Chương 66

“Xin hỏi có phải là số của Hà Gia Duyệt không?”.
“Đúng vậy!”.
“Ách, mình là Kì Nhạc Chi. Mọi người trong nhà mình muốn mời cậu cùng cha mẹ cậu ngày mai đến nhà mình làm khách, xin hỏi có rảnh không? Nếu ngày mai không được, thì tuần sau cũng được.”


Hà Gia Duyệt chỉ cảm thấy trong đầu có một đàn quạ đen bay qua, lạnh như băng hỏi vặn lại,“Vì cái gì muốn tôi tới nhà cậu chơi?”
Kì Nhạc Chi ở đầu bên này điện thoại cũng có thể cảm nhận được áp lực cường đại của cậu ta, không khỏi cúi đầu.


Trong điện thoại thay đổi một giọng nói lớn tuổi, “Cháu là bạn học của Nhạc Nhạc phải không? Ông là ông nội của Nhạc Nhạc! Ha ha, người lớn trong nhà chúng ta rất muốn tìm hiểu một chút bạn cùng phòng với Nhạc Nhạc, ngày mai khi nào cháu có thể đến được, có cần nhà chúng ta phái xe đến đón không? Cháu thích ăn cái gì, không cần khách khí, nói cho ông, ông chuẩn bị cho cháu!”.


Cằm của Hà Gia Duyệt muốn rớt xuống đất, người của cái nhà này là loại người gì vậy! Có loại người thích tự mình đa tình đến thế à?


Nhưng cậu sao có thể nói năng cái kiểu đó với người lớn chứ? Này tựa hồ rất không đúng. Hà Gia Duyệt không đến nỗi mất gia giáo như vậy,“Cái kia…… Cha mẹ cháu có lẽ không rảnh.”.


“Vậy phiền cháu chuyển điện thoại cho họ giúp ông, ông sẽ tự mình mời bọn họ!” Chút kỹ xảo trẻ con đó sao có tác dụng với người từng trải.


available on google playdownload on app store


Hà Gia Duyệt vừa định đứng dậy kêu cha mẹ, đã thấy mẹ dùng vẻ mặt chờ mong, như nhị thập tứ hiếu đứng chờ sẵn bên cạnh ,“Duyệt Duyệt, là điện thoại của ai vậy?”.


Hà Gia Duyệt che ống nghe điện thoại, tức giận nói,“Ông nội của bạn cùng phòng con bảo muốn mời cả nhà chúng ta ngày mai đến nhà học chơi! Cha với mẹ chắc không rảnh đúng không?”


“Không! Chúng ta rảnh mà!” Hà mụ mụ một phen giật lấy điện thoại, phi thường ôn nhu phi thường hiền thục nhận lời Kì gia gia, hẹn chiều ngày mai đến Kì gia làm khách.


Hà Gia Duyệt cảm thấy đám quạ đen ch.ết tiệt cứ lượn lượn trong đầu cậu suốt một đêm. Trong đó có một con trông đặc biệt lớn, đặc biệt ngốc, còn mang theo một cặp kính gọng đen xấu xí, nhìn đã muốn đạp cho một phát!


Nhưng nói đi nói lại, bức tường kia rốt cuộc làm sao mà biết số điện thoại nhà cậu?
Nhận được câu trả lời ưng ý, Kì gia lập tức hành động.


Vào ban đêm, liền gọi điện thoại cho công ty gia dụng nhiều năm qua phục vụ cho gia đình họ, yêu cầu sáng mai phái công nhân đến làm vệ sinh. Còn có siêu đầu bếp Trần Võ cũng phải có mặt.


Cái gì? Có bữa tiệc quan trọng? Kì Dân Hạo quyết đoán hạ lệnh, dẹp hết, hết thảy đều phải hủy! Không có bữa tiệc nào quan trọng hơn cả nhà bạn cùng phòng của Tiểu Nhạc Nhạc đến chơi cả.
Đầu bên kia Kì An Na đã đoạt lấy điện thoại,“Ba ba yên tâm! Sáng mai tụi con sẽ đến!”


Kì Dân Hạo phân phó, bảo cô nàng đốc xúc ông chồng mình phải nghĩ ra thực đơn rồi lập tức e-mail đến, trên mạng thương thảo xác định, sáng mai có thể nhanh chóng mua sắm.


