” một liều an thần cho Lục Hoài Nhu: Đại ý là dù gì đây cũng là thần tượng khó có cơ hội tiếp xúc của Lục Chúc Chúc, trong lúc nhất thời, tâm huyết dâng trào bám riết lấy cậu ta cũng là điều hết sức bình thường. Nói không chừng sau khi tiếp xúc nhiều, vầng hào quang thần tượng sẽ dần biến mất, có lẽ con bé sẽ không còn yêu thích thần tượng của mình như ban đầu nữa.” 


Lục Hoài tin chị gái mình, chờ vầng hào quang thần tượng của tên Trà Xanh họ Dương kia sớm biến mất. 
Nhưng mà… sự thật với tưởng tượng luôn khác xa nhau, và đương nhiên mọi thứ không như là những gì ta muốn, thế giới này vận hành theo cái cách luôn đì ta xuống...


“Anh Dương Duệ hiểu biết thật nhiều nha.”
“Anh thật là lợi hại.”
“Khi nào lớn lên em cũng muốn giống anh Dương Duệ, trở thành một con người hòa nhã, uyên bác.”

Lục Hoài Nhu bực bội nhấp một ngụm nước khoáng lớn. 


Nhìn vẻ mặt sùng bái của nhóc cháu mình, hào quang thần tượng của tên Trà Xanh họ Dương có lẽ sẽ không dễ dàng mà biến mất được. 
Cái show ch.ết tiệt gì thế không biết, gì mà cùng ông nội mạo hiểm cái cóc khô. 


Lục Hoài nhu quay đầu, phẫn nộ nhìn cameraman. Cậu thanh niên trẻ rùng mình, né tránh ánh mắt của anh, run rẩy lau mồ hôi, vội vàng trốn sau chiếc máy quay. 
Cộng đồng mạng ----
[Nhu Nhu đừng giận cá chém thớt, trút giận lên mấy anh trai tổ quay phim nha.]
[Một phút mặc niệm cho biên kịch và tổ sản xuất.]


[Cháu gái của tôi không để ý đến tôi, đành quay ra nện mấy anh cameraman. Dừa lắm.]
[Thương thay tổ sản xuất.]
[Đau lòng anh em cameraman.]

30 phút sau, Dương Duệ đưa Lục Chúc Chúc đến điểm du lịch nổi tiếng nhất khu vực này - Cầu pha lê trong suốt.


Cây cầu tinh xảo vắt ngang hẻm núi, bên dưới là vách đá cheo leo, cùng dòng sông chảy siết dữ dội. Cây cầu này được làm hoàn toàn bằng chất liệu nhựa thủy tinh, khi đứng bên trên có cảm giác như thu toàn bộ vách đá sâu vạn trượng được thu vào đáy mắt, vừa mạo hiểm lại đầy kích thích.


Lục Chúc Chúc sợ độ cao, vừa bước lên cầu hai chân đã mềm nhũn. 
“Không được, anh Dương Duệ, em sợ lắm.”
Dương Duệ khích lệ cô nhóc, động viên: “Không sao đâu Chúc Chúc, chiếc cầu này rất an toàn. Nào đến đây, đi thử hai bước xem, không có gì nguy hiểm đâu.”


Cô bé không muốn khiến Dương Duệ mất hứng, lo lắng nhìn vách núi cheo leo dưới hai chân, miễn cưỡng đứng lên, đi vài bước tiến về phía giữa cầu.


“A không được! Thật sự không được!! Em sợ!!!!” Lục Chúc Chúc thực sự không vượt qua nổi nỗi sợ hãi trong lòng, trực tiếp ngồi xuống, nhắm chặt hai mắt không dám nhìn xuống phía dưới: “Cao quá, Chúc… Chúc Chúc muốn về.”


Giữa làn tóc mái bắt đầu lấm tấm mồ hôi, giọng nói cũng không kìm được run rẩy lẫn nức nở: “Ông nội, ông nội ơi! Ông nội! Ông đâu rồi? Ông nội.”


Lục Hoài Nhu đang phụng phịu ngồi nghỉ ngơi trên thềm đá, mắt to trừng mắt bé với cameraman, vừa nghe thấy tiếng la của nhóc cháu nhà mình, lập tức đứng dậy, hoảng hốt tách đám staffs trong tổ tiết mục, chạy như bay về phía Chúc Chúc.
“Sao thế?”


