Chương 67
Kì An Chi, không thể nghi ngờ tuyệt đối là đứa xuất sắc nhất trong ba đứa nhỏ của Kì gia. Bất cứ lúc nào, chỉ cần Kì An Chi có mặt thì vĩnh viễn là kẻ hấp dẫn ánh mắt mọi người nhất.
Này không chỉ có vì trên người Kì An Chi bẩm sinh đã có loại khí chất lãnh đạo, còn thể hiện năng lực cá nhân siêu cường của cậu ta.
Đơn giản nhận xét về tư chất của Kì An Chi, Hà gia cha mẹ dùng tám chữ nho nhã khen ngợi đứa con lớn nhất của Kì gia ── văn võ toàn tài, nội ngoại kiêm tu.
Kì gia đương nhiên là rất kiêu ngạo, chính là Kì Nhạc Chi ngoại trừ kiêu hãnh ra thì đồng thời, cũng nhận thấy được một tia rõ ràng không thích hợp, ánh mắt Hà Gia Duyệt nhìn anh cả thật sự rất chói mắt!
Kia quả thực chính là loại ánh mắt của fan hâm mộ nhìn đại minh tinh, loại ánh mắt này, có thể đơn giản lý giải là vì sùng bái, nhưng nếu như quá sùng bái thì sau đó sẽ thế nào? Rất có khả năng dẫn đến rất nhiều thứ tình cảm khác.
Kì Nhạc Chi cảm thấy rất khó chịu, cứ như là một chú cún con mà mình nhìn trúng cư nhiên lại đi quẫy đuôi với người khác.
Bất quá may mắn “người khác” kia là ông anh cả băng sơn vạn năm không tan của mình, ánh mắt ngưỡng mộ tràn đầy tình cảm của Hà Gia Duyệt trong mắt Kì An Chi chẳng khác nào đám em trong nhà.
Lãnh đạm quét mắt nhìn tiểu gia khỏa kia một cái, Kì An Chi vỗ vỗ vai em trai, chỉ nói đúng tám chữ vàng, “Cơ hội khó cầu, hảo hảo nắm chắc!”.
Kì Nhạc Chi mặt ửng đỏ, đối với người anh này, cả hai đứa em trai đều kính sợ hơn người lớn trong nhà rất nhiều. Bởi vì các trưởng bối thường yêu thương chiều chuộng bọn họ, mà lão đại ngoại trừ yêu thương ra thì nghiêm khắc nhiều lắm.
Ở trước mặt anh cả, mấy trò tiểu xảo đều không có cách nào qua mắt được, anh cả chẳng khác nào cao thủ võ lâm trong truyền thuyết, chỉ cần một chiêu đã cho bọn họ đo ván, khiến cho hai đứa em đều phải cúi đầu nghe theo.
Kì Nhạc Chi im lặng bắt đầu suy nghi phải như thế nào đem ánh mắt của chú cún nhỏ kiêu ngạo dời lại đây.
Bởi vì Kì An Chi xuất hiện, thái độ của Hà Gia Duyệt thu liễm rất nhiều. Phi thường khoái trá dùng xong bữa tối, Kì An Chi tiêu sái cùng mọi người nói lời từ biệt, tiếp tục trời cao biển rộng bỏ đi.
Hà Gia Duyệt lần đầu tiên chủ động nói chuyện với Kì Nhạc Chi,“Nói một chút về anh trai của cậu đi!”
Kì An Tu tận hết sức lực tạo cơ hội cho con trai,“Nhạc Nhạc, con mang Gia Duyệt ra ngoài hoa viên tản bộ, mấy người trẻ tuổi chắc không thích ngồi chung với người lớn chúng ta đâu.”
“Vậy sao?” Diêu Nhật Hiên vẫn ngây ngốc,“Vậy Hà tiên sinh, Hà thái thái, hai vị có muốn đi ra ngoài một chút?”.