Kì Hạnh Chi vừa nghe đến hai chữ mua sắm, nhớ tới một vấn đề quan trọng,“Ngày mai phải gặp khách rồi mà con không có quần áo mới làm sao đây? Hôm nay con chỉ mới mua có một bình nước hoa à!”


“Cái gì?” Diêu Nhật Hiên phẫn nộ giơ nắm đấm lên,“Hôm nay con lại đi mua sắm sao? Có bộ đồ nào mà con mặc quá ba tháng không? Còn dám nói đến ba chữ quần áo mới nữa thì ba sẽ cắt sạch tiền tiêu vặt của con!”.


Ô…… chưa đánh đã khai. Kì Hạnh Chi nhược nhược lùi về phía sau lưng cha, giả đà điểu a giả đà điểu.
Kì Nhạc Chi lén lút cười, ông anh thứ hai này, bên ngoài thoạt nhìn thực khôn khéo, kỳ thật ảnh mới giống ba ba nhất, đúng không?


“Được rồi được rồi!” Heo cha ngăn Diêu Nhật Hiên lại, cười ha ha cầu hòa,“Chỉ có chút đồ đạc thôi mà, không tốn bao nhiêu tiền, đừng mắng con nữa!”
Heo ông thì chuyển đề tài,“Tiểu Hiên, con cũng mau lên kế hoạch đi, chúng ta chuẩn bị đồ ăn như thế nào thì tốt hơn?”


Kì Nhạc Chi đẩy đẩy gọng kính đen, yếu ớt nêu ý kiến,“Ông ơi, này…… hình như hơi long trọng quá không? Một bữa cơm đơn giản thường thường là được rồi mà!”


Kì An Tu cũng đồng ý với con,“Ba, con cũng thấy không nên quá long trọng, càng khiến cho người ta ngại ngùng. Không bằng làm vài món ăn gia đình sang trọng một chút, vừa giữ thể diện mà lại thân thiện hơn. Mọi người cũng không cần ăn mặc cầu kì quá, chỉ cần ăn mặc lịch sự là được, cũng khiến cho người ta cảm thấy thân mật hơn.”.


Nói có lý!
Diêu Nhật Hiên đi gọi điện thoại cho heo lão đại,“Xem An An có rảnh không thì gọi nó về ăn cơm luôn.”.
Kì An Chi hiện tại đã dọn ra ngoài ở, cũng không biết tiểu tử này rốt cuộc chạy đến tận đâu, thần long kiến thủ bất kiến vĩ, muốn gặp nó còn phải hẹn trước.


Nghe nói đến việc này, Kì An Chi chỉ nói sẽ cố gắng trở về một chuyến, nhưng bảo mọi người đừng chờ cậu. Biết cậu không thích dài dòng, quan tâm vài câu, điện thoại cũng liền ngắt.
Diêu Nhật Hiên thở dài,“Nói đi nói lại, An An thật ra nên có bạn gái sớm thì tốt hơn.”


Nhưng đến tột cùng thì nó thích dạng gì đây? Cả nhà mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau, tất cả đều không thể nói được.
Theo đôi mắt bát quái của Kì Hạnh Chi quan sát thì,“Anh cả nhiều năm qua hình như chỉ thuận mắt anh Mộ Thần thôi à.”


Nhưng Đường Mộ Thần là con trai, sao có thể làm bạn gái của Tiểu An An được? Hơn nữa Kì An Chi đối với người ta cũng chỉ là thuận mắt một chút chứ cũng chẳng tỏ ra có bao nhiêu hảo cảm.


Mà quan hệ của hai người này cũng thật kỳ quái, mới trước đây là cả ngày ganh đua so sánh học tập lẫn tài năng, đến khi trưởng thành lại dần dần lạnh nhạt với nhau. Nhưng không phải là hai người thực sự cắt đứt quan hệ, mà dường như họ luôn biết được tin tức về đối phương, thế nhưng nếu như họ gặp mặt nhau thì chưa nói chuyện được ba câu là đã cãi nhau, cãi chưa đến ba câu thì bỏ đi, khiến cho người ngoài chẳng hiểu ra sao cả.


Quên đi, cứ đợi vậy! Đợi trên trời rớt xuống một Lâm muội muội trước mặt Kì An Chi đi! Thượng Đế a, Như Lai phật tổ a, hai vị nhất định phải phù hộ trưởng tôn của Kì gia nhanh chóng tìm được ý trung nhân nhé!
Nói thì đơn giản, thế nhưng rốt cuộc vẫn là bận rộn sửa soạn một phen.