Hai mắt Lục Chúc Chúc đỏ ửng, há miệng mếu máo vừa khóc, vừa duỗi tay về phía anh: “Ông nội, con sợ, bế con… huhu.”


Lục Hoài Nhu lập tức bế cô bé lên, quay đầu nhìn Dương Duệ nói: “Cháu tôi sợ độ cao, không thể đến mấy chỗ thế này được, sẽ buồn nôn và chóng mặt, nặng hơn có thể ngất.”
Dương Duệ áy náy nói: “Thành thật xin lỗi, tôi không nghĩ tới…”
“Được rồi.”


Mặc dù tính tính Lục Hoài Nhu nóng nảy, nhưng cũng là người hiểu đạo lý, người không biết không có tội. Anh nhanh chóng bế cháu gái đi xuống khỏi cầu pha lê, đưa Lục Chúc Chúc đến chỗ tổ tiết mục ngồi xuống.


Cô bé con run rẩy ôm chặt lấy cổ anh không chịu buông, có vẻ còn rất sợ hãi, hai cánh môi trắng bệch, vành mắt đỏ hoe. 
Lục Hoài Nhu dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cháu gái, sau đó nhặt một chiếc lá ngô đồng lớn quạt cho cô bé. 


“Ông nội, con sợ phát khóc để chú Dương Duệ chê cười rồi. Xấu hổ ch.ết mất.”
Lục Hoài Nhu tức giận nói: “Ui chao ôi, bây giờ đổi giọng gọi người ta là chú rồi à, trước đó không phải mở miệng một câu anh Dương Duệ, hai câu anh Dương Duệ gọi vô cùng trôi chảy, thân thiết sao?”


“Cái này… Gọi vậy để người ta vui vẻ thôi ấy mà, ai mà chẳng muốn mình luôn trẻ trung như thanh niên đôi mươi.”
“Ồ, ghê, vậy tiểu quỷ thi triển skill nịnh thần, gọi vài tiếng chọc ông con vui vẻ xem?”


Lục Chúc Chúc hì hì cười, điểm nhẹ lên mũi ông nội: “Ông này đúng là tiểu quỷ nghịch ngợm nha.”
Lục Hoài Nhu:


Nửa chương trình còn lại, mặc dù dư vị sợ hãi ban nãy đã hoàn toàn bay sạch, nhưng Lục Chúc Chúc vẫn ỷ lại “chấn động tâm lý quá lớn” nên không thể tự đi được mà nằm ỳ trên lưng Lục Hoài Nhu.
Lục Hoài Nhu không nói gì, một đường cõng tiểu quỷ nhà mình xuống núi. 


“Ông nội.”
“Ừ?”
“Không có gì, tùy tiện gọi thôi ông thôi.”
“Ông nội.”
“Ừ?”
“Ông nội. Ông nội.Ông nội.Ông nội.Ông nội.Ông nội.Ông nội.”
“Chán chưa? Nhức hết cả đầu.”


Lục Chúc Chúc vươn tay hái mấy đóa hoa dại không rõ tên, cẩn thận gài lên tóc mai Lục Hoài Nhu.
Lục Hoài Nhu để mặc cô cháu gái tung hoành ngang dọc, làm hươu làm vượn trên đầu mình, không cự tuyệt.
Cư dân mạng khiếp sợ.


[Không ngờ đó. Hoài Nhu anh ấy không ngờ lại để yên như thế. Không phản kháng.”
[Chưa từng gặp mặt ôn nhu như vậy của Lục Ảnh Đế nha.]
[Bởi vì toàn bộ ôn nhu đời này của anh ấy chỉ dành cho một người duy nhất mà thôi.]
[Ô ô ô, Ông nội như thế này là bản thân tôi không xứng có được.]


[Cặp ông cháu thần tiên này, đúng là yêu ch.ết mất.]


Dưới ánh trời chiều đỏ, lấp lánh ráng vàng, ông nội cõng cô cháu gái lững thững xuống núi, hai cái bóng một lớn một nhỏ nhập làm một. Khung cảnh bình yên, dịu dàng quá đỗi. Toàn bộ hình ảnh này được tổ tiết mục cẩn thận quay lại. 
Trên màn hình, một dòng chữ nhỏ xíu, mềm mại bay ra ---


“Trên thế gian này, không ai có thể thay thế được vị trí của anh trong lòng cô bé.”
“Bởi vì, anh chính là ông nội của đứa bé này.”






Truyện liên quan