Kì Dân Hạo âm thầm lắc đầu trong lòng, vội đem đề tài kéo trở về,“Tôi còn muốn mời Hà tiên sinh chơi với tôi một ván cờ!”.
“Vâng!” Hà gia cha mẹ đương nhiên cũng lưu ý đến chỗ kì lạ, bọn họ cũng muốn lưu lại thêm tìm hiểu một chút thực hư Kì gia lão đại.
Kì Nhạc Chi cuối cùng cũng có cơ hội mang theo Hà Gia Duyệt một mình ra ngoài, cậu nghĩ nghĩ, rồi lôi từ trong chuồng ra một chú cún mập ú lông vàng kim.
Đối với loại sinh vật lông xù đáng yêu này, đại đa số mọi người đều không có chút cảnh giác nào. Quả nhiên, Hà Gia Duyệt thích thú xoa đầu cún bự,“Nó tên gì vậy?”
“Star! Chó của anh cả đó!”.
Hà Gia Duyệt lập tức hưng phấn,“Anh trai cậu ngươi thích nuôi chó à?”.
Kì Nhạc Chi đẩy đẩy gọng kính, cười ngu,“Nghe ông nội nói, là vì anh Mộ Thần trước đây có nuôi chó, cho nên anh cả cũng muốn nuôi.”
Sợ Hà Gia Duyệt không hiểu, Kì Nhạc Chi còn giải thích,“Anh Mộ Thần với anh cả là cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hai người bọn họ, chỉ cần người này làm cái gì thì người kia cũng sẽ làm theo. Có ý tứ đi! Con Star này, kỳ thật là cháu của con chó đó, con Star đời trước anh cả vẫn nuôi nó đến khi nó ch.ết, Luck của anh Mộ Thần cũng đã ch.ết, hai người bọn họ đều không nuôi nữa, con này là của mình nuôi.”
Vẻ mặt Hà Gia Duyệt có chút đăm chiêu,“Vậy anh trai cậu và người tên Mộ Thần kia tình cảm tốt lắm sao?”
“Không biết nga! Bọn họ là người lớn, không chơi với bọn mình nữa. Anh cả hiện tại một lòng một dạ chăm lo cho sự nghiệp, ngay cả bạn gái cũng không quen!”
Hà Gia Duyệt bĩu môi, cằm nhỏ lại nâng lên,“Cậu tuyệt không giống anh trai cậu!”.
Kì Nhạc Chi cười ha ha đáp,“Từ nhỏ ai cũng nói như vậy! Anh cả giống cha còn mình thì giống ba.”
Hà Gia Duyệt tà nghễ nhìn Kì Nhạc Chi,“Nhưng tính ra thì bề ngoài cậu lại giống cha cậu hơn.”.
Kì Nhạc Chi vò đầu, hơi ngượng ngùng,“Đáng tiếc mình không tài giỏi giống như cha và anh cả.”.
Hà Gia Duyệt khẽ thiêu mi,“Có bản lĩnh hay không chắc bản thân cậu tự biết rõ hơn ai hết!”
Kì Nhạc Chi mỉm cười,“Ông nội nói, làm người mặc kệ có bản lĩnh hay không, biết rõ bản thân mình mới là quan trọng nhất. Cứ làm hết sức những việc mình muốn làm là được rồi, không cần thiết phải đứng đầu mọi thứ, vậy sẽ mệt ch.ết đi .”.
Hà Gia Duyệt hừ một tiếng,“Vậy chẳng phải không có chút tiền đồ nào sao? Làm người đương nhiên cần phải nỗ lực phấn đấu!”.
“Nỗ lực phấn đấu đương nhiên là đúng, nhưng mà biết rõ bản thân không thể làm được chuyện đó mà còn muốn miễn cưỡng mình đi làm, thì đó mới là không vượt qua được bản thân mình.”.