Phòng ở trong ngoài khắp nơi quét tước sáng sủa sạch sẽ. Tất thảy khăn trải bàn đều đổi một lượt, hoa trong bình đều được thay bằng những loại mới mẻ kiều diễm nhất, vẫn mang đậm ý tứ đãi khách.


Dùng cơm trưa xong, uống chút hồng trà cùng ăn bánh ngọt điểm tâm, toàn gia ngay cả ngủ trưa cũng không ngủ, ngồi quây lại thành một vòng tròn, uống trà nói chuyện phiếm chờ đợi khách quý lâm môn.
Ba giờ chiều, điện thoại đúng giờ vang lên, Hà ba ba rất lễ phép thông tri, bọn họ mười phút nữa sẽ đến.


Toàn gia kích động lên, không ngồi yên trong phòng được nữa, mở rộng đại môn, chạy hết ra ngoài sân nghênh đón. Chỉ có Kì Hạnh Chi là không đi theo mà lại chạy lên ban công lầu hai dung kính viễn vọng quan sát, như vậy không phải có thể nhìn thấy sớm hơn một bước sao?


Khi chiếc xe hơi màu đen chậm rãi tiến vào Kì gia, toàn gia tươi cười rạng rỡ đón chào.


Nhiệt tình quá mức làm cho Hà gia cha mẹ vừa xuống xe thụ sủng nhược kinh, mà Hà Gia Duyệt thì méo xệch cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt không cam lòng xuống khỏi xe, ánh mắt toàn thể mọi người trong Kì gia rõ ràng là rất kig quái.


Kì An Na vốn là người đã gặp qua thì không quên được lên tiếng trước, “Nhạc Nhạc, đây…… không phải là bạn cùng phòng trước kia của con phải không?”


Kì Dân Hạo bất động thanh sắc nói,“Nhạc Nhạc thay đổi phòng kí túc xá, Tiểu Hà đồng học là lần đầu tiên chúng ta gặp. Mau mời họ vào nhà đi!”.


Kì gia vây quanh một nhà ba người vào phòng, Kì An Tu đi cuối cùng, dùng ánh mắt có thể so với tia X quang tiền hậu tả hữu xem xét Hà Gia Duyệt một vòng xong, đột nhiên mạc danh kỳ diệu nói một câu,“Lão tam vận khí không sai a!”.


Ách…… Diêu Nhật Hiên không hiểu gì cả, Kì An Tu mỉm cười tiến lên ôm ngang lưng Diêu Nhật Hiên,“Nhanh đi rót trà mời khách đi!” Thuận tiện vươn móng heo nắn nắn cặp mông, ăn chút đậu hủ non.
Diêu Nhật Hiên đỏ mặt trừng hắn một cái rồi đi vào.


Một phen bắt chuyện, Kì gia người đông thế mạnh lại khôn khéo mà cường hãn nhanh chóng thăm dò chi tiết Hà gia.


Nguyên lai Hà gia cha mẹ đều là nhân tài điển hình, cả hai đều theo nghề bác sĩ. Trước kia ở nước ngoài nổi tiếng trong lĩnh vực nghiên cứu bào chế thuốc từ sinh vật, trong nhà chỉ có Hà Gia Duyệt là con trai độc nhất, bảo bối vô cùng. Cũng là vì muốn lo cho đứa con này nên mới từ nước ngoài chuyển công tác về nước, mở một công ty nghiên cứu sản xuất tân dược.


Tuy rằng công ty rất nhỏ, nhưng lợi nhuận cũng coi như khả quan, tuy rằng so ra kém xa Kì gia nhiều năm kinh doanh tài đại khí thô, nhưng xem như có chút của cải, áo cơm vô ngu.
Bàn về vấn đề kinh doanh, Kì An Tu thuận miệng hỏi,“Nghề này cũng hái ra tiền lắm a, các vị có từng nghĩ tới tung sản phẩm ra thị trường không?”


Hà ba ba mười phần phong thái thư sinh nở nụ cười,“Chúng tôi dù sao cũng xuất thân là người nghiên cứu khoa học, bây giờ chỉ mới để ý đến một công ty nhỏ như vậy đã rất vất vả rồi, còn tính gì đến xâm nhập thị trường gì đó chứ, thật sự là năng lực hữu hạn, cũng ứng phó không đến. Chi bằng cứ làm tốt chuyện trước mắt, hy vọng sau này giao đến tay Tiểu Duyệt, nó có thể phát dương quang đại đi!”.


“Con đâu có cần!” Hà Gia Duyệt rầu rĩ than thở, tuyệt không để cho ba ba mặt mũi.
Hà mụ mụ ngắt tay con một cái, thẹn đỏ mặt cười nói,“Đứa nhỏ này tính tình lúc nào cũng như vậy, hoàn toàn chẳng có hứng thú với bào chế thuốc! Tương lai chúng tôi ngay cả một người nối nghiệp cũng không có.”.


Hà Gia Duyệt rất không thích mẹ cậu lúc nào cũng coi cậu như là một đứa con nít, dùng sức giật tay về, mím môi trừng mẹ mình một cái.
Kì Nhạc Chi cảm thấy rất buồn cười, thật đúng là trẻ con bốc đồng!


Hà Gia Duyệt này thực sự thừa kế được toàn bộ ưu điểm của ba mẹ cậu,  làn da trắng nõn cùng cái mũi anh tuấn như ba ba, nhưng đôi mắt hơi hơi xếch lại giống như mẹ, phi thường tuấn mỹ.


Chỉ có điều ba mẹ của cậu ta trên người mang theo một cảm giác đôn thuần phúc hậu, mang cảm giác tao nhã mà thanh cao, nhưng Hà Gia Duyệt toàn thân lại mang theo một cỗ ngạo khi lẫn tùy hứng do được nuông chiều.


Nhưng phần ngạo khí này của cậu ta lại không giống với Kì Hạnh Chi, ngạo khí của Kì Hạnh Chi là một loại ngạo khí ngụy trang ra vẻ thế thái, mà ngạo khí của Hà Gia Duyệt lại là một loại ngạo khí bốc đồng, muốn được chứng tỏ, muốn được thoát ra.


Tóm lại, Kì Nhạc Chi ở trong lòng thầm hạ kết luận, cậu ta thực trẻ con.


Kỳ quái là, Hà gia cha mẹ cũng không có tỏ vẻ gì nghi vấn với mối quan hệ kì quái giữa mọi người trong Kì gia, khiến cho những câu giải thích mà Diêu Nhật Hiên đã tỉ mỉ chuẩn bị  đều vô dụng. Tương phản, bọn họ cũng rõ ràng tỏ ra rất có hảo cảm với Kì gia, hơn nữa lúc nào cũng tỏ vè biết ơn Kì Nhạc Chi.


“Tiểu Duyệt nhà chúng ta tính tình không được tốt, sau này cần phải nhờ Nhạc Chi cháu thông cảm chiếu cố dùm!”
“Không có ạ!” Kì Nhạc Chi mặt đỏ hồng nói,“Chẳng qua là bạn ấy chỉ hơi khiết phích chút thôi ạ.”.


Kì An Tu vội nói,“Đây là thói quen tốt, yêu sạch sẽ thôi mà! Lão nhị nhà chúng tôi cũng vậy, không chấp nhận được một chút bẩn nào.”.


Này…… dường như vẫn là có điểm bất đồng. Kì Nhạc Chi có thể nhận thấy rõ ràng, Hà Gia Duyệt yêu sạch sẽ, nhưng là tự mình dọn dẹp. Nhưng anh hai của cậu yêu sạch sẽ, lại là toàn bộ trông cậy vào người khác dọn dẹp cho hắn.


“Nga, phải không?” Hà mụ mụ đối rất có hảo cảm với Kì Hạnh Chi,“Xem đứa nhỏ nhà các vị thật có khí chất, chẳng như Tiểu Duyệt nhà chúng tôi, tuyệt không biết chú ý!”.


Lời này bị Hà Gia Duyệt cho một cái liếc mắt xem thường, đang định phản bác, bỗng nhiên ngoài cửa tiến vào một người, mang một cỗ khí thế lạnh thấu xương, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.


“Anh cả! Anh đã về!” Kì Nhạc Chi cao hứng nghênh đón, không có để ý đến phía sau, ánh mắt Hà Gia Duyệt nhìn Kì An Chi lập tức sáng bừng.
———————
Ố ố, nghi nha, dám phái anh lắm à






Truyện liên quan