Hà Gia Duyệt trừng mắt liếc Kì An Chi một cái, lại tựa hồ như có tâm sự gì đó, ánh mắt lưu chuyển, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mặt trời chiều ngã về tây, ánh mặt trời rọi xuống hồ nước khiến cho mặt hồ như phát sáng, kiều diễm quyến rũ. Kì Nhạc Chi cũng không quấy rầy, im lặng đứng bên cạnh vuốt ve bộ long vàng kim của chú cho, vụng trộm đánh giá Hà Gia Duyệt, một cơn gió nhẹ lướt qua khuôn mặt đang chìm trong suy tư.
Gương mặt tuấn mỹ thất thần nhìn ra xa, nhưng vẫn ngẩng lên trên đầy cao ngạo, còn có đôi môi phấn nộn khẽ nhếch lên, Kì Nhạc Chi không cẩn thận nhìn thấy, trái tim vô tình đập loạn mấy nhịp.
Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ của cậu ta như thế, đều thật muốn hôn nhẹ cậu ta một cái nga!
Bất giác cắn cắn môi, Kì Nhạc Chi cúi đầu, ôm cục lông vàng kim, tưởng tượng đang ôm cái thắt lưng mảnh khảnh của người kia, khóe miệng cong lên tạo ra một nụ cười giảo hoạt.
Một lúc sau Hà Gia Duyệt khôi phục tinh thần, lại trở lại thần thái tiểu vương tử kiêu ngạo,“Chúng ta về đi!”.
“Ừ!” Kì Nhạc Chi đem chú chó chuyền qua cho Hà Gia Duyệt,“Nó ngoan lắm, cậu ôm nó chơi một lát đi!”.
Có chú chó phân tán lực chú ý, trên mặt Hà Gia Duyệt cuối cùng cũng lộ ra nét tươi cười, hai thiếu niên mang theo một chú chó lớn hoạt bát quay vào nhà.
Lại ăn chút hoa quả, uống chén trà, thấy thời gian không còn sớm, hai bên để lại phương thức liên lạc, Hà gia cha mẹ lễ phép cáo từ, cũng mời bọn họ có dịp đến chơi đáp lễ.
Buổi tối, Kì An Tu lén lút đi vào phòng con trai út, lén lút đưa ra một túi đồ,“Vạn nhất củi khô lửa bốc cầm giữ không được, nhất định phải chú ý an toàn nha con!”
Cái gì cơ? Chờ cha mình đi rồi, Kì Nhạc Chi mở ra coi, nhất thời thành quả cà chua được nấu chín, còn bốc khói mù mịt.
Cha! Con mới mười sáu tuổi, cha cho con mấy thứ này có phải quá sớm rồi không vậy?
Kì An Tu tự cho là đã hoàn thành trách nhiệm của một người cha tốt, đắc ý mãn nguyện đi xuống.
Vào phòng, Diêu Nhật Heo liền túm lấy đầu heo tr.a khảo,“Anh cầm mấy thứ trong ngăn tủ đi đâu vậy?”.
Heo cười bỡn cợt,“Anh đưa cho con!”
“Cái gì?” Diêu Nhật Hiên mở to mắt,“Là Vận Phúc cần? Vậy khả tuyệt đối không được!”.
“Thiết!” Kì An Tu làm vẻ mặt oán trách,“Sao anh có khả năng cho Vận Phúc mấy thứ kia? Ai dám đụng đến một sợi tóc của Vận Phúc thử xem? Coi lão tử không chém thằng đó thành tám khối mới là lạ! Anh là cho Nhạc Nhạc!”
“Vậy càng không được! Nhạc Nhạc còn chưa trưởng thành!” Diêu Nhật Hiên tung một quyền lên đầu heo nhưng con heo kia chỉ coi như trò mát xa, “Vậy chẳng phải anh không có trách nhiệm với đứa trẻ khác sao ? Mà không lẽ Nhạc Nhạc có bạn gái rồi?”.
Heo ôm trán thở dài, đành chịu lão bà của mình quá ngốc nghếch không nhận ra được,“Đây là một bí mật!” Thuận tiện ôm Diêu Nhật Hiên hướng giường đi đến.
“Cái gì bí mật?” Diêu Nhật Hiên quả nhiên trúng kế, không phát hiện tâm tư của con heo nào đó.
Từng bước, hai bước, đến!
Trên mặt heo đột nhiên lộ ra một nụ cười tà, ôm Diêu Nhật Hiên ngã lên giường,“Anh nói cho em bí mật này vậy em lấy thân báo đáp đi!”.
“Em không nghe ! Mau thả em ra!”.
“Không thả!” Heo trải qua nhiều năm rèn luyện, da mặt dầy đến mức tường thành không có khả năng bì được. Thuần thục lột áo ngủ của Diêu Nhật Hiên ra, móng heo vô cùng thuần thục luồn xuống dưới hạ thân cậu,“Ngu ngốc! Chẳng lẽ em không nhận ra? Hà Gia Duyệt kia chắc chắn là Tiểu Phượng hoàng giống như em!”
Ách? Diêu Nhật Hiên chấn kinh,“Sao anh biết?”.
Kì An Tu chu mỏ heo hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu trước mắt,“Bởi vì trên người nó có hương vị giống như em a, ngay cả Nhạc Nhạc cũng đã nhìn ra, thằng nhóc đó thật có tâm nhãn, biết tiên hạ thủ vi cường!”.
A? Diêu Nhật Hiên trợn tròn mắt,“Vậy là nó có ý với người ta? Khó mà làm được! A a! Anh làm cái gì vậy?” Câu cuối cùng, thanh âm rõ ràng cao hẳn.
“Có gì không được ?” Heo đã lấy được thắng lợi áp đảo tuyệt đối, thuận lợi đưa Nhị đệ nhà heo đang ý chí chiến đấu sục sôi xâm nhập vào mật động.
“Nhạc Nhạc hiện đang chậm rãi bồi dưỡng tình cảm với đứa nhóc đó, chờ tốt nghiệp là có thể kết hôn sinh con, vận khí của thằng nhóc này quả thực không tồi! Chân giơ cao lên một chút!”
“Ân….. a…… Vậy có phải quá nhanh không?”
“Không nhanh, cái này mới nhanh hơn! Mà hơn nữa, lúc đó chẳng phải em mới mười tám tuổi đã có An An rồi sao? Anh cảm thấy như vậy mới tốt, ba chẳng phải đã nói sinh con sớm thì sớm hưởng phúc sao!”
“Ngô ngô…… Nhưng mà…… Nhưng mà…… A a…… anh nhẹ chút!”
“Em thả lỏng, để cho anh đi vào! Ba đã hơn bảy mươi rồi, chúng ta để cho ông sinh thời được ôm chắt trai, mấy đứa nhỏ đều phải cố gắng a!”.
“A a! Em…… chúng ta chẳng phải là…… phải…… phải làm ông sao? Vậy chẳng phải có vẻ…… rất già đi?”.
Già? Đó là một vấn đề.
Heo dùng nửa người dưới cẩn thận suy ngẫm, làm sao để chứng minh mình vẫn hùng phong không giảm như năm đó đây? Cách chứng minh tốt nhất đương nhiên chính là sinh thêm một đứa! Dù sao ba cũng đã phê chuẩn, nói muốn thêm một đứa cháu gái, vậy nếu có thai nữa thì Tiểu Hiên cũng không thể trách mình.
Heo lăn lộn nhiều năm như thế, thủy chung chính là tổng giám đốc làm công cho người ta. Nghe lão đổng sự trưởng nói mới đúng đi? Nhất định là đúng vậy!
Từ đêm đó trở đi, heo phải cố gắng cày cấy , thật sự là thao ── nhân sinh vất vả